Lộc U và Bồ Sĩ Trạch rời khỏi bệnh viện của Diệp Nhất Sinh, đến ngã ba, mỗi người đi một hướng.
Sau khi Lộc U trở về, lập tức liên hệ trợ lý Tiểu Lệ của mình.
Tiểu Lệ vô cùng lo lắng chạy tới, nghe Lộc U ra yêu cầu: “Em giúp chị sàng chọn một quyển truyện, yêu cầu ngược nam chủ… Không, yêu cầu điên cuồng ngược tất cả nhân vật nam xuất hiện trong truyện, chẳng sợ chỉ là một nhân vật nam pháo hôi, đều tuyệt không buông tha.”
Tiểu Lệ mê mang.
Nghĩ thầm trên đời có như vậy sao? Chỉ cần là nam liền phải ngược?
Tiểu Lệ cùng Lộc U nghiên cứu: “Ngược như thế nào? Là kiểu ngược nhân vật nam đều đối với nữ chính cầu mà không được?”
Lộc U ngẩn ra một chút.
Trong lòng nghĩ đến công chúa Nguyệt · Huyên Như Mộng · Băng Tinh · Điệp Lệ · Li của chính mình.
Lộc U: “Tốt nhất tác giả có thù oán với nhân vật nam, chỉ cần là nam tác giả đều làm cho đặc biệt thảm.”
Tiểu Lệ không hiểu đây là cái yêu thích gì của Lộc tiểu thư.
Nghĩ đến là vì chức nghiệp biên kịch muốn tìm đề tài mới?
Tiểu Lệ lộ ra thần sắc “Tôi hiểu”, giúp Lộc U đi tìm sách.
Mà Lộc U cũng không ra khỏi cửa, Tiểu Lệ đi tìm sách, cô đeo lên mắt kính bắt đầu sửa kịch bản, tiếp tục nghiên cứu kịch bản “Kiếm Minh Thiên Sơn”.
Quả thật từ nhỏ đến lớn Lộc U không thiếu tiền, nhưng kỳ thật bản thân cô làm biên kịch cũng không hề thiếu tiền. Cho dù không dựa vào tài sản trong nhà mình, năng lực công tác của cô trong ngành cũng được đến khẳng định. Tuy rằng hiện tại Lộc tiểu thư mới 25, nhưng từ đại học cô đã bắt đầu viết kịch bản cho người ta.
Liền tính không có khả năng có tiền giống như ba mẹ mình, Lộc U tự mình cũng có thể sống đến có tư có vị.
Lộc U công tác hai giờ, pha một ly cà phê cho chính mình. Thời điểm trở lại thư phòng, phát hiện Tiểu Lệ đã trở lại, thần thần bí bí mang tới cho cô một quyển truyện.
Lộc U kinh ngạc cảm thán, trên đời thật đúng là có ung thư thù oán đàn ông?
Lộc U mở sách ra, nhìn đến tên nữ chính, khóe miệng cô giật giật.
Nữ chính tên là Ninh Lộc.
Tên Lộc này, lại đụng phải họ của cô.
Lộc U ngẩng đầu nhìn Tiểu Lệ liếc mắt một cái.
Tiểu Lệ: “U U chị thấy thế nào?”
Lộc U: “Chị biết em muốn lấy lòng chị, nhưng mà thật không cần thiết như vậy.”
Tiểu Lệ lộ ra biểu tình kinh ngạc: “Em không có lấy lòng chị, này chỉ là trùng hợp mà thôi. Sách này thật là không tồi, bạn học đại học của em làm tổng biên tập ở một nhà xuất bản, là cô ấy đề cử cho em…”
Lộc U đang muốn đọc sách, điện thoại di động của cô vang lên, là nam chính của đoàn phim gọi tới.
Bên kia ôn tồn: “Lộc tiểu thư, tôi muốn mời cô ăn bữa cơm, có vài chi tiết trong kịch bản tôi xem không hiểu, muốn tìm cô thảo luận.”
Lời này ở trong tai Lộc U, ý tứ đại khái chính là “Tôi muốn xin cô cho tôi thêm diễn”.
Đổi làm Lộc U trước kia khẳng định cự tuyệt loại hành vi đi cửa sau này.
