Diễn viên trong đoàn phim bị chụp trộm, chuyện này làm cho Lưu Gia An nổi trận lôi đình.
Ngày hôm nay có thể chụp trộm sinh hoạt thường ngày của diễn viên, có khi nào ngày mai cảnh quay trong “Một đường sinh tử” cũng bị leak ra ngoài không?
Ngay lập tức, đoàn phim bắt đầu thanh tra lại một lần, từ trường quay đến khách sạn, ngay cả phòng riêng của diễn viên cũng không bỏ qua. Đừng nói là mầm họa, đến cả sợi tóc rơi xuống cũng tìm ra được.
Mà làm xong chuyện này, Lưu Gia An cũng không thấy dễ chịu hơn, đến mức nhìn Triệu Khanh Uyên cũng không vừa mắt.
"Không có chuyện gì, tự dung cháu chạy đến phòng Tiểu Úc làm cái gì!" Lưu Gia An vừa ăn đào vàng đóng hộp để hạ hỏa, vừa răn dạy, "Hiện tại chuyện thành ra như vậy, bác xem cháu xử lí thế nào!”
Cũng không trách Lưu Gia An tức giận, loại dưa tình cảm này là loại quần chúng thích xem nhất. Bọn họ căn bản cũng không quan tâm chân tướng, chỉ muốn xem náo nhiệt mà thôi. Tin tức càng là quá đáng, bọn họ càng thích.
Hơn nữa lại không có chứng cứ, cho dù Triệu Khanh Uyên và Úc Thanh Hoan nói toạc miệng lưỡi, sau một khoảng thời gian, công chúng nhớ tới hai người bọn họ, vẫn là chuyện xảy ra ngày hôm nay.
"Đây là do công tác bảo mật của đoàn phim làm không làm tốt mà." Triệu Khanh Uyên nằm co quắp ở trên giường, nhìn chằm chằm không chớp mắt hộp đào trong tay Lưu Gia An, hờ hững trả lời một câu.
Người khác sợ Lưu Gia An, hắn thì còn lâu.
"Được lắm!" Lưu Gia An bị hắn chọc tức đến tái xanh mặt mũi, đem cái muôi ném một cái, quát: "Cháu cứ bướng như vậy đi! Bị chụp trộm cũng không phải là bác! Hoa cúc tàn phế cũng không phải là bác!"
Nói đến có chút không biết lựa lời.
Triệu Khanh Uyên hơi đỏ mặt, gầm nhẹ nói: "Bác Lưu! Bác nói cái gì đó!"
"Khụ, " Lưu Gia An cũng ý thức được mình nói sai rồi, ngượng ngùng tìm cái cớ, "Bác không phải là bị truyền thông tẩy não sao." Dừng một chút, tiếp tục giáo huấn Triệu Khanh Uyên, "Sợ chưa, cháu xem, đến bác còn như vậy, nói gì đến những người khác, xử lý không tốt, cả đời cháu cũng không thoát được cái tin tức này!"
Nghĩ đến hậu quả đáng sợ hơn, Triệu Khanh Uyên cả người run lên, vừa muốn nói gì, Úc Thanh Hoan đang trầm mặc bỗng nhiên chen vào một câu, "Chuyện này... cháu chợt nhớ ra, lúc Khanh Uyên đi tới phòng cháu, cháu có mở camera."
Nhất thời, hai đôi toả sáng đồng loạt chuyển hướng nhìn về phía hắn.
Úc Thanh Hoan giải thích, "Khi đó cháu vừa mới chuẩn bị luyện tập đoạn ngày mai sẽ quay, Khanh Uyên lại tới, camera chưa kịp đóng."
"Vậy còn chờ gì nữa!" Lưu Gia An vội vàng đẩy hắn ra ngoài, "Nhanh đi lấy đem lại đây, xem có quay được gì không!"
Đại khái là do vận may của Úc Thanh Hoan quá tốt rồi, camera giống như là bị người điều khiển, quay lại toàn bộ hình ảnh hai người bọn họ nói chuyện trong phòng.
Xem xong toàn bộ video, Lưu Gia An cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm, đem camera đặt xuống bàn, nói với Triệu Khanh Uyên: "Ngơ ngẩn cái gì nữa, còn không mau đem video đăng lên weibo thanh minh đi."
Triệu Khanh Uyên ấp úng, "Nhưng mà hình tượng của cháu..."
Để fan nhìn thấy hắn mặt dày mày dạn, không ngừng cầu xin, chỉ vì được ăn một miếng đào đóng hộp, thật sự là quá hủy hoại hình tượng!
Lưu Gia An nghe vậy lườm một cái, "Dẹp đi, tính cách cháu thiết lập sớm đã đổ nát rồi, còn không nhanh đăng bài!"
Trên weibo lúc này đã sôi sùng sục, đặc biệt là fan của Triệu Khanh Uyên.
Đừng nhìn bọn họ bình thường trêu chọc Triệu Khanh Uyên với Úc Thanh Hoan vui vẻ như vậy, cũng chỉ là nói đùa, nếu như Triệu Khanh Uyên và Úc Thanh Hoan thật sự có cái gì, chuyện này lại không giống như vậy nữa. . Ngôn Tình Tổng Tài
"Đến cùng là chuyện gì xảy ra? Đại Uyên tại sao không giải thích một chút? Lẽ nào hắn và Úc Thanh Hoan thật sự có quan hệ?"
"Tôi sớm đã cảm thấy hai người bọn họ không được bình thường, có thẳng nam nào lại mỗi ngày lên weibo @ đến, @ đi, không nghĩ lại là thật, shock thật, không được, tôi buồn nôn quá."
"Tôi đã nói Úc Thanh Hoan kia không phải là kẻ tốt lành gì, Đại Uyên trước rõ ràng là thẳng nam sắt thép, vừa mới quen biết hắn liền..."
"Đừng nói nữa, mong công ty của Đại Uyên công ty nhanh chóng cho một câu trả lời, không thì thoát fan!"
.........
Nhìn những bình luận này, nụ cười trên mặt Triệu Khanh Uyên dần dần tắt ngấm.
Những người này đều là fan của hắn, thậm chí trong đó còn có mấy cái ID hắn biết, bình thường đều ở dưới bài đăng của hắn đáng yêu gọi một tiếng Đại Uyên ca, còn nói bất kể thế nào cũng sẽ đứng về phía hắn.
Thế mà chuyện ngày hôm nay vừa xảy ra, bọn họ liền trở mặt ngay lập tức.
“Buồn nôn”, “thoát fan” …những từ ngữ như vậy bọn họ lại có thể không ngại ngần phun ra, hoàn toàn không nhìn ra trước đây bọn họ thích hắn như thế.
Đem video đăng lên weibo xong, Triệu Khanh Uyên không giống như mọi khi, không viết thêm bất cứ chữ nào.
Không biết tại sao, hắn đột nhiên cảm thấy có chút mờ mịt. Quan hệ giữa minh tinh và fan có thể rẻ rúng đến mức đấy sao? Tuy rằng chuyện này không phải là thật, nếu có một ngày, hắn thật làm ra chuyện bọn họ không thích thì sao?
Hắn luôn nghĩ rằng, fan sẽ vô điều kiện đứng về phía hắn, nhưng sau chuyện ngày hôm nay, hắn lại không chắc chắn nữa.
Tin của Triệu Khanh Uyên và Úc Thanh Hoan sớm đã lên hotsearch, không chỉ có fan của Triệu Khanh Uyên, rất nhiều người qua đường cũng đang hóng xem. Lúc này, hắn đem toàn bộ video đăng lên, những người vừa nói đồng tính luyến ái buồn nôn, muốn thoát fan lập tức biến mất.
Dưới bài đăng trên weibo của Triệu Khanh Uyên weibo liền khôi phục một mảnh hài hòa ——
"Tôi đã nói bọn họ chỉ là bạn tốt mà, đều là đám phóng viên tung tin đồn nhảm!"
"Đúng rồi! Đại Uyên ca năm ngoái không phải còn có bạn gái sao?"
"Oa oa, quá tốt rồi! Không phải là thật! Có thể tiếp tục làm fan của Đại Uyên rồi!"
......
Triệu Khanh Uyên vốn rất nghiện nghịch điện thoại, nếu như lúc bình thường, hắn đã sớm cầm điện thoại điên cuồng xem bình luận, nhưng bây giờ, hắn lại không có ham muốn cầm điện thoại lên nữa
Những bình luận đó Úc Thanh Hoan cũng đọc, cũng không biết hắn có suy nghĩ gì.
