*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhiệt độ bấtthường này khiến Cao Sâm trở tay không kịp, anh chưa bao giờ nghĩ rằng bài hátmới của mình, về cơ bản chỉ là bản demo đầu tiên, chưa có chỉnh sửa nhiều lạicó thể bạo nhiệt độ trên mạng như vậy.
Mấy năm nay sự nghiệp đều yên lặng và tiêu điều, gần như khiến anh mất đi khả năng đánh giá chất lượng tác phẩm của mình, trước đây mỗi khi một bài hát chính thức được phát hành, anh đều phải trải qua vô số lần chỉnh sửa trước khi có động thái đăng tải. Cuối cùng bị sửa hoàn toàn cũng không hề phát hiện. Sau đó khi tác phẩm phát hành, nghe những lời chỉ trích cùng ghét bỏ của khán giả anh chỉ có thể không ngừng hối hận, nhưng anh vẫn không thể thay đổi thói quen này. Nếu tối hôm qua không có Mạt Minh, anh có thể sẽ còn thay đổi nhiều lần ca khúc mới này.
Cho nên tối hôm qua...
Mạt Minh không đơn giản chỉ là muốn tìm người nghe qua đường cho mình, mà là muốn dùng phản ứng của người nghe để khiến anh có thể khẳng định được bản thân mình.
Cao Sâm không thể diễn tả được tâm trạng của mình vào lúc này. Anh hít một hơi thật sâu và nhắm mắt lại một lần nữa. Trong đầu hiện lên hình ảnh của Mạt Minh: "Cảm ơn".
Ngẩng đầu lên, Cao Sâm nhìn camera trên điện thoại của anh ấy đặt trước mặt, ánh mắt anh ấy bình tĩnh nói: "Tôi đã sẵn sàng, tôi có thể bắt đầu."
Lúc 3 giờ chiều, Cao Sâm Studio phát hành một đoạn video được ghi lại.
Trong video, Cao Sâm đang ngồi trên chiếc ghế sô pha màu xanh nhạt với bức tường trắng làm nền, đùi phải đỡ cây đàn ghi-ta, anh mặc trang phục giản dị màu đen ở quảng trường đêm qua, đội mũ ngư dân trên đầu, nhưng lần này là một chiếc khẩu trang đen được kéo xuống dưới cằm, lộ ra khuôn mặt tuấn tú mà mọi người vẫn quen thuộc.
Lần này xung quanh không có ồn ào, Cao Sâm nhẹ nhàng chơi và hát bài hát mới đã nổi tiếng khắp mạng xã hội. Nó rõ ràng và ngọt ngào hơn tiếng hát giữa đám đông dưới làn gió đêm qua, nó sạch sẽ không có bất kỳ tạp âm nào.
Năm phút sau khi video được phát tán, khu vực bình luận gần như bị bóp nghẹt và tê liệt.
[Ahhhhh, anh trai tôi thực sự đã hát nó! Anh ơi, anh thật tuyệt vời! 】
【Ta nói giọng hát đó rất giống của anh! Nó thực sự là anh! Anh xứng đáng với nó! ]
[Nó thực sự tốt, trời ơi, tôi sẽ ghi âm lại, tôi sẽ download xuống để nghe lặp lại! 】
【Kết hôn ba năm bị coi là hết thời, sau khi ly hôn, một bài hát mới nổ tung toàn mạng, chỉ có thể nói ly hôn là đúng rồi! 】
【Hê hê, bây giờ không thể nhìn thấy anti-fan vặn vẹo trong khu bình luận, quả nhiên nghệ sĩ phải dựa vào thực lực của mình mới có thể nói được! 】
【Uuuu Cao Sâm, đồ ăn trộm trái tim, anh không đẹp trai nhưng lại hát hay quá! Đó là nó! Lão nương hoàn toàn bị rơi vào! 】
【Uh, chỉ có điều tôi tò mò tại sao Cao Sâm lại chơi và hát ở nơi đó đêm qua? Tôi cảm thấy rằng tên tuổi của Cao Sâm, anh ấy không thể làm một điều bình thường như vậy. 】
Video này trong thời gian ngắn đã lên top 1 hot search, với tên Cao Sâm. Trong lúc nhất thời mọi người đều biết video đàn hát trên mạng xã hội là ca sĩ Cao Sâm.
