Tôi Chỉ Thích Khuôn Mặt Của Em

Chương 54



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Jimixiao

[Hàn Thiệu Chu, cám ơn anh]

—–oOo—–

Vẻ mặt của Hàn Thiệu Chu hơi trống rỗng.

Được? 

Ánh mắt Mạt Minh dịu dàng: “Em xin lỗi vì đã làm anh không vui mấy ngày qua, nhưng em cam đoan sau này sẽ không làm phiền anh hay cuộc sống của anh”.

Môi Hàn Thiệu Chu khẽ co giật.

“Nếu chia tay, anh Hàn có muốn lấy lại cái gì không? Trong ba năm qua, ngoại trừ những gì đã hứa khi còn bên nhau, còn hiện tại anh đã đưa em bất kì thứ gì, anh có thể lấy lại mọi thứ từ em”.

Tiền bạc là thứ tốt như vậy, nếu Hàn Thiệu Chu không cần, anh sẽ không chủ động buông tay.

Trong cuộc giao dịch anh tình tôi nguyện này, anh không cần phải duy trì cái  gọi là phẩm giá hay tôn nghiêm của bản thân bằng cách “không lấy một xu”, trong mối quan hệ này, những thứ được mất mỗi người đều cảm thấy thỏa mãn, đó được gọi là gặp gỡ vui vẻ chia tay yên bình.

Hàn Thiệu Chu nhìn chằm chằm Mạt Minh, hơi híp mắt lại.

Lời này hắn nghe rất quen thuộc.

Lần trước đề nghị chia tay, trong căn hộ này, Mạt Minh cũng cùng hắn nói nói những lời này.

Khóe môi hắn cong lên gần như không thể thấy rõ, Hàn Thiệu Chu dửng dưng đút tay vào túi quần, nói: “Tôi tặng em đồ còn phải lấy lại, Hàn Thiệu Chu tôi không vô liêm sỉ như vậy.”

Đúng vậy, lần trước hắn cũng trả lời như vậy.

Sau đó trong vòng vài ngày, anh chàng này đã ngồi xổm bên hồ một cách đáng thương và chờ đợi mình như một con mèo bị bỏ rơi không ai còn muốn.

Hắn còn nhớ trong cuộc điện thoại, tên ngốc đáng thương này nói, anh Chu em nhớ anh.

Hắn cảm thấy rất hối hận, lần trước tên nhóc này chỉ gọi điện thoại, hắn đã vội vàng chạy tới nơi, sau đó đưa người về Hương Tân Sơn. Cuối cùng cũng chỉ nói vài câu không đau không ngứa là xong.

Bây giờ nghĩ lại, đây thật sự là một tiền lệ rất xấu, chính là nói rõ ràng với tên nhóc này nếu càng ồn ào với mình sẽ càng được nhiều hơn, nếu không, vừa rồi tên nhóc này làm sao có dũng khí nói ra chữ “Được” dễ dàng như thế.

Tên ngốc này tưởng ăn tươi nuốt sống mình, một chút cũng không lo là chơi quá trớn.

“Được.” Mạt Minh chân thành nói: “Cảm ơn.”

Hàn Thiệu Chu đi đến trước mặt Mạt Minh, cúi người liếc mắt một cái, đôi mắt thâm thúy sắc bén dưới hàng lông mày như mũi dao đâm vào mặt Mạt Minh: “Có phải em nghĩ là em hiểu rõ tôi không?”

Mạt Minh khẽ nhíu mày, hoàn toàn không hiểu Hàn Thiệu Chu có ý gì.

Anh cố tình không muốn biết, cũng coi như là không biết gì, nhưng anh biết người đàn ông này là một người tốt.

Làm người tình thì không ai trọn vẹn nhưng tuyệt đối đạt tiêu chuẩn.

“Tôi ghét nhất những người tự cho mình là thông minh.” Hàn Thiệu Chu nói, “Đáng tiếc, bây giờ em chỉ là một trong số họ.”

Mạt Minh mím môi, có chút hổ thẹn rũ mắt xuống.

“Thực xin lỗi, thực xin lỗi.”

Ngay từ lần đầu tiên yêu cầu chia tay, anh đã biết người đàn ông này đã chán ghét mình, cũng chỉ là vì ở bên nhau ba năm nên cuối cùng đã mềm lòng mà cho anh một cơ hội. Hết lần này đến lần khác anh cũng lợi dụng anh ta một cách đáng xấu hổ, về mặt tâm lý, sau hai lần bị chia tay, anh đều lì lợm la liếm.

