Phó bản “Kiếm Minh Thiên Sơn”, là thế giới tu chân thiện võ.
Cái thế giới tu chân thiện võ này, không cần dùng “Kim Đan” “Nguyên Anh” để phân chia thực lực, mà là thực lực như thế nào, đánh mới biết được.
Lộc U ở trong phó bản này, tên là Cốc Xuân Lai.
Cốc Xuân Lai, là con gái duy nhất của tông chủ Đại Đức Tông. Kiêu ngạo vô lý, kêu đánh kêu giết, tâm cơ mà ngu xuẩn. Làm một pháo hôi chết tử tế, không riêng tìm đường chết cho chính mình, còn tìm đường chết cho toàn bộ thế giới, hại nam nữ chủ chết hết.
Nhưng mà ngay từ đầu, Cốc Xuân Lai kỳ thật là vị hôn thê của nam chủ Lạc Dã. Nam chủ Lạc Dã ngày sau sẽ trở thành Kiếm Thần, nhưng ở lúc ban đầu, hắn chẳng qua chỉ là một đệ tử của Đại Đức Tông, bởi vì tổ tiên ưu ái mà đính hôn với đại tiểu thư Cốc gia Cốc Xuân Lai.
Cốc Xuân Lai xưa nay đều xem thường nam chủ Lạc Dã ở trong nhà mình ăn cơm mềm.
—
Hiện tại Lộc U chính là vị đại tiểu thư Cốc Xuân Lai của Cốc gia.
Nàng chưa có hành động gì, lại nghe nói vị hôn phu của chính mình tiến đến từ hôn. Cơn tức của đại tiểu thư lập tức dâng lên, ra sân liền mang theo roi hùng hổ đi đến tiền viện, muốn gặp một lần nam nhân dám đến từ hôn này.
Bởi vì Cốc Xuân Lai quá sốt ruột, tới không khỏi có chút sớm, nàng vốn là hung dữ đi vấn tội, ánh mắt đầu tiên nhìn đến Bồ Sĩ Trạch, nàng ngược lại ngẩn ra một chút.
Như nàng sở liệu, nam chủ phó bản này chính là chó Bồ.
Nhưng mà Bồ Sĩ Trạch hiện tại là “Lạc Dã”, sau khi Lộc U đã trải qua nhiều giấc mơ như vậy, nàng nhận ra hình tượng của Lạc Dã gần với hình tượng của bản thân Bồ Sĩ Trạch nhất.
Lạc Dã mang theo kiếm đứng ở trước sân, một thân áo bào đen bó tay, khiến hắn càng thêm vai rộng eo gầy, vóc người thon dài. Người này mày kiếm mắt sáng, phấn chấn oai hùng. Đúng là lúc như một thanh kiếm rời vỏ, hàn quang lạnh thấu xương, hiên ngang mà đứng.
Ánh mặt trời chiếu vào trên người hắn, đã trương dương, lại nguy nga.
Cho dù là bạo quân Trình Cương, hay là chồng trước tổng giám đốc Đường, lại hoặc là Đại Quốc sư, trên người bọn họ đều không có loại cảm giác đĩnh bạt oai hùng như bản thân Bồ Sĩ Trạch này.
Nhưng mà Lạc Dã lại có.
Lạc Dã đón ánh mắt căm thù của Cốc gia, hắn không coi ai ra gì mà đứng đó, gương mặt thon gầy tuấn lãng, lại khiến Cốc Xuân Lai động tâm.
—
Cốc Xuân Lai điều chỉnh cảm xúc của chính mình.
Nghĩ trong đó tất nhiên có hiểu lầm.
Dù sao theo cốt truyện nguyên bản thì phải là nàng từ hôn, mà nàng không hề. Sao Lạc Dã có thể từ hôn? Chắc chắn có hiểu lầm to lớn.
Cốc Xuân Lai nháy mắt với người chung quanh, ý bảo bọn họ đừng nhúc nhích. Mà chính nàng lại đi lên trước, gặp mặt Lạc Dã. Ánh mắt nàng đối diện với ánh mắt của Lạc Dã đứng ở phía dưới.
