Editor: Lầu trên có XB
Hôm sau, khi Diệp Phi tỉnh lại, cảm giác được cơ thể đã tốt hơn rất nhiều. Tuy rằng vẫn còn có chút đau nhức, nhưng cơ bản đều có thể chịu được.
Thiên Tỉ cách Phi Tiêu không xa, cậu lười lái xe, trực tiếp đi ké xe của Yến Kiêu, đến công ty sớm hơn cả Cốc Thụy Gia.
Cốc Thụy Gia vừa vào cửa nhìn thấy cậu ngồi chễm chệ ở ghế kinh ngạc không thôi, thiếu chút còn nghĩ rằng bản thân y chưa tỉnh ngủ nên đầu óc vẫn đang choáng, sau mấy giây mới phục hồi lại tinh thần: “Mẹ kiếp, có thật là cậu không thế, nay mặt trời mọc lên từ phía tây sao?”
“Không phải tớ chẳng lẽ là cậu à?” Diệp Phi không ngẩng đầu, gõ vài chữ nữa rồi gửi email đi.
“Đó không phải bởi tớ chưa từng thấy cậu siêng năng như vậy sao?” Cốc Thụy Gia nghiêng người liếc nhìn máy tính của mình, nhìn thấy nội dung về bộ phim mới, y thờ ơ quay mặt đi, “Hôm qua cậu bị sao vậy? Mặt cậu hôm nay trông tệ quá.”
“Không có chuyện gì đâu, ” cậu không tiện nói chuyện của mình với Yến Kiêu ra, tùy tiện lãng qua chuyện khác, “Nghe cậu nhắc tới Diệp Diệu nên cảm thấy chút buồn nôn thôi.”
Cốc Thụy Gia ném hộp sữa đậu nành đã nốc hết vào trong thùng rác, lầm bầm một câu: “Đúng là buồn nôn thật.”
Vừa muốn tiếp tục nói, bỗng có một tin nhắn từ cấp cao bên Đỉnh Nguyên gửi đến cho Diệp Phi.
【 Sếp Diệp, bên Đỉnh Nguyên hiện nay nợ nần không ít, nghe nói do sếp Diệp nhỏ nợ tiền ở bên ngoài. 】
Đoán chừng sau khi thấy tin Diệp Diệu bị bắt, nhóm cho vay nặng lãi này đã không thể ngồi yên được nữa rồi.
Diệp Phi cười lạnh một tiếng, trả lời ——
【 Anh phi của mày: Nó thiếu nợ bao nhiêu tiền? 】
【 Không rõ lắm, hình như là 80 triệu. 】
80 triệu cũng không quá lớn, thế nhưng nhà họ Diệp lúc này sao có thể bỏ ra số tiền đó được chứ.
Đầu năm bị Diệp Diệu làm lỗ 20 triệu, «Con đường thăng cấp của sủng phi» lỗ thêm 20 triệu nữa. Cộng thêm những bộ phim đầu tư không thành công bị ngừng giữa chừng, một công ty điện ảnh &truyền hình nhỏ như Đỉnh Nguyên, lúc này vốn lưu động lại cạn kiệt tất nhiên sẽ không xoay ra tiền.
Cốc Thụy Gia với Diệp Phi không để ý lắm, cả hai nhìn nội dung trò chuyện, y chậc lưỡi một tiếng, gác cằm lên vai Diệp Phi: “Diệp Diệu đúng là tìm đường chết mà, 80 triệu đó có khi nó phải điều chỉnh từ sổ sách của công ty nhỉ?”
“Tránh ra, đang khó chịu.” Diệp Phi hất vai, đẩy cằm Cốc Thụy Gia xuống, “Ừ, chắc chắn trích ra cũng không nhiều như vậy.”
Cậu nói với Cốc Thụy Gia: “Đỉnh Nguyên dạo gần đây thua lỗ rất nhiều, mà cha tớ đã bí mật chuyển giao bất động sản cho Diệp Diệu. Cậu biết rồi đấy, những bất động sản mà Diệp Diệu đã bán cách đây không lâu — ”
Diệp Phi châm chọc nói: “Muốn trả được số tiền này, trừ khi bán nhà hoặc bán đi Đỉnh Nguyên.”
“Nhà chắc chắn sẽ không thể bán, ” Cốc Thụy Gia suy nghĩ rồi hả hê nói, “Có lẽ sẽ bán đấu giá Đỉnh Nguyên đó, dù sao Diệp Diệu là đầu quả tim của cha cậu cơ mà.”
“Cái này cậu đã đoán sai rồi, ” Diệp Phi uống một hớp nước, “Đầu quả tim của ông ta là Đỉnh Nguyên.”
Loại người đã trải qua cuộc sống khổ tận cam lại như cha Diệp sẽ luôn đặt lợi ích của bản thân lên hàng đầu. Đỉnh Nguyên chính là cuộc đời của ông ta, nếu như không phải bất đắc dĩ thì tuyệt đối sẽ không động vào.
“Vậy giờ phải làm sao?” Cốc Thụy Gia nghiêng người, “Hay lão sẽ đến tìm cậu?”
Diệp Phi cười nhạo: “Tiền ở đâu ra?”
“Hoa hồng của phim《Xin cậu tỉnh táo một chút 》đâu?”
Lợi nhận đầu tư cho phim này đã lên tới 670%. Cả Cốc Thụy Gia và Diệp Phi đều kiếm được rất nhiều tiền.
Cốc Thụy Gia nói tiếp: “Huống hồ còn có anh Kiêu.”
Nếu y không nói, Diệp Phi có lẽ sẽ quên mất luôn chuyện này. Nhớ lúc đầu cậu khăng khăng đầu tư bộ phim này, một khía cạnh là vì lợi ích của công ty, còn lại là cậu muốn trả lại số tiền mà Yến Kiêu đã đầu tư vào Đỉnh Nguyên.
Kết quả tiền để trả chưa được một nữa, mà người lại bù vào.
Diệp Phi cười khẽ, để điện thoại xuống nhìn Cốc Thụy Gia nói: “Ông ta nghĩ được thế được cũng tài.”
“Tớ thấy rất có thể, cậu…”
Cốc Thụy Gia nói được nửa câu, điện thoại Diệp Phi đã vang lên, là một số máy lạ.
Làm trong nghề truyền hình này, tuyệt đối không thể để lỡ điện thoại, nó có thể là một nguồn tài nguyên quan trọng tìm đến cửa. Vì thế, Diệp Phi chỉ sững sờ một chút, liền bấm chấp nhận cuộc gọi.
“Diệp Phi, ” Giọng cha Diệp truyền đến, không giống như trước mà chỉ còn lại uể oải, “Con bù lại 80 triệu cho bên này đi.”
Diệp Phi đặt điện thoại lên bàn, mở loa lên không tiếng động mà làm khẩu hình “Miệng quạ đen” cho Cốc Thụy Gia, mới trả lời: “Tôi không có tiền.”
“Bây giờ không phải là lúc tức giận, ” nhớ tới đám người chặn ở ngoài cửa, cha Diệp phụ đau đầu xoa mi tâm, “Chuyện của em trai con, con cũng nghe nói rồi chứ, con…”
“Ồ, ” Diệp Phi ngắt lời ông ta, không để cho ông ta tiếp tục nói nữa, “Vậy thì có quan hệ gì với tôi?”
Diệp phụ hít sâu một hơi, đè lửa nóng: “A Diệu là em trai ruột của con còn bị con đánh gãy xương chân đó!”
“Sao tôi không biết nhỉ?” Diệp Phi khi đã muốn chọc điên người tất nhiên sẽ khiến cho người đó tức đến thổ huyết, cậu mỉm cười nói, “Hay là ông đem cái đoạn xương mà tôi đánh gãy để tôi nhìn thử một chút đi?”
“Mày—— ”
“Sau này đừng có mà gọi tới nữa, ” Diệp Phi mặt lạnh, “Yên tâm đi, tiền dưỡng lão của ông tôi sẽ phụ trách. Mức lương bình quân của Phượng thị năm nay là bao nhiêu nhỉ? À, 2130 tệ, lúc đó tôi sẽ dựa theo đó mà chu cấp cho ông, một phần cũng không thiếu nha.”
