Hôm trước Úc Thanh Hoan đã hẹn xong với Triệu Khanh Uyên, trước giờ bay một tiếng sẽ gặp nhau ở sân bay.
Mà hôm sau, Úc Thanh Hoan đợi trong phòng chờ mãi cũng không thấy hắn tới, nhắn tin cho hắn cũng không thấy trả lời.
Mắt thấy nữ tiếp viên hàng không đã đi tới nhắc nhở nhanh chóng làm thủ tục check-in, hắn mà còn không đến thì sẽ không kịp nữa. Úc Thanh Hoan lấy điện thoại ra, vừa định gọi cho hắn thì Triệu Khanh Uyên liền che kín mặt vọt vào.
Quản lí và trợ lí của hắn chạy theo phía sau, mồ hôi tuôn như mưa.
"Ngọa tào, " vừa thấy Úc Thanh Hoan, Triệu Khanh Uyên liền không nhịn được văng tục, vừa nhanh chân bước ra cửa lên máy bay vừa xả bực: "Đám paparazi đúng thật là ở khắp mọi nơi! Ở trên đường cao tốc vẫn gặp phải bọn họ! Vừa định đổi đường khác đi, ai ngờ được lại đụng phải kẹt xe."
Nói tới chỗ này, hắn tháo kính râm và khẩu trang trên mặt xuống, hơi nghi hoặc nhìn Úc Thanh Hoan vẫn rất nhẹ nhàng khoan khoái một cái, "Thanh Hoan, sao tôi lại cảm thấy có chỗ không đúng vậy, theo lý thuyết thì bây giờ cậu cũng rất nổi mà, sao trước giờ không thấy có paparazi chụp được cậu vậy?”
Úc Thanh Hoan bị hắn hỏi hơi ngẩn ra, trong lòng cũng có chút buồn bực.
Nói đến cũng lạ, từ lúc hắn bắt đầu bước chân vào giới giải trí, chưa có ai đi chụp trộm hắn.
Hắn bây giờ ở trong kí túc xá của công ty, paparazi không thể không tìm được địa chỉ, vậy thì vì cái gì?
"Đại khái là vận may quá tốt chăng?" Thấy hắn cũng không nói ra được lí do, Triệu Khanh Uyên cười cười, thuận miệng nói một câu.
"Chắc là vậy." Úc Thanh Hoan nhíu mày, đặt câu hỏi này ở trong lòng.
Triệu Khanh Uyên chạy một hồi lâu, mệt không chịu được, check-in xong cũng không ồn ào, hỏi thăm Úc Thanh Hoan xong liền che mặt nằm ngủ, tiếng ngáy trong chốc lát đã vang lên. Lúc xuống máy bay, Úc Thanh Hoan khó khăn lắm mới kéo được hắn từ ghế ngồi đứng lên.
Tổ tiết mục đã sớm tới Hải thành, hai người vừa xuống máy bay, còn chưa kịp chuẩn bị, đã thấy đạo diễn cười bì ổi, bộ dáng giống như đang mở máy quay. Dọa Triệu Khanh Uyên đến mức vọt nhanh trốn sau lưng Úc Thanh Hoan, sửa sang lại một hồi lâu mới dám bước ra.
"Lừa các cậu thôi, chính thức ghi hình thì phải đến nơi mới quay chứ." Đạo diễn làm bộ như không thấy ánh mắt phát ra lửa của Triệu Khanh Uyên, tiếp tục nói: "Kịch bản các cậu đã xem rồi nhỉ, chủ đề kì này chính là trải nghiệm cuộc sống ở nông thôn. Đợi lát nữa người đến đông đủ, chúng ta sẽ xuất phát."
“Tuổi trẻ muốn bay cao” mỗi một kỳ đều mời bốn vị khách quý, mới có hai người bọn hắn, còn có hai người nữa.
Triệu Khanh Uyên tò mò, nhất thời quên mất tức giận vừa rồi, tiến đến bên cạnh đạo diễn hỏi: "Hai người nữa là ai vậy?"
"Một người là Đồng Thấm, " lần này đạo diễn không đùa hắn nữa, thành thực trả lời: "Chính là hoa khôi của học viện hí kịch mới bước chân vào giới đầu năm nay, còn người kia..."
Hắn cười cười nói: "Cậu và Thanh Hoan đều biết, nữ chính trong “Một đường sinh tử”, Vương Trình Trình."
"Cô ta cũng tới sao?" Triệu Khanh Uyên mới đầu là kinh hãi, sau đó ngay lập tức liền đen mặt. Làm trợ lí của hắn sợ đến mức run chân, nhanh chóng lui về phía sau một bước.
"Khanh Uyên!" Úc Thanh Hoan nhíu mày gọi hắn một tiếng, kéo hắn qua một bên, "Tốt xấu gì anh cũng phải thu liễm một chút chứ."
Tính cách của người này rất chính trực, thiện lương, đối với bạn bè rất có nghĩa khí, làm việc cũng rất nghiêm túc, nhưng lại là kiểu người không giấu được tâm tình, như người mới vào giới vậy, trong lòng nghĩ gì cũng viết hết lên trên mặt.
Biết là hắn ghét Vương Trình Trình, nhưng ai không biết sợ còn tưởng rằng hắn đang khinh thường người khác.
Triệu Khanh Uyên cũng biết phản ứng của mình có hơi quá khích, hắn giơ tay nắm tóc, thô bạo nói với Úc Thanh Hoan: "Sao ở chỗ nào cũng có cô ta thế! Tôi thấy phiền dã man luôn! Trước đây rất lâu tôi có hợp tác với cô ta một lần, thế mà lại có loại mất não, mỗi ngày đều nói cô ta là bạch nguyệt quang của lòng tôi! Buồn nôn chết mất! Mẹ nó, nếu lần này cô ta còn dám lôi tôi vào, tôi nhất định sẽ không để yên nữa!”
"Được rồi, xin anh bớt giận," Úc Thanh Hoan vỗ lưng hắn," Đến lúc đó tránh xa cô ta là được rồi."
"Cậu không biết đâu! Người phụ nữ kia giống hệt như mè xửng ấy!" Triệu Khanh Uyên lấy điện thoại di động ra, tìm một ảnh cap màn hình, đưa tới trước mắt Úc Thanh Hoan, "Cậu xem hotsearch của cô ta đi, chỉ cần là nam diễn viên có hợp tác với cô ta, ai cũng là bị cô ta hấp dẫn hết! Cậu nói xem sao cô ta có thể mặt dày như thế chứ!"
"Anh có tức giận cũng vô dụng," Úc Thanh Hoan khuyên hắn: "Bây giờ cũng không thể rút lui khỏi chương trình, được rồi, nhanh chóng điều chỉnh lại vẻ mặt của anh đi, bên kia có người tới."
Triệu Khanh Uyên cũng biết bây giờ không phải là lúc có thể tùy hứng, chỉ có thể thở dài, bất đắc dĩ đi theo sau Úc Thanh Hoan.
Vương Trình Trình cùng Đồng Thấm cùng nhau đến, cô ta vẫn xinh đẹp như vậy, đi cùng Đồng Thấm có chút rụt rè, nhìn qua đặc biệt có khí chất.
Trước tiên cô ta cũng lên tiếng chào hỏi tổ tiết mục, sau đó liền cười tủm tỉm chuyển hướng về phía Triệu Khanh Uyên, giống như là muốn bắt chuyện với hắn. Không nghĩ tới mặc dù làm việc chung lâu như vậy, Triệu Khanh Uyên vẫn không cho cô ta chút mặt mũi nào, không thèm nhìn cô ta lấy một cái, quay đầu bước đi.
"Có lẽ là Triệu ca có việc gấp." Cô ta cũng không cảm thấy lúng túng, hướng về phía Úc Thanh Hoan gật đầu, nụ cười bất biến theo sắp xếp của tổ tiết mục lên xe buýt, dáng người mềm mại, bước chân tao nhã.
Còn Triệu Khanh Uyên trong lòng đang cố nén giận, dọc đường đi mặt đều trầm xuống.
Tổ tiết mục của chương trình này chơi vô cùng ác, dằn vặt nhóm khách mời không hề nương tay, đến nơi ghi hình kì này cũng chọn một cái thôn nhỏ nằm sâu trong núi.
Nhóm khách mời không chỉ phải ở đây ba ngày, còn phải giúp thôn dân cày ruộng làm vườn, ngay cả cơm ăn cũng phải tự mình nấu.
Thôn trang này vô cùng nghèo, chỉ có một con đường nhỏ đi về thị trấn, phương tiện giao thông ở trong thôn chủ yếu là xe đạp, nhà nào có điều kiện tốt lắm mới có một cái xe máy.
Đang là đầu tháng năm, nhà nào cũng tích trữ một đống phân trâu che lại bằng một lớp plastic, chờ sau khi phân trâu hoai mục, sẽ đem đi bón ruộng.
Trong không khí thoang thoảng một thứ mùi vô cùng khó ngửi, ngay cả Vương Trình Trình lúc nào cũng chú ý duy trì hình tượng của mình, cũng không nhịn được ở trước mặt người khác bịt kín mũi.
"Mẹ ơi," Triệu Khanh Uyên lớn như vậy rồi cũng chưa từng đến nơi giống như thế này, lúc lần thứ hai giẫm phải phân trâu, hắn rốt cục không nhịn được hét lên, "Không muốn sống nữa! Bây giờ tôi rút lui khỏi chương trình còn kịp không?!"
Hắn sợ hãi nhìn chân của mình, nhìn bộ dạng giống như hận không thể chặt bỏ đi.
"Mắt mọc ra để trên đầu sao?" Úc Thanh Hoan ghét bỏ ném cho hắn một bịch giấy ăn, nhanh chóng tránh xa hắn.
"Tôi không chùi." Triệu Khanh Uyên nôn khan hai tiếng, chân bước không xong đi về phía trước, giống như bước chân gót sen của các cụ ngày xưa, "Chờ đến nơi ở, tôi sẽ ném đôi giày này đi!"
Nhưng mà hắn chỉ mạnh miệng thế thôi, khi nhìn thấy căn nhà mà bọn họ sắp vào ở, lời gì cũng nuốt hết xuống bụng.
"Chúng ta phải ở nơi này sao?" Hắn trợn mắt lên, không dám tin nhìn chằm chằm căn nhà gạch trước mặt, choáng váng, "Nhà này, nhỡ đâu mình đang ngủ nó sập thì sao?"
"Yên tâm đi, chắc chắn sẽ không sập," lúc này đạo diễn cười bì ổi lần thứ hai, híp mắt nói: "Một căn nhà, còn có sân, làm tròn số cũng coi như là một căn biệt thự đấy."
Úc Thanh Hoan đỡ trán, dù bình tĩnh như hắn cũng phải cảm thấy đạo diễn quá vô sỉ, càng khỏi nói đến Triệu Khanh Uyên. Nhưng dù sao hắn cũng vẫn nhớ kĩ là họ đang ghi hình rồi, cố nhịn lắm mới không nhảy dựng lên lần nữa.
Đạo diễn lại nói: "Trong nhà này có hai căn phòng, Trình Trình và Thấm Thấm ở phía đông, hai người các các cậu ở phía tây. Sau đó tôi sẽ cho người đem nguyên liệu nấu ăn và xoong nồi đến, còn có thể ăn được hay không thì phải xem chính các cô cậu rồi."
Triệu Khanh Uyên vừa định ngửa mặt lên trời kêu rên, bỗng nhiên ánh mắt sáng ngời, chuyển sang nhìn Úc Thanh Hoan: "Không sao! Thanh Hoan biết nấu cơm!"
"Ồ?" Đạo diễn kinh ngạc nhìn sang, lập tức đùa giỡn nói với quay phim: "Vậy đợi lát nữa phải ghi hình Thanh Hoan nhiều một chút nhé!”
Trong lòng cũng không phản đối, e là cái mà Triệu Khanh Uyên nói là biết nấu cơm, chính là trình độ biết nấu mì cũng nên.
Bốn người sắp xếp xong xuôi liền đi về phòng của mình. Sau khi vào nhà, bọn họ mới biết tổ tiết mục có bao nhiêu điên rồ.
Phòng này tuy rằng không đến nỗi đến lọt gió lộ mưa nhưng bên trong lại đầy tro bụi, thậm chí trên trần nhà còn có không ít mạng nhện, vừa nhìn là biết đã lâu không có ai ở.
"Tôi lựa chọn cái chết ——" Triệu Khanh Uyên hai mắt đăm đăm đứng giữa căn phòng, suýt muốn khóc, hắn lâu lắm mới tham gia một chương trình giải trí, vốn tưởng rằng đài quốc gia sẽ có đãi ngộ tốt hơn, không nghĩ tới lại là như thế này!
"Có muốn chết cũng phải dọn dẹp nhà cửa xong đã." Úc Thanh Hoan ở bên cạnh hắn đi lên, tìm một cái chậu nhựa dưới đất, bưng lên nói: "Anh đi tìm khăn lau, tôi đi lấy chậu nước trước."
Triệu Khanh Uyên vẻ mặt đau khổ gật đầu, bịt mũi bắt đầu tìm kiếm khắp nơi.
Tổ tiết mục coi như vẫn còn tính người, đã lấy đầy nước vào vại chứa. Úc Thanh Hoan múc nửa chậu nước, vừa định đi về, liền đụng phải Vương Trình Trình. Hắn lễ phép lên tiếng chào hỏi, liền đẩy cửa đi vào phòng phía tây.
"Thanh Hoan!" Triệu Khanh Uyên nghe tiếng mà đến, trên tay bưng một chậu cây nhỏ, "Nào nào, cho tôi xin ít nước, tưới cho cây xương rồng này."
Không chờ Úc Thanh Hoan nói chuyện, hắn liền cẩn thận từng li từng tí một lấy tay múc nước vừa tưới cho chậu cây vừa nói: "Tôi tìm thấy nó ở chỗ đầu giường gần lò sưởi, cái cây nhỏ này sức sống còn rất ngoan cường, không biết bao lâu không tưới nước mà vẫn xanh biếc như vậy."
Bất kể lúc nào, màu xanh lục đều có thể cho người ta hi vọng, đặc biệt là sau khi Triệu Khanh Uyên phải nhận nhiều đả kích như vậy. Hắn giơ kia chậu cây tròn tròn kia lên, tràn đầy phấn khởi nói với Úc Thanh Hoan: "Đợi lát nữa dọn dẹp xong, chúng ta liền đem nó đặt trên bệ cửa sổ, nhìn thôi cũng thấy vui vẻ."
"Thanh Hoan, cậu cảm thấy thế nào?"
"Không thế nào cả, " Úc Thanh Hoan thần sắc phức tạp liếc mắt nhìn hắn, "Khanh Uyên, anh không phát hiện ra cái cây này là giả sao?"
"Hả?" Triệu Khanh Uyên choáng váng.
Bị đả kích sâu sắc, sau đó Triệu Khanh Uyên cũng không dám nói tiếp nữa, bóng lưng hiu quạnh cùng Úc Thanh Hoan dọn dẹp căn phòng, đạo diễn bắt được cảnh này vui không chịu nổi: "Cái điểm gây cười này nhất định phải giữ lại!"
Về chuyện hình tượng của Triệu Khanh Uyên, đạo diễn thấy chả liên quan gì đến ông.
Dọn dẹp hơn hai tiếng đồng hồ, căn phòng mới hơi giống nơi cho người ở. Chỉ là còn không chờ bọn hắn nghỉ ngơi một chút, đạo diễn cũng cho người đưa đến không ít thứ.
"Anh giúp tôi nhóm lửa, " Úc Thanh Hoan rửa tay, đi tới kệ bếp nói với Triệu Khanh Uyên: "Để tôi làm cơm."
Ở khâu chuẩn bị đồ ăn này, tổ tiết mục coi như vẫn còn có lương tâm. Nguyên liệu nấu ăn không chỉ có cải thìa, ớt chuông, khoai tây, còn có một phần thịt ba chỉ ngon nhất, Úc Thanh Hoan vừa nhìn liền biết phải làm món gì.
"Tôi… tôi không biết làm." Triệu Khanh Uyên hai mắt đăm đăm nhìn chằm chằm cái bếp, hoàn toàn không biết bắt đầu từ đâu.
Úc Thanh Hoan bất đắc dĩ, chỉ có thể nhặt củi bỏ vào trong lò, ra sức nhóm lửa xong mới đứng dậy tránh ra để Triệu Khanh Uyên thế vào, "Anh trông đi, đừng để lửa lan ra ngoài."
Cái này chắc là đơn giản, Triệu Khanh Uyên lập tức sảng khoái đáp ứng, ngoan ngoãn lấy cái ghế nhỏ ngồi ở trước bếp, ánh mắt nhìn chằm chằm ngọn lửa cháy hừng hực bên trong.
Lúc Úc Thanh Hoan đang rửa rau, Vương Trình Trình và Đồng Thấm cũng đi ra, nhìn thấy hai người bọn họ đã bắt đầu nấu cơm, kinh ngạc nói: "Các cậu biết làm cơm thật sao?"
Không trách hai người kia thấy kinh ngạc, lúc các cô biết phải tự nấu cơm cũng có chút bối rối, lúc này còn đang cố gắng chống đỡ, chớ nói gì đến hai người đàn ông.
"Biết một chút." Úc Thanh Hoan đem cải xanh đã rửa sạch vớt lên, vừa cạo vỏ khoai tây vừa nói: "Có cần nấu phần cho các cô luôn không?"
Vừa dứt lời, Vương Trình Trình liền lập tức lắc đầu, cười duyên nói: "Không cần, cảm ơn Thanh Hoan, chúng tôi cũng sẽ tự làm cơm."
Hiện tại không ít minh tinh cũng bắt đầu thiết lập hình tượng gần gũi, Vương Trình Trình vốn dĩ đã đi con đường dịu dàng hòa nhã, lúc này đương nhiên sẽ không đem cơ hội thể hiện trao cho Úc Thanh Hoan. Sau khi khéo léo từ chối, lập tức vừa bắc bếp, vừa chỉ huy Đồng Thấm bắt đầu nấu cơm.
Úc Thanh Hoan định làm thịt xào ớt chuông, khoai tây thái sợi chua cay, thêm một món canh cải thìa thịt ba chỉ. Khéo làm sao, Vương Trình Trình sau khi hỏi hắn, cũng quyết định làm món ăn giống thế.
Thừa dịp lúc đi kiếm củi, Triệu Khanh Uyên tiến đến bên cạnh Úc Thanh Hoan, bất mãn nói: "Cậu định nấu cái gì sao phải nói cho cô ta biết? Cô ta chắc chắn là cố ý làm đồ ăn giống cậu! Còn không biết ngại mà nói trùng hợp, tôi nhổ vào!"
Úc Thanh Hoan nhét một bó củi vào tay hắn, tựa như cười mà không cười nói: "Chờ lát nữa anh sẽ biết."
Loại bếp miền bắc này, đời trước khi Úc Thanh Hoan đóng phim đã từng dùng qua không ít lần, vậy nên dùng cũng coi như thuận tay. Rất nhanh, trong sự trợn mắt há miệng của nhân viên công tác trong tổ tiết mục, hắn thành thục làm ra ba món ăn.
Thịt xào ớt cùng đậu muối thơm nức mũi, ngửi thôi cũng thấy đưa cơm vô cùng. Khoai tây thái sợi chua cay đều tăm tắp, màu sắc tươi sáng nhìn rất ngon miệng. Mà canh cải thìa cũng xanh tươi đẹp mắt, thoạt nhìn vô cùng sướng miệng.
"Đạo, đạo diễn ơi, " nhân viên công tác đột nhiên nuốt một ngụm nước bọt lớn, đói bụng như sói nhìn chằm chằm ba món ăn trên bàn, "Chúng ta có thể đi qua đó xin ăn cơm cùng không?"
Tuy rằng đều là món ăn hàng ngày nhưng Thanh Hoan làm thực sự là thơm quá a!!!
Dù chỉ cho bọn họ nếm thử một miếng thôi cũng được!!
"Tránh sang một bên," đạo diễn lau nước miếng bên khóe miệng của mình, mắng: "Cứ như vậy, chỗ nào đủ thức ăn cho bọn sói đói các cậu!”
Đành vậy. Nhân viên công tác ủ rũ ủ rũ cúi đầu, đang muốn hỏi đạo diễn xem bọn họ ăn cơm như nào, liền thấy vừa nghiêm mặt dạy dỗ bọn họ, đạo diễn, đã trơ mặt ra đi đến bên cạnh Úc Thanh Hoan ——
"À ờm... Thanh Hoan a, tôi cũng chưa ăn cơm nữa, cậu xem có thể..."
Nhân viên công tác: "..."
Mà so sánh với Úc Thanh Hoan, Vương Trình Trình và Đồng Thấm rõ ràng kém hơn không chỉ một chút. Trình độ nấu ăn của Vương Trình Trình vốn cũng không thành thục, lại còn là lần đầu tiên dùng loại bếp cần người nhóm lửa này, tay chân luống cuống tay, vô cùng chật vật.
Đặc biệt là lúc xào ớt, vì lửa quá lớn, hơi cay trong nháy mắt tỏa ra, làm Vương Trình Trình sặc tới mức trực tiếp ném xẻng trong tay, nhanh chóng chạy ra ngoài.
Đồng Thấm không chỉ không biết nấu cơm, còn luôn nghe theo Vương Trình Trình, đứa nhỏ này thành thật, Vương Trình Trình nói không cho cô động tay, cô liền thật sự không động tay vào. Vì vậy, đợi đến khi Vương Trình Trình trở lại, thứ trong nồi đã khét thành một đống than, vô cùng thê thảm.
"Ha ha ha ha ha thoải mái chết đi được!" Lúc đi rửa tay, nhìn camera ghi hình lại thảm cảnh của bọn người Vương Trình Trình, Triệu Khanh Uyên không nhịn được ngửa mặt lên trời cười to, "Cuối cùng cũng xả được cơn giận này! Lần này có khổ nữa tôi cũng chịu!"
"Hiện tại đã biết tại sao tôi lại nói cho cô ta biết thực đơn chưa?" Úc Thanh Hoan ung dung thong thả chà tay, cong khóe miệng cười nói.
Triệu Khanh Uyên sững sờ, lập tức lặng lẽ hướng về phía hắn giơ ngón tay cái lên, "Tuyệt!"
Mà ở một bên khác, người nhà họ Hoắc đang đứng trước cửa phòng của Hoắc Cừ, sách vở đặt đầy trên sàn nhà, "Tiểu Cừ, em định làm gì đây?"
Sao bỗng nhiên lại chuyển những đồ này ra? Chẳng lẽ lão tam nhà bọn họ muốn đổi phòng sao?
"Em muốn đi tìm Thanh Hoan." Hoắc Cừ không ngẩng đầu lên nói một câu, tiếp tục sắp xếp sách vở bảo bối của hắn.
"Tìm Thanh Hoan cũng không đến nỗi mang cả những thứ này đi chứ?" Hoắc Vanh nghi ngờ nói: "Úc Thanh Hoan cũng không dùng được những thứ này."
"Em muốn ở cùng một chỗ với Thanh Hoan," hắn ngừng một chút, liền nói thêm một câu, "Em phải ở nhà trông coi, chờ em ấy trở về."
"Chuyện này... Tại sao thế?" Hoắc phu nhân bị hắn nói tới lơ ngơ, theo bản năng hỏi một câu.
Hoắc Vanh trong lòng thầm kêu không tốt, vừa muốn xông lên bịt miệng hắn, liền nghe thấy Hoắc Cừ nghiêm túc mà kiên định nói: "Bởi vì con thích em ấy, thật thích thật thích."
Úc Thanh Hoan vẫn cho rằng, mình và Hoắc Cừ muốn ở bên nhau, nhất định hắn phải gánh vác nhiều hơn. Nên hắn mới vội vã vạch sẵn con đường đi trong tương lai, để Hoắc Cừ chỉ cần bình thường thuận lợi đi thẳng đường này là đến nơi.
Mà trên thực tế, lại không phải như vậy.
Hoắc Cừ của hắn, có lẽ mãi mãi cũng sẽ không giống bạn trai của người khác, cường thế bá đạo lại hiểu ý người. Hắn không biết một đạo lí đối nhân xử thế nào, không hiểu cách người bình thường giao lưu với nhau, thậm chí còn không nhớ được nơi mình đã từng ở hai mươi mấy năm.
Nhưng người này lại chỉ vì một cú điện thoại của hắn mà đợi đến nửa đêm, sẽ vì hắn khổ sở mà rơi lệ, sẽ vì hắn cố gắng khắc phục những khuyết điểm, trong đêm đông lạnh giá đêm cả người đầy vết thương gõ cửa nhà hắn, mang theo dũng khí mà người bình thương chưa chắc có được, dõng dạc mà kiên định nói ra tình cảm đối với hắn cho người nhà biết.
Từ tiếng gọi đầu tiên của hắn ở đời trước, bắt đầu từ lần đầu tiên hắn nắm tay dắt qua đường, Hoắc Cừ cũng đã mang theo quyết tâm bước đi, nắm chặt tương lai của hai người.