Tôi Chỉ Muốn Nói Chuyện Yêu Đương

Chương 93: Giải thưởng



Mùng ba Tết, Úc Thanh Hoan đưa Hoắc Cừ lên máy bay về nhà. Người đi theo ngoại trừ Vu Hâm còn có Triệu Khanh Uyên.

Nghe nói Úc Thanh Hoan phải về thôn Đào, Triệu Khanh Uyên ngay lập tức muốn đi theo, hắn rảnh đến phát sầu rồi.

Vì giữa hắn và Úc Thanh Hoan thật sự không có bất kỳ ám muội gì nên bây giờ hắn có đi đâu với Úc Thanh Hoan thì quản lí cũng lười quản, thậm chí còn vui vẻ tiễn cục phiền toái này đi.

Triệu Khanh Uyên nhớ mãi không quên đào hộp của thôn Đào, từ lúc chờ lên máy bay đã lải nhải không ngừng bên tai Úc Thanh Hoan, phiền đến mức Vu Hâm ở bên cạnh cũng không nhịn được phải cách xa hắn.

Bọn họ đặt vé chuyến bay sớm, trời chưa sáng đã tới sân bay rồi. Sau khi lên máy bay, ngay cả Triệu Khanh Uyên cũng không nói nhiều nữa, kéo rèm xuống ngả người ra ghế ngủ bù.

Thôn Đào là nơi khá hẻo lánh, Úc Thanh Hoan vốn định xuống xuống máy bay rồi tìm taxi trong thành phồ đi về đó. Nhưng Triệu Khanh Uyên vừa hay có bạn ở đây nên trực tiếp gọi bạn lái xe đến sân bay đón cả bọn.

"Nhà bọn họ mở nhà hàng ở đây." Triệu Khanh Uyên đeo khẩu trang và khăn quàng cổ, che kín mặt nói chuyện với Úc Thanh Hoan, "Gần trưa rồi, đúng lúc tới đó ăn một bữa."

Úc Thanh Hoan gật đầu đồng ý: "Được."

Nhà hắn đã lâu không có người ở, bây giờ cũng không thể để người vào ở chứ đừng nói là nấu cơm. Hơn nữa cũng là năm mới, mọi người đều bận rộn đi chúc tết, không nên gây phiền phức cho những người ở trong thôn.

Úc Thanh Hoan vốn định ăn cơm trưa trong thành phố xong mới trở về, đi thăm phần mộ của ba mẹ hắn xong thì đi thăm bác trưởng thôn một lát rồi về lại thành phố.

Hắn nói dự định của mình với Triệu Khanh Uyên

Triệu Khanh Uyên nói: "Vậy càng tiện, tôi mượn xe bạn luôn, lúc đó cậu dẫn đường là được."

Quyết định xong, cả nhóm được bạn của Triệu Khanh Uyên đưa tới nhà hàng riêng của nhà hắn ăn cơm.

"Các cậu ngồi đi, muốn ăn gì thì không cần khách khí, bạn của Khanh Uyên cũng là bạn của tôi." Bạn của Triệu Khanh Uyên cười híp mắt đưa bọn họ tới phòng riêng, nói: "Tôi đi báo nhà bếp làm mấy món ngon cho mọi người trước."

Triệu Khanh Uyên nhắc nhở hắn: "Trần Kỳ, đừng có làm món gì kì quái đấy."

"Yên tâm đi, " Trần Kỳ cười ha ha, tiến đến nói bên tai hắn: "Yên tâm, tôi có bẫy ai cũng không thể bẫy cậu được, chuẩn bị cho cậu ít ngóng cá nếm thử."

Nghe vậy, hai mắt Triệu Khanh Uyên lập tức liền sáng.

Đợi đến khi Trần Kỳ rời đi, Vu Hâm không nhịn được hỏi: "Ngóng cá là cái gì?"

Triệu Khanh Uyên xoa xoa tay: "Cá nóc."

