*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đối thủ của tôi – Cố Y Lương, là một tiểu thịt tươi hạng hai, và là thần tượng phái thực lực có nhan sắc. Chỉ cần đóng phim là dù nam chính hay nam phụ, kể cả nam qua đường thêu hoa dệt gấm cũng được giới phê bình tặng nghìn lời khen, công ty cũng chuẩn bị sẵn trăm lời tâng bốc, mở phần bình luận weibo ra là có thể thấy toàn hoa với icon thumb up.
Còn tôi Vệ Ngôn Tử, là tiểu thịt tươi hạng ba, cũng là thần tượng có nhan sắc nhưng diễn xuất như trứng thúi. Miễn là đóng phim, dù nam chính hay nam phụ cũng chỉ như cỏ đuôi chó ven đường, thậm chí ngay cả chữ “bình hoa” còn không xứng.
Lúc anh ta nhận phỏng vấn luôn được hỏi về tâm lý nhân vật và hướng phát triển sau này, anh ta có thể thẳng thắng thoải mái nói sẽ cố gắng để có được giải thưởng này. Còn tôi lúc nhận phỏng vấn chỉ toàn bị hỏi về scandal, thậm chí còn không dám tự nhận hai chữ diễn viên trước màn ảnh.
Không phải là tôi nói quá, trong giới showbitch này, anh ta là ánh trăng sáng bên hồ, còn tôi chỉ là cải thìa trong đất vàng.
Đừng nghĩ tôi với Cố Y Lương chỉ cách nhau bởi một bức tường, mà là cách nhau đến hàng nghìn con sông, dù cho tôi có ngước dài cổ để ngắm cũng chẳng thấy được bóng lưng của anh ta.
Vậy tôi đã may mắn thế nào mà lại trở thành đối thủ của Cố Y Lương?
Rất đơn giản, tuổi tác chúng tôi xấp xỉ nhau, không những ở cùng một công ty mà còn debut cùng lúc. Dù sao chúng tôi cũng không thân, công ty cũng không có ý định tạo hình ảnh anh em chí cốt cho chúng tôi, nên vấn đề phải nói đến chính là phân chia tài nguyên —
…
Thôi được rồi, thật lòng mà nói, tôi cũng không cho rằng đây là nguyên nhân. Thực lực của anh ta mạnh hơn tôi nhiều, hướng phát triển của cả hai cũng khác nhau nên tài nguyên chưa bao giờ bị xung đột, chính tôi cũng không biết tại sao tôi lại trở thành đối thủ của anh ta?
Tôi và Cố Y Lương cùng nhau debut ba năm, quen biết ba năm nhưng chẳng nói được mấy câu, ngay cả wechat cũng chưa từng thêm, giao lưu chạm mặt đều là nhìn một cái, mỉm cười, gật đầu, mười lần như một.
Nếu không phải là trên weibo luôn có một nhóm người không hiểu sao cứ thích gây war, thì tôi cũng không biết tại sao một nghệ sĩ hạng ba thấp cổ bé họng như mình lại có một đối thủ tiền đồ rộng mở, tương lai sáng lạng như vậy.
Hãi hùng!
Xin hỏi tôi có tài đức gì chứ!
Nhưng dù nói như thế nào thì – Tôi, rất vinh hạnh.
Cảm giác có được một đối thủ như thế bản thân tôi cũng hãnh diện không kém, thỉnh thoảng lại bị lôi lên Hot search.
Nghĩ tới nghĩ lui cũng thấy không có gì thiệt thòi.
Thế nào là đối thủ?
Chính là trong mắt fans của anh ta:
Tôi cười với Cố Y Lương, là khẩu phật tâm xà.
Tôi va phải Cố Y Lương, là giả vờ không nhìn thấy.
Tôi cúi đầu khi đứng cạnh Cố Y Lương, là trong lòng khó chịu.
Tôi quay đầu nói chuyện với người khác không nhìn Cố Y Lương, là thái độ cao ngạo.
Tóm lại tôi nằm hay ngồi đều có tội.
Nói như thể, nếu bản thân không phải là Vệ Ngôn Tử thì suýt nữa tôi cũng tin.
Còn ở trong mắt fan của tôi:
Cố Y Lương cười với tôi, là khiêu khích thầm lặng.
Cố Y Lương va phải tôi, là khinh thường coi rẻ.
Cố Y Lương cúi đầu đứng cạnh tôi, là giả vờ thanh cao.
Cố Y Lương quay đầu nói chuyện với người khác không nhìn tôi, là ra vẻ ta đây.
Bấy giờ chính là, anh ta đi hay đứng đều có lỗi.
Nói đến mức, nếu không phải bản thân coi như cũng có chút hiểu biết Cố Y Lương, thì suýt chút nữa tôi cũng tin.
Nếu như chúng tôi trùng hợp đeo phụ kiện giống nhau, thì đó chính là đang tranh giành tài nguyên đại diện.
Nếu như chúng tôi mặc cùng một trang phục, thì đó chính là ăn cắp phong cách thường nhật.
Nếu như chúng tôi mặc trùng áo trong, vậy thì toi rồi, fans cả hai bên nhất định có thể vì khẳng định thần tượng mình mặc đẹp hơn mà war ngất trời, nước miếng có thể văng xa ngàn dặm.
Muốn hỏi tôi sao lại biết đến cặn kẽ như vậy.
Tôi vuốt vuốt sống mũi, trả điện thoại lại cho Tiểu Trần, trợ lý mới của tôi: “Đừng cho anh xem mấy comment của anti fans nữa, phiền lắm.”
“Tại còn một tiếng nữa mới đến giờ diễn, em sợ anh [1] ngồi không buồn chán thôi mà.” Tiểu Trần lè lưỡi, cầm quạt quạt gió cho tôi, “Thì ra cũng có diễn viên không lên mạng search tên mình sao?”
[1] Chỗ này là kiểu đại từ nhân xưng có ý kính trọng, ngài, ông, anh.
Mới vừa xem xong một tràn comment của anti, tôi rùng mình sửa lại cho đúng: “Đừng đừng đừng, đừng có dùng từ ‘anh’ này, cũng đừng gọi anh là diễn viên.”
“À, Vệ ca.” Tiểu Trần nghe lời sửa lại ngay, lấy ống hút cắm vào chai nước suối đưa cho tôi, “Lúc rảnh anh cũng không lên mạng search tên mình sao?”
Tôi cắn ống hút: “Search làm cái gì, anti chỗ nào cũng có, xem nhiều sẽ bị hủy hoại tâm trạng.”
Tiểu Trần nhìn tôi, đầu hơi nghiêng nghiêng: “Vậy sao anh không lên search tên đối thủ của mình, chẳng phải tâm trạng sẽ tốt lên sao?”
Tôi: “…”
Con mẹ nó thằng nhóc này đúng là thiên tài!
Tuy bản thân tôi không có bất kỳ ý thù địch gì với Cố Y Lương, nhưng mới nãy bị fans nhà anh ta mắng chửi mình trong lòng cũng có chút khó chịu, có qua có lại mới toại lòng nhau, giờ xem có anti mắng anh hay không ta để cân bằng lại trạng thái cũng không có gì không đúng nha.
Xem như tò mò thay anh ta đi!
Tôi hào hứng lấy điện thoại của mình ra, lên weibo nhập vào khung tìm kiếm ba chữ Cố Y Lương.
Tôi ngồi yên trên ghế, lấy tay vỗ vỗ ngực, cố gắng bình ổn lại tâm tình kích động khi thấy Cố Y Lương được hàng trăm hàng nghìn lời khen ngợi.
Tôi yếu đuối lắm, không chịu nổi sự đả kích nào nữa đâu.
Đang xem thì thấy trên comment weibo có biểu tượng có comment mới, tôi bấm vào nhìn sơ qua cũng chỉ thấy những lời tâng bốc, nhưng trong đó đột nhiên có một comment quái dị hấp dẫn sự chú ý của tôi:
@Đội Quân Nương Tử Màu Hường:
Aaaaaa phát đường này mọi người ơi!! Woaaa hôm nay là ngày đại hỉ! Cầu hai người kết hôn đi!!! Đăng ký ngay và luôn!!! *Quỳ liếm*
Cuối câu là “Đăng ký ngay và luôn”
Gì đây, quảng cáo dịch vụ cưới hỏi?
Tôi không hiểu gì nhưng sự tò mò khiến cho tôi ấn vào weibo vị nương tử kia.
Mọi ngươi cho rằng tôi vừa mở được một cánh cửa mới sao?
Không, đúng hơn là tôi đã khám phá được một vũ trụ hoàn toàn mới.