Nói xong, không để cho cha Diệp có cơ hội cãi lại, trực tiếp ngắt máy rồi block.
“Cậu tệ quá đi.” Cốc Thụy Gia ở bên cạnh cười đau cả bụng.
Diệp Phi cong môi: “Quá khen quá khen.”
Cốc Thụy Gia ở lại với Diệp Phi một lúc, sau đó mới trở về văn phòng của mình để giải quyết công việc. Ngay khi y đi nụ cười trên môi Diệp Phi tắt hẳn.
Bởi Diệp Diệu thích cờ bạc, nên nhà họ Diệp sau này sẽ càng ngày càng thiếu tiền.
Diệp Phi trầm ngâm chốc lát, cầm lấy điện thoại nội bộ trên bàn, ấn mấy con số: “Bảo bộ phận pháp lý lên phòng làm việc gặp tôi.”
Cậu và Yến Kiêu lúc bắt đầu mặc dù là hợp đồng hôn nhân, nhưng vẫn được luật pháp bảo vệ. Nếu một ngày cậu chết đi, thì tài sản chung của cậu và Yến Kiêu trong cuộc hôn nhân này, cha Diệp sẽ đứng ở hàng thừa kế thứ nhất.
Diệp Phi rũ mắt, che lãnh ý ở đáy mắt. Nên cậu muốn sớm lập xong di chúc, tuyệt đối sẽ không để cho số tiền mà Yến Kiêu đã khổ cực kiếm được tiện nghi cho những người này.
Bận rộn hết một ngày, thậm chí cậu còn không để ý đã đến giờ tan làm. Khi Yến Kiêu gọi tới hỏi cậu tối nay muốn ăn cái gì, lúc này cậu mới hoàn hồn.
“Thịt nướng kiểu nhật đi, ” Diệp Phi suy nghĩ rồi nói cho Yến Kiêu, “Anh tới đón em đi, phòng ăn em sẽ đặt.”
Yến Kiêu nói: “Được.” Để cho Diệp Phi không phải đợi hắn dưới lầu, hắn nói khi tới sẽ gọi qua cho cậu.
Diệp Phi nói “Em biết rồi”, sau khi cúp điện thoại, cậu chọn một cửa hàng mà mình thường lui tới để đặt chỗ.
Chưa đến hai mươi phút Yến Kiêu đã tới, tài xế cung kính mở cửa xe cho Diệp Phi, chờ cậu ngồi vững vàng thắt chặt dây an toàn xong, mới vòng ra phía trước.
“Đi nơi này, ” Diệp Phi đem điện thoại đưa cho tài xế, “Không xa lắm đâu.”
Tài xế gật đầu: “Được.” Trả điện thoại lại cho Diệp Phi, khởi động xe.
“Anh Yến ơi, ” Diệp Phi ngẩng đầu lên, cười híp mắt nhìn Yến Kiêu, nói: “Em thấy có chút lạnh.”
Yến Kiêu đụng mu bàn tay của cậu, dặn dò tài xế: “Chỉnh nhiệt độ lò sưởi lên một chút đi.”
Diệp Phi thở dài.
“Sao em lại thở dài?” Yến Kiêu cúi đầu hỏi cậu.
Diệp Phi nắm chặt tay hắn, nháy mắt với một cái: “Thế này sẽ không lạnh nữa.”
Yến Kiêu sửng sốt một chút, mới phản ứng được Diệp Phi muôn nắm tay hắn. Cong nhẹ môi dưới, bao trọn tay của Diệp Phi vào lòng bàn tay mình.
Nhà hàng thịt nướng kiểu nhật mà Diệp Phi chọn không quá cao cấp nhưng có phòng riêng. Cậu khá may mắn nên đã đặt được phòng cuối cùng của quán.
Lúc này người trong cửa hàng không nhiều, đồ ăn lên rất nhanh, có nhân viên phục vụ đặc biệt đứng trong phòng giúp bọn họ nướng thịt.
Diệp Phi gắp miếng lưỡi trâu nướng lên, chấm muối bỏ vào trong miệng, cảm thán: “Đã lâu không ăn rồi.”
Yến Kiêu nói: “Mai tới tiếp.”
Diệp Phi bị hắn chọc phì cười: “Ăn liên tục sẽ khiến anh rất ngán đó, lần sau em sẽ đi ăn món Tứ Xuyên cùng anh.”
Cảm giác khi được Diệp Phi lo lắng thực sự quá tuyệt, Yến Kiêu “Ừ” một tiếng, tuy trên mặt không biểu tình gì, nhưng lại ăn hơn mấy miếng thịt.
Hai người ngồi đối diện nhau, so với Diệp Phi tùy ý, thì Yến Kiêu lại giống như đang tham gia hộ nghị quốc tế vậy.
Eo lưng ưỡn đến mức thẳng tắp, động tác cẩn thận tỉ mỉ. Hơn nữa tướng mạo hắn rất cao lãnh, dù cho ngồi ở bên cạnh bàn thịt nướng nóng hôi hổi vẫn không nhiễm chút khói lửa nào, nhìn vừa nghiêm túc lại vừa cấm dục.
Diệp Phi nhấp một hớp bia, khóe miệng không có ý tốt cong lên câu dẫn.
Vậy nên khi Yến Kiêu mới vừa gắp một miếng thịt bò khác, liền cảm giác được có người đang cọ bắp chân của hắn.
Trong phòng này có ba người, nhân viên phục vụ đang đứng ở một bên hết chức trách nướng thịt, người còn lại là ai không cần nói cũng biết.
“Diệp Phi.” con ngươi Yến Kiêu trầm xuống, gọi tên cậu.
“Hả? Làm sao vậy?” Diệp Phi rất vô tội ngẩng mặt lên, chân dưới đáy bàn lại càng ngày càng quá phận. Cọ Yến Kiêu thêm hăng, mềm mại lại triền miên, rất dễ dàng khiến Yến Kiêu miệng đắng lưỡi khô.
“Anh cũng muốn ăn cái này à?” Diệp Phi gắp một miếng lưỡi trâu vào trong chén cho Yến Kiêu, biểu tình rất đường đường chính chính, mà chân cậu ở dưới gầm bàn lại không an phận như vậy.
Hô hấp Yến Kiêu gia tăng, cổ họng khô nóng, cố gắng lắm mới kiềm lại được suy nghĩ muốn ấn Diệp Phi lên trên bàn làm cậu.
Sau bữa, cả hai đều không ăn ngon miệng.
Ở trên đường về, bởi vì trước mặt có tài xế, nên Yến Kiêu vẫn phải luôn liều mạng kiềm chế. Lúc vừa về đến nhà hắn đã bạo phát.
Diệp Phi bị áp vào cửa, hai tay khóa chặt trên đỉnh đầu, buộc cậu phải ngẩng cao đầu để đón nhận nụ hôn mãnh liệt của Yến Kiêu, trong phòng nồng nặc mùi hormone kích thích cùng tiếng nước ướt át mơ hồ.
Đôi môi Diệp Phi bị hôn đến sưng đỏ, đuôi mắt ướt át, trên lông mi đọng lại một lớp sương mù. Cậu ôm lấy cổ Yến Kiêu, hổn hển nói: “Sao sếp Yến lại gấp thế.”
Yến Kiêu khóa eo cậu lại, thuận gò má của cậu hôn xuống: “Là do em câu dẫn anh.”
Cả người Diệp Phi mềm xuống, dù không thể đứng thẳng. Nhưng vẫn cố chấp không chịu thừa nhận thất bại, khuỵu gối lên mặt đất: “Ai bảo anh không biết kiềm chế mà để bị câu dẫn cho mê muội cơ chứ.”
Hầu kết Yến Kiêu lăn lộn, không nhịn được nữa ôm bẫng cậu lên, nhanh chân đi vào phòng ngủ.
Diệp Phi cười cười, dựa vào gò má của hắn, như oán giận lại như làm nũng: “Em còn chưa tắm nữa đây.”
Yến Kiêu liếm môi hôn lên cần cỗ trắng nõn của cậu, giọng khàn khàn nói: “Cùng tắm nào.”
Tác giả có lời muốn nói: Tôi không lùn!