Một vụ nổ chấn động toàn quốc, cuối cùng cũng chỉ có tài xế bị thương nhẹ, những người còn lại không bị xây xát tí nào, đây đúng là kỳ tích.
Trước khi biết kết quả mọi người tâm tình nặng bao nhiêu, lúc này lại có bấy nhiêu vui mừng. Ngay cả những người làm báo giấy cũng không nhịn được bắt đầu dùng cậu chuyện cá Koi may mắn của Úc Thanh Hoan làm chuyện cười.
Tuy sức ảnh hưởng của báo giấy trong những năm gần đây đã giảm xuống, nhưng bộ phận người cao tuổi về hưu vẫn là độc giả trung thành số một của loại báo này.
Ban đầu, cái danh hiệu cá koi may mắn của Úc Thanh Hoan chỉ lan truyền ở trên mạng, trải qua một đợt tuyên truyền của báo giấy, hiện tại ngay cả mấy bác gái chuyên nhảy ở quảng trường cũng đều biết hắn.
"A? Úc Thanh Hoan? Ta biết! Chính là cá koi may mắn diễn trong phim “Màu cam” đó!"
"Con cho rằng mẹ theo không kịp thời đại đúng không? Đừng có coi thường mẹ, diễn viên đóng “Màu cam” tên Úc Thanh Hoan mẹ cũng biết! Thằng bé đúng là cá chép may mắn đấy!"
"Ai uu, Úc Thanh Hoan lớn lên đẹp trai, vận may lại tốt, chắc chắn sẽ thành công! Tôi xem thằng bé này hợp làm con rể nhà tôi lắm!"
.........
Trong khoảng thời gian ngắn, danh tiếng của Úc Thanh Hoan vang xa, trở thành ứng cử viên tốt nhất cho vị trí con rể trong lòng các bác gái.
Nhưng không chỉ như vậy, nhờ vụ nổ này, đoàn phim "Màu cam” cũng nổi tiếng, bất kể là truyền thông hay nhóm người trên mạng cũng đều rất quan tâm tình hình của đoàn phim, vậy nên mấy ngày nay thường xuyên có phóng viên ở loanh quanh bên ngoài trường quay thu thập tin tức.
"Xin chào, tôi là phóng viên của kênh Ngô đồng, " phóng viên nắm lấy tay một nhân viên công tác trong đoàn phim “Màu cam”, khẩn thiết tiếp cận, "Xin hỏi có thể phỏng vấn bạn một chút không?"
"Có thể." Nhân viên công tác lau mồ hôi trên trán, gật gật đầu.
Bởi vì đạo cụ và trang phục bị thiêu hủy toàn bộ, mấy ngày nay Triệu Duệ tính khí càng ngày càng nóng, phân nhiệm vụ cho bọn họ càng ngày càng nhiều. Chỉ cần có thể thở dốc một phút, đừng nói là nhận phỏng vấn, bảo hắn tự đi đến đài truyền hình cũng được!
Phóng viên nghe vậy, đôi mắt nhất thời sáng ngời, đem các câu hỏi đã chuẩn bị kĩ càng hỏi lên, "Nghe nói trận hỏa hoạn đã thiêu hủy tất cả mọi thứ trong trường phim?"
Nhân viên công tác gật gật đầu, thở dài: "Đúng rồi, sân bãi quay chụp đều không thể dùng, bây giờ chúng tôi đang tiến hành dọn dẹp lần cuối, xem còn có đồ gì có thể mang đi được không, ngày mai sẽ không đến nữa."
Phóng viên thở dài một cái, "Có phải các cậu định bắt đầu quay lại từ đầu không?"
Mặc dù không có nhân viên thương vong, nhưng nghe nói đoàn phim này rất nghèo, thật vất vả mới sắp quay xong phim, lại xảy ra chuyện như vậy. Trận hỏa hoạn này đến phòng ốc còn bị đốt thành tro, chứ nói chi đến những cuộn phim quý giá nhưng rất mỏng manh kia.