Công ty đại diện của Cao Sâm thừa cơ tấn công, nhanh chóng tung ra bản thu âm và quảng bá ca khúc mới của Cao Sâm.
Trong phòng thu âm, các nhân viên đang làm công tác chuẩn bị.
Quản lý của Cao Sâm, Trình Tương, đang theo dõi trên điện thoại xu hướng của dư luận, rồi hài lòng cất điện thoại vào túi, đi đến bên cạnh Cao Sâm và hỏi anh ấy một cách nhẹ nhàng: "Tối hôm qua anh nghĩ thế nào mà lại đàn hát ca khúc mới cho người qua đường nghe vậy? "
Cao Sâm dựa vào ở cạnh bàn, một tay đè xuống bản thảo rũ mắt, nghe được lời này, anh bình tĩnh nói:" Bạn của tôi đề nghị. "
Trình Tương cười nói:" Vậy thì phải cảm ơn bạn của anh. Sự tuyên truyền vô tình này có thể so sánh với quảng cáo tiếp thị mấy chục triệu. Tuy bản chất là bởi vì bài hát hay, nhưng nếu không có sự vô tình này thì cũng không được. Chỉ dựa vào danh tiếng để lên men sẽ không thể đạt được tốc độ lan truyền như thế này".
Cao Sâm buông tay, hơi cau mày.
Tất nhiên anh ấy hiểu những gì Trình Tương nói, nhưng anh thậm chí còn không có thông tin liên lạc của người bạn đó, anh thậm chí còn không chắc liệu người đó có coi mình là bạn hay không.
Hơn nữa, ở giữa còn có Hàn Thiệu Chu.
"Như vậy đi, sau khi thu âm xong bài hát cũng đến giờ ăn tối." Trình Tương nói: "Anh liên hệ với bạn của anh và hỏi anh ấy xem anh ấy có thời gian vào buổi tối không, và chúng ta sẽ mời anh ấy ăn cơm".
"Cậu ấy cũng là người trong giới giải trí, có thể cũng không có thời gian", Cao Sâm nói.
"Cũng đúng, quá hấp tấp cũng không đủ thành ý. Vì đó là bạn của anh, anh hôm nào một mình mời bạn anh ăn cơm cảm ơn mới đủ thành ý." Trình Tương mỉm cười, vỗ nhẹ lên vai Cao Sâm, "Người bạn này của anh quả thật giúp chúng ta rất nhiều".
Cao Sâm gật đầu mỉm cười, không nói gì, khuôn mặt trong màn đêm hôm qua hiện lên trong đầu.
"Tôi đi vệ sinh."
Cao Sâm nói, quay người rời khỏi phòng, trong hành lang gần phòng WC, anh gọi cho mẹ mình đang ở xa.
"Vâng, đúng, là album ảnh ở ngăn dưới cùng. Mẹ, mẹ gửi giúp cho con."
Buổi tối không xã giao, Hàn Thiệu Chu muốn trở về căn hộ sau khi tan làm. Tối qua lăn qua lộn lại với Tiểu tình nhân xinh đẹp, hắn khiến cho Tiểu tình nhân mệt thảm, đoán rằng tên nhóc đang tức giận, nụ hôn chia tay hồi sáng tên nhóc này quấn chăn không chịu cho hôn.
Hàn Thiệu Chu yêu cầu tài xế dừng trước một cửa hàng trang sức, muốn đi vào chọn đồ rồi mang về để khiến Mạt Minh vui vẻ.
Quản lý cửa hàng nhìn thoáng qua Hàn Thiệu Chu, liền vội vàng tiến lên đón tiếp.
Ở gian trưng bày nhìn một vòng, Hàn Thiệu Chu nhất thời không biết nên mua cái gì, hắn đã đưa cho Mạt Minh rất nhiều đồ trang sức xa xỉ có thể mang theo bên người, nhưng chưa từng thấy Mạt Minh đeo nó. Trước đây, hắn cũng đã hỏi, Mạt Minh nói anh là người của công chúng, mang những thứ đó trên người quá phô trương.
Nhưng hắn vẫn muốn thấy thứ gì đó trên người Mạt Minh, đó là thứ chỉ thuộc về Hàn Thiệu Chu hắn, chỉ cần nhìn thấy nó sẽ khiến hắn rất thoải mái.
Dây chuyền, đồng hồ quá phô trương, vậy còn nhẫn thì sao?
