Edit: ji
[Không muốn để anh bị che mất ánh sáng…]
—–ooo—–
“Cậu thật sự đã đồng ý? Lão Hàn, cậu mẹ nó cũng quá ngu ngốc.”
Nghe Hàn Thiệu Chu nói sẽ đợi Mạt Minh một năm, Triệu Thành không nhịn được dở khóc dở cười, hắn biết người anh em của mình chuyện tình cảm vốn không quá sáng suốt, nhưng cũng không nghĩ sẽ ngu xuẩn đến mức này.
Mạt Minh rõ ràng lấy đây làm cái cớ để thoát khỏi hắn, ai biết một năm nữa sẽ lấy cái cớ gì.
Hàn Thiệu Chu trên mặt không có bao nhiêu hối hận, bình tĩnh nói: “Tôi muốn cho em ấy biết thái độ của tôi. Ba năm qua quá tùy tiện, nên em ấy không tin tưởng tôi thích em ấy”.
Nhìn Hàn Thiệu Chu nghiêm túc như vậy, Triệu Thành bất giác mỉm cười: “Thực ra, tôi khá ngạc nhiên khi thấy Tiểu Mạt Minh có thể cứng rắn bướng bỉnh như vậy, tôi trước đây nhìn cậu ấy ở bên cậu giống như một con mèo vậy”.
Hàn Thiệu Chu dựa người trên sô pha: “Tôi cũng coi như một lần nữa nhìn nhận lại em ấy, có đôi khi rất mâu thuẫn, cũng có lúc rất kinh ngạc.”
Triệu Thành đứng dậy ngồi ở bên cạnh Hàn Thiệu Chu, một tay ôm lấy vai Hàn Thiệu Chu: “Tôi hỏi cậu lão Hàn, giả sử như một năm sau Mạt Minh thích người khác thì phải làm sao bây giờ?”
“Em ấy đã đồng ý với tôi sẽ không, em ấy muốn quan tâm đến sự nghiệp”.
“Chuyện này mà cậu cũng tin?”
“Tôi coi em ấy là vợ mình, vì sao lại không tin?”
“…”
Triệu Thành nhìn dáng vẻ bình tĩnh của Hàn Thiệu Chu, trong lòng sinh ra vài phần hâm mộ, cười nói: “Lại nói lão Hàn, cậu có thể nhịn được sao? Không được gặp người một năm hẳn là sẽ vô cùng nghẹn khuất đi. Đêm dài như vậy, không muốn tìm người giải quyết một chút, dù sao người thèm muốn Hàn Thiệu Chu cũng không ít”.
Hàn Thiệu Chu liếc nhìn Triệu Thành:“ Cậu coi tôi giống như cậu sao, tôi chỉ cần nhìn ảnh của bé ngoan cũng có thể khiến mình cứng”
“Thật là trinh tiết liệt phu (*)”
(*) Những người đàn ông thủy chung với một người, sau khi vợ chết thì chết theo vợ. Cái này là lái của tiết phụ, liệt phụ nói về người phụ nữ. Tôi để nguyên nghĩa hán việt cho nó hài.
Hắn cũng muốn tin, người anh em này khi chia cách ba năm, lại rơi vào lưới tình không chút đắn đo.
Đây cũng là một điều tốt, dù quá trình yêu đương có thể mệt mỏi nhưng kết quả chắc chắn sẽ khiến con người ta trưởng thành hơn. Hàn Thiệu Chu trải qua một lần tình cảm bầm dập, hiển nhiên lần này so với lần trước sẽ càng lý trí.
Hai người đang nói chuyện phiếm, sau ghế sô pha một đôi tay một trái một phải đặt lên vai của hai người, sau đầu truyền đến một tiếng cười quen thuộc: “Anh Hàn có đối tượng như thế nào, sao anh không biết cách tránh nghi ngờ với anh trai em?”
Triệu Thành quay đầu lại, mắt hắn sáng lên: “Ôi, Tiểu Lê, hôm nay em không bận sao?”
Triệu Lê đội mũ lưỡi trai đen, sợi dây cột lấy bím tóc thành đuôi ngựa rũ ở phía sau vai, trên mặc một chiếc áo hoodie nhung xanh, cô mỉm cười, ngồi xuống ghế sô pha, bỏ mũ và ném nó sang một bên: “Em đang làm việc ở gần đây, kết thúc liền tới đây nhìn một chút”.
Triệu Thành nhớ những gì Triệu Lê vừa nói lúc trước, cười nói: “Anh với anh Hàn giao tình như thế nào chứ? Hắn sao phải tránh nghi ngờ với anh?”.
Hàn Thiệu Chu đẩy tay của Triệu Thành đặt trên vai: “Tôi là người đã có gia đình, tốt nhất vẫn là nên chú ý”.
Triệu Thành: “Tôi không phải gay, xin cảm ơn”.
Triệu Lê không nhịn được cười: “Anh à, trước đây anh không phải chia tay là sẽ quen người mới sao? Sao sau khi chia tay với Tiểu Mễ kia mà anh vẫn chỉ có một mình? Nên anh Hàn đề phòng anh cũng đúng.”
Nói đến bạn gái cũ, sắc mặt Triệu Thành lại suy sụp xuống:” Được rồi Tiểu Lê, em cũng đừng có dùng chuyện này làm tổn thương anh. “Cho tới bây giờ hắn vẫn còn chưa bình tĩnh lại, làm gì còn tâm tư kiếm bạn gái mới, nhìn thấy phụ nữ là nghĩ đến chuyện thế thân, điều quan trọng là hắn không vượt qua được rào cản.
“Đúng rồi, anh Hàn, anh đã xem tập “Truy tìm mật thất” phát sóng tối qua chưa?” Triệu Lê hỏi Hàn Thiệu Chu.
Hàn Thiệu Chu gật đầu, trong đầu hiện lên khuôn mặt bé ngoan bình tĩnh cơ trí trên màn ảnh, khóe môi cong lên gần như không thể nhận ra: “Có xem.”
Đây là lần đầu tiên hắn chủ động xem biểu diễn của Mạt Minh trên màn ảnh, so với xem cổ phiếu còn chăm chú mê mẩn hơn, lần đầu tiên hắn mới phát hiện, bé ngoan của hắn lại thông minh như vậy, tuy rằng nhìn ra là không tranh không đoạt, nhưng vẫn tạo cảm giác khiến người khác tin cậy, chỉ là hình ảnh trên màn hình hơi ít một chút.
“Bọn em đang nói chuyện gì?” Triệu Thành hỏi.
“Đó là chương trình tạp kỹ em tham gia trước đây, Mạt Minh cũng ở đó.”
“Em cùng Tiểu Mạt Minh hợp tác?”
“Vâng, anh trai, anh phải xem đi, Mạt Minh không phải là người yếu đuối, tiểu bạch hoa như anh nói đâu, con người thật thông minh, đúng rồi, em nhất định phải nói cho các anh biết…” Triệu Lê nghiêm túc nói: “Ê-kip chương trình này quả thực thiếu đạo đức. Họ đã cắt bỏ rất nhiều cảnh của Mạt Minh, và cố tình thay đổi kết cục của trò chơi”.
Hàn Thiệu Chu cau mày: “Cụ thể chuyện này là sao?”
Triệu Lê vốn muốn bảo vệ kẻ yếu đuối là Mạt Minh, liền trực tiếp nói ra chuyện trong lúc ghi hình, tỏ vẻ Mạt Minh mới là người chiến thắng cuối cùng.
Ngay sau khi “Truy tìm mật thất” được phát sóng, nhờ hậu kỳ chỉnh sửa cắt nối biên tập mạnh mẽ, Văn Từ trong đó biểu hiện cực kì nổi bật. Thu hút fans chỉ qua một đêm, thậm chí còn nhận được sự yêu thích của những người qua đường. Mà Mạt Minh bị cắt ghép trở thành làm nền, tuy cuối cùng cũng xuất sắc, nhưng trước hào quang của Văn Từ hoàn toàn biến mất.
“Ai mà không biết giải trí Tinh Từ ở trong giới là nhà tư bản rất mạnh”. Triệu Lê nói đầy ẩn ý: “Can thiệp vào việc cắt nối biên tập hậu kì là chuyện dễ như trở bàn tay.”
Hàn Thiệu Chu không nói gì, đôi mắt trở nên càng lạnh lùng.
Triệu Thành nghe vậy cũng nhíu mày: “Trong vòng của em thật loạn”
Hàn Thiệu Chu dập điếu thuốc, đứng dậy rời đi: “Tôi tạm thời nhớ ra mình có việc, đi trước.”
Hắn sẽ làm theo yêu cầu của Mạt Minh, sẽ không can thiệp vào cuộc sống và công việc của Mạt Minh, nhưng hắn không thể chịu đựng được người hắn thích phải chịu thiệt thòi ngay trước mắt mình.
Chịu bất cứ cái gì thiệt thòi, hay bất kì kẻ nào khiến em ấy phải ấm ức, đều không được.
Triệu Lê xoay người dựa lưng trên ghế sô pha, cười hỏi Hàn Thiệu Chu: “Anh Hàn và anh Mạt Minh tiến triển đến đâu rồi?”
Hàn Thiệu Chu phất tay: “Một năm sau mời em uống rượu mừng”.
“Anh Hàn quá tự tin” Triệu Lê quay đầu thở dài với anh trai mình: “Trước kia theo đuổi Văn Từ cũng chưa tự tin như vậy”.
Triệu Thành cười: “Được Mạt Minh yêu ba năm, cái đuôi sớm vểnh lên trời, là anh anh cũng tự tin”.
————————
Tập mới nhất của “Truy tìm mật thất” đã phát sóng được ba ngày, mức độ phổ biến rất cao. Các chủ đề [Văn Từ giải câu đố siêu nhanh], [Chỉ số IQ của Văn Từ], [Văn Từ loại bỏ ác nhân]…liên tục xuất hiện trên hot search.
Văn Từ thấp thỏm một tuần cũng lợi dụng lần này chính thức trở lại làm việc, dư luận tiêu cực trước đó dường như không còn, khi được phóng viên tại buổi tiệc từ thiện hỏi về việc sắp xếp công việc tiếp theo, Văn Từ mỉm cười, bình tĩnh nói gần đây hắn đang nỗ lực vì một bộ phim điện ảnh, bởi vì rất thích đạo diễn, cho nên vô cùng hi vọng có thể cùng hợp tác.
Bữa tiệc sắp kết thúc, Văn Từ đang chuẩn bị rời đi thì đột nhiên bị một đám phóng viên chặn lại.
“Xin hỏi Văn tiên sinh, việc chương trình “Truy tìm mật thất” cố tình cắt nối biên tập để thiên vị anh, đây là yêu cầu của anh hay của công ty anh?”
“Anh suy nghĩ thế nào đối với đoạn video trên mạng?”
“Rõ ràng người chiến thắng trong phân đoạn lớn nhất của “Truy tìm mật thất” là Mạt tiên sinh, anh lại lấy đi vinh quang vốn dĩ thuộc về anh ấy, có phải bởi vì anh không cam lòng thua bởi người khác? “
“Cho nên bởi vì Mạt tiên sinh làm mất sự nổi bật của anh trong chương trình, nên anh mới nghĩ đến chuyện rơi xuống nước để vu hại Mạt tiên sinh?”
Văn Từ cái gì cũng không nói, trên mặt vẫn bảo trì nụ cười, nhưng trong lòng đã bắt đầu chìm xuống, đoán được chuyện gì đã xảy ra, khiến nhóm phóng viên đột nhiên nhìn chằm chằm vào anh như thể họ đã đánh hơi được một số tin đồn.
Trợ lý, vệ sĩ hộ tống Văn Từ một đường vào trong xe, đóng cửa và cửa sổ xe, trợ lý nói với Văn Từ những gì đã xảy ra trên mạng, nói rằng một giờ trước, chương trình ‘Truy tìm mật thất” đã đăng tải đoạn video solo của Mạt Minh trên tất cả các nền tảng.
Văn Từ nhanh chóng xem trên điện thoại di động, video chơi của Mạt Minh kéo dài hơn một giờ, hắn kéo thanh tiến trình lên xem toàn bộ, phát hiện đều là clip ngắn nổi bật của Mạt Minh, đặc biệt là đoạn mà Mạt Minh là ác nhân mà loại bỏ liền một lúc tám người tốt.
Bản thân đoạn video cũng không nhắm vào bất kì ai, nhưng nó đủ để thể hiện một sự sai lệch rất lớn so với video trước đó.
Văn Từ nắm chặt di động, chỗ huyệt thái dương thình thịch nảy lên.
Có rất ít người có đủ quyền lực lấy được video ghi lại toàn bộ như vậy và xuất bản nó công khai trên các nền tảng chính thức.
Trợ lý nhìn sắc mặt Văn Từ xanh mét, nhịn không được nhỏ giọng nói: “Chị Nam nhờ em chuyển lời đến anh, đừng quan tâm đến những dư luận trên mạng này, vài ngày nữa nó sẽ tự động lắng xuống”.
“Vì cái gì mà công ty không phát văn bản thanh minh?”
Trợ lý mím môi: “Chuyện này chỉ có chương trình “Truy tìm mật thất” đứng ra giải thích được thôi. Công ty trước đây đã ra nhiều thông cáo giải thích đều đi xuống, nên lần này có giải thích bất kì cái gì đều khó được chấp nhận”.
Giọng nói Văn Từ trở nên run rẩy: “Đây là có người ở cao tầng đứng ra giúp Mạt Minh phải không? Bằng không bất kì tin tức tiêu cực nào Tinh Từ cũng có thể áp được xuống”.
Văn Từ nhìn di động toàn là chất vấn nghi ngờ và mắng mỏ dồn dập, sắc mặt càng ngày càng xấu, cuối cùng ném điện thoại lên ghế ô tô bên cạnh.
Mọi chuyện bắt đầu là do hắn dựng lên trò “rơi xuống nước vu hại”, hắn chỉ hối hận bản thân đã làm ra thủ đoạn để lại hậu họa vô cùng như vậy, chỉ cần Hàn Thiệu Chu bảo vệ Mạt Minh, hắn làm cái gì cũng chỉ đều chuốc lấy khổ.
Hắn xem như đã hiểu rõ, hắn vẫn luôn rối rắm buồn bực vấn đề mà hắn đang tranh đấu, không phải là Mạt Minh.
Mà là Hàn Thiệu Chu….
———————-
Kết thúc buổi biểu diễn ở đoàn kịch đã hơn chín giờ tối.
Cùng Hạ Tiểu Đường, Kỳ Dược và mấy người đi ăn bữa khuya, được Hạ Tiểu Đường nhắc nhở Mạt Minh cũng xem được video ở trên mạng. Lại là một hồi cơn lốc dư luận, nhưng lần này lại thiên vị anh.
“Là Tinh Từ làm sao?” Kỳ Dược cúi đầu nhìn điện thoại, “Người bình thường không thể có được đoạn video này, lại còn biên tập phụ đề để giải thích, giống như phim truyền hình vậy”.
“Sao có thể là Tinh Từ, Văn Từ chính là nghệ sĩ trọng điểm được Tinh Từ chiếu cố. Họ chỉ vì Mạt Minh mà đặt Văn Từ vào tâm của cơn bão sao? Nếu nói để Mạt Minh làm đá kê chân của Văn Từ tôi còn tin…” Hạ Tiểu Đường nói: “Mạt Minh trước đây xảy ra chuyện gì?”
Mạt Minh bỏ di động xuống, lông mi dài nhẹ nhàng buông xuống: “Không rõ lắm”.
Sau khi rời khỏi nhà hàng lên xe, Mạt Minh lại cầm điện thoại lên.
Ngồi ở ghế lái một lúc lâu, Mạt Minh xem lại đoạn video đại khái…như là muốn vì Mạt Minh mà mở ra một màn solo đặc biệt cho anh.
Kỳ thật, chương trình “Truy tìm mật thất” xây dựng hình tượng cho anh là yếu đuối, đối với anh cũng không có chút nào ảnh hưởng, anh cũng đem chương trình tạp kĩ này ở trong lòng, cho nên đối với chuyện “làm sáng tỏ” này anh cũng không để ý.
Chỉ là sự xuất hiện của đoạn video này giống như là… không muốn để cho anh bị che mất ánh sáng (*).
(*) chỗ này chính xác là phủ bụi, nhưng tôi edit thành như vậy nghe nó lấp lánh với nâng cao Chu ngáo một chút =)))
Mạt Minh vuốt điện thoại mở ra cuộc trò chuyện.
Tin nhắn của Hàn Thiệu Chu đã được anh điều chỉnh thành không làm phiền. Chỉ trong hơn một tuần, có rất nhiều tin nhắn mà anh chưa đọc.
Mạt Minh không có mở ra, trực tiếp trở lại màn hình chính.
Anh đang định khởi động xe, thì có một cuộc điện thoại gọi đến.
Nhìn một dãy số xa lạ, Mạt Minh nhíu mày kết nối.
“Là Minh nhi phải không?”
Giọng người đàn ông trung niên khàn khàn truyền ra từ điện thoại, lòng bàn tay Mạt Minh chợt siết chặt.
“Ta là cha của con, con còn nhớ ta không?”
Mạt Minh nặng nề nhắm mắt lại, lạnh giọng nói: “Xin lỗi, ông gọi nhầm số.”
“Dù con có muốn nhận ta hay không, ta vẫn là cha của con, con không thể bởi vì hiện tại phát đạt liền…”
Mạt Minh trực tiếp cúp điện thoại, cũng lập tức chặn những cuộc gọi đến từ số lạ, sau đó gọi một cuộc điện thoại ra ngoài.
“Giúp tôi điều tra một chuyện…”