Gió nóng ngày hè từ cửa sổ thổi tới, ập vào mặt Úc Thanh Hoan, làm tóc hắn rối tung, còn dính sát vào trên da làm hắn đổ mồ hôi ướt rượt, khiến hắn càng thêm tức tối bực bội.
Hắn dùng khuôn mặt vô cảm nhìn Hoắc Cừ đang trưng ra bộ mặt tranh công ở bên cạnh, dùng tay đẩy mặt hắn qua bên kia, nổi giận nói: "Anh đi nhanh đi, đừng ở trước mắt em làm rối."
Bực cả mình! Còn bảo mở cửa sổ là tốt rồi! Đây là chuyện mà mở cửa sổ có thể giải quyết sao?!
"Thanh Hoan," Hoắc Cừ không chỉ không đi, trái lại còn quàng tay ôm hắn, giống như làm nũng cà cà bả vai hắn, "Anh không làm rối trước mặt em, anh ở bên cạnh em đây."
Úc Thanh Hoan suýt nữa bị hắn chọc tức đến ói máu, lắc vai hất đầu Hoắc Cừ ra.
Hắn đang vô cùng thấp thỏm bất an, không biết mình phải đối mặt với chuyện sắp tới thế nào, nhưng Hoắc Cừ lại hồn nhiên không biết, thậm chí còn không thể hiểu được tâm trạng của hắn. Ngực Úc Thanh Hoan bỗng nhiên dâng lên một trận buồn bực ngút trời, trong khoảnh khắc đánh tan lí trí của hắn.
Hắn vừa định đẩy Hoắc Cừ qua một bên, nhưng quay đầu lại đối diện với đôi mắt ngăm đen sáng ngời, tràn đầy quan tâm của hắn, bàn tay nắm lấy tay hắn, lại không tự chủ được nhịn xuống.
"Thanh Hoan," Hoắc Cừ nắm tay hắn, âm thanh ôn nhu, "Em có khát không? Anh rót cho em cốc nước nhé?" Nói xong liền đứng dậy đi tới bên cạnh bàn, ngốc nghếch cầm lấy ấm nước rót nước, đưa tới bên môi hắn, "Uống một ngụm đi."
Nước là nước đã đun sôi, tuy không sảng khoái bằng nước đá nhưng để ở trong phòng có điều hòa lâu như vậy cũng mang theo một chút mát lạnh, Úc Thanh Hoan cúi đầu uống một hớp nước, cảm thấy tâm tâm trạng tốt hơn rất nhiều.
Trước khi quen mình, Hoắc Cừ chưa bao giờ dùng ấm đun nước, có lẽ là từ sau lần hắn sinh bệnh, nghe Vu Hâm nói phải uống nhiều nước ấm mới nhanh khỏe, Hoắc Cừ liền ngồi nghiên cứu ấm đun nước cả ngày.
Chuyện đơn giản đến trẻ con cũng có thể làm được, đối với hắn mà nói lại vô cùng khó khăn. Nhưng hắn lại chưa từng bỏ cuộc, không biết tốn mất bao nhiêu công sức mới học được cách đun nước.
Mỗi ngày giống như cái đồng hồ báo thức, cách nửa tiếng phải nhắc nhở mình một lần.
Nghĩ đến chuyện hắn đối tốt với mình, lòng Úc Thanh Hoan dần bình ổn lại.
Hắn thích Hoắc Cừ, thích sự hồn nhiên và thẳng thắn của hắn, dù cho đôi lúc cái tính này sẽ khiến hắn phiền não không thôi.
Sống lại một đời này, hắn không nghĩ nhân sinh sẽ cho hắn làm chuyện gì thực sự có ý nghĩa. Cha mẹ đã qua đời, hắn lại không có chấp niệm quá lớn với tiền tài và sự nghiệp, một trái tim cả ngày trôi bồng bềnh giữa không trung, không yên ổn ở bất kì nơi nào.
Nhưng hắn gặp được Hoắc Cừ, từ trên người hắn, Úc Thanh Hoan có được cảm giác an toàn chưa từng có. Có lẽ cả một đời, Hoắc Cừ đều sẽ như vừa rồi, khi hắn nói ngộp thở sẽ nhanh chóng chạy đi mở cửa sổ.
Nhưng mà, hắn vui vẻ chịu đựng.
"Lỡ như mẹ anh không thích em thì phải làm sao bây giờ đây?" Úc Thanh Hoan thở dài, tay ôm lấy Hoắc Cừ, có chút yếu đuối dựa vào bả vai của hắn.
"Không có chuyện đó đâu!" Hoắc Cừ nghe vậy, trong phút chốc mở to hai mắt, dùng một giọng như thể Úc Thanh Hoan vừa nói cái gì khó tin lắm, nói: "Em tốt như vậy, ai lại không thích em chứ."
Trái tim Úc Thanh Hoan run lên, ngực cảm thấy ngọt như mật, hắn trầm mặc một lúc lâu, mới gãi gãi lòng bàn tay Hoắc Cừ, nhỏ giọng hỏi: "Có phải anh lại lên mạng xem cái gì kì quái không?"
Dừng một chút, liền bỏ thêm một câu, "Kiểu như dỗ con gái gì gì đó."
Hoắc Cừ méo xệch miệng, ngẫm nghĩ một hồi lâu, mới cười nói: "Không có, anh chỉ lên mạng xem tin tức của em."
.........
“Làm sao để yêu người” là phim tình cảm đô thị, trường phim cách nội thành cũng không xa, tầm một giờ đi xe, Hoắc Vanh liền đưa Hoắc phu nhân đến nơi.
"Mẹ, để con cầm cho, " Hoắc Vanh định xách túi, lại bị Hoắc phu nhân né được.
Bà vén tóc mai bị gió thổi tung ra sau tai, sống lưng ưỡn lên thẳng tắp, đi về phía trước, không nhận ý tốt của con trai: "Không cần, đồ của mẹ mẹ tự mang."
Đây là loại tình huống gì?
Hai mắt Hoắc Vanh đăm đăm, trước đây lúc ra ngoài, túi của bà đều để cho mấy ông con trai xách giúp, hôm nay làm sao bỗng nhiên lại đổi tính? Hắn mơ hồ đi theo, mãi đến tận khi đứng trước phòng khách sạn, nhìn thấy mẹ hắn đang soi gương, xong lại chỉnh trang quần áo, nhất thời bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Mẹ hắn đây là... Muốn Úc Thanh Hoan nhìn thấy, bánh ú đúng là do bà mang đến cho hắn sao?
Thời điểm tiếng gõ cửa vang lên, Hoắc Cừ đứng lên ngay lập tức, muốn đi tới mở cửa, lại bị Úc Thanh Hoan kéo lại.
Hắn hít sâu một hơi, đối diện với ánh mắt nghi ngờ của Hoắc Cừ, cười nói: "Không có chuyện gì, em đi mở cửa cho."
Nói xong, nắm tay nắm cửa, cắn răng một cái, trực tiếp mở cửa ra.
Hoắc phu nhân không nghĩ người mở cửa sẽ là Úc Thanh Hoan, sửng sốt mấy giây mới phản ứng được, "Thanh Hoan, không làm phiền cháu chứ, bác nghe tiểu nhị nói gần đây cháu rất bận."
"Không có, không có." Úc Thanh Hoan vội vã nghiêng người, để Hoắc phu nhân và Hoắc Vanh đi vào phòng, đè nén trái tim đang đập liên hồi, cố gắng bình tĩnh nói: "Buổi tối cháu vừa hay không có bận gì."
Hoắc phu nhân gật gật đầu, đưa bánh ú cho hắn, "Đầu bếp trong nhà tự làm bánh ú, hương vị không tệ nên đem đến cho hai đứa nếm thử." Dừng một chút, liền bỏ thêm một câu, "Không biết cháu thích ăn nhân bánh gì nên mang đến mỗi loại một ít."
"Cảm ơn bác." Úc Thanh Hoan thụ sủng nhược kinh nhận lấy bánh ú, kéo ghế cho Hoắc phu nhân mời, "Bác ngồi đi ạ, " cẩn thận đặt bánh ú lên bàn, quay người rót nước cho Hoắc phu nhân, bởi vì sốt sắng thái quá nên lúc đặt cốc xuống tay run một cái, nước suýt nữa thì bị tràn ra ngoài.
"Từ từ, không vội." Hoắc phu nhân lấy tay đỡ hắn một cái, thoái mái cầm cốc lên, uống một ngụm nhỏ.
Hoắc Cừ không nhìn ra bạn trai của mình đang căng thẳng, ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm bánh ú, làm sao cũng không dời đi.
Sáng sớm hôm nay Thanh Hoan còn nói, tết Đoan Ngọ là phải ăn bánh ú. Hắn nhìn Úc Thanh Hoan, lại nhìn mẹ hắn, bỗng nhiên đưa tay lấy ra một cái bánh ú.
"Lão tam thèm sao?" Hoắc Vanh dùng ánh mắt bỡn cợt nhìn Hoắc Cừ, nhếch lông mày trêu hắn một câu.
Hoắc Cừ không để ý tới hắn, cúi đầu nhìn bánh ú được buộc chặt chẽ trong tay, lại gặp phải khó khăn, cái này... bóc ra thế nào đây?
"Như này, cởi nút buộc ra, sau đó từ từ bóc lá ra là được rồi." Úc Thanh Hoan theo phản xạ có điều kiện đưa tay ra, giúp hắn bóc bánh, lộ ra phần gạo nếp trơn bóng, sau đó đặt vào tay hắn, "Anh ăn đi."
Nói xong, mới phát hiện ra không đúng, Hoắc phu nhân và Hoắc Vanh đều đang ở đây, mình làm thế này có phải là quá tự nhiên rồi không?
Chỉ là còn không đợi hắn suy nghĩ nhiều, Hoắc Cừ liền đem bánh ú trắng ngần đưa tới bên miệng hắn, "Thanh Hoan, em ăn đi."
Hoắc phu nhân và Hoắc Vanh dùng ánh mắt không dám tin cùng nhau nhìn lại, mặt Úc Thanh Hoan liền đỏ lên.
Muốn từ chối nhưng lại cảm thấy không tốt, không thể làm gì khác hơn là lung tung cắn một cái, không dám nhìn Hoắc phu nhân nữa, lắp ba lắp bắp nói một câu: "Ăn, ăn ngon."
"Cháu thích là tốt rồi." Hoắc phu nhân bây giờ đã bình thường lại, bà dịu dàng nhìn Úc Thanh Hoan, nói: "Trong nhà có đầu bếp tay nghề tốt, sau này bác sẽ để tiểu nhị mang ít đồ ăn ngon đến cho cháu.”
Bà dùng ánh mắt quan sát hắn một phen, "Cháu gầy quá, thanh niên sao có thể như vậy được."
"Như vậy thì phiền bác quá, " Úc Thanh Hoan hơi có chút lúng túng vò góc áo, bối rối.
Hắn đã chuẩn bị việc Hoắc phu nhân sẽ không coi hắn ra gì, nhưng hắn thế nào cũng không nghĩ tới, thái độ của Hoắc phu nhân lại hòa ái như vậy, thậm chí còn đối xử với hắn như con cháu trong nhà.
Nhưng mà, bà càng như vậy, trong lòng Úc Thanh Hoan càng thấy khó chịu.
Hắn chưa bao giờ cảm thấy mình và Hoắc Cừ ở bên nhau là có lỗi, nhưng hắn biết, chuyện này đối với với cha mẹ Hoắc Cừ mà nói, nhất định rất khó tiếp thu. Hắn vừa cảm kích, cũng đau lòng Hoắc phu nhân có thể khoan dung và thấu tình đạt lý như vậy.
"Người trong nhà, có gì mà phiền phức." Hoắc phu nhân đứng lên, trong ánh mắt kinh ngạc của Úc Thanh Hoan, nhẹ nhàng vỗ vai hắn, khóe mắt liếc thấy lúm đồng tiền nhỏ trên má con trai út, trong lòng than thở, chậm rãi nói: "Thanh Hoan, bác biết cháu là đứa trẻ tốt. Hoắc Cừ thay đổi như thế này, chúng ta đều nhìn ở trong mắt, vẫn luôn không thể trực tiếp cảm ơn cháu, cháu..."
Bà dừng một chút mới tiếp tục nói: "Không cần có bất kỳ gánh nặng nào trong lòng, sau này lão tam nhà bác phải nhờ cháu rồi."
Cuống họng Úc Thanh Hoan nghẹn lại, gần như không nói nên lời, vành mắt hắn ửng đỏ, cảm kích nhìn Hoắc phu nhân, một lúc lâu, mới gật đầu lia lịa.
Hoắc phu nhân cũng không ở lại lâu, bà là trưởng bối, lần đầu tiên chính thức gặp mặt Úc Thanh Hoan, khó tránh khỏi sẽ khiến Úc Thanh Hoan không thoải mái. Thoáng nói chuyện với nhau một lát, xoa xoa đầu Hoắc Cừ dặn hắn có thời gian thì về nhà xong liền rời đi.
Úc Thanh Hoan tiễn bà đến tận dưới lầu, mãi đến khi xe Hoắc Vanh càng đi càng xa, cuối cùng biến mất ở trong tầm mắt mới thu hồi ánh mắt, quay đầu nói với Hoắc Cừ: "Trở về thôi."
Trước đó, trong lòng hắn vẫn đè nặng một khối đá lớn. Ở bên Hoắc Cừ càng ngọt ngào, lại càng sợ phải đối mặt với người nhà của hắn. Thế nhưng Hoắc phu nhân đến chuyến này, lại làm hắn cảm thấy thoải mái khắp toàn thân.
Khóe môi hắn cong lên, chủ động nắm tay Hoắc Cừ, "Chúng ta đi về ăn bánh ú nào."
Hoắc Cừ vẫn là như vậy, không đặc biệt yêu thích đồ ăn gì, đưa nhân bánh nào thì ăn nhân bánh đó, Úc Thanh Hoan lại rất thích nhân táo đỏ.
Táo này đã ngâm rượu, vị ngọt bên trong mang theo hương rượu thuần khiết, cái đầu tiên có thể có chút không hợp miệng nhưng càng ăn lại càng nghiện, Úc Thanh Hoan bất tri bất giác liền ăn hết ba cái.
Bánh tự làm là sự thật, huống chi đầu bếp của Hoắc gia rất khéo tay, bên trong bánh nhét thịt táo đầy ụ. Úc Thanh Hoan là người đụng vào rượu là gục, ăn xong ba cái bánh ú, đã hơi lâng lâng.
Hai má hắn ửng đỏ, hai mắt ngâm nước sáng lên, trong hơi thở mang theo hương rượu, chống tay dựa vào đầu giường, bộ dạng lười biếng lại vô cùng dụ hoặc.
Hoắc Cừ nhìn đến mức hô hấp dồn dập, lòng bàn tay đổ mồ hôi, thừa dịp hắn nhắm mắt, lặng lẽ trườn qua, cúi đầu cắn xuống bờ môi đẹp đẽ của Úc Thanh Hoan một cái.
Vóc người của hắn gầy khỏe rắn chắc, dán chặt trên người Úc Thanh Hoan, nóng bỏng làm Úc Thanh Hoan run lên một cái, nhưng cũng cùng trở nên hưng phấn.
Sự nhiệt tình của Úc Thanh Hoan là khích lệ cực lớn đối với Hoắc Cừ, hai mắt hắn tỏa sáng, lòng bàn tay nóng rực ướt át chui vào trong vạt áo của Úc Thanh Hoan, nhanh chóng du ngoạn trên người hắn.
Cảm nhận được thân thể dưới thân da dẻ mịn màng, hắn gần như là đỏ cả mắt, vô sự tự thông mà nhéo vòng eo gầy nhỏ của Úc Thanh Hoan một cái.
Một trận đau đớn lại kích thích trong nháy mắt truyền khắp toàn thân, Úc Thanh Hoan rên một tiếng, thẳng lưng mặc hắn muốn làm gì thì làm, lúc bàn tay của Hoắc Cừ tiến vào trong quần của hắn, thân thể triệt để mềm nhũn.
"Thanh Hoan, thoải mái sao?" Hoắc Cừ vén áo của hắn lên, ở trên người hắn cắn một cái lại hôn một cái
Úc Thanh Hoan thở dốc kịch liệt, rõ ràng đã thoải mái đến cực hạn, lại làm thế nào cũng không chịu hé răng.
Động tác của Hoắc Cừ chậm lại, lại hỏi một lần, "Thoải mái không?"
Úc Thanh Hoan đang sung sướng thì bị cắt ngang, rầm rì mạnh miệng, "Này, này thì tính là gì a..."
Hoắc Cừ ngước mắt nhìn hắn, động tác hơi tăng nhanh.
Úc Thanh Hoan hưởng thụ khoái cảm hắn mang đến, ngửa đầu thở hổn hển: "Điểm tâm ăn sáng mà thôi, anh có biết thật sự làm sẽ thế nào..."
Hoắc Cừ ngừng tay, bỗng nhiên ý thức được cái gì, "Thật sự làm?" Hắn đến gần, hô hấp nóng rực phả bên tai Úc Thanh Hoan, "Đây là có ý gì?"
Khoái cảm trên người bỗng nhiên ngừng lại, lí trí Úc Thanh Hoan cũng thoáng trở về, nhận ra được mình vừa nói cái gì, hắn nhất thời tê cả da đầu, nuốt một ngụm nước bọt, nói: "Không, không có gì, em nói bừa, em, em cũng không biết..."
Hoắc Cừ yên lặng nhìn hắn mấy giây, lấy tay đè cái tên đang định lui ra lại, kiên định nói: "Không, em biết."