Lúc phim Vưu Diệc Tư quay sắp đóng máy thì quà Tiền Bối gửi cuối cùng cũng tới. Toa Toa ra khỏi đoàn phim để nhận hàng chuyển phát nhanh, lúc cô đem về cho Vưu Diệc Tư thì tự hỏi: “Không phải phim sắp đóng máy rồi sao, sao anh không gửi đồ về nhà?”
Vưu Diệc Tư vuốt nhãn dán tên người gửi, dịu dàng nói: “Anh muốn nhận được phần quà này càng sớm càng tốt.”
Toa Toa có hơi ngạc nhiên, hỏi: “Là của người rất quan trọng?”
Vưu Diệc Tư liếc nhìn cô, gằn từng chữ một: “Không phải người rất quan trọng, là người quan trọng nhất.”
Toa Toa cạn lời: Vưu tổng không đáng được gọi tên hả? Nếu Đại thiếu gia biết Nhị thiếu gia nói mình như vậy, không chừng sẽ giận đến mười ngày nửa tháng không để ý tới ai.
Toa Toa thầm nghĩ vậy, ngoài mặt lại nói: “Anh yêu đương giấy kín thật ấy, nhưng hãy nghe em khuyên một câu, sự nghiệp của anh hiện tại đang phát triển, không hợp để yêu đương.”
Vưu Diệc Tư hỏi cô: “Anh là minh tinh lưu lượng?”
Toa Toa không hiểu tại sao anh lại chuyển sang đề tài này, đáp: “Không phải.”
“Vậy thì yêu đương có ảnh hưởng gì?” Vưu Diệc Tư nói, anh ghé sát vào Toa Toa, đôi mắt của anh sâu thẳm như sóng ngầm cuộn trào mãnh liệt, lời nói ra cũng mang theo cảm giác nguy hiểm: “Toa Toa, anh hi vọng em kín miệng trong chuyện này, khi nào anh theo đuổi được người ta sẽ tự động báo với anh trai. Nếu bây giờ em…”
Toa Toa không cần nghe hết câu đã hiểu ý, vội vã đảm bảo: “Em sẽ không nói chuyện này cho Vưu tổng!”
Vưu Diệc Tư hài lòng ôm hộp chuyển phát rời đi, Toa Toa nhìn bóng lưng anh, càng nhìn càng thấy tức, cô nghĩ mình nói là vì lo lắng cho Vưu Diệc Tư, nào ngờ Vưu Diệc Tư đã sớm biết rõ suy nghĩ của mình, vậy nên anh đổi phương pháp bắt cô ăn ‘cơm chó FA’ hả?
Toa Toa cảm thán từ tận đáy lòng: Vưu Diệc Tư, đã thay đổi rồi.
Vưu Diệc Tư đem hộp chuyển phát nhanh về phòng nghỉ, lúc mở ra thì phát hiện có một mô hình máy bay nằm trong hộp, đây rõ ràng là món mà bạn fan nhỏ của anh rất thích.
Lúc Vưu Diệc Tư vừa mở thùng hàng ra là Tiền Bối đã gửi tin wechat đến. Cậu lúc nào cũng để ý thông tin vận chuyển, vừa thấy có người nhận hàng liền không thể chờ đợi được hỏi gấp: “Anh ơi anh nhận được quà chưa?”
Vưu Diệc Tư trả lời cậu: “Nhận được rồi, anh rất thích.” Tiền Bối tặng gì anh cũng thích, anh không phải thích quà, mà là thích người tặng quà.
“Anh thích là tốt rồi.” Gửi kèm dòng chữ là một cái meme mặt cười đáng yêu.
Không đợi Vưu Diệc Tư nói tiếp là Tiền Bối lại bắt đầu lải nhải: “Anh ơi anh không biết đâu, từ nhỏ em đã thích mô hình máy bay rồi, lúc đó em còn mơ một giấc mơ rất to bự, em muốn sưu tầm thật nhiều mô hình máy bay, rồi xếp đầy mô hình lên kệ bogu của ba em!” [1]
[1] Kệ bogu: Đồ nội thất cổ
Vưu Diệc Tư hỏi cậu: “Vậy em thực hiện được giấc mơ đó chưa?”
Tiền Bối trả lời: “Anh không biết đó thôi, càng nhắc em càng buồn. Em mới để có một cái mô hình lên kệ thôi đã bị ba em hành quyết rồi.”
Dù cách màn hình Vưu Diệc Tư vẫn có thể cảm nhận được sự ủ rũ của cậu, anh nghĩ thầm: Không sao, anh sẽ giúp em thực hiện nguyện vọng này.
Thấy Vưu Diệc Tư không nói gì, Tiền Bối bèn tìm thêm đề tài khác để nói, nói đến mức khung chat nhìn vào toàn thấy là ‘Anh ơi anh à’.
Vưu Diệc Tư phát hiện, từ khi anh ‘Phạt’ Tiền Bối gọi mình là ‘anh’, thì mỗi một câu Tiền Bối nói đều gọi một tiếng ‘anh ơi’, thoạt nhìn có vẻ còn thích thú hơn anh.
Chỉ là không biết ngày gặp mặt, Bối Bối có vui vẻ gọi anh ơi anh à như vậy nữa không?
Vưu Diệc Tư ngẫm nghĩ rồi lưu lại địa chỉ người gửi, anh muốn gửi quà đáp lễ cho Tiền Bối.