Cốc Xuân Lai chờ chó Bồ nhận ra mình.
Ánh mắt Lạc Dã thường thường mà nhìn nàng: “Tiểu nha hoàn ngươi đi lên làm gì? Gọi đại tiểu thư của các ngươi tới cùng ta từ hôn.”
Cốc Xuân Lai: “…?”
Cốc Xuân Lai: “…!”
Đả kích nặng đầu tiên: Trong giấc mộng này chó Bồ không có ký ức, hắn không nhận ra nàng?!
Đả kích nặng thứ hai: Nha hoàn?! Nàng mặc vàng đeo bạc, điển nhã đoan trang, nơi nào giống một nha hoàn?!
Cốc Xuân Lai không thể tin nổi: “Ngươi nhìn kỹ mặt ta lại xem!”
Lạc Dã nhìn nàng.
Lúc này đây, hắn nhìn chằm chằm mặt nàng lâu hơn.
Lạc Dã nghi hoặc nói: “Mặt ngươi còn không phải là mặt người sao, chẳng lẽ ngươi là yêu hóa thành? Nhìn không giống.”
Cốc Xuân Lai dùng tay che ngực.
Người bên cạnh bắt đầu điên cuồng ngăn cản: “Đại tiểu thư bình tĩnh! Đại tiểu thư, không thể giết người!”
“Lão gia, lão gia mau tới! Đại tiểu thư muốn chém chết cô gia*!”
(*cô gia: con rể, cháu rể, cứ là rể thì đều là cô gia)
—
Tông chủ Đại Đức Tông Cốc Nhạc Minh tới.
Cốc Xuân Lai tức giận đến không nhẹ đứng ở bên cạnh hắn, bọn nha hoàn thêm nước châm trà cho đại tiểu thư thuận khí.
Mà Lạc Dã bị Cốc Xuân Lai dùng “Tru thần tiên” đánh đến chật vật, một dúm tóc đã bị đốt trọi, dán lên gò má thon gầy. Thân áo bào đen cũng bị “Tru thần tiên” cùng ánh điện dẫn từ trên trời bổ xuống, hình tượng rất là khó coi.
Nhưng mà sau khi Cốc Nhạc Minh đến, Lạc Dã vẫn giữ vững trạng thái lãnh ngạo.
Trong lòng Lạc Dã khịt mũi coi thường Cốc Xuân Lai.
Cũng khịt mũi coi thường Đại Đức Tông.
Tuy rằng hắn là vị hôn phu của đại tiểu thư Đại Đức Tông, nhưng mà bởi vì ngày thường Cốc đại tiểu thư không thích hắn, đãi ngộ của hắn ở Đại Đức Tông cũng không tốt. Một sớm thức tỉnh, Lạc Dã cho rằng không thể tiếp tục lăn lộn như vậy, hắn muốn từ hôn.
Vốn dĩ hắn muốn từ hôn, còn có điểm cảm thấy thực xin lỗi Cốc Xuân Lai. Nhưng mà hiện tại, đại tiểu thư Cốc Xuân Lai này vung tay đánh nhau với hắn, có thể nghĩ tố chất tốt đẹp đến mức nào. Điều này càng khiến Lạc Dã kiên định ý tưởng từ hôn.
Đối mặt với tông chủ, Lạc Dã cao giọng bẩm báo: “Hồi tông chủ, ta tới, không chỉ là vì từ hôn, còn muốn rời khỏi Đại Đức Tông. Ngày sau ta cùng với Đại Đức Tông không còn quan hệ!”
Cốc Xuân Lai tức muốn hộc máu!
Lập tức nói: “Phi, ngươi mơ tưởng!”
Gã cẩu nam nhân này! Sau khi trốn khỏi Đại Đức Tông hắn sẽ bắt đầu đi vào cốt truyện, ngày sau sẽ phải chết. Làm bạn gái yêu hắn nhất, sao nàng có thể nhìn hắn đi tìm đường chết! Đương nhiên muốn đập chết ngay ở cửa thứ nhất!