Rõ ràng khi ở bên nhau ba năm trước, bản thân đã hứa với người đàn ông này sẽ không để mối quan hệ giữa hai người trở thành mối quan hệ rắc rối, phiền lòng.

Hàn Thiệu Chu nhìn vẻ tự trách trong mắt Mạt Minh, cuối cùng cũng cảm thấy vui vẻ hơn một chút.

Có cái rắm để nhận sai!

Đã quá muộn để hối hận!

Hàn Thiệu Chu đứng thẳng người, bước qua Mạt Minh, ngồi trên sô pha: “Cậu phải chịu trách nhiệm cho từng lời mình nói. Nếu như cậu đã đồng ý chia tay, kể từ hôm nay trở đi, tôi và cậu không còn liên quan gì đến nhau. Lần sau gặp lại đừng có gọi anh, hãy gọi là Hàn tổng hoặc Hàn tiên sinh”.

Mạt Minh gật đầu: “Được”.

Hàn Thiệu Chu khoanh chân của mình lại và tiếp tục nói:” Chiếc nhẫn tôi đưa cho cậu ở thành phố T hãy trả lại cho tôi. Nó không thể so sánh với những cái khác, dù sao nó cũng là một đôi với chiếc nhẫn trong tay tôi”.

Mạt Minh từ trong túi lấy ra chiếc nhẫn, nhẹ nhàng đặt lên bàn trước sô pha.

Ngay cả khi Hàn Thiệu Chu không nói, anh cũng định trả lại chiếc nhẫn cho hắn trước khi đi, anh đeo cái gọi là nhẫn đôi này vì Hàn Thiệu Chu sẽ đưa anh về để đối phó với ông nội vào cuối tháng.

Vì bây giờ anh không cần phải làm nhiệm vụ này, anh nên trả lại chiếc nhẫn này cho người có nhu cầu.

Chiếc nhẫn tản ra ánh sáng kim loại lạnh lẽo trên bàn, Hàn Thiệu Chu nhìn chằm chằm, theo bản năng đưa ngón tay vuốt ve chiếc nhẫn trên tay trái, không chút để ý nói: “Cũng may, đây chỉ là một chiếc nhẫn  rẻ tiền, người tôi mang về gặp mặt ông nội vào cuối tháng này đeo chiếc nhẫn kim cương hàng trăm vạn sẽ càng thích hợp hơn. Đột nhiên nhớ tới đơn hàng mình đặt ở cửa hàng trang sức, chắc hai ngày này có thể nhận được hàng. “

Mạt Minh muốn nói nhưng lại ngừng lại.

Xuất phát từ lòng biết ơn suốt ba năm qua, anh thật lòng hy vọng Hàn Thiệu Chu có thể đưa người mà hắn thực sự thích trở về gặp ông nội, mà không phải đem chuyện này trở thành việc đối phó, phải tạm thời tìm người thay thế như anh, nhưng rõ ràng đây là chuyện cá nhân của Hàn Thiệu Chu, anh cũng không có đủ tư cách để nói quá nhiều.

Làm tình nhân của người đàn ông này trong suốt ba năm, anh càng biến mất sạch sẽ thì cuộc sống của người có địa vị cao như Hàn Thiệu Chu sẽ càng thuận lợi.

Mạt Minh lấy điện thoại di động ra xem thời gian, sau đó ngẩng đầu, ôn tồn nói: “Cũng gần trưa rồi, nếu không có yêu cầu gì khác, em sẽ rời khỏi nơi này”.

Đột nhiên anh cảm thấy mình có rất nhiều việc muốn làm, rất nhiều.

Chuyện lớn là lên kế hoạch cho sự nghiệp của mình, chuyện nhỏ là mua một số đồ ăn cho Tiểu Hàm.

Hàn Thiệu Chu ánh mắt mờ mịt, cúi đầu vuốt ve chiếc nhẫn trên tay: “Lại muốn dọn đi đúng không, được rồi, dọn đi, dọn sạch sẽ vào.”

“Không cần, lần trước chia tay đã dọn sạch sẽ rồi”.

Hàn Thiệu Chu ngón tay dừng lại, ngước mắt lên nói: “Cậu cho rằng tôi nói chia tay là đang đùa giỡn? Tôi nói sạch sẽ không phải là lấy đi một ít quần áo, tất cả những đồ vật liên quan đến cậu, tốt nhất nên dọn sạch chúng đi”.

Mạt Minh rất ngoài ý muốn: “Thật sự, thật sự có thể?”