Nhưng mà hiện tại cô lâm vào suy nghĩ sâu xa.
Chủ yếu là bởi vì Bồ Sĩ Trạch.
Không nghĩ làm Bồ Sĩ Trạch cảm thấy giống như chính mình yêu thầm anh ta. truyện ngôn tình
Đường đường Lộc đại tiểu thư, muốn tìm tiểu thịt tươi, có vô số lựa chọn đấy. Liền nam chính trong đoàn phim bọn họ này, nhìn rất đẹp trai, còn khá nổi tiếng.
Lộc U trầm ngâm một chút, quyết định dời đi mục tiêu, ra cửa hẹn hò với nam chính của đoàn phim. Nếu cô thích thì cho nam chính thêm xuất diễn cũng không phải không được.
Sau khi nghĩ kỹ, Lộc U nói với Tiểu Lệ một tiếng, liền tính ra cửa.
Tiểu Lệ: “Hả? Nhưng mà sách em tìm cho chị chị còn chưa xem mà?”
Lộc U: “Lệnh cho em đọc, xem xong kể lại cho chị một lần là được.”
Tiểu Lệ: “… Tuân lệnh.”
—
Lộc U tự tin tràn đầy.
Không phải là chip “Đầu não phong bạo” sao?
Không phải nghe nói trí nhớ sẽ tốt hơn à?
Chờ Tiểu Lệ xem xong rồi, nói cho cô một lần, tin tưởng hiệu quả cũng không khác gì cô tự mình đọc.
Lộc U vốn dĩ hơi lo lắng Bồ Sĩ Trạch có thể đi đọc sách, đoạt trước cô hay không.
Nhưng mà chỉ là lo lắng một chút, Lộc U liền bình thường trở lại.
Diệp Nhất Sinh nói, nằm mơ là vô cùng ngẫu nhiên, không nhất định biết được khi nào mới có thể đi vào giấc mộng. Căn bản không cần thiết lo lắng trước.
Lộc U tin tưởng vận khí của chính mình sẽ không tệ đến vậy.
—
Lúc này, khi Lộc U ra cửa ăn chơi đàng điếm, Bồ Sĩ Trạch đang ở nhà đọc sách.
Cũng không phải anh có tu dưỡng văn hóa rất cao, có thể chủ động tìm sách đọc.
Này không phải vì nhà anh còn có đứa em gái học cấp ba thích đọc lén ngôn tình sao.
Hôm nay đoàn phim nghỉ, Bồ Duyệt vừa lúc cũng nghỉ. Bồ Sĩ Trạch đeo khẩu trang từ trong gió lạnh bên ngoài trở về, anh vẫn luôn ho khan, Bồ Duyệt còn ân cần đổ nước ấm cho anh, đưa thuốc qua.
Bồ Sĩ Trạch ngồi ở trên sô pha, ngửa ra sau nghỉ ngơi trong chốc lát, hỏi Bồ Duyệt: “Không phải em thường đọc truyện sao? Tìm một quyển cho anh, cái loại mà ngược nữ chính… Ừ, tốt nhất chỉ cần là nữ, đều ngược.”
Bồ Duyệt ngồi xổm bên chân anh trai, ngây ngẩn cả người: “… Là nữ đều phải ngược?”
Bồ Sĩ Trạch nhắm hai mắt nghỉ ngơi, không chút để ý: “Ừ.”
Bồ Duyệt thật cẩn thận: “…Anh, nguyên nhân em không tìm thấy chị dâu, là bởi vì anh thù nữ sao?”
Bồ Sĩ Trạch mở mắt ra, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía cô ấy.
Bồ Duyệt: “Anh, chúng ta thật sự cần phải nghiêm túc nói chuyện.”
Bồ Sĩ Trạch hừ một tiếng.
Bồ Duyệt nhìn gương mặt kia của anh trai, trong lòng tràn ngập ưu sầu. Anh trai cô lớn lên đẹp như vậy, mê đảo toàn bộ bạn bè cùng giáo viên của cô. Anh cô còn làm việc trong giới giải trí, phỏng chừng con gái xinh đẹp nhiều như mây… Dù thế, anh trai cô vẫn chậm chạp không kết hôn được, tất nhiên là bản thân anh trai cô có vấn đề.
Bồ Duyệt nghiêm túc nói: “Anh, em phát hiện anh đọc lén quyển ngôn tình em mang về nhà. Đọc lén là không tốt.”
Bồ Sĩ Trạch cười nhạo một tiếng.
Mặt anh không biểu tình: “Anh đọc chính đại quang minh.”
Bồ Duyệt: “… Nhưng mà nào có đàn ông đọc ngôn tình? Anh xem bây giờ anh còn muốn tìm em lấy ngôn tình đọc? Anh thấy không nếu không phải anh có tật xấu, thì chính là…”
Bồ Sĩ Trạch lấy khăn giấy bịt mũi, anh hắt xì một cái, tiếng nói vẫn sàn sạt như cũ: “Chính là cái gì?”
Bồ Duyệt tự tin suy đoán: “Chính là em phải có chị dâu!”
Bồ Sĩ Trạch: “Sức tưởng tượng của em cũng thật phong phú.”
Bồ Duyệt nghi hoặc, trên dưới đánh giá Bồ Sĩ Trạch, sau đó hãy còn gật đầu. Anh trai cô đã đẹp thành như vậy, tuổi cũng đến rồi, sớm nên thành gia lập nghiệp.
Bồ Duyệt: “Em không nói giỡn với anh. Em nói nghiêm túc! Anh xem trước kia anh chưa bao giờ đọc sách, hiện tại liên tiếp muốn đọc hai quyển ngôn tình. Em cảm thấy anh chính là vì chị dâu của em mới đọc! Anh là vì theo đuổi chị dâu em, hoặc là dứt khoát chính là chị dâu em đề cử anh đọc sách! Chị dâu em có phải là đại tài nữ* không?”
(*đại tài nữ: phụ nữ tài hoa tuyệt đỉnh, thường là về cầm kỳ thư hoạ, có văn hoá)
Bồ Sĩ Trạch không để ý tới cô.
Bồ Duyệt: “Em nói không đúng sao? Anh nghĩ xem, nghĩ kỹ xem.”
Bồ Sĩ Trạch: “Nghĩ cái đại đầu quỷ của em!”
Anh đập một cái thật mạnh trên đầu em gái mình, tống cổ cô: “Đi tìm cho anh, đừng quan tâm mấy chuyện không đâu.”
Bồ Duyệt đứng lên, lộc cộc chạy trốn tới cửa, sợ anh mình tới đá mình một phát. Mà ghé vào trên cửa, Bồ Duyệt còn chưa từ bỏ ý định. Bồ Duyệt phồng má lên, vì hướng anh trai chứng thực chị dâu tương lai là dạng người gì, hai tay cô ép vào hai bên người, phành phạch phành phạch bắt chước bộ dáng như chim vỗ cánh.
Có vẻ đáng yêu.
Sau khi Bồ Sĩ Trạch ho khan hai tiếng, nhìn bộ dáng cô chụp cánh nói: “Em ngáo à?”
Bồ Duyệt: “Chị dâu là tiên nữ giống như tiểu thiên sứ đúng không? Gia cảnh chị dâu thế nào, chị ấy sẽ không ghét bỏ nhà chúng ta chứ? Có thể cảm thấy em là con chồng trước hay không? Nếu mà chị dâu cảm thấy em là con chồng trước, không thích em thì… Nếu không em đi trường học ở nội trú nhé?”
Trong lòng cô ấy có chút lo lắng.
Bởi vì anh trai còn phải nuôi cô ăn học, cho cô vào đại học. Trước kia anh trai có mấy người bạn gái, người khác vừa nghe tình huống nhà bọn họ, liền căn bản không đến được bước kết hôn này. Anh trai đẹp thì cũng có ích lợi gì, con gái bây giờ đều rất hiện thực.
Rốt cuộc nếu muốn kết hôn, bọn họ ở thủ đô, đến cái nhà mới anh trai cũng không mua nổi… Hơn nữa Bồ Duyệt vẫn là vị thành niên, Bồ Sĩ Trạch liền tính kết hôn cũng khẳng định sẽ đưa cô theo, người phụ nữ nào sẽ nguyện ý chứ? Cô cũng muốn nhanh chóng kiếm tiền cho chị dâu tương lai mua nhà mua xe… Nhưng tuổi của cô thật sự quá nhỏ.
Bồ Duyệt sợ hãi, sắp ra tâm ma.
Nhưng mà anh trai cô lại là đại thẳng nam*.
(*thẳng nam: ở đây chỉ nam giới suy nghĩ đơn giản, không khéo léo, cái gì cũng thẳng tuột)
Căn bản không hiểu tâm tư tinh tế của cô.
Cô đã viết hết tâm sự lên trên mặt, Bồ Sĩ Trạch lại chỉ là lười biếng, mí mắt cũng không nâng: “Chị dâu trong mộng của em muốn em nhanh đi tìm sách, đừng nghĩ vớ vẩn.”
Bồ Duyệt: “… Vâng.”
Bồ Duyệt quá hiểu biết ngôn tình, thấy anh trai không mắng mình, cô tìm ra được một quyển ngôn tình trên giá sách của chính mình, thỏa mãn yêu cầu của anh trai.
Hơn nữa đây chính là sách bán chạy của năm nay.
Trong sách không riêng ngược nữ, nó còn ngược nam. Chỉ cần là người, quyển sách này đều ngược.
Dù sao Bồ Duyệt cũng lo lắng anh trai thù nữ, liền dứt khoát tìm một quyển sách như vậy.
Bồ Duyệt đưa sách cho Bồ Sĩ Trạch, thấy Bồ Sĩ Trạch lại che khăn giấy hắt xì, chênh lệch rất lớn với cái mặt lạnh Diêm Vương bình thường kia. Bồ Sĩ Trạch vẫy vẫy tay, ý bảo em gái chạy nhanh đi đi.
Mà chân Bồ Duyệt vẫn dính tại chỗ bất động, sau khi đưa sách cho anh trai, lại lo lắng sốt ruột tới một câu: “Anh, anh muốn xem quyển sách này, có phải chị dâu đề cử hay không? Chị dâu muốn xem loại này… Có phải chị ấy có thể chất chịu ngược hay không?”
Bồ Sĩ Trạch: “Em không có chị dâu! Em có thể cút!”
Nếu là ngày thường anh nói như vậy, Bồ Duyệt khẳng định sợ tới mức cút ngay. Nhưng lúc này anh cô một bên nhỏ nước mũi một bên ho khan, Bồ Duyệt mới không sợ anh.
Bồ Duyệt hướng anh làm mặt quỷ, xoay người liền chạy ra phía ngoài.
Bồ Sĩ Trạch ở phía sau cô: “Đứng lại.”
Bồ Duyệt kinh hỉ quay đầu lại: “Anh muốn nói chuyện chị dâu với em sao?”
Bồ Sĩ Trạch: “… Anh là muốn nói, cuối tuần chúng ta về quê tảo mộ cho ba mẹ, em đừng quên.”
Bồ Duyệt sửng sốt một chút.
Nhìn đến ánh mắt anh trai nhìn cô vô cùng ôn hòa.
Ngày thường hiếm thấy thời điểm anh biểu lộ cảm tình.
Bồ Duyệt nghĩ đến cha mẹ mất sớm, vành mắt cũng nhịn không được đỏ lên. Sau khi ba mẹ xảy ra tai nạn xe cộ, cô cũng chỉ còn lại anh trai. Anh trai sớm vào xã hội dốc sức làm, đều là vì cô. Tuy rằng cả người anh đều giống chó, trong mắt căn bản không có cô, nhưng mà Bồ Duyệt biết anh trai chỉ là lười đến nói mà thôi… Bồ Duyệt đỏ mắt gật đầu.
Ánh mắt Bồ Sĩ Trạch dịu dàng nhìn theo cô rời đi, sau đó lại bắt đầu hắt xì ho khan.
—
Bồ Sĩ Trạch mở ra quyển sách em gái lấy tới này – “Lưu li say mộng nước mắt hồng trần”.
Bồ Sĩ Trạch chịu đựng cảm giác ghê tởm không khoẻ, gật gật đầu.
Tên sách vừa thấy liền… Làm người xem không hiểu.
Là quyển sách anh yêu cầu.
Nhìn thêm chút nữa, Bồ Sĩ Trạch hơi ngẩn ra một chút.
Bởi vì nữ chính tên là “Ninh Lộc”.
U U lộc minh, thực dã chi bình.
Cái này làm cho anh nghĩ đến vị đại tiểu thư nào đó… Bồ Sĩ Trạch chống trán, tiếp tục xem tiếp.
Bảo trì trầm mặc.
—
“Hắn, là Vệ Quốc chi vương, sinh mà tôn quý, thiên tư trác tuyệt.
Nàng, là công chúa Lê Quốc mỹ lệ, lại ngay trước khi xuất giá, nước mất nhà tan, mỗi người đều mắng nàng là hồng nhan họa thủy.
Bị phụ vương mẫu hậu cừu hận, bị người trong nước phỉ nhổ, còn bị hiến cho kẻ thù, nhận hết nhạo báng nhục mạ!
Nàng bị hiến cho hắn, thành thân đêm đó, lại thấy hắn cùng đích tỷ của nàng cộng hoan.
Ở dị quốc tha hương, nàng bị người đẩy xuống nước, đuối nước mà chết, bị chết không minh bạch.
Khi lại mở mắt ra, nàng đã trọng sinh, quang mang vạn trượng, phong hoa quật khởi!
Nàng thề, muốn cho những người đã phụ nàng, không được chết tử tế!”
(*thiên tư trác tuyệt: tư chất trời sinh, thông minh tài hoa)
(*quang mang vạn trượng, phong hoa quật khởi: ánh sáng toả ra khắp nơi, tài hoa triển lộ, ý chỉ sự xuất hiện nổi bật, toả sáng, đáng kinh ngạc cùng tài hoa hơn người bộc lộ)
—
Bồ Sĩ Trạch: “…”
Bồ Sĩ Trạch xoa cái mũi: “Hắt xì!”
Đầu anh có điểm choáng, nhưng cũng hiểu đại khái đây là một quyển truyện trọng sinh.
Bởi vì choáng váng đầu, Bồ Sĩ Trạch không quá muốn đọc sách. Anh lật lật qua loa, tính toán đi ngủ, có rảnh lại xem.
Bằng trình độ lật xem tùy tiện của mình, Bồ tiên sinh đại khái nhìn ra logic của quyển sách này —
Là nữ, đều không thể hiểu được mà thù hận nữ chính, yêu nam chính sâu sắc;
Là nam, đều không thể hiểu được yêu nữ chính, nhưng nữ chính ngược tâm bọn họ, không yêu bọn họ;
Sau đó nữ chính bị tra tấn chết, nam chính rốt cuộc hối hận.
Nữ chính liền trọng sinh…
“Lưu li say mộng nước mắt hồng trần”, một quyển ngôn tình bán chạy khiến đàn ông trầm mặc, phụ nữ rơi lệ.
Bồ Sĩ Trạch: “Hắt xì!”
Ngủ!
Ngày mai đến đoàn phim lại đọc.
—
Trong thâm cung Lê Quốc.
Không khí thảm đạm.
Bởi Lê Quốc đang khai chiến với Vệ Quốc mà mỗi con dân Lê Quốc đều cảm thấy bất an. Không khí trong cung cũng trầm trọng hơn nhiều so với thời điểm bình thường.
Trong thời điểm này, Cửu công chúa Lê Quốc mỹ lệ, kéo theo tà váy, tránh khỏi cung nhân. Nàng chạy vội về hướng ra khỏi cung.
Mắt thấy sắp đến cửa cung, Ninh Lộc mới lộ ra tươi cười, đột nhiên ánh mắt ngừng lại, nàng nhìn đến ở chỗ ngoặt phía trước vạt tay áo Đại Quốc sư bay lên, huyền phục lạnh thấu xương, mang theo người hầu đi về hướng này.
Vẻ mặt Đại Quốc sư tuấn mỹ tái nhợt, mang khí sắc ốm yếu. Bởi hắn có tài bặc thiện quẻ* nên quốc vương Lê Quốc hết sức tín nhiệm hắn.
(*bặc quẻ: một hình thức bói toán theo Huyền học)
Ninh Lộc nhìn thấy hắn, lập tức xoay lưng tính trốn đi.
Đại quốc sư lại đã thấy được nàng.
Thanh âm hắn có chút không đủ khí lực, nhẹ giọng mở miệng: “Cửu công chúa.”
Thiếu nữ đưa lưng về phía hắn hơi cứng lại, không thể không quay đầu, lộ ra một nụ cười lấy lòng với hắn.
Đại Quốc sư che tay áo ho khan hai tiếng, chậm rãi nói: “Thời gian chiến loạn, công chúa chớ có lung tung rời khỏi cung, khiến thần tìm phiền toái.”
Ninh Lộc ngửa mặt nhìn hắn, trên khuôn mặt niên thiếu của nàng, đôi mắt như thu hoằng sạch sẽ trong sáng.
Nàng nhỏ giọng: “Quốc sư, ta chỉ là muốn ra cung gặp huynh trưởng của ta. Hắn bị phụ vương phái đi thủ thành, trong lòng ta bất an, rất lo lắng cho hắn.”
Huynh trưởng nàng nói là Thất hoàng tử, cùng nàng là một đôi long phượng thai.
Quốc sư mặt không đổi sắc, nhẹ nhàng lắc lắc đầu.
Tròng mắt Ninh Lộc hơi hơi chuyển động, nàng lộ ra một tia cười. Nàng vẫy tay với Quốc sư: “Đại Quốc sư, ngươi lại đây, ngươi lại qua đây chút, ta nói nhỏ cho ngươi một bí mật phá địch, ngươi nhất định sẽ thả ta ra cung.”
Quốc sư nghi hoặc nhìn nàng.
Ninh Lộc thấy hắn bất động, lại chủ động lôi kéo tay áo hắn. Quốc sư tự nhiên không chịu, nhưng mà Ninh Lộc túm chặt cổ tay hắn kéo đi. Khuôn mặt Đại quốc sư trướng lên, trước mắt ửng đỏ một mảnh, vậy mà hắn không tránh thoát nổi.
Đại Quốc sư giận dữ: “Công chúa, xin buông tay!”
Các cung nhân phía sau đều cúi đầu, thấy Đại Quốc sư thân thể suy nhược hoàn toàn không phản kháng được Cửu công chúa, bị Cửu công chúa kéo đến đằng sau một cửa cung bọn họ nhìn không tới.
Ninh Lộc cùng Đại Quốc sư đứng ở sau cánh cửa, Đại Quốc sư lạnh mặt, rũ mắt, thập phần tự phụ.
Hắn lãnh đạm: “Công chúa có gì cần nói, bây giờ có thể nói.”
Thanh âm Ninh Lộc điềm mỹ: “Được rồi, ta nói cho ngươi.”
Nàng nhón chân, cúi sát vào tai hắn.
Quốc sư cho rằng nàng thật sự có phương pháp phá địch, đầu thiếu nữ chỉ tới bả vai hắn, hắn liền cúi đầu, nghe xem nàng nói thế nào.
Hô hấp mềm ấm của thiếu nữ phun vào bên tai hắn.
Bỗng nhiên bên má chợt lạnh.
“Chụt” một cái.
Như hoa hải đường phất qua.
Một nụ hôn dịu dàng dừng trên má hắn.
Quốc sư ngơ ngẩn lảo đảo lui về phía sau, không thể tin nổi nhìn nàng.
Ninh Lộc cười khanh khách: “Phi lễ* ta, ngươi cũng không thể lại ngăn cản ta chứ? Ta đây ra cung nhé, Đại Quốc sư!”
(*phi lễ: ở đây là làm chyện vi phạm lễ nghi, chuẩn mực)
Nàng bỏ lại hắn, nhấc lên tà váy liền chạy về hướng cửa cung. Nàng lại lo lắng hắn gọi người đuổi theo, không yên tâm mà quay đầu lại nhìn hắn.
Ánh mắt thiếu nữ thanh nhuận linh động, tóc dài phất qua gò má, quay đầu lại nhìn hắn.
Đại Quốc sư Thu Sĩ Trạch, tay áo rộng cúi đầu. Quần áo nhẹ bay, quan ngọc* tôn quý. Hắn chỉ ngơ ngẩn đứng thẳng tại chỗ, im lặng không nói, nhìn vị công chúa nhỏ này, chạy ra khỏi cung ngay trước mặt hắn.
(*quan ngọc: ngọc trang sức trên mũ hay tóc trong trang phục thời cổ, cũng là chỉ người đàn ông có dung mạo đẹp)