Lạc Dã nhìn về phía vị đại tiểu thư này, nhẹ giọng: “Ta cùng với đại tiểu thư vốn là không có cảm tình, giải trừ hôn nhân, trong thiên địa cũng sẽ thiếu một đôi oán lữ. Đại tiểu thư ngày thường không phải cũng xem thường ta sao, sao lúc này lại ngăn trở?”
Tất cả mọi người nhìn về phía Cốc Xuân Lai.
Nghĩ thầm: Đúng vậy.
Đến cả tông chủ Đại Đức Tông đều không hiểu mà nhìn về phía nữ nhi: Ngày thường nữ nhi thường xuyên khóc sướt mướt oán giận với hắn, nói vị hôn phu kia của nàng chỉ là một đệ tử bình thường, có bao nhiêu vô năng. Nhưng mà bởi vì tổ tiên liên hôn, nữ nhi phải bị Lạc Dã trói chặt cả đời.
Cốc Xuân Lai khi dễ Lạc Dã mỗi ngày, nghĩ cách từ hôn. Lúc này thật sự muốn từ hôn, sao Cốc Xuân Lai lại cự tuyệt?
Cốc · U U · Xuân Lai, nghẹn lời, mệt tâm.
Nàng nghẹn ra một câu: “Ta đột nhiên có điểm thích hắn.”
Giữa một mảnh yên tĩnh, Lạc Dã cười nhạo một tiếng.
Hỏa khí của Cốc Xuân Lai lại nổi lên, tay nắm roi phát run: Mẹ nó.
Lại muốn chém hắn.
Rõ ràng trước khi nằm mơ vẫn là người yêu, sau khi nằm mơ, chỉ có nàng nhớ rõ hắn yêu nàng, chính hắn lại không nhớ rõ.
—
Lạc Dã kiên định muốn từ hôn.
Toàn thân hắn đều viết mấy chữ: Tới đây, từ hôn đi, đi cốt truyện thôi, chịu chết đi.
—
Cốc Xuân Lai ý đồ giảng đạo lý với hắn: “Ta biết trước kia khả năng ta không đối xử tốt với ngươi, nhưng ngày sau ta sẽ sửa.”
Lạc Dã nói không cần: “Đại tiểu thư có tính cách của chính mình, ta có tính tình của ta. Ngươi ta không cần phải chịu đựng lẫn nhau.”
Cốc Xuân Lai: “Đại Đức Tông nuôi dưỡng ngươi nhiều năm như vậy, ngươi không biết ân báo đáp sao?”
Lạc Dã: “Ngày sau Đại Đức Tông gặp nạn, ta muôn lần chết không chối từ.”
Cốc Xuân Lai còn chưa nói lời nào, cha nàng Cốc Nhạc Minh liền hét lớn một tiếng: “Nói rất đúng!”
Bị nữ nhi hung hăng trừng mắt một cái.
Cốc Xuân Lai tiếp tục: “Rời khỏi sự che chở của tông môn, hành tẩu bên ngoài rất gian nan.”
Lạc Dã không thèm để ý: “Đại nam nhi hành tẩu thiên hạ, há vì chuyện nhỏ mà bỏ việc lớn?”
Cốc Xuân Lai: “… Đây là thái độ của một đệ tử bình thường khi nói chuyện với nữ nhi tông chủ sao?”
Lạc Dã hơi hơi mỉm cười: “Ta phải rời khỏi Đại Đức Tông.”
Cốc Xuân Lai nói lời thấm thía: “Rời khỏi Đại Đức Tông phải trải qua ‘luyện hồn cảnh’, giống như rút gân cắt xương, ngươi hà tất phải vậy?”
Lạc Dã chậm rì rì: “Rút gân cắt xương, chuyện thường ngày. Ngày sau hành tẩu giang hồ khó tránh khỏi gặp phải, đại tiểu thư không cần lo lắng cho ta.”
Mọi người sợ hãi nhìn Lạc Dã, đều có chút kính nể dũng khí của hắn.
Cốc Xuân Lai trợn mắt há hốc mồm: “…”
Nàng không được.
Nàng thật sự không được.