Theo yêu cầu của Hàn Thiệu Chu, người quản lý lấy ra một loạt nhẫn kim cương cho Hàn Thiệu Chu lựa chọn, đứng bên cạnh ân cần giải thích, nói đến nhẫn đôi, Hàn Thiệu Chu đột nhiên có hứng thú.
Một chiếc nhẫn dù đắt tiền đến đâu mà chỉ là vật trang trí trên ngón tay thì cũng chẳng có ý nghĩa gì, nhưng nếu là nhẫn đôi thì dù có mua một đôi nhẫn nhựa bên đường đi chăng nữa, hắn chắc rằng tên nhóc này sẽ rất hạnh phúc mà nhảy lên và hôn hắn.
Nghĩ đến Mạt Minh yêu cầu không quá phô trương, Hàn Thiệu Chu phớt lờ lời đề nghị của người quản lý về cặp nhẫn kim cương xa xỉ trị giá hàng triệu USD, hắn cố ý chọn một cặp nhẫn bạch kim với những viên ngọc xanh nạm nhỏ xung quanh. Nhìn tinh xảo đẹp đẽ nhưng không có chút nào phô trương. Giá trị mấy chục vạn là tương đối nhỏ so với những món quà đã tặng trước đây, nhưng Hàn Thiệu Chu không quan tâm đến điều này. Quan hệ của hắn và Mạt Minh đã qua cái thời dùng quà tặng giá trị để bày tỏ tấm lòng rồi.
Điều mà Mạt Minh muốn nhất chính là cảm giác an toàn.
Thật vất vả mới bắt được một ông lớn, người quản lý cũng không muốn một đơn hàng chỉ có mấy chục vạn.
"Hàn tổng, chúng tôi ở đây có dịch vụ đặt làm theo yêu cầu. Ngài có muốn đặt một cặp nhẫn kim cương độc nhất cho ngài cùng người mình thích không? Mặc dù cặp nhẫn ngài chọn cũng có thể gửi gắm tình cảm của ngài, nhưng nó kém đặc biệt hơn nhiều so với cặp nhẫn đặt làm theo yêu cầu này. Nó cũng thể hiện tình yêu của ngài không bao giờ thay đổi, đến chết vẫn còn yêu". Người quản lý cười và nói. Theo những gì ông ta tìm hiểu được từ trên mạng, vị quý nhân này rất hào phóng đối với người yêu của mình. Anh ta chỉ mua một cặp nhẫn đôi với giá vài chục vạn, hoàn toàn không phù hợp với địa vị của anh ta.
Hàn Thiệu Chu nhìn người quản lý mỉm cười, khẽ nhíu mày.
Không bao giờ thay đổi, đến chết vẫn còn yêu?
Đây là điều nghiêm túc, giống như một lời thề trong đám cưới.
"Không cần."
Hàn Thiệu Chu từ chối, thậm chí không lấy túi, sau khi trả tiền, hắn cất chiếc hộp nhung đựng cặp nhẫn màu xanh lam vào trong túi rồi quay đi.
"Hàn tổng hiện tại yêu lý trí như vậy sao?" Một nhân viên nói nhỏ với một đồng nghiệp trước quầy: "Tôi nhìn thấy ở trên mạng trước đây anh ta theo đuổi Văn Từ ném tiền đến mức không còn nhân tính".
"Hẳn là ngã một lần nên khôn ngoan hơn một chút. Đâu thể đào tim đào phổi theo đuổi người ta mấy năm lại để cho người ta may áo cưới cho người khác, một ngàn vạn chia thành mấy vạn bông hoa, có thể theo đuổi được cả một năm".
" Nhưng nếu là mua nhẫn đôi, điều này không có nghĩa là đang theo đuổi sao?"
"Không thể nào, trên mạng không nói Hàn tổng đang ở bên Văn Từ, khả năng bây giờ là giai đoạn không rõ ràng".
"Aizz, đừng nói nữa, Hàn tổng quay lại rồi".
Đang nói chuyện, bọn họ lại thấy Hàn Thiệu Chu đi qua cánh cửa xoay ở sảnh và đi vào lần nữa, cau mày rồi đi thẳng tới quầy quản lý.
"Hãy nói tỉ mỉ cho tôi nghe về thiết kế theo yêu cầu mà anh vừa đề cập." Hàn Thiệu Chu nói.
"Vâng, Hàn tổng, chúng tôi có một tập Catalog ở đây, xin mời ngài vào phòng VIP ở bên này". Người quản lý cố kìm sự phấn khích của mình lại, đuôi lông mày gần như muốn bay lên trời.
Cuộc nói chuyện diễn ra suôn sẻ, người quản lý không mất nhiều công sức, Hàn Thiệu Chu nhanh chóng ký xuống tấm séc triệu USD cho cặp nhẫn.
Nghe quản lý nói ý nghĩa của nhẫn là là hoa đã có chủ, yêu sâu sắc, Hàn Thiệu Chu khóe miệng không khỏi nhếch lên.
Cho dù đó là hai chiếc nhẫn, một chiếc không quá quý giá, tên nhóc có thể đeo nó khi đi làm, còn chiếc nhẫn quý giá hơn sẽ đeo nó khi hẹn hò riêng với mình, chỉ cho hắn nhìn. Còn cái gì không bao giờ thay đổi, đến chết vẫn còn yêu, hắn sẽ giải thích với Mạt Minh rằng đó chỉ là một cặp nhẫn đôi là được, còn lại hãy để tên nhóc suy nghĩ đi.
Cuối cùng, người quản lý hỏi Hàn Thiệu Chu có muốn khắc lên nhẫn tên chữ cái đầu của hai người không, Hàn Thiệu Chu không chút do dự đồng ý.
"Vâng, Hàn tổng". Người quản lý đang cầm trên tay một chiếc máy tính bảng nhỏ, dùng bút điện tử ghi lại cái gì trên đó, mỉm cười nói: "Chúng tôi sẽ yêu cầu nhà thiết kế khắc chữ "h" và "w" (*) trên hai chiếc nhẫn cho ngài, đại diện cho ngài và người ngài thích".
(*) đây là chữ đầu trong tên của Hàn Thiệu Chu và Mạt Minh, cái này là chữ M (không phải W) là chữ đầu của Mạt Minh nếu lật ngược lại nó lại thành Văn Từ (Wenci), cụ thể về tên Trung tôi không rành nhưng cái này rất nhiều người nhầm lẫn trong truyện giữa chữ M và W.
Hàn Thiệu Chu đột nhiên cau mày:"? "
Quản lý giật mình, nhìn sắc mặt lạnh lùng của Hàn Thiệu Chu, khóe miệng nhếch lên một cách bất an:" Không phải Văn Từ, Văn tiên sinh sao?"
"Ai nói như vậy?" Hàn Thiệu Chu trầm giọng nói: "Thứ tôi muốn là "."
"?"
"Nếu các người không làm được thiết kế này, tôi sẽ đổi cửa hàng khác".
"Có thể, có thể". Quản lý không ngừng cúi đầu, vội vàng nói:" Công ty sẽ vì ngài gấp rút hoàn thành đơn hàng này, trong vòng mười ngày sẽ giao sản phẩm cho ngài".
Hàn Thiệu Chu lúc này mới rời đi.
"Không phải Văn Từ, thật không thể tin được." Nữ nhân viên kêu lên, "? Là ai?"
"Thường ngày không nên để ý những thứ bắt bóng ở trên mạng, suýt chút nữa đã làm hỏng đại sự." Quản lý lau mồ hôi trán của hắn, "Cũng may tôi vừa mới hỏi đến miệng, nếu như tôi thật sự khẳng định là chữ 'w", chờ sản phẩm hoàn thành, tôi sẽ phải bồi thường tổn thất mất".
Nhân viên cấp dưới là phụ nữ không nhịn được cười: "Quản lý, đừng có dọa chính mình. Chiếc nhẫn kia không phân biệt được mặt trên và mặt dưới, có đeo vào mặt trên thì là chữ "w" còn đeo mặt dưới cũng không phân biệt được chữ cái nào."
Người quản lý sửng sốt: "Đúng vậy, suýt chút nữa tôi đã quên mất. Hai chữ này khắc trên nhẫn không phải là giống hệt nhau sao?"
Hàn Thiệu Chu rời khỏi cửa hàng, trời đã dần tối.
Hắn lấy trong túi ra chiếc hộp nhung vuông nhỏ đựng cặp nhẫn, mở ra, trong mắt lại thấy cặp nhẫn kim cương, Hàn Thiệu Chu cảm thấy vô cùng hài lòng.
Bé ngoan hẳn sẽ rất hạnh phúc.
- -----------------------
ji said: Tặng nhẫn cho em liệu em có cần không? Đồ ngốc.