Tôi Chỉ Muốn Nói Chuyện Yêu Đương

Chương 34: Rất ấm áp



Vở kịch lớn như vậy, cuối cùng kết thúc khi Từ Ninh và Thẩm Ký cùng đăng bài xin lỗi, mà độ thảo luận trên internet lại không ngừng lại.

Vừa bắt đầu mọi người thảo phạt Úc Thanh Hoan có bao nhiêu hùng hổ, bây giờ cũng là bấy nhiêu im như thóc.

Dù sao đây cũng coi như là bạo lực mạng thật sự.

Lần này là vừa vặn Từ Ninh và Thẩm Ký xảy ra tai nạn xe cộ, bắt đầu chó cắn chó, lúc này mới để người trên mạng thấy rõ chân tướng. Nếu là không có tai nạn này, Úc Thanh Hoan có phải là cả đời đều phải sống dưới cái danh người cướp quản lí của người khác không?

Vừa vặn vào lúc này, có phóng viên chụp được một bức ảnh của Úc Thanh Hoan lúc xuất, nhất thời khiến tất cả xôn xao.

Rõ ràng là người vô tội, lại bị tai họa bất ngờ như vậy đổ xuống. Tỉnh táo lại suy nghĩ một chút, Úc Thanh Hoan chẳng qua cũng chỉ là một sinh viên vừa ra trường không lâu, hơn nữa, một người trẻ tuổi mọi mặt đều giỏi như vậy, làm sao có khả năng làm ra chuyện như thế?

Trong khoảng thời gian ngắn, độ thảo luận liên quan đến vấn đề bạo lực mạng tăng lên rất nhiều.

"Đột nhiên cảm thấy chính mình kỳ thực cũng là anh hùng bàn phím, không quản được người khác, thế nhưng từ nay về sau, lại gặp chuyện như vậy, tôi tuyệt đối sẽ biết rõ chân tướng mới nói."

"Tôi vẫn cho là chính mình là tam quan ngay thẳng, nhìn thấy có chuyện không công bằng sẽ nổi giận mắng người, mà hiện tại tôi mới phát hiện, tôi chẳng qua cũng chỉ là một người vô danh trên mạng hấp tấp nóng nảy, phải xem lại chính mình."

"Mấy ngày nay tôi vẫn luôn khó chịu, không biết mình đã từng mắng sai bao nhiêu người, rất hối hận, ở đây đối với những người từng bị tôi mắng qua nói một câu xin lỗi."

.........

Khi người trên mạng đều nói xem xét lại chính mình, ở trường cũ của Úc Thanh Hoan - Hoa đại, đã có mấy sinh viên chuẩn bị đề tài bạo lực mạng làm luận văn tốt nghiệp.

Trường đại học top 1 trong cả nước, hội tụ tinh hoa tri thức và sức ảnh hưởng, mặc dù không phát ra tiếng, lại dùng phương thức này ở sau lưng yên lặng mà bênh vực đứa trẻ họ đã từng dạy dỗ.

Mà Triệu Khanh Uyên vì tham gia vở kịch này, vì là minh tinh duy nhất thay Úc Thanh Hoan lên tiếng, nhất thời được một nhóm lớn người trên mạng đánh giá tốt, thậm chí cho hắn một cái danh hiệu "Anh em tốt nhất Trung Quốc", người theo dõi trên weibo điên cuồng tăng lên hai triệu.

Nếu là dĩ vãng, Triệu Khanh Uyên nhất định sẽ mừng rỡ như điên, sau đó lên weibo hả hê một chút. Nhưng này lần, hắn lại chỉ xì cười một tiếng liền để điện thoại di dộng xuống, không chỉ không nói gì, trái lại quyết định sau này ít lướt weibo.

Xin lỗi hay mắng người cũng chỉ bằng một cái miệng, kiểu áy náy ca ngợi như thế, hắn không chấp nhận.

"Ba, chuyện đã kết thúc." Trong phòng làm việc, Hoắc Vanh đang gọi điện thoại cho cha, "Đừng nói con không nghe lời nữa, chuyện lần này, con một chút cũng không nhúng tay, không chỉ như thế, còn nói người phía dưới cũng không cần quản, như thế nào, hợp ý của ba chứ."

Dừng một chút, nghi ngờ nói: "Ba, ba có ý kiến gì với Úc Thanh Hoan sao?"

Theo lý thuyết, Úc Thanh Hoan là bạn tốt của lão tam nhà mình, hắn xảy ra chuyện như vậy, Hoắc gia không nên hỗ trợ đầu tiên sao? Nhưng ba hắn không chỉ không cho hắn nhúng tay, còn ngồi ở một bên xem náo nhiệt.