“Kiếm Minh Thiên Sơn”, là một bộ lịch sử trưởng thành của nam chủ Lạc Dã.
Lạc Dã vốn là một thanh niên tốt không ngừng vươn lên gian khổ dốc lòng phấn đấu từ tầng dưới chót hướng về phía trước.
Lại bị Bồ Sĩ Trạch đổi thành hình tượng vua làm màu lấp lánh ánh vàng.
—
Hắn không giả vờ giả vịt sẽ chết sao?
Sẽ không.
Nhưng hắn phải làm màu.
Còn ở giữa lúc từ hôn, nghênh đón cả phòng reo hò.
—
Cốc Xuân Lai kiên trì không lui hôn, lần này ngược lại là người khác tới khuyên nàng từ hôn.
Cha nàng cũng tới khuyên nàng.
Dù sao nàng lại không thích Lạc Dã, lui thì lui thôi.
Cốc Xuân Lai: “Ta thích hắn mà! Ai nói ta không thích hắn chứ!”
Cốc Nhạc Minh: “Nữ nhi à, ngươi không cần mạnh miệng. Cha hiểu ngươi không cam lòng, muốn từ hôn cũng nên ngươi tới từ hôn. Nhưng mà ngươi nhắc mãi nhiều năm như vậy muốn từ hôn, hiện giờ nguyện vọng sắp thực hiện, bỏ lỡ cơ hội này, lần sau sẽ không có. Lạc Dã là một tiểu tử nghèo, vốn dĩ không xứng với ngươi, đây là hắn tự mình hiểu lấy.”
Cốc Xuân Lai không lời gì để nói, buồn bã mà ngồi: “Haiz.”
Nàng quá khó khăn.
—
Không được, nàng phải biết rõ ràng vì cái gì đột nhiên Lạc Dã muốn từ hôn với nàng.
Tuy rằng nàng ghét bỏ hắn nhiều năm như vậy, nhưng mà gần đây nàng lại không ghét bỏ hắn nữa.
Dù cho chó Bồ biến thành Lạc Dã, cũng không cần thiết vừa lên liền phải từ hôn đi?
Trong phó bản Tổng giám đốc trước kia, cho Bồ cũng không hề vừa lên liền phải muốn chết muốn sống với nàng mà.
—
Có một câu, Lạc Dã không đoán sai.
Cốc Xuân Lai cũng không phải nhân loại thuần khiết.
Nàng là hóa thân của linh lộc.
Linh lộc có thể đi vào giấc mộng, mặc kệ là ma đầu mạnh đến đâu hay là yêu tinh quỷ quyệt, sự thuần túy của thần hồn này, hơn xa người bình thường có thể so sánh. Loại năng lực này, hại nàng ngày sau chết thảm. Nhiều năm qua, vì bảo hộ năng lực của thần hồn Cốc Xuân Lai không bị người làm bẩn, Cốc gia vẫn luôn giữ kín bí mật này.
Mà đêm nay, Cốc Xuân Lai tính toán dùng loại năng lực này của chính mình, xâm nhập thần hồn Lạc Dã, hỏi ra chân tướng mình muốn biết.
—
Cốc Xuân Lai hóa thành một sợi khói vô hình, qua lại một vòng giữa không trung, liền tiến vào phòng cho khách mà Lạc Dã đang ở.
Hắn đang lau kiếm dưới ánh lửa trong đêm.
Bỗng cảm giác được cái gì, hắn đột nhiên ngước mắt, nhìn về hướng ánh mắt nhìn trộm ngoài cửa sổ.
Cốc Xuân Lai nhanh chóng quyết định, trong một cái chớp mắt khi hắn nâng mắt, sợi khói bay vút về hướng đôi mắt hắn. Kiếm Thần tương lai chưa đủ cường đại để khống chế thần hồn, Cốc Xuân Lai dễ như trở bàn tay liền tiến vào “Ý thức hải”* của hắn, một lần nữa huyễn hóa ra hình người.
(*Ý thức hải: biển ý thức)
—
Đi lại giữa thần hồn hắn, Cốc Xuân Lai dào dạt đắc ý.