Trên thực tế, chính vì sợ xuất hiện tình huống như thế, đời trước hắn mới không dám thân thiết với người nào nào, đời này cũng chỉ muốn có thể an toàn rút lui để nói chuyện yêu đương.
Mà thấy Triệu Khanh Uyên khó chịu như vậy, hắn vẫn là không đành lòng nói ra.
"Đừng khó chịu." Hắn dùng cùi chỏ chọc chọc Triệu Khanh Uyên, lướt bình luận kéo đến phía dưới, lộ ra những lời bình luận khác, "Anh mới xem chỉ là một phần nhỏ thôi, có rất nhiều fan vẫn ủng hộ anh."
Triệu Khanh Uyên vốn không muốn xem, mà vẫn không tự chủ được ngẩng đầu lên ——
"Thế mà lại không phải là thật, không biết tại sao, tôi cảm giác có chút tiếc nuối..."
"Lầu trên đừng đi! Tôi cũng vậy..."
"Lẽ nào chỉ có một mình tôi muốn ăn đào vàng đóng hộp kia sao?! Lên mạng search, thế mà lại không có bán!"
"Lầu trên, cô không cô đơn đâu! Nhìn Đại Uyên ca ăn còn ngửi thấy mùi thơm, thèm chết mất! Tiếc là không mua được."
"Hiện tại đám phóng viên đúng là không biết xấu hổ, đừng nói là chuyện không phải thật, coi như là thật, vậy thì sao? Đại Uyên yêu thích nam hay nữ, là sự tự do của anh ấy, nếu là thật tôi cũng muốn fan của Đại Uyên!"
Thấy sắc mặt của Triệu Khanh Uyên dần dịu xuống, Úc Thanh Hoan tận dụng mọi thời cơ, "Đừng vì một phần nhỏ người kia, từ bỏ nhiều người chân chính yêu thích anh như vậy."
Triệu Khanh Uyên cúi đầu không lên tiếng.
Úc Thanh Hoan còn muốn khuyên nữa khuyên, chợt phát hiện hai vai của hắn chính đang kịch liệt run run, hóa ra là đang nín cười.
"Thanh Hoan, cậu... nhìn cậu đàng hoàng trịnh trọng như thế tôi thật không quen!"
Úc Thanh Hoan: "..." Hắn tốn công sức như thế đi an ủi hắn, hắn lại không biết ơn!
Lườm hắn một cái, Úc Thanh Hoan đứng dậy, nhanh chóng đi ra ngoài, mới vừa đẩy cửa ra, liền nghe thấy được giọng của Triệu Khanh Uyên, "Thanh Hoan, cám ơn cậu, tôi khá hơn rồi."
Úc Thanh Hoan dừng bước một chút, "Ừm."
Mà lúc này, Hoắc Cừ đang chuẩn bị lên máy bay đi Mỹ. Bởi vì nguyên nhân thời tiết, bọn họ phải đi sớm một tuần, vội đến mức không kịp nói cho Úc Thanh Hoan một tiếng, khiến cho tâm trạng của hắn rất không tốt.
Mặc dù bày ra thái độ lạnh lùng không vui như thế, giữa một đoàn những người đầu tóc bạc phơ, khuôn mặt tuấn mỹ kia của Hoắc Cừ cũng vô cùng dễ thấy, Trình Nhã là người đi theo cha đến hội thảo để học hỏi, vẫn luôn nhìn về phía hắn, cuối cùng cũng không nhịn được đi tới, định tiếp cận hắn.
"Xin chào, em là Trình Nhã, " tiểu cô nương mới hai mươi tuổi xuân, đẹp đẽ thanh thuần khiến người khác không có cách nào từ chối, cô nở nụ cười ngọt ngào, hướng về phía Hoắc Cừ đưa tay phải ra, "Anh chính là Hoắc Cừ sao? Cha em lúc ở nhà thường nói đến anh, khen anh rất lợi hại.”
Hoắc Cừ mặt không hề cảm xúc nhìn cô một cái, trầm mặc quay mặt đi.
Trình Nhã không nghĩ tới Hoắc Cừ vậy mà lại không để ý tới cô, sửng sốt một chút, mặt phút chốc đỏ lên.
Cô lớn lên xinh đẹp, ở nhà là tiểu công chúa, ở trường học được các nam sinh vô cùng yêu thích, đột nhiên gặp phải người không bị cô hấp dẫn, trong lòng hơi tức giận lại mơ hồ có thêm một loại cảm xúc lạ khác.
Dựa vào loại cảm xúc này, cô cố nhịn đi cảm giác xấu hổ, chắn trước mặt Hoắc Cừ, chất vấn hắn: "Tại sao anh không để ý tới em?"
Nhưng lần này, Hoắc Cừ ngay cả liếc mắt nhìn cũng không có, vòng qua cô muốn đi tìm chỗ ngồi của mình.
“Hoắc Cừ!" Lần này, Trình Nhã nổi giận thật, cũng không sợ mất mặt, trực tiếp kéo lấy góc áo của hắn, "Anh nói chuyện rõ ràng cho em!”
Trong tay cô vốn là đang xách vali hành lí, vừa thả tay ra, vali rầm một tiếng, rơi trên mặt đất, suýt nữa đập vào chân cô.
Hoắc Cừ nhìn Trình Nhã rưng rưng muốn khóc, cúi đầu nhìn cái vali, bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Hóa ra cô gái này chắn đường hắn, là muốn hắn giúp cô đem hành lí để lên giá sao?
Hắn đang muốn tìm chỗ ngồi báo tin cho Úc Thanh Hoan, cảm thấy được mình hiểu ý của Trình Nhã, liền lưu loát nhấc vali dưới đất, đặt lên giá để hành lí.
Trình Nhã vốn đang cáu kỉnh, thấy Hoắc Cừ tuy không để ý tới cô, nhưng lại giúp cô cất hành lý. Tâm trạng lập tức vui vẻ, nghe ba ba nói, Hoắc Cừ tính cách có chút kì lạ. Như vậy... Anh ta vừa rồi không phải cố ý không để ý tới mình, mà là nhìn thấy mình quá đẹp, không tiện nói chuyện với mình?
"Hoắc Cừ, cám ơn anh." Trình Nhã trên mặt hiện lên một vệt e thẹn, kéo góc áo của hắn, "Anh thật tốt."
Hoắc Cừ: "?"
Không phải là giúp cô ấy cất hành lí rồi sao? Tại sao vẫn không buông ra?
Khó hiểu nhìn Trình Nhã, hắn giật giật thân thể, cố gắng kéo góc áo trong tay Trình Nhã kéo ra, nhưng mà kéo không được.
Rốt cuộc là có chuyện gì?
Bên tai, Trình Nhã vẫn đang không ngừng nói, "Anh ngại em có phải không? Không sao cả, em biết rồi, chúng ta ngồi cùng nhau được không? Em để ba ba đổi chỗ ngồi với anh."
Hoắc Cừ càng thêm mờ mịt, đổi chỗ ngồi là có ý gì? Tại sao hắn lại muốn đổi chỗ ngồi?
Trình Nhã thấy hắn không nói lời nào, càng ngày càng xác định hắn là đang thẹn thùng.
Nhà vật lí học trẻ nhất, giỏi nhất toàn quốc, lúc đứng trước mặt mình, dĩ nhiên sẽ ngượng ngùng.
Nghĩ như vậy khiến trong lòng Trình Nhã dâng lên một khoái cảm chinh phục, khóe miệng mỉm cười, vuốt tóc mai, cố ý đùa Hoắc Cừ, "Chắc chắn trong lòng anh muốn ngồi cùng em đúng không? Em biết hết, anh còn giúp em cất hành lí.”
Hoắc Cừ vẫn không hiểu cô đang nói cái gì, hắn rất gấp, muốn nhanh chóng trở lại chỗ ngồi.
Nghĩ lại một lần lời Trình Nhã nói, Hoắc Cừ nỗ lực phân tích ý tứ của cô. Trong đầu lướt qua hai chữ hành lí, hai mắt của hắn bỗng nhiên sáng ngời.
Mình giúp cô ấy cất hành lý = cô ấy cầm lấy áo mình không tha, như vậy ——
Hoắc Cừ liếc mắt nhìn Trình Nhã, bỗng nhiên giơ tay lên, nhanh chóng lấy hành lý trên giá xuống, một lần nữa để xuống Trình Nhã bên chân, "Trả cô."
Trình Nhã: "..."