Hứa U nói cho Quan Dĩnh kế hoạch vĩ đại của mình — để Hứa Hàm đóng giả Đường Sĩ Trạch.
Làm Quan Dĩnh nhìn xem chuyện này có thể bại lộ ở đâu không.
Quan Dĩnh chấn động sau một lúc lâu mới uyển chuyển nhắc nhở: “Tớ cảm thấy như vậy không tốt.”
Hứa U: “Vậy cậu đóng giả nhé.”
Quan Dĩnh trầm mặc.
Sau đó trái lương tâm khen: “Tiểu Hàm khá tốt.”
—
Vì thế, Hứa U và Hứa Hàm cùng nhau xuất hiện ở bệnh viện.
Hai ngày này ông Hứa cùng bà Hứa vẫn luôn quay quanh Hứa Nhược Nhược, vừa nhìn đến Hứa Hàm xuất hiện, lập tức có chút kinh ngạc.
Đặc biệt là con trai bọn họ mặc tây trang đi giày da… Thật sự không phải phong cách ngày thường của Hứa Hàm.
Bình thường phong cách của Hứa Hàm là hip-hop.
Ông Hứa, bà Hứa kinh ngạc lại cảm động, cho rằng Hứa Hàm về nước là bởi vì Hứa Nhược Nhược bị bệnh.
Sau khi Hứa Nhược Nhược được nhận về, không có nhiều năm ở chung nên cảm tình giữa mọi người không thân. Bởi vì là con gái của chính mình nên ông và vợ vẫn nỗ lực liên lạc cảm tình với con gái; Hứa Hàm thì tương đối nuôi thả, đến nay vẫn là chỉ dừng lại ở mức cơ bản với Hứa Nhược Nhược. Đúng lúc này Hứa Hàm lại về nước, này thể hiện lực ngưng tụ của người thân trong gia đình.
Hứa U thấy hai người bọn họ hiểu lầm, vội vàng giải thích Hứa Hàm là tới đóng giả Đường Sĩ Trạch.
Ông Hứa: “…”
Bà Hứa: “…”
Hứa Hàm ủ rũ cụp đuôi: “Hẳn là trong mắt chị, việc học của con không quan trọng bằng công việc của anh rể trước của con.”
Hứa U lập tức đá cậu một chân: “Nói cái gì hả!”
Hứa U: “Này không phải rõ ràng sao? Đường Sĩ Trạch một giây kiếm bao nhiêu tiền, em một giây trốn bao nhiêu tiết? Thời gian của em đương nhiên không quan trọng bằng anh ấy!”
Hứa Hàm: “…”
Ông Hứa và bà Hứa: “…”
Ông Hứa và bà Hứa cẩn thận chứng thực: “U U, sao con lại nói tốt cho Đường Sĩ Trạch như vậy? Không phải hai đứa đã ly hôn sao?”
Hứa U thở dài.
Hứa U nói: “Không dối gạt hai vị, sau khi ly hôn con còn ở chung với chồng trước của con.”
Ông Hứa và bà Hứa: “