Đây là thời khắc Lạc Dã không hề bí mật với nàng.
Nàng muốn do thám bất kỳ ý tưởng gì của hắn, đều có thể… Bỗng nhiên Cốc Xuân Lai cảm giác được kiếm ý, nàng bỗng dưng lui về phía sau, né tránh một nhát kiếm bổ tới từ giữa không trung.
Ngay lúc nàng sợ hãi, thanh kiếm kia từ trên cao rơi xuống, biến thành Lạc Dã.
Cốc Xuân Lai làm chính mình bình tĩnh lại, nghĩ đây hẳn là Lạc Dã lưu lại “Dự phòng” cho thần hồn của chính mình. Nhưng mà Lạc Dã còn chưa đủ trưởng thành, nơi này lại là Cốc gia. Ở trước mặt Cốc Xuân Lai hiện tại, loại thủ đoạn này của hắn thật sự là cấp thấp. Cốc Xuân Lai lao về hướng thanh kiếm hóa thành bóng người kia, trên tay tung bay mấy đạo chú thuật, khóa đối phương lại, dùng lực lượng nhanh nhất khóa chặt đối phương.
—
Cốc Xuân Lai quay chung quanh “Lạc Dã” bị chính mình dùng “Khóa thần hồn” trói chặt này, vây quanh hắn đi một vòng.
Hắn an tĩnh ngoan ngoãn, vẫn không nhúc nhích, trong hai mắt không hề có thần thái, rõ ràng là dáng vẻ thần hồn bị khống chế.
Cốc Xuân Lai duỗi tay chọc một cái trên mặt hắn, hắn không hề phản kháng một chút nào, mới làm nàng vừa lòng lộ ra tươi cười.
Cốc Xuân Lai ho khan một tiếng, bắt đầu hỏi: “Vì sao ban ngày ngươi phải từ hôn với ta?”
Lạc Dã: “Lòng ta có người.”
Cốc Xuân Lai: “Phi! Ở Đại Đức Tông, ai dám đoạt vị hôn phu của ta!”
Thần hồn sẽ không nói dối.
Lạc Dã thành thành thật thật mà trả lời: “Có một đêm ta mơ thấy một cô nương, dù chưa thấy rõ khuôn mặt nàng, nhưng ta biết chính mình thích nàng. Dĩ nhiên muốn từ hôn với ngươi.”
Cốc Xuân Lai ngẩn ra.
Nàng hỏi: “Cô nương kia là ai? Ngươi từng gặp rồi?”
Lạc Dã: “Nàng tên là ‘Lộc U’, ta cùng với nàng chưa từng gặp mặt, cũng không biết nàng là người phương nào. Nhưng nhất định ta có thể tìm được nàng.”
Cốc Xuân Lai: “…”
Nàng chợt mừng.
Lại chợt buồn.
Mừng vì ở trong mộng hắn còn nhớ rõ “Lộc U”, bi chính nàng coi thành tình địch của chính mình…
Cốc Xuân Lai trầm mặc nửa ngày.
Nàng buồn bã nói: “Vậy ngươi có nghĩ tới, có lẽ ta là ‘Lộc U’ tình nhân trong mộng của ngươi không?”
Một tiếng cười nhạo của nam nhân vang lên.
Cốc Xuân Lai ngốc.
Thần hồn “Lạc Dã” bị nàng khóa chặt bỗng dưng ngẩng đầu, lộ ra tươi cười hài hước với nàng.
Hắn tỉnh.
Nàng chỉ có thể vây khốn hắn trong chốc lát.
Cốc Xuân Lai chưa kịp lấy lại tinh thần, liền thấy “Khóa thần hồn” quanh thân hắn biến mất, hắn thả người đánh tới, bổ vào cánh tay nàng. Giống như một đạo kiếm quang lạnh thấu xương bổ tới, Cốc Xuân Lai hét thảm một tiếng, đã bị hắn nắm từ “Ý thức hải” ra ngoài.
Nện ở trên mặt đất!
Cốc Xuân Lai đau đến nước mắt đều sắp rớt.
—
Lạc Dã ngồi xổm xuống, đánh giá nàng.
Lạc Dã cười như không cười: “Đại tiểu thư, đây là đạo đãi khách của Cốc gia các ngươi?”
Cốc Xuân Lai ngửa đầu nhìn chằm chằm hắn, đúng lý hợp tình: “Đây là địa bàn của Cốc gia ta, ta cảm thấy ngươi không thích hợp, dò hỏi một chút thì đã sao? Có bản lĩnh ngươi làm người tới bắt ta đi?”
Lạc Dã nói: “Vậy bản lĩnh của ngươi không khỏi quá thấp kém, chỉ có thể vây khốn ta trong mấy cái hô hấp. Nếu mà tiên nhị đại đều là phế vật như ngươi thế này, không phải ta đây từ hôn là đương nhiên sao?”
Cốc Xuân Lai:… Hắn mắng nàng phế vật!
Cốc Xuân Lai: “Trời sinh ta tất có tài để dùng!”
Lạc Dã dù bận vẫn ung dung: “Vậy ngươi biết dùng như thế nào không?”
Cốc Xuân Lai:???
Đây là tiếng người sao?!
—
Cốc Xuân Lai bị Lạc Dã ném ra khỏi phòng.
Nàng bị người nam nhân này làm cho nghẹn một bụng hoả.
Nam nhân chết tiệt này yêu nàng đến mức ở trong mộng cũng nhớ rõ nàng là “Lộc U”, nhưng mà nàng biết, hắn lại không biết!
Nam nhân yêu nàng như vậy còn thiếu điều làm nàng tức chết rồi!
Cốc Xuân Lai ưu thương.
Nghĩ thầm thôi, bỏ đi.
Đây đều là mệnh.
Nàng đã nỗ lực cự tuyệt từ hôn đến vậy, cũng không cự tuyệt được.
Cẩu nam nhân một hai phải tìm chết… Hình tượng của nàng chỉ là một nữ nhân tiên nhị đại phế vật, có thể có biện pháp nào đây?
Không bằng nhắm mắt làm ngơ.
—
Cốc Xuân Lai đau đớn thay đổi suy nghĩ.
Quyết định từ bỏ Lạc Dã.
Khiến cho người nam nhân này như cỏ dại tự do sinh trưởng ở cảnh trong mơ này đi.
Nàng mặc kệ hắn.
Thích chết thì chết, muốn thích ai thì thích ai.
Dù sao chỉ là một giấc mộng, dù cho hắn chết, sau khi tỉnh lại hắn vẫn là Bồ Sĩ Trạch.
Không bằng buông tha hắn, cũng buông tha cho chính mình.
Vừa lúc, chính mình có ký ức, còn có thể ở trong giấc mộng này quan sát tính cách chân thật của Bồ Sĩ Trạch, thấy rõ gương mặt thật của cẩu nam nhân này.
—
Cốc Xuân Lai đáp ứng từ hôn cùng Lạc Dã.
Sau đó Lạc Dã đi tới “Luyện hồn cảnh”, để rời khỏi Đại Đức Tông, một mình du lịch đại thế giới. Cập nhật truyện nhanh tại _ T R U M T R U Y E N . co m _
Mà theo Cốc Xuân Lai là người đứng nhìn ở bên ngoài, đó là tự sa ngã. Cốc Xuân Lai không đợi Lạc Dã rời đi, đã vô cùng cao hứng mà thu thập hành lý, muốn ra cửa đi du lịch.
Thật vất vả mơ một giấc mông về thế giới tu chân, nàng không cần câu nệ với cốt truyện, nàng muốn khoái hoạt vui sướng mà đi du lịch.
Ký lục cảnh trong mơ của chính mình, cung cấp cho chính mình linh cảm sáng tác càng cao cấp hơn!
—
Tông chủ Đại Đức Tông lưu luyến không rời tiễn đi nữ nhi bảo bối.
Cốc Xuân Lai đáp ứng sẽ thường xuyên bảo trì liên hệ với người cha trong mộng của chính mình, liền mang theo hành lý, ngồi trên xe ngựa do bốn con thiên mã cùng khống chế, rời xa nhà giải sầu.
Cốc Xuân Lai cho rằng kể từ đó, liền có thể thoát khỏi Lạc Dã. Tuy ở trong cùng một giấc mộng, nhưng nàng chơi của nàng, hắn đi cốt truyện của hắn. Hai người có thể thực hiện “Không giao thoa”.
Thẳng đến có một ngày, Cốc Xuân Lai chơi đùa ở một chỗ “Xuyên vân lĩnh”.
Nơi này phong cảnh độc đáo, Cốc Xuân Lai có hứng thú, hóa thành nguyên hình linh lộc của chính mình, xuyên qua giữa biển mây. Cốc Xuân Lai rất tò mò với hóa thân linh lộc của chính mình, một người ở trong mộng biến thành động vật, tự nhiên cảm thấy mới lạ thích thú.
Nàng nâng nâng chân của chính mình, lại ngẩng cao cổ.
Đi tới đi lui giữa những đám mây.
Lại tùy tay gọi tới một đám mây, biến ra thủy kính.
Đầu con tiểu Lộc này bám vào mây, liền vui sướng õng ẹo tạo dáng trong gương.
Nhìn mắt lộc đen nhánh ướt át của chính mình, lại giơ chân lên đánh giá, thử chân sờ đông sờ tây chơi đùa.
Cốc Xuân Lai chơi một mình đến vui vẻ vô cùng, bỗng nhiên, một đạo thuật pháp từ phía dưới xuyên qua mây, trực tiếp khóa nàng lại.
Cốc Xuân Lai nghĩ thầm không ổn, nhưng thuật pháp của nàng thấp kém, lĩnh vực am hiểu không ở phương hướng này. Cốc Xuân Lai không kịp cả ngây người, đã bị thuật pháp khóa chặt, bị túm xuống từ trên đám mây.
—
Một con lộc thê thảm ngã trên mặt đất.
Bởi vì bị khóa lại, còn không thể hóa thành hình người.
Cốc Xuân Lai ngơ ngẩn ngẩng đầu, thấy được gương mặt anh tuấn quen thuộc – Lạc Dã.
Nhiều ngày không thấy, người này sau khi đi qua “Luyện hồn cảnh”, tất nhiên trong cơ thể bị thương không nhẹ. Nhưng mà từ mặt ngoài xem, người nam nhân này vẫn trâu bò như cũ.
Phi, lại đang giả vờ giả vịt.
Trong lòng Cốc Xuân Lai đối hắn khinh thường nhìn lại.
Bên cạnh Lạc Dã còn có mấy người tu sĩ.
Mọi người đều chấn động mà nhìn Lạc Dã: “Pháp thuật Lạc huynh mới học được thật là lợi hại, có thể trực tiếp khóa lại một con lộc. Nhưng mà con lộc này vẫn luôn nhìn chúng ta, sẽ không phải là yêu chứ?”
Đại gia sờ cằm, đánh giá Tiểu Lộc nằm trên mặt đất.
Cốc Xuân Lai không hóa ra hình người, cũng không nói lời nào, còn không quen biết đám người này. Nàng cũng chỉ biết mỗi mình Lạc Dã.
Đôi mắt nàng đen nhánh ướt át, đáng thương vô cùng nhìn về phía Lạc Dã, cầu hắn thả chính mình…
Mà không biết cẩu nam nhân này suy nghĩ cái gì.
Sau khi hắn đối điện với ánh mắt đầu lộc này, khựng lại, như suy tư gì nói: “Đầu lộc này hẳn là ăn rất ngon đi? Không bằng nướng tới ăn?”
Cốc Xuân Lai bị hắn làm cho khiếp sợ, ở trong lòng lớn tiếng ồn ào: Khốn khiếp!
Bạn trai nàng! Lại muốn nướng nàng ăn!
Nướng nàng ăn!
Nướng nàng ăn, trên đời này sẽ không còn Tiểu Lộc đáng yêu của hắn! Mặc kệ là trong mộng hay là ngoài mộng!