“Tất cả đồ vật trong bếp, bao gồm tủ lạnh, chiếc giường cậu đã ngủ qua, ghế sô pha cậu đã nằm” Hàn Thiệu Chu trầm giọng nói: “Tất cả những đồ vật có thể di chuyển được trong căn hộ này, cho dù là đèn, cậu đều có thể tháo dỡ và mang đi.”

Mạt Minh kinh ngạc:” Thật, thật sao?”

“Nếu cậu không cần, tôi sẽ gọi điện thoại trực tiếp cho bên phế liệu”. Hàn Thiệu Chu nhìn Mạt Minh nói:” Chờ tình nhân kế tiếp của tôi bước vào đây, tôi không thể để người đó dùng những thứ liên quan đến cậu”.

“Em muốn”, Mạt Minh dứt khoát nói: “Cảm ơn anh Hàn”.

Tất cả mọi thứ trong căn hộ này đều là đồ cao cấp cực kỳ xa xỉ, ghế sô pha kia là loại nhập khẩu từ Ý cỡ ba bốn mươi vạn, có lẽ so với toàn bộ nội thất trong căn hộ có thể nói là rẻ nhất.

Anh không phải nhặt đồ thừa, mà là nhặt tiền.

Hàn Thiệu Chu nhìn chăm chú nhìn vào sắc màu nhàn nhạt trong mắt Mạt Minh, cơ hồ suýt chút bóp nát chiếc nhẫn đến biến dạng trong tay.

Tên ngốc này có phải đang nghĩ mình nói đùa hay không?!

“Kêu Hàn tiên sinh.” Hàn Thiệu Chu gằn từng chữ một.

Mạt Minh tỉnh táo lại, lập tức nói nhỏ: “Thực xin lỗi.”

Hàn Thiệu Chu đứng dậy, sải bước đi về phía cửa, trực tiếp nói: “Dọn dẹp càng sớm càng tốt, đừng chậm trễ để tôi còn đưa người khác vào”.

” Chờ chút anh Hàn”

Hàn Thiệu Chu quay đầu buột miệng quát: “Gọi tôi Hàn tiên sinh”.

“Hàn tiên sinh” Mạt Minh nhẹ giọng nói, “Anh quên cầm nhẫn”.

Trong lúc nói chuyện, Mạt Minh đã đưa chiếc nhẫn trên bàn mang đến trước mặt Hàn Thiệu Chu.

Hàn Thiệu Chu hơi thở nặng nề, duỗi tay cầm lấy chiếc nhẫn mà Mạt Minh đưa cho, vừa quay người chuẩn bị rời đi thì lại nghe thấy Mạt Minh ở phía sau nói nhỏ một câu, cảm ơn.

Giọng nói trong trẻo mà dịu dàng.

Hàn Thiệu Chu lưng hơi cứng đờ, nhíu mày quay đầu lại nhìn Mạt Minh.

Mạt Minh nhìn hắn, ánh mắt giãn ra, nhoẻn miệng cười.

“Hàn Thiệu Chu, cảm ơn anh.”

Ba năm qua, tuy rằng trốn tránh lừa mình dối người, nhưng anh chưa bao giờ cảm thấy ở bên cạnh Hàn Thiệu Chu chịu thiệt thòi.

Anh thật lòng cảm ơn sự tồn tại của Hàn Thiệu Chu, cho cuộc đời đang muốn rơi xuống nhanh chóng của anh năm đó, làm bước đệm trong suốt ba năm, để thế giới của anh không bị xé nát ngay lập tức do sự ra đi của Chu Tự.

Giờ đây, cuối cùng anh cũng vững vàng rơi xuống đất.

Cuối cùng hắn cũng đã nghĩ tới, để tình cảm chân thành cứu lấy người hắn yêu, chứ không nên để anh tiêu hao một cách cẩu thả và chiếu lệ như vậy.

Gọi cả họ và tên để cảm ơn như vậy, Hàn Thiệu Chu sững sờ mất ba giây, nhất thời hắn cho rằng mình nhìn lầm rồi, thật sự nhìn thấy một tia cảm kích trong đôi mắt trong veo của Mạt Minh.

Mờ mịt sau đó lại càng tức giận.

“Sau khi chia tay đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa, nếu nhìn thấy thì cũng hãy tránh đi!” Giống như lần trước khi chia tay, Hàn Thiệu Chu đóng sầm cửa lại rồi bỏ đi.