Tháng hai đến tháng tư hàng năm là mùa cá nóc ngon nhất. Rất nhiều người vì nếm thử cái món ngon truyền kì này mà tình nguyện chịu mạo hiểm.

Vu Hâm vừa nghe, hứng thú cũng nổi lên, cùng Triệu Khanh Uyên đồng thời làm nóng người chờ cá nóc lên bàn.

Cuối cùng món ăn cũng được bưng lên, ngoài các món đã gọi còn có hai món làm từ cá nóc, là da cá nóc và cá nóc chiên.

Mấy người không thể đợi được nữa hướng đũa về đĩa cá nóc, Úc Thanh Hoan ngồi máy bay lâu, hiện tại không có khẩu vị gì, thấy da cá nóc có vẻ tươi mới thanh đạm, liền thử ăn da trước.

Một đũa vào miệng, mùi vị cũng không có gì đặc biệt, ăn thêm một đũa, vẫn không cảm thấy được có gì tươi mới.

Chỉ có thể nói là ăn ngon, nhưng cũng không khiến người khắc sâu ấn tượng.

Triệu Khanh Uyên và Vu Hâm lại đặc biệt yêu chuộng hai món này, ăn không ngừng, làm cho Úc Thanh Hoan hoài nghi mình và bọn họ đang không ăn cùng một món.

Hoắc Cừ vẫn như trước, không có món gì đặc biệt thích, cái nào dễ gắp thì ăn, vô cùng dễ nuôi.

Bởi vì lát nữa tới thôn Đào phải lái xe nên không ai uống rượu, sợ lúc về sẽ muộn nên ăn xong thì cả nhóm liền lập tức xuất phát.

Không biết làm sao, Úc Thanh Hoan luôn cảm thấy đầu hơi choáng váng, hắn tưởng là do say máy bay nên không để ý, nhắm mắt dựa ghế nghỉ ngơi.

Nhưng cảm giác nôn nao kia không vì thế mà giảm bớt, trái lại càng ngày càng tăng thêm.

Úc Thanh Hoan nhíu mày, đang định hỏi Vu Hâm có túi nilon không, Triệu Khanh Uyên bỗng nhiên oa một tiếng, "Thanh Hoan, cứ tưởng cậu đàng hoàng lắm, trên thực tế... Khà khà khà!"

Hắn từ trong gương chiếu hậu nhìn Úc Thanh Hoan chớp chớp mắt, bộ dáng cực kì hèn mọn.

"Cái gì?" Úc Thanh Hoan cảm thấy tim đập càng lúc càng nhanh, cả người đều không thoải mái, quay ra phía cửa xe, để không khí lạnh lẽo thổi tới, lúc này mới hỏi lại Triệu Khanh Uyên một câu.

Triệu Khanh Uyên: "Cúi đầu nhìn cổ của cậu xem."

Cái gì?

Úc Thanh Hoan không hiểu cúi đầu, vừa nhìn liền nhất thời sợ hết hồn, trên cổ hắn tự nhiên nổi lên mấy chấm đỏ.

Chẳng lẽ là bị dị ứng?

Không đúng, hắn từ nhỏ đến lớn chưa từng bị dị ứng với cái gì.

Sợ Triệu Khanh Uyên não bổ ra mấy chuyện linh tinh, Úc Thanh Hoan gỡ cổ áo, nói: "Anh đừng đoán mò, có thể tôi bị lên mụn rồi."

Nghĩ tới nghĩ lui, hắn nghĩ có thể là do không hợp khí hậu.

"Làm sao vậy?" Vu Hâm vừa nghe liền khẩn trương, ngoái ra phía sau xem.

Nghệ sĩ bị lên mụn là chuyện lớn, nhỡ bị cánh phóng viên chụp được, không biết sẽ bị nói thành cái gì.

"Không sao đâu," Úc Thanh Hoan nắm chặt tay Hoắc Cừ, cười nói: "Chắc là do nhiều năm không về nên chưa thích ứng được với khí hậu thôi."

Nghe vậy Vu Hâm mới thở phào nhẹ nhõm, "Nếu thấy khó chịu hơn thì phải nói ngay, tôi đưa cậu đi bệnh viện."

"Được."

Vận may của bọn họ rất tốt, tuy đang vào giờ cao điểm mọi người ra đường nhưng tình hình giao thông lại tương đối ổn, nửa tiếng lái xe đã đến thôn Đào rồi.

Lúc còn ở trong thành phố, Úc Thanh Hoan đã mua hương thắp và tiền vàng, để nhân viên gói lại cẩn thân nên liền đi thẳng đến nghĩa địa.

Tập tục ở quê Úc Thanh Hoan là người bị đột tử không thể lập bia mộ. Giữa từng hàng bia mộ dày đặc, hai nấm mộ nhỏ bé của cha mẹ Úc Thanh Hoan trông thật thê lương.

Vu Hâm và Triệu Khanh Uyên biết ý không đi theo, để lại không gian riêng cho hai người bọn họ.

Úc Thanh Hoan rất lâu chưa trở về, cách hai đời lại một lần nữa nhìn thấy mộ của cha mẹ, trong lòng hắn cực kì phức tạp, thậm chí còn cảm thấy trong ngực không được thoải mái.

Tính cả đời trước, cha mẹ hắn đã rời đi được hơn hai mươi năm. Mà dù cho là như vậy, khuôn mặt mỉm cười của họ vẫn luôn khắc sâu trong lòng của Úc Thanh Hoan, vô cùng rõ nét.

Bọn họ ngậm đắng nuốt cay nuôi hắn mười hai năm, lo lắng cho hắn, coi hắn là bảo bối nâng trong tay, ngay cả đến phút giây cuối cùng cũng không gây ra bất kì liên lụy nào đến hắn.

Nhưng hắn vĩnh viễn cũng không có cách nào báo đáp lại ân tình của bọn họ.

Úc Thanh Hoan rũ mắt, cố nén sự khó chịu và chua xót trong lòng, thắp ba nén nhang, đưa cho Hoắc Cừ, "Đi, thắp hương cho ba mẹ của em."

Hoắc Cừ gật đầu, cung kính quỳ trước mộ phần, nghiêm túc cắm hương lên, dập đầu lạy ba cái.

Úc Thanh Hoan đốt tiền vàng, từng tờ từng tờ thả lên.

Đời trước hắn xui xẻo như vậy nhưng sự nghiệp vẫn có thể phát triển tốt. Đời này vận may bỗng nhiên tốt lên, lại có Hoắc Cừ, hắn nhất định sẽ sống rất tốt, vô cùng tốt.

Kéo tay Hoắc Cừ nâng hắn dậy, đợi đến khi tiền vàng đã cháy hết, Úc Thanh Hoan nhìn hai nấm mộ một lần cuối cùng, "Đi thôi."

Có Hoắc Cừ bên cạnh, từ nay về sau, hắn sẽ không bao giờ phải e ngại khi tới nơi này nữa.

Sau này mỗi một năm, hắn đều sẽ tới thăm bọn họ.

Mấy người trầm mặc trở về nhà của Úc Thanh Hoan, định sẽ nghỉ ngơi một chút, chờ Úc Thanh Hoan đến thăm bác trưởng thôn xong thì liền trở về.

Có lẽ là uống nhiều nước ngô quá, Úc Thanh Hoan muốn đi vệ sinh trước, không nghĩ tới vừa nhìn xuống, hắn đã bị dọa đến tỉnh cả người.

Nước tiểu của hắn... có màu xanh lục!

Bối rối một lúc lâu, hắn mới nhớ tới một khả năng, không phải là mình trúng độc cá nóc chứ?

Nhưng rõ ràng là cả bốn người đều ăn mà!

"Thanh Hoan, cậu sao thế? Đến tháng à?" Thấy Úc Thanh Hoan xanh mặt đi ra từ nhà vệ sinh, Triệu Khanh Uyên không nhịn được trêu hắn một câu.

"Khanh Uyên," Úc Thanh Hoan hai mắt đăm đăm nhìn hắn, "Có khả năng là tôi bị trúng độc cá nóc rồi."

"Ngọa tào!" Triệu Khanh Uyên nhịn không được văng tục, bị doạ đến sắc mặt cũng thay đổi, nắm ngay lấy cánh tay Úc Thanh Hoan kéo hắn ra xe, lớn tiếng gọi Vu Hâm, "Vu Hâm, nhanh lên, Thanh Hoan bị trúng độc cá nóc! Nhanh đến bệnh viện!"

Tất cả mọi người đều hoảng hốt, mặt Hoắc Cừ trắng bệch, vẫn luôn nắm chặt tay Úc Thanh Hoan, hắn biết bị trúng độc cá nóc sẽ như thế nào.

Còn Úc Thanh Hoan, sau khi bị dọa trong nhà vệ sinh lại trở thành người tỉnh táo nhất, còn cười an ủi bọn họ: "Không sao đâu, chắc chắn nhà bếp đã xử lí sạch độc rồi, khả năng là có thứ gì khác, nếu trúng độc thật thì cũng không giống tôi bây giờ đâu."

Tuy nói là thế nhưng mọi người cũng không dám bất cẩn, vội vã đi đến bệnh viện trong thành phố.

Bác sĩ nghe nói là trúng độc cá nóc, trong nháy mắt như gặp đại địch, dùng tốc độ nhanh nhất để kiểm tra cho Úc Thanh Hoan, xong xuôi mới thở phào nhẹ nhõm, "Không có chuyện gì, chỉ bị dị ứng một chút, không tính là trúng độc."

Nhưng để cho an toàn, vẫn cho Úc Thanh Hoan làm đơn nhập viện, bảo hắn nằm thêm một ngày để quan sát

Ngôi sao bình thường rất khó để bảo mật lịch trình hoàn toàn, hơn nữa vừa rồi mấy người vội quá nên cũng không che kĩ, rất nhanh đã bị cánh truyền thông chụp được, đăng lên mạng.

Trong khoảng thời gian ngắn, tất cả đều là tin Úc Thanh Hoan nhập viện.

Cũng không biết có phải là cố ý không, ảnh kia chụp đúng lúc Hoắc Cừ ôm Úc Thanh Hoan, hình ảnh hai người dựa vào nhau thoạt nhìn rất ám muội và thân mật, chính là một đôi tình nhân đang yêu nhau say đắm.

"Tôi... Có một cái ý nghĩ lớn mật, tôi cảm thấy tôi điên rồi..."

"Lầu trên đừng đi... Chúng ta cùng điên."

"Đừng nói linh tinh, Hoắc Cừ ôm Thanh Hoan, nhất định là vì Thanh Hoan ngã bệnh cần có người hỗ trợ thôi! Mấy người này đúng là mắt hủ nhìn đâu cũng thấy gay!"

"Không, tôi vẫn luôn cảm thấy hai người kia giống như bạn bè, nhưng cá Koi nhỏ lại là người trong nghề này, tính hướng..."

.........

Trên mạng thảo luận về mối quan hệ giữa Úc Thanh Hoan và Hoắc Cừ càng ngày càng sôi nổi, để cư dân mạng không thể không ngừng đào sâu tìm hiểu, một cái tin tức nặng như núi ném ra làm ai đấy đều bàng hoàng tỉnh mộng --

Ban tổ chức công bố, người đạt giải Nobel Vật Lí năm nay là: Nhà vật lí học Trung Quốc, Hoắc Cừ.

Nhân dân cả nước sôi trào!

___________

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv