*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khi đó Mạt Minh vẫn còn đang học đại học C, nên hắn mua cho Mạt Minh một căn hộ ở gần trường đại học. Buổi tối nếu hắn không đi xã giao thì sẽ ở lại ăn cơm tối. Nếu đi xã giao mà uống quá nhiều, hắn sẽ kêu tài xế đưa đến nơi ở của Mạt Minh. Thời điểm đó hắn tràn đầy tinh lực nên vừa vào cửa, sẽ liền đè người trên sô pha trong phòng khách làm đến thống khoái, còn nếu hắn rất say hắn sẽ ngã luôn trên giường mà ngủ, Mạt Minh sẽ luôn kiên nhẫn chăm sóc hắn.
Những vết thương bầm tím do tình cảm và áp lực công việc trong khoảng thời gian đó dường như được Mạt Minh chữa trị và giải tỏa, hắn gần như quên mất năm xưa mình ở đây như thế nào, nhưng anh vẫn nhớ Mạt Minh luôn là người mở cửa và làm bữa tối cho hắn. Trong trí nhớ của hắn, nó giống như một bức tranh sơn dầu với tông màu ấm áp, trong phòng ánh sáng dịu nhẹ, Mạt Minh luôn kiễng chân lên ôm lấy hắn, luôn thâm tình mà đùa giỡn hôn môi hắn, sau này khi đã quen rồi, không đợi Mạt Minh tiến đến hôn hắn, hắn có thể tiến đến dựa người vào tường mà hôn Mạt Minh.
Mỗi khi trường học của Mạt Minh được nghỉ, nếu hắn phải đi công tác xa, Mạt Minh có thể bay đến thành phố hoặc thậm chí đất nước mà hắn đang công tác chỉ bằng một cuộc điện thoại. Sau này Mạt Minh tiến vào Tinh Từ đóng phim, hắn thường đi công tác. Trong thời gian mười ngày, nửa tháng, tuy ít có cơ hội gặp nhau hơn nhưng dù vậy hai người cũng chưa từng xa nhau lâu.
Đôi khi ở trên giường sau khi vui sướng tràn trề, hắn sẽ lại hút thuốc và suy nghĩ, dù sao đời này hắn cũng không có hứng thú theo đuổi tình yêu đích thực nào nữa, nên bao dưỡng cậu nhóc này cả đời cũng được.
Buổi chiều ngủ trên máy bay, Hàn Thiệu Chu lúc này cũng không cảm thấy buồn ngủ, ôm trong ngực mùi hương thơm, mềm mại, ấm áp, cơ thể trong chốc lát liền bốc hỏa, kiềm chế được một lúc cảm giác khó chịu, hắn đứng dậy lấy điện thoại của mình đi vào phòng WC.
Ở trong phòng WC nửa giờ, Hàn Thiệu Chu trên điện thoại đọc vài email, miễn cưỡng cởi quần ra để giải tỏa dục vọng, sau đó rửa tay chuẩn bị rời đi, lúc này, điện thoại nhận được một tin nhắn.
...Là Văn Từ.
Hộp thoại trò chuyện của Văn Từ đột nhiên xuất hiện trên màn hình.
Tuy ba năm không hề liên lạc, nhưng cả hai chưa bao giờ xóa nick nhau, chỉ là khi Hàn Thiệu Chu thay đổi điện thoại, thông tin trên hộp thoại đã được làm mới.
Tuy nhiên, Hàn Thiệu Chu vẫn chưa nhận thức được đây là tin nhắn của Văn Từ, bởi vì tên người ghi trên hộp thoại vẫn không hề thay đổi, vẫn như cũ, là vợ tương lai.
Ghi tên Văn Từ buồn nôn như vậy là bởi vì Hàn Thiệu Chu năm đó ngốc nghếch làm chó liêm gót theo đuổi Văn Từ, hiện tại nhìn thấy cái tên này bản thân hắn cảm thấy xấu hổ nhăn mặt lại, nhưng mà thực sự là do thời gian trôi qua quá lâu, mặc dù nhìn thấy cái này lại nhớ năm đó mình ban đêm si ngốc sửa thành cái tên này, bây giờ lại không thể lập tức nghĩ ra đó là Văn Từ, chỉ khi nhìn đến ảnh đại diện mới nhận ra được.
Hàn Thiệu Chu ngồi trên bồn cầu bấm tin nhắn.
[Văn Từ]: Nghe nói anh bị thương, có nghiêm trọng không?
Hàn Thiệu Chu theo bản năng muốn hút một điếu thuốc, nhưng lại không chạm vào.
Ngoài tin nhắn "vừa rồi" lúc này, hộp chat trên điện thoại di động 5,5 inch còn hiển thị nội dung tin nhắn từ 3 năm trước, đó là tin nhắn của Hàn Thiệu Chu trước và sau khi Văn Từ kết hôn, khi đó cảm xúc của hắn đã hơi mất kiểm soát.
[Hàn Thiệu Chu]: Vì người đàn ông đó em từ bỏ giới giải trí, có đáng không?
[Hàn Thiệu Chu]: Anh mấy năm nay đã nỗ lực thay đổi. Đợi anh thêm một chút nữa được không, anh sẽ cố gắng trở thành mẫu người mà em mong muốn và chứng minh anh là người phù hợp với em hơn Cao Sâm.
[Hàn Thiệu Chu]: Anh đã xem ảnh cưới của em trên mạng. Thực sự mà nói, em và Cao Sâm không có chút nào phù hợp.
[Hàn Thiệu Chu]: Xin lỗi, hôm nay anh không đến dự đám cưới của em, nhưng nếu sau khi ly hôn có mở tiệc anh chắc chắn sẽ tới.
[Hàn Thiệu Chu]: Anh sẽ không chúc phúc cho em.
[Hàn Thiệu Chu]: Văn Từ, anh rất khó chịu, em có thể ghi âm giọng nói của mình được không? Anh muốn nghe giọng nói của em.
[Hàn Thiệu Chu]: Nếu Cao Sâm bắt nạt em, em nhất định phải nói cho anh biết, anh sẽ không buông tha hắn.
[Hàn Thiệu Chu]: Anh không thể buông bỏ suy nghĩ về em, anh phải làm sao đây?
[Hàn Thiệu Chu]: Văn Từ, anh chúc em hạnh phúc, anh vẫn yêu em.
.......
Một cái vuốt nhẹ ngón tay xuống, đập vào mắt là toàn bộ lịch sử đen.
Hàn Thiệu Chu có chút buồn bực, tại sao khi đổi điện thoại, lịch sử tin nhắn này lại không thể tự động xóa sạch? Hắn bây giờ mới nhìn lại, năm đó hắn giống như không biết xấu hổ đi quấy rối, hắn cũng cảm thấy khâm phục sự kiên nhẫn của Văn Từ đối với chính mình, cũng không trực tiếp chặn hắn, hiện tại điện thoại của Văn Từ cũng hiện ra đoạn tin nhắn này, vừa nghĩ tới hắn đã cảm thấy không chỗ dung thân.
Mạnh mẽ bỏ qua lịch sử tin nhắn, Hàn Thiệu Chu gõ điện thoại.
[Hàn Thiệu Chu]: Chỉ là bị thương ngoài da một chút, không sao đâu.
Hắn đoán tin tức hắn bị thương hẳn là do Thẩm Hi Hi nói với Văn Từ.
Sau khi bấm gửi, cửa phòng WC đột nhiên bị đẩy ra từ bên ngoài, trong không gian nhỏ bé yên tĩnh, động tác đột ngột này khiến Hàn Thiệu Chu không kịp suy nghĩ, điện thoại tuột khỏi tay.
Mạt Minh hai mắt vẫn đang buồn ngủ kinh ngạc một hồi, cậu mơ màng xuống giường, không để ý Hàn Thiệu Chu từ trên giường đi xuống lúc nào.
"Anh Chu, anh..."
Mạt Minh ngơ ngác nhìn Hàn Thiệu Chu đang ngồi trên bồn cầu, dụi dụi mắt, khom người nhặt chiếc điện thoại rơi dưới chân, vươn tay đưa cho Hàn Thiệu Chu.
Điện thoại rung và một dòng tin nhắn nổi bật hiện trên màn hình điện thoại tự động khóa sau khi bị rơi.
[Vợ tương lai gửi tin nhắn cho bạn]
Mạt Minh: "..."
Hàn Thiệu Chu: "..."
Mặc dù Mạt Minh nhìn thấy, nhưng vẫn như cũ hai mí mắt rũ xuống không hề có phản ứng, uể oải như một con mèo con vừa mới tỉnh dậy.
Hàn Thiệu Chu nhận điện thoại, đứng dậy nhéo nhéo mặt Mạt Minh, xoay người rời khỏi phòng WC: "Em dùng đi."
Mạt Minh cau mày.
Anh ấy dường như không rửa tay.
Hàn Thiệu Chu ra khỏi phòng WC, cầm điện thoại lên kiểm tra tin nhắn mới nhận được.
[Văn Từ]: Vậy thì em yên tâm rồi, sau này cẩn thận hơn.
[Hàn Thiệu Chu]: Ừm,
Hàn Thiệu Chu đặt điện thoại trên đầu giường, nhớ lại vừa rồi Mạt Minh xem nhìn di động của hắn liếc mắt một cái, cảm thấy cậu nhóc này hẳn là chú ý đến tên gọi ái muội trên điện thoại vừa rồi.
Bất kỳ người bình thường nào nhìn thấy nó đều sẽ nghĩ rằng đó là người thân thiết của Hàn Thiệu Chu.
Nhìn về hướng phòng WC, Hàn Thiệu Chu do dự có nên hay không giải thích với Mạt Minh, tuy rằng loại quan hệ bao dưỡng này không yêu cầu hắn phải quan tâm tới Mạt Minh, nhưng dù sao ba năm bên nhau, Mạt Minh còn thích hắn nhiều như vậy. Hắn nên giải thích một chút coi như là trấn an.
Vốn dĩ hôm nay Mạt Minh đến bệnh viện, tâm trạng của cậu ấy có chút không đúng, không biết là do hắn bị thương dọa cậu ấy sợ, hay là bởi vì Triệu Thành nói người phụ nữ tên Thẩm Hi Hi tối nay ám chỉ một loạt chuyện của Văn Từ...
Vẫn là nên giải thích một chút, dù sao hôm nay là sinh nhật của Mạt Minh, đừng để chút nữa đi ngủ sẽ cảm thấy khó chịu.
Cửa phòng WC mở ra, Hàn Thiệu Chu từ trên giường ngồi dậy, trong lòng ấp ủ nên nói như thế nào...cũng không cần phải giải thích quá rõ ràng.
Mạt Minh chậm rãi đến bên giường, ngáp một cái, mở chăn ra rồi nằm vào, mí mắt nặng nề bình yên khép lại.
Hàn Thiệu Chu: "..."
Nghe được tiếng thở đều đều và ổn định của Mạt Minh, khóe miệng Hàn Thiệu Chu khẽ co giật, vô thức vươn tay đẩy đẩy Mạt Minh.
Đang chuẩn bị chìm vào giấc ngủ thì bị đánh thức, Mạt Minh hai mắt vừa mở ra một nửa, mày nhíu lại thật sự: "Buồn ngủ quá."
"Cái kia... anh có chuyện này muốn nói một chút" Hàn Thiệu Chu vẻ mặt nghiêm túc.
Mạt Minh càng nhìn càng thê thảm, quấn chăn quay lưng về phía Hàn Thiệu Chu, mơ hồ lẩm bẩm: "Ngày mai rồi nói sau."
Hàn Thiệu Chu nhìn chằm chằm sau đầu Mạt Minh sửng sốt vài giây.
Cậu nhóc này...không khó chịu?
Hàn Thiệu Chu nhíu mày, trong lòng có một cảm giác khó chịu, tắt đèn chậm rãi nằm xuống, ánh trăng sáng ngoài cửa sổ, ngẩn người nhìn sau đầu Mạt Minh, không biết đang suy nghĩ cái gì...
Một phút sau, Hàn Thiệu Chu vẫn không kìm lòng được, vươn tay kéo vai Mạt Minh lại, mới phát hiện Mạt Minh đã ngủ rồi.