Aizzz, thực sự là nhà dột còn gặp mưa liên tục. Bộ phim này muốn chiếu, e là khó khăn tầng tầng.
"A?" Nhân viên công tác sửng sốt, hoàn toàn không hiểu phóng viên nói là có ý gì, tại sao phải quay lại? Trận hỏa hoạn này với nội dung bọn họ quay trước đây có liên quan gì sao? Người làm truyền thông thực sự là kỳ quái...
Hắn không biết, phóng viên lúc này cũng đang oán thầm hắn ở trong lòng. Không nghĩ tới đoàn phim nghèo, cung phản xạ của nhân viên công tác cũng vô cùng dài. Phim nhựa cũng không có, cậu không quay lại một lần thì làm sao? E là thằng nhỏ ngốc này còn không nghĩ được rõ ràng đi.
Nghĩ tới đây, phóng viên dùng ánh mắt thương hại nhìn nhân viên công tác một cái, nhắc nhở: "Phim nhựa cũng không còn, bắt buộc phải quay lại rồi."
Nhân viên công tác không hiểu ra sao nhìn hắn, "Ai nói phim nhựa của chúng tôi không còn?"
"A?" Lần này, kẻ ngu biến thành phóng viên.
Nhân viên công tác gãi đầu, một câu nói không chút nghĩ ngợi thốt lên, "Đạo diễn của chúng tôi keo kiệt như vậy, làm sao có khả năng để phim nhựa lưu lại trường quay chứ!"
Chẳng qua là lời vừa nói ra, hắn liền nhận ra được không hay lắm, nhìn quanh một chút, không thấy Triệu Duệ, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nhỏ giọng nói với phóng viên: "Thật không tiện, đoạn này có thể cắt đi chứ?"
"À, được." Phóng viên thuận miệng đáp một tiếng, sốt ruột chờ hắn nói tiếp.
"Là như thế này, " nhân viên công tác cân nhắc một chút tìm từ, giải thích: "Đoàn phim của chúng tôi không phải là nghèo sao, ngay cả phòng khách sạn cũng không thuê nổi, ngoại trừ cô bé Vương Nhị Nhị, tất cả mọi người bao gồm cả Tiểu Úc cũng phải ở trong phòng ván gỗ. Phòng kiểu này không có khóa, không an toàn, Triệu đạo lại không có tiền thuê bảo vệ, không thể làm gì khác hơn là mỗi ngày sau khi quay xong, đều đem phim nhựa và những đồ vật quan trọng khác chuyển tới phòng của Vương Nhị Nhị, hôm sau quay phim lại chuyển ra trường quay."
Hắn dừng một chút, ngại ngùng nở nụ cười, "Cho nên lần này gặp hỏa hoạn, bị thiêu hủy chỉ có đạo cụ và trang phục quay phim đặt ở trường quay thôi.”
Phóng viên: "..."
Cho nên chuyện bọn họ lo lắng lâu như vậy, cho rằng bộ phim điện ảnh có ý nghĩa như này sẽ gặp khó khăn lớn, đều là chuyện vớ vẩn?!
Thực sự là keo kiệt cứu vớt nhân sinh.
Phóng viên nhất thời đơ ra, bình thường vốn là người nhanh mồm nhanh miệng, lúc này lại có chút không biết nói cái gì cho phải. Không thể làm gì khác hơn là chuyển sang đề tài khác, "À, Triệu đạo cũng thật là tính toán trước, không biết hôm nay có thể gặp cậu ấy không, tôi còn muốn phỏng vấn cậu ấy một chút đây."
Nghe vậy, nhân viên công tác lập tức tiếp một câu, "A? Anh muốn tìm Triệu đạo sao? Triệu đạo ngày hôm nay không ở đây! Phim trường này mới thuê đợt mới mà bắt đầu từ hôm nay không thể dùng được nữa, Triệu đạo đi tìm người phụ trách đòi lại tiền."
Phóng viên: "..."
Đoạn phỏng vấn này rất nhanh liền được phát lên internet, không biết có phải phóng viên cố ý hay không, cái đoạn nhân viên công tác nói Triệu Duệ keo kiệt cuối cùng vẫn không cắt đi, người trên mạng sau khi xem xong, nhất thời cười nghiêng ngửa.
"Ha ha ha ha ha mẹ của tôi, tuy rằng vào lúc này cần phải đồng tình với đoàn phim “Màu cam” một chút, nhưng tôi lại muốn cười thì làm sao bây giờ a?"
"Ha ha ha ha ha ha ha tôi cười đến nỗi cơ bụng nổi lên rồi! Triệu đạo đi tìm người đòi tiền là cái quỷ gì! Cái đoàn phim này từ đạo diễn đến diễn viên sao lại toàn người kì dị như vậy, A ha ha ha!"
"Đột nhiên cảm giác thấy Triệu đạo mặt âm u cũng không đáng sợ như thế, tôi có phải là hỏng rồi..."
"Cái đoàn phim này phải gọi là đoàn phim cá koi... Không nói nữa, tôi lại muốn vào weibo của Úc Thanh Hoan tản bộ một vòng."
"Nhỏ giọng chút, phóng viên cuối cùng vẫn không cắt đoạn kia đi, vì cuôc đời bi thảm đang đợi của nhân viên công tác mặc niệm một giây đồng hồ, sau đó... Ha ha ha ha ha ha ha!"
.........
Úc Thanh Hoan còn không biết chuyện xảy ra trên internet, mấy ngày nay hắn đã sắp bị Triệu Khanh Uyên làm phiền đến mức không muốn cầm điện thoại nữa.
Triệu Khanh Uyên là người không ở yên một chỗ được, biết chuyện như vậy xảy ra, ngay lập tức muốn dùng cái cớ đi thăm để chạy ra ngoài chơi. Úc Thanh Hoan lại không thể đồng ý, đợt này truyền thông đang nhìn chằm chằm hắn, lúc này lại chụp được hắn và Triệu Khanh Uyên ở chung, e là không biết lại nói thành chuyện gì nữa.
Nhưng Triệu Khanh Uyên lại là người ương bướng, càng không cho hắn đến, hắn càng muốn đến.
Chờ Úc Thanh Hoan nhận điện thoại, Triệu Khanh Uyên đã mặc kệ quản lí, đứng ở dưới lầu nhà hắn.
“Trước khi anh tới tại sao không nói với tôi?" Úc Thanh Hoan đau đầu xoa xoa thái dương, "Tôi bây giờ còn đang ở bên ngoài."
"A?" Triệu Khanh Uyên choáng váng, "Vậy tôi làm sao bây giờ?"
"Nhân viên quản lý có chìa khóa, tôi bảo họ mở cửa cho anh, anh vào nhà chờ tôi một lát." Dừng một chút, không yên lòng dặn dò một câu, "Đừng có chạy loạn khắp nơi."
"Được rồi." Triệu Khanh Uyên rầu rĩ không vui đáp ứng, "Cậu nhanh một chút, một mình tôi thì có gì vui."
"Biết rồi."
Úc Thanh Hoan lúc này đang ở khách sạn của Vương Nhị Nhị thu dọn đồ đạc, “Màu cam’ tạm thời đình công, nhân viên công tác đều về nhà đợi thông báo, bọn họ không thể để Vương Nhị Nhị ở trong khách sạn một mình. Triệu Duệ lại bận rộn chuẩn bị quay phim trở lại, không thể mang theo Vương Nhị Nhị. Giao cho người khác thì hắn không yên lòng, chỉ có thể đem nhiệm vụ chăm sóc bé giao cho Úc Thanh Hoan.
"Đi thôi, đến nhà của Thanh Hoan ca ca ở." Úc Thanh Hoan một tay xách vali, một tay nắm tay Vương Nhị Nhị, đi vào thang máy.
“Vâng!" Cô bé thoạt nhìn rất vui vẻ, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tròn tròn tràn đầy thoả mãn, khiến Úc Thanh Hoan không nhịn được tại xoa nhẹ một cái trên đầu nàng.
Nhà của Úc Thanh Hoan với phim trường một nam một bắc, đến giờ cao điểm tan tầm, hơn một tiếng rồi mà đi chưa được nửa đường.
May là Vu Hâm cẩn thận, trước khi lên xe đã mua cho Vương Nhị Nhị một túi đồ ăn, không thì không biết cô bé phải nhịn đói đến lúc nào.
"Cũng không chọn được giờ đi." Vu Hâm nhìn đoàn xe thật dài phía trước, buồn bực nói: "Tôi ngại nhất là kẹt xe."
"Kiên trì chờ vậy, cũng không có biện pháp gì." Úc Thanh Hoan vừa giúp Vương Nhị Nhị xé gói bánh bích quy vừa nói.
Vu Hâm liền thở thật dài, vừa muốn nói gì, điện thoại liền vang lên. Vu Hâm lấy điện thoại ra nhìn, nhất thời sửng sốt một chút, quay đầu nói với Úc Thanh Hoan: "Là Triệu Khanh Uyên."
"Hả?" Úc Thanh Hoan nhìn điện thoại của mình, ấn hai lần không sáng lên, mới biết là điện thoại hết pin. Ngẩng đầu đối Vu Hâm nói: "Nhận đi, chắc là chờ đến sốt ruột rồi, anh bật loa ngoài lên."
Vu Hâm đáp một tiếng, nhận điện thoại: "Chào Triệu lão sư."
"Thanh Hoan có ở bên cạnh anh không?" Triệu Khanh Uyên cơn giận ngút trời nói.
"Có, cậu nói đi, cậu ấy nghe đây."
"Thanh Hoan a!" Nghe nói Úc Thanh Hoan ở đó, điện thoại bên kia, Triệu Khanh Uyên âm thanh đột nhiên gia tăng, "Khi nào thì cậu về? Có thể đến tiệm sửa xe đón tôi không?"
"Chắc khoảng nửa tiếng nữa thì về đến, " Úc Thanh Hoan nhanh đi xuống xe, hỏi: "Anh làm sao vậy? Xe hỏng?"
"Cái cái này..." Triệu Khanh Uyên hự một chút, đến cùng vẫn lắp ba lắp bắp nói ra, "Tôi, tôi đi rửa xe, sau đó mới phát hiện... Tôi không lái xe."
Úc Thanh Hoan: "..."
Hình như là đoán được Úc Thanh Hoan không một tiếng động khinh bỉ hắn, Triệu Khanh Uyên lập tức bán thảm, "Thanh Hoan a, cậu không biết, tôi bị gió lạnh thổi nửa tiếng đồng hồ! Cóng như con chó chết, ai da, không chừng còn bị cảm mạo!"
Hắn cũng không biết mình lúc đó nghĩ cái gì, làm sao lại giống như gặp quỷ đi ra ngoài, bây giờ nghĩ lại cũng cảm thấy có chút khó mà tin nổi.
Úc Thanh Hoan: "Nếu anh có thể đi đến đó thì cũng có thể từ đó đi về mà.”
Triệu Khanh Uyên vừa nghe, lập tức cuống lên: "Đừng mà Thanh Hoan, cậu làm thế là giết tôi đấy, tôi cũng không đi về được. Hơn nữa tôi vừa tiện tay vứt khẩu trang ở đâu rồi, sợ bị người khác nhận ra, bây giờ tôi đang ngồi xổm che mặt ở góc tường đây, không gọi được xe!"
Dừng một chút, oan ức nói: "Thực sự là vừa đáng thương vừa bất lực!"
Úc Thanh Hoan lạnh lùng nói: “Thêm cả ngu xuẩn nữa, còn có thể ăn."
Triệu Khanh Uyên: "..."
Trầm mặc mấy giây, hắn rốt cục cùng đường: "Cậu nhanh nói cho tôi một câu, đến cùng có tới hay không? Cậu không đến thì chờ đêm nay nhặt xác cho tôi đi."
Úc Thanh Hoan đỡ trán: "Anh tìm chỗ nào ấm mà ngồi, đừng có đứng ngốc ở bên ngoài, bây giờ tôi qua.”
Nói xong, cúp điện thoại, nói với Vu Hâm: "Ca, đổi đường đi, đi đến tiệm rửa xe trước."
"Được..." Vu Hâm sắc mặt phức tạp đáp một tiếng, ngừng một phút chốc, bỗng nhiên nói với Úc Thanh Hoan: "Hỏi thật nhé Thanh Hoan, cậu không định đổi một người bạn khác sao?”
Cá chép may mắn nhà bọn họ tốt như vậy, nhỡ đâu trí thông minh cũng bị kéo xuống theo thì làm sao bây giờ?!
"Khụ, " Úc Thanh Hoan ho khan một tiếng, trái lương tâm nói một câu, "Khanh Uyên cũng tốt mà."
Mà lúc này dưới lầu Hoắc gia, Hoắc Cừ đang gian nan luyện tập nhớ đường, nhưng mà chỉ có từ trạm gác bảo vệ đến dưới cổng nhà, cũng đã làm cho hắn vất vả không thôi.
Năng lực tính toán chuẩn xác đến có thể so với CPU của máy tính, thế nhưng khả năng nhớ đường còn không bằng một đứa trẻ. Bất luận là đi bao nhiêu lần, hắn vẫn cứ không có cách nào chuẩn xác tìm được đường.
"Lão tam, anh chịu không nổi rồi, " Hoắc Vanh đau lòng nhìn đệ đệ cóng đến xanh mặt, kéo hắn lại: "Chờ khí trời ấm áp một chút rồi lại học cũng không muộn."
Hoắc Cừ lắc đầu, kiên định đẩy ra Hoắc Vanh tay.
Hắn nhất định phải học được cách nhớ đường, hắn muốn bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu, bất luận Thanh Hoan ở nơi nào, mình đều có thể tìm tới cậu ấy chứ không phải chỉ có thể vô dụng ngốc tại chỗ, chờ người khác đưa hắn đi.
Chẳng qua chỉ là nhớ đường thôi mà, Hoắc Cừ mím mím môi, một lần nữa bước ra ngoài. Vì Thanh Hoan, hắn cái gì cũng có thể học được.
Đèn đường chiếu sáng rực, bóng Hoắc Cừ bị kéo dài ra, ánh sáng nhu hòa đáp xuống trên gò má hắn, hiện ra đường viền khuôn mặt càng ngày càng thâm thúy anh tuấn.
Hoắc Vanh bình tĩnh nhìn gó má kiên cường của em trai mình, bỗng nhiên ý thức được, Hoắc Cừ đã không còn là người đơn thuần, tự kỉ như trước, chỉ có thể để hắn bảo vệ. Hắn đã thay đổi càng ngày càng tốt, cũng có người chính mình muốn bảo vệ. Vô luận là dùng lý do gì, mình cũng không thể ngăn cản sự thay đổi này của hắn.
Hoắc Vanh thở dài một hơi, nhớ tới khuôn mặt tuấn mỹ không chút tì vết của Úc Thanh Hoan, thôi, bất luận tâm tư thật sự của Hoắc Cừ là cái gì, cũng không quản sau này bọn họ có kết quả gì, hắn đều chấp nhận.
Dù sao, trên thế giới này, người có thể làm cho Hoắc Cừ thay đổi, cũng chỉ có Úc Thanh Hoan thôi.