Lần này tuyệt đối không thể là chiến tranh lạnh hai ngày, chỉ cần một cú điện thoại nói “Em nhớ anh” là có thể ngay lập tức nhận được sự tha thứ của hắn.

Hắn sẽ trị được tên ngốc này!

Hàn Thiệu Chu xuống lầu và lên xe.

Trước khi cơn tức giận vẫn chưa nguôi xuống, điện thoại đã đổ chuông.

Đó là điện thoại của ông nội.

Hàn Trường Tông đi thẳng vào vấn đề hỏi Hàn Thiệu Chu khi nào sẽ đưa cháu rể về nhà ra mắt, vì ông biết Hàn Thiệu Chu đã từ thành phố T trở về, mà bên này ông cũng vừa vặn có thời gian.

“Cuối tháng”.

“Bây giờ cũng là ngày 20 rồi. Đang có thời gian, vậy hẹn nhau luôn đi.” Hàn Trường Tông nói: “Là cậu bé kia không có thời gian sao? Nếu không chỉ cần gặp mặt một lát cũng được”.

“Không phải, là…” Hàn Thiệu Chu nhíu mày, nhàn nhạt nói: “Cháu với cậu ấy hiện tại có chút mâu thuẫn”.

.”Hai đứa cãi nhau?” Hàn Trường Tông giọng nói tức khắc cao lên vài phần: “Vậy còn ở đó làm gì, mau chạy đến đó xin lỗi đi, dỗ người ta trở về!”

Hàn Thiệu Chu vốn đã tức giận rồi, vừa nghe được những lời này thì cảm xúc lại càng mãnh liệt hơn.

“Con xin lỗi cái gì? Cậu ấy nhiều lần lấn lướt con, sao con có thể chịu đựng được? Nếu lần này con không trị được cậu ấy biết nghe lời, tuyệt đối sẽ không mang người trở về”.

Hàn Trường Tông bị chọc giận đến mức hơi thở đầu bên kia điện thoại cũng thay đổi: “Có phải con thiếu sợi dây thần kinh nào ở trong não không? Cái gì mà trị với không trị? Cậu ấy tương lai sẽ là vợ của con chứ không phải cấp dưới của con. Con nhanh chóng mang người trở về. Nếu con còn chỉnh người ta, về đây ông ném con ra ngoài”.

Hàn Thiệu Chu bất giác dời điện thoại ra khỏi tai xa một chút, cau mày, trong lòng không muốn chọc tức người đầu bên kia điện thoại nữa. Một lúc lâu sau mới lặng lẽ thở dài: “Con biết rồi, ông lúc nào cũng quẳng rồi lại ném. Chậm nhất cuối tháng con sẽ mang người trở về”.

Như vậy tính ra, hắn vẫn còn mười ngày để dạy dỗ lại tên nhóc kia.

Hàn Trường Tông nhẹ nhõm thở ra, dừng một chút mới nghiêm túc hỏi: “Vậy tính toán khi nào thì kết hôn?”

“Ông ơi, đây là ông được một tấc lại muốn tiến một thước. Ông đã hứa sẽ không ép kết hôn rồi”.

“Vậy thì trước mắt đính hôn đi.”

“Nói vậy chứ người vẫn còn chưa thấy”.

“Vậy là con thực sự thích cậu ấy?” Hàn Trường Tông nhẹ giọng nói: “Nếu như con thật sự thích, thì ông nghĩ cậu ấy cũng không tồi, con cũng không giống con trai của chú Triệu, với ai cũng yêu đương, cho nên ông tin tưởng vào mắt nhìn của con”.

Hàn Thiệu Chu ngừng lại một chút, được ông nội sốt sắng hỏi thăm, dần dần cũng bình tĩnh lại.

Nhìn chiếc nhẫn trong lòng bàn tay, Hàn Thiệu Chu hoảng hốt lẩm bẩm: “Cũng không phải là không thể”.

Cùng Mạt Minh kết hôn.

Trong đầu hiện lên hình ảnh nắm tay Mạt Minh đứng ở lễ đường kết hôn, hắn phát hiện bản thân mình cũng không cảm thấy chút nào chán ghét.

Giận thì giận, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến suy nghĩ kết hôn cùng Mạt Minh.

———-

Ji: Quá muộn rồi 
chapter content

 gần 50 chap sau chỉ có truy thê không mệt mỏi mà thôi.

Đêm giao thừa rồi, chuẩn bị đón năm 2022 rồi. Chúc các bạn năm mới an yên, mong gì được nấy, hạnh phúc bên những người các bạn yêu thương nha.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv