*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đêm nay, Hàn Thiệu Chu hắn là không chịu nổi nữa, coi như trở về nhà của mình, trở về căn hộ nơi ở cùng Mạt Minh.
Nhưng hắn thật sự không nghĩ tới, Mạt Minh thật sự là rời đi rồi.
Trong căn hộ chung cư, chỉ còn lại sự an tĩnh cùng tiếng thở dài của một mình Hàn Thiệu Chu, đứng trước cửa phòng để quần áo trống không của Mạt Minh, sắc mặt Hàn Thiệu Chu tái mét.
Giận dữ, hoảng sợ, mất mát, và thậm chí là cảm giác bị phản bội!
Hàn Thiệu Chu nhanh chóng châm một điếu thuốc trong miệng, từ phòng ngủ đi ra phòng bếp, sau đó từ phòng bếp đi ra phòng khách.
Hắn cũng hiểu rõ sớm hay muộn gì hắn cũng chia tay, chỉ là hiện tại hắn vẫn chưa chán mối quan hệ này, cho nên lúc này mới cảm thấy buồn bã, mất mát.
Rõ ràng hiện tại tên nhóc đó so với hắn còn khó chịu hơn, còn nghĩ rằng có thể dùng cách này để ép Hàn Thiệu Chu xuống nước, nhưng kết quả là chơi quá trớn, hắn cũng không thèm để ý tới tên nhóc đó!
Đây là sự lệ thuộc một chiều và không thể tách rời. Tên nhóc đó làm điều này, dù lúc này khó chịu đến đâu, cũng xứng đáng bị như vậy!
Trên ghế sô pha trong phòng khách, sau khi hút hai điếu thuốc, Hàn Thiệu Chu đứng dậy đi ra ban công hít gió lạnh một hồi, nhìn ánh đèn neon rực rỡ bên ngoài, hắn chợt buồn bực hơn, vô thức đưa tay vào túi áo khoác của hắn, ngón tay hắn lại chạm vào cái đó. Một chiếc hộp có một cặp nhẫn.
Vì muốn đợi Mạt Minh nhận lỗi, cầu hòa liền sẽ đưa chiếc nhẫn này ra, nên mấy ngày nay hắn vẫn giữ nó bên mình.
Kết quả.
Hắn giống như một kẻ ngốc.
Hàn Thiệu Chu cười tự giễu chính mình như một kẻ ngốc, xoay người rời đi, chiếc hộp nhỏ bọc vải nỉ màu xanh lam cao cấp bị hắn vứt lại trong phòng khách như ném đi rác rưởi.
Chiếc hộp lạch cạch một tiếng rơi xuống sàn nhà, nắp của chiếc hộp nhỏ bị mở ra. Một chiếc nhẫn vẫn được giữ chặt bên trong, chiếc còn lại rơi ra ngoài, leng keng rơi xuống sàn nhà lăn vào trong góc.
Ầm mộ tiếng, cửa chung cư hung hăng lại bị mở ra.
Đi xuống lầu, lên xe.
Người tài xế nhìn vẻ mặt không có chút độ ấm nào của ông chủ, cẩn thận nói: "Hàn tổng, về khách sạn sao?"
Hàn Thiệu Chu rũ mắt nhìn xuống điện thoại, không nói gì.
Trong xe yên lặng, tài xế liếc nhìn kính chiếu hậu liền thấy người ở ghế sau gân xanh trên trán nổi lên, điện thoại nằm trong lòng bàn tay, gần như bị năm ngón tay làm cho biến dạng, ngay lập tức cũng không dám nói tiếp nữa.
Một lúc sau, Hàn Thiệu Chu hít sâu một hơi, xem ra là đã đấu tranh tư tưởng xong xuôi, cuối cùng nghiến răng nghiến lợi cầm điện thoại mở hộp thoại chat với Mạt Minh, dưới khung chat bắt đầu gõ chữ.
Nội dung: [Chúng ta nói chuyện]
Sẵn sàng bấm để gửi, Hàn Thiệu Chu lại do dự, và sau đó lại xóa nội dung.
Nhập lại lần nữa.
Nội dung: [Ngày mai tôi đi công tác, cũng lười cùng em so đo, trở về mua chai nước tương, ở nhà hết sạch]
Xóa bỏ, một lần nữa nhập lại.
Nội dung: [Đã nghĩ thông suốt chưa? Nếu nghĩ thông suốt thì hãy quay trở về]
Xóa và nhập lại.
Nội dung: [Tôi bị mất một chiếc đồng hồ. Lúc chuyển nhà em có vô tình cầm đi không? Hiện tại em đang sống ở đâu, tôi sẽ qua lấy]
Nghĩ đi nghĩ lại vài lần, Hàn Thiệu Chu vẫn cảm thấy chuyện này vẫn chưa nói rõ ràng, một khi Mạt Minh phủ nhận, hắn có thể nói Mạt Minh không thừa nhận, sau đó lấy đây làm cái cớ đến chỗ Mạt Minh đang sống.
Tên nhóc đó tuy yếu đuối nhưng cũng có lòng tự trọng, nếu dùng cách tiếp cận hung hãn như vậy, nhất định sẽ đồng ý để hắn qua lục soát chứng minh mình vô tội.
Vừa định bấm gửi thì bất ngờ có một cuộc điện thoại gọi đến.
Nhìn thấy tên người gọi "Bé Ngoan" trên màn hình điện thoại, một dòng nước xiết xối thẳng vào trán Hàn Thiệu Chu!
Mạt Minh gọi điện thoại!
Rốt cuộc!!
Sau khi chờ đợi trong vài giây, Hàn Thiệu Chu bấm trả lời cuộc gọi.
Ở bên kia điện thoại, cơ bắp căng cứng của Hàn Thiệu Chu đột nhiên thả lỏng sau khi nghe thấy tiếng nói yếu đuối của Mạt Minh: "Em nhớ anh."
Hắn liền biết!
Tên nhóc ngu xuẩn này đang muốn âm mưu với Hàn Thiệu Chu hắn sao?
Đã hai ngày rồi, không thể chịu đựng được nữa nên ngoan ngoãn tới tìm hắn xin lỗi.
Sau khi tài xế nhìn Hàn Thiệu Chu nghe điện thoại, khuôn mặt đã có chút độ ấm, cuối cùng cũng có dũng khí hỏi: "Hàn tổng, kế tiếp đi đâu?"
"Tôi lên lầu lấy đồ".
Hàn Thiệu Chu mở cửa xuống xe, giống như cơn gió trở lại chung cư.
Trong phòng khách, trong hộp nhẫn chỉ còn lại một chiếc nhẫn, thiếu một chiếc còn lại.
Hàn Thiệu Chu di chuyển bàn, nâng tấm thảm lên và di chuyển những chiếc ghế sofa xung quanh. Sau một hồi ầm ầm tìm kiếm, cuối cùng nhìn thấy chiếc nhẫn ở trong góc phòng.
Thổi đi lớp bụi trên bề mặt, Hàn Thiệu Chu cẩn thận đặt chiếc nhẫn trở lại hộp.
Hàn Thiệu Chu không để tài xế lái xe, mà tự mình lái xe đến hồ nhân tạo, đậu xe rồi đi dọc theo hồ tìm kiếm.
Đêm đã khuya, ven hồ không có mấy người, Hàn Thiệu Chu gọi cho Mạt Minh phát hiện Mạt Minh đã tắt máy.
Tâm trạng gấp không chờ nổi bỗng chốc bị dội một chậu nước lạnh, trái tim đang nhấp nhô của Hàn Thiệu Chu lại lao xuống dưới, nghĩ rằng Mạt Minh có lẽ đã rời đi, hắn suýt chút nữa đã chạy quanh bờ hồ.
Không biết hắn đã chạy quanh bờ hồ bao lâu, Hàn Thiệu Chu cởi áo khoác khoác lên vai, gió lạnh nhưng người vẫn đầm đìa mồ hôi, khi suýt chút nữa nghĩ rằng Mạt Minh đã rời khỏi đây, ở phía trước không xa, lọt vào tầm mắt là bóng dáng quen thuộc của một người dựa vào lan can, khiến đồng tử của hắn run lên.
Hàn Thiệu Chu tới gần rôi dừng lại, lồng ngực dâng trào theo nhịp thở dữ dội, hai tay buông thõng bên hông nắm chặt lại rồi lại buông ra.
Cái tên ngu ngốc này.
Dưới làn gió đêm mùa hạ, Mạt Minh giống như một con mèo hoang bị bỏ rơi, ngồi chồm hổm ở đó gục đầu xuống thấp, một cành cây nhỏ trong tay không biết nhặt ở đâu, máy móc quét một lượt trên nền bê tông. Thỉnh thoảng ngẩng đầu ôm hi vọng tìm kiếm hai bên đường, cả khuôn mặt tang thương mất mát.
Chợt nhìn thấy bóng dáng cùng khuôn mặt cách đó không xa, cả người đột nhiên đứng thẳng người lên.
Đó là.
Mạt Minh hai chân ngồi xổm đã tê dại, anh vứt bỏ cành cây, vất vả đứng lên lan can bảo vệ.
"Anh Chu, anh Chu".
Hàn Thiệu Chu nhìn chằm chằm người trước mặt, phía sau lưng hắn là một đám mây đen bay đầy trời.
Suốt hai ngày!
Tên ngốc này đã hành hạ Hàn Thiệu Chu hắn trong suốt hai ngày!
Mạt Minh lo lắng bước đến gần Hàn Thiệu Chu, ngước mắt lên bắt gặp vẻ mặt lạnh như băng của Hàn Thiệu Chu, nhìn một chút rồi lại cúi đầu: "Thực xin lỗi".
Thái độ nhận lỗi thật sự rất tốt, thật tốt vì cũng đã quen rồi.
Hàn Thiệu Chu không nói chuyện, xoay người rời đi.
Mạt Minh lẳng lặng đi theo sau, giống như học sinh ngoan phạm lỗi, nguyện ý đi theo chủ nhiệm lớp nhận hình phạt.
Phải mất một quãng đường dài mới quay lại được nơi đỗ xe của Hàn Thiệu Chu lúc đầu.
Hàng liễu rủ bên hồ đung đưa theo gió, con đường mòn ven hồ dưới ánh đèn đường vắng lặng và mơ hồ, Hàn Thiệu Chu mặt vô biểu tình đi về phía trước, theo sau là Mạt Minh.
Sau khi đi được một lúc lâu, Mạt Minh mới nhận ra Hàn Thiệu Chu hẳn đã đi bộ một quãng đường dài quanh hồ để tìm mình.
Nhìn bóng lưng nặng nề, lạnh nhạt trước mặt, Mạt Minh mím môi nhẹ giọng nói: "Em muốn cho anh Chu biết vị trí chính xác, nhưng điện thoại của em hết pin".
"Anh Chu, nếu anh vẫn còn tức giận, có thể mắng em vài câu".
"Sau này em sẽ ngoan ngoãn."
"Nếu em lại làm anh Chu phiền chán, em sẽ..."
"Em thề, đây là lần cuối cùng."
Hàn Thiệu Chu từ đầu đến cuối không thèm để ý, rốt cuộc cũng tới nơi đậu xe, hắn ngồi vào ghế lái, Mạt Minh cũng liền ngồi vào ghế bên cạnh.
Nhìn thấy Hàn Thiệu Chu không có đuổi mình, Mạt Minh hơi nhẹ nhàng thở ra.
Dọc theo đường đi, Hàn Thiệu Chu vững vàng tay lái không nói lời nào, sắc mặt lạnh như nước, Mạt Minh thỉnh thoảng quay đầu nhìn trộm Hàn Thiệu Chu, sau đó quy quy củ củ cúi đầu ngồi yên.
Đêm càng sâu.
Con đường ngoài cửa sổ khiến Mạt Minh cảm thấy xa lạ, không phải là đường về căn hộ cũng không phải khách sạn.
"Anh Chu, đây là đi đâu ạ?" Mạt Minh cảnh giác hỏi.
Hàn Thiệu Chu vẫn không nói.
Xe chạy vào một khu sinh thái một mảng xanh um tươi tốt rồi từ từ di chuyển lên theo đường núi, cuối cùng Mạt Minh căn cứ vào bảng chỉ dẫn đường cũng nhận ra nơi này, anh đã nhìn thấy trên tạp chí và TV.
Đây là khu biệt thự trên núi gần biển và gần thành phố Xuyên Hải nhất, Hương Tân Sơn, phía tây là rừng cọ đứng sừng sững bốn phía xung quanh là công viên rừng quốc gia, có núi và hồ cắt ngang qua, môi trường sinh thái độc đáo đã tạo nên một nơi ở sang trọng và cao cấp nhất.
Nhìn người đàn ông vô cảm ngồi trên ghế lái, Mạt Minh tự giác im lặng, xe đi tới hai cái cửa sắt cao, hai nhân viên bảo vệ xác nhận thân phận của người tới, nhanh chóng mở cửa.
Đỗ xe xong, Hàn Thiệu Chu ném chìa khóa cho người hầu, đi thẳng vào biệt thự.
Mạt Minh nhanh chóng xuống xe, đi theo Hàn Thiệu Chu không rời.
Bước vào đại sảnh tráng lệ, Hàn Thiệu Chu đi tới cầu thang xoắn ốc, quay đầu liếc mắt nhìn, liền thấy tên ngốc phía sau đang nghiêng đầu kinh ngạc nhìn xung quanh, cứ như là Già Lưu bước vào Đại Quan Viên (*)
(*) Già Lưu bước vào vườn Đại Quan, đây là khu vườn nổi tiếng trong bộ Phim Hồng Lâu Mộng của Tào Tuyết Cần.
Quay đầu lại bắt gặp ánh mắt của Hàn Thiệu Chu, anh một giây thu hồi ánh mắt, gục đầu xuống.
Căn biệt thự quá lớn, hành lang có nhiều phòng đến nỗi Mạt Minh không thể nhớ đường vào. Vì sợ bị lạc mất, Mạt Minh vươn tay ra túm lấy góc áo của Hàn Thiệu Chu.
Cuối cùng dừng lại trước cửa một căn phòng, Hàn Thiệu Chu mở cửa, quay đầu hất cằm về phía Mạt Minh, ra hiệu cho anh đi vào.
Mạt Minh rất nghe lời, liền đi vào.
Đó là một phòng ngủ với ban công rộng, nhìn qua cửa sổ sát đất có thể nhìn thấy ánh đèn neon của thành phố từ xa, như thể nó gắn liền với bầu trời đầy sao rộng lớn vô tận.
Thật là đẹp mắt, Mạt Minh nghĩ thầm.
Phanh!
Sau lưng anh có tiếng đóng mạnh của cánh cửa, anh quay lại thì thấy Hàn Thiệu Chu kéo cao tay áo hung hăng sải bước về phía anh.
Mạt Minh theo bản năng nhắm chặt hai mắt.
Sắc mặt Hàn Thiệu Chu lúc này rốt cục trở nên mất kiểm soát, lửa giận tích tụ hai ngày cộng thêm đoạn đường đi này bùng phát!
Hắn chỉ một ngón tay lên trán Mạt Minh.
"Em không phải rất ngưu bức (*) sao, sao không tiếp tục chịu đựng đi, gọi điện thoại cho tôi làm gì!"
(*) Chỉ những hán tử thô lỗ, dùng cơ bắp để nói chuyện hay nói đúng hơn là dùng sức mạnh cơ thể để áp bức người khác, ngưu ở đây chính là con trâu, ý nói khoẻ như trâu & có phần ngu như trâu, bức là áp bức người khác.
"Tôi tưởng em kiên cường lắm, mới chỉ có hai ngày đã không chịu đựng nổi sao?"
"Em cho rằng em thông minh lắm phải không? Em cho rằng tôi sẽ đến đón em!"
"Bị tôi ném đi còn liếm mặt xin quay lại, em mất mặt không, thật không biết xấu hổ!"
Mạt Minh không nói gì, nhưng lại bị Hàn Thiệu Chu chọc ngón tay lên trán, đẩy ra sau lảo đảo, vài lần liên tiếp lùi vào tường.
Nhìn Mạt Minh lui vào tường gục đầu xuống, phiền muộn bị nhét trong ngực rốt cuộc cũng được trút bỏ, Hàn Thiệu Chu hừ lạnh một tiếng, bình tĩnh lại.
Hắn lúc trước chỉ cho rằng không đủ xác định, nhưng hiện tại hắn biết.
Người đàn ông này thật sự là không thể rời khỏi hắn.
Cũng thật sự là không có tiền đồ, hai ngày chia tay cũng không chịu nổi, chỉ sợ sau này sẽ thực sự trở thành thuốc cao bôi trên da chó trát trên người của Hàn Thiệu Chu.
"Hai ngày nay có khó khăn không?" Hàn Thiệu Chu hỏi.
Mạt Minh gật đầu.
Hàn Thiệu Chu cười khẽ: "Nhìn điểm tốt của em đi".
Mạt Minh mím môi, thận trọng vươn tay muốn ôm eo Hàn Thiệu Chu, kết quả là bị tay Hàn Thiệu Chu tàn nhẫn đẩy ra.
"Anh Chu".
Mạt Minh nhỏ giọng gọi, lại vươn tay muốn ôm Hàn Thiệu Chu, lại bị Hàn Thiệu Chu đẩy tay ra.
Mạt Minh bất động, cúi đầu nhìn xuống ngón chân không tiếp tục nói nữa, Hàn Thiệu Chu đột nhiên nâng khuôn mặt anh lên, bất giác cúi đầu xuống, hung hăng hôn anh.
Trong lòng từng đợt nóng bỏng xen lẫn đau đớn, lồng ngực như muốn nổ tung ngay lập tức.
Trong đêm khuya, mọi âm thanh đều yên tĩnh ngoại trừ tiếng côn trùng.
Người trong lồng ngực hắn đã sớm ngủ say, hồi tưởng lại dư vị của cả đêm, Hàn Thiệu Chu hôn anh từng chút từng chút một, từ trán xuống môi không chút lưu tình.
Dù tên nhóc này không có thoải mái đi chăng nữa, khi ngủ cũng vô thức dựa vào lồng ngực của Hàn Thiệu Chu.
Hàn Thiệu Chu nhéo nhéo mặt Mạt Minh cười.
"Vậy mà còn muốn đấu với anh".
- --------------------------------
ji: Ai có thấy Chu ngáo chửi Mạt Minh mà như đang tự chửi mình không? =))))