Dù cho người này là ba ruột của mình, Hoắc Vanh cũng cảm thấy chuyện này ông làm có chút không đàng hoàng.

"Tiểu nhị, " Hoắc lão gia không trả lời mà hỏi lại, "Con cảm thấy con trực tiếp nhúng tay đối với Úc Thanh Hoan sẽ tốt sao?"

Hoắc Vanh không chút nghĩ ngợi trả lời một câu, "Đương nhiên là tốt rồi!"

"Có ích lợi gì?" Hoắc lão gia lạnh lùng nói: "Con có thể giúp nó một lần, có thể giúp nó hai lần, nhưng có thể lúc nào cũng nhìn chằm chằm trên mạng, sau đó giúp nó cả đời sao? Nó là người trong giới, chuyện như vậy khẳng định không chỉ gặp một lần hai lần, nếu như nó không học được cách tự mình xử lý, vậy sau này phải làm sao?"

Hoắc Vanh sững sờ, hỏi: "Ba, ba đây là đang rèn luyện hắn? Vậy ba cảm thấy hắn xử lý chuyện này thế nào?"

Hoắc lão gia thở dài, "Bắt đầu vẫn giữ được bình tĩnh, nhưng đến cuối cùng lại vẫn không ổn định. Việc này ngay cả là lỗi của Thẩm Ký và quản lí, Thẩm Ký dù sao cũng nghệ sĩ hạng hai. Mà Úc Thanh Hoan, một người mới vào giới, lại dám trực tiếp đối mặt với hắn trên weibo. Thật sự cho rằng người trên mạng sẽ cảm thấy lời nó nói là thật tâm thực lòng, sau đó bị nó cảm hóa sao?"

"Triệu Khanh Uyên có tư bản chống lưng thì có thể tùy hứng, hắn thì không."

Ngừng một chút, đưa ra kết luận, "Còn cần rèn luyện nhiều. Ba vốn là muốn dùng chuyện này làm cho nó cảm nhận một chút trở ngại, cho nó biết, mỗi cái vòng đều có quy tắc ngầm, sau đó sẽ đứng ra giải quyết. Không nghĩ tới nó lại có vận khí tốt, đụng phải tai nạn xe của Thẩm Ký. Thôi, từ từ đi vậy."

Ba ông con trai ruột của mình đều buông tay không quản, vậy mà còn có tinh lực đi quản con của người khác! Hoắc Vanh chua xót nói: "Ba còn thật sự xem Úc Thanh Hoan như con trai nuôi"

"Tiểu nhị, " Hoắc lão gia ngữ trọng tâm trường nói: "Không có Úc Thanh Hoan sẽ không có sự thay đổi của lão tam hiện tại. Nó không có cha mẹ, ta và mẹ của con ba đứa con trai đều nuôi đến lớn, cũng không ngại lại nuôi một đứa. Đối với con trai mình, ta chưa bao giờ cưng chiều, có thể để ta cưng chiều, vĩnh viễn là con của người khác."

"Vâng ạ." Hoắc Vanh nhún vai, học ngữ khí của Hoắc lão gia nói: "Vậy con cũng không ngại có thêm một đứa em trai."

"Năm nay tết Nguyên đán gọi nó đến nhà mình đi, một người cô đơn ăn tết sao được."

"Vâng ạ."

Úc Thanh Hoan cũng không biết những chuyện phát sinh sau lưng mình này, sau khi xuất viện, hắn liền cùng Vu Hâm đi một chuyến tới văn phòng môi giới nhà đất bên bờ sông Loan, mua một căn phòng 120 mét vuông trên tầng 31 của một tòa nhà trong tiểu khu, trực tiếp thanh toán toàn bộ, từ đây rốt cục có căn nhà nhỏ của chính mình.

Chuyện trang trí nhà cửa, Úc Thanh Hoan chỉ quyết định phong cách mình muốn, liền đem tất cả ném cho Vu Hâm xử lý, mình thì mỗi ngày đến nhà hát lớn, cùng không ít diễn viên trong đó kết thành bằng hữu.

Hắn chỉ là đến học tập, cũng không phải cướp bát cơm của người khác, các diễn viên trong này đương nhiên là hoan nghênh hắn. Lúc tán gẫu, dạy cho hắn không ít kỹ xảo lúc biểu diễn.

Đây là cơ hội mà đời trước hắn chưa từng có được, Úc Thanh Hoan giành giật từng giây, giống như là một khối bọt biển, liều mạng hấp thu tất cả tri thức.

Đến cuối cùng, ngay cả Vương Chấn Sinh không muốn thừa nhận cũng không được, sự tiến bộ của hắn thật sự thần kì.

"Cậu nói cậu xem mấy ngày qua, chạy tới nơi này làm cái gì?" Vu Hâm chỉ tiếc mài sắt không thành kim nhìn nghệ nhân của chính mình, tức giận.

Bởi vì chuyện kia của Thẩm Ký vừa kết thúc, độ nổi tiếng của Úc Thanh Hoan tăng lên rất nhiều, người bình thường không phải nên dành thời gian, thừa dịp nhiệt độ chưa hạ, nhận thêm mấy cái quảng cáo và kịch bản sao? Làm sao người này nhà mình cứ không đi đường thường như vậy! Nhất định phải đến nhà hát lớn học tập tích lũy kinh nghiệm, chờ hắn tích lũy được rồi, e là nhân khí cũng mất!

Vu Hâm bộp một tiếng quăng tới một xấp kịch bản, cả giận nói: "Đây là tôi chọn được mấy cái kịch bản, bây giờ cậu xem ngay lập tức cho tôi, sau đó chọn một cái! "Một đường sinh tử" hè mới chiếu, "Làm sao để yêu người" quay phim ít nhất cũng phải tháng bảy tháng tám, nửa năm này, cậu ít nhất cũng phải đóng thêm một bộ phim cho tôi."

"Biết rồi ạ." Úc Thanh Hoan nhận lấy kịch bản, bắt đầu lật xem từng cái từng cái.

Vu Hâm thấy hắn thật sự xem xét, ôm cái bụng mập của mình, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Có cái thể chất cá koi may mắn, lại không biết quý trọng, thật sự là quá sốt ruột.

Vu Hâm chọn kịch bản cũng không tệ, trong đó thậm chí còn có một bộ đời trước hắn diễn là điện ảnh đại bạo, chỉ là hắn lúc đó diễn số ba, hiện tại vậy mà đạo diễn lại cho hắn diễn nam số hai.

Con đường đời trước đã đi qua, không muốn lại đi một lần, như vậy đối với việc hắn coi trọng đời này cũng không có ý nghĩa gì. Úc Thanh Hoan không chút tiếc nuối đem kịch bản này để qua một bên, tiện tay lật ra kịch bản cuối cùng.

Không nghĩ tới vừa nhìn, hắn liền bị hấp dẫn.

Bộ phim này gọi "Màu cam", kể về một cô bé bị cưỡng dâm, quá trình anh trai của cô tìm ra hung thủ, đưa hắn vào ngục giam, cũng giúp em gái đi ra khỏi bóng tối của quá khứ.

Nhịp điệu chặt chẽ, tình tiết hấp hẫn, nếu diễn tốt, tuyệt đối là một bộ phim hay.

Úc Thanh Hoan liếc mắt nhìn tên biên kịch và đạo diễn, phát hiện vậy mà là cùng một người. Mà kỳ quái chính là một người có tài hoa, đời trước hắn chưa từng làm việc cùng.

"Ca, giúp em liên hệ với Triệu Duệ." Úc Thanh Hoan chỉ vào tên kịch bản, "Bộ phim này em nhận."

"Triệu Duệ là ai?" Vu Hâm ngẩn người một chút, lập tức theo ngón tay của hắn nhìn sang, kết quả nhìn hồi lâu, đối với đạo diễn tên Triệu Duệ này cũng không hề có ấn tượng!

"Thực sự là gặp quỷ." Vu Hâm lầm bầm một câu, tay lật qua lật lại "Màu cam", liền nhìn kỹ những kịch bản khác, qua một hồi lâu, mới vỗ một cái sau gáy, "Tôi nhớ ra rồi! Lúc trước tôi rõ ràng đã loại kịch bản này ra ngoài mà! Làm sao lại xuất hiện ở đây?"

"Đại khái là duyên phận đi?" Úc Thanh Hoan cười nói một câu, nói: "Em xem bộ phim này rất hợp, muốn nhận."

"Úc ca ca!" Vu Hâm gấp đến độ không được, "Loại phim điện ảnh đề tài này quá nặng nề, căn bản không có ai nguyện ý xem! Cậu lên mạng tìm xem các phim tương tự, doanh thu nhiều hơn trăm triệu cũng không có mấy bộ. Hơn nữa có thể qua thẩm tra hay không còn chưa chắc chắn đâu!"

"Không sao, " Úc Thanh Hoan thản nhiên nói: "Phim này bất luận là nội dung hay là nhịp điệu đều rất tốt, em rất thích. Hơn nữa bây giờ em chính là người mới, coi như doanh thu phòng vé thấp cũng không có ai nói gì."

"Cũng đúng." Vu Hâm gật đầu, minh tinh có chút danh tiếng căn bản sẽ không diễn một bộ phim cái gì cũng không chắc chắn, như Úc Thanh Hoan hiện tại trái lại thích hợp hơn.

Vu Hâm vừa nói xong, liền nhận ra chính mình lại bị Úc Thanh Hoan dắt mũi. Mà nhìn hắn yêu thích cái kịch bản này như vây, chỉ có thể thở dài, nhận lời.

Thôi, để nó tùy tiện lựa chọn một chút đi, có chọn sai cũng không sao cả.

Vu Hâm đi liên lạc với Triệu Duệ, mà Úc Thanh Hoan ở đây, thấy buổi luyện tập cuối cùng kết thúc, liền đứng lên đi khỏi nhà hát lớn, đeo khẩu trang chuẩn bị về nhà, chợt nhìn thấy cửa Nam của Hoa đại.

Hoắc Cừ đã từng đã nói với hắn mình làm việc ở tòa nhà khoa học kĩ thuật gần cửa Nam của Hoa đại. Úc Thanh Hoan nghĩ một chút, dưới chân xoay một cái, trực tiếp đi đến tòa nhà khoa học kỹ thuật.

Cũng coi như vừa khéo, Úc Thanh Hoan mới vừa đi tới tòa nhà khoa học kỹ thuật, liền nhìn thấy Hoắc Cừ đang cùng mấy người đồng nghiệp cáo biệt.

"Hoắc giáo sư, ngài đi thong thả."

"Hoắc giáo sư, ngày mai gặp."

"Hoắc giáo sư, cặp tài liệu của ngài, này!"

......

Từng người từng người có danh vọng, lúc ở trước mặt Hoắc Cừ, trên mặt đều viết tràn đầy cung kính.

Hoắc Cừ sắc mặt nghiêm túc gật đầu với những người này, đang muốn cúi người lên xe của mình, khóe mắt chợt nhìn thấy Úc Thanh Hoan ở cách đó không xa.

Nhất thời ánh mắt sáng lên, nhanh chóng chạy tới.

Các giáo sư khác: "..."

Nhất định là hôm nay bọn họ mở mắt sai cách rồi! Hoắc giáo sư nghiêm túc lại lạnh nhạt làm sao sẽ bỗng nhiên biến thành bộ dáng này! Trên người thanh niên kia có vật chất gì không biết tên sao? Không biết có thể nghiên cứu một chút không đây...

Hoắc Cừ không biết suy nghĩ của các đồng nghiệp của hắn, chỉ quấn lấy Úc Thanh Hoan, hưng phấn hỏi: "Thanh Hoan, cậu tại sao lại ở chỗ này? Cậu là tới tìm tôi sao?"

"Ừm." Úc Thanh Hoan cười: "Tới đón anh tan làm."

"Vậy tôi đi cùng với cậu!" Hoắc Cừ lập tức nói, chạy đi nói với tài xế vài câu, giống như chỉ lo Úc Thanh Hoan rời đi, nhanh chóng trở về bên cạnh hắn.

Úc Thanh Hoan bật cười, nhấc chân vừa muốn đi về phía trước, tay liền bị Hoắc Cừ kéo lại.

Hắn nghi hoặc nghiêng đầu, "Làm sao vậy?"

"Đây là... cho cậu." Hoắc Cừ có chút ngượng ngùng mím mím môi, từ trong túi lấy ra một đôi găng tay, ngốc nghếch nhìn tay Úc Thanh Hoan giải thích, "Tay cậu rất lạnh..."

Úc Thanh Hoan sững sờ cúi đầu, nhìn hắn từng chút giúp mình đeo găng tay, tâm trạng bỗng nhiên có chút phức tạp.

Lần đầu tiên hắn nhìn thấy Hoắc Cừ, hắn chưa từng đi qua đường cái, thà rằng cứ như vậy đứng ở giữa đường cũng không chịu mở miệng nhờ vả người khác, mà hiện tại, Hoắc Cừ thậm chí đã biết quan tâm đến người khác.

"Thanh Hoan, ấm không?" Hoắc Cừ cẩn thận từng li từng tí một hỏi một câu, ngừng một chút, không biết làm sao, liền cố ý nhỏ giọng lầm bầm một câu, "Tôi đặc biệt chọn cho cậu, nên chắc là rất ấm áp đi?"

"Ừm." Úc Thanh Hoan giật giật bàn tay bị bao lấy chặt chẽ, ngẩng đầu nói với Hoắc Cừ một câu, "Rất ấm áp."

"Vậy, vậy thì tốt." Hoắc Cừ hai tai ửng đỏ, lộ ra lúm đồng tiền nhỏ tròn tròn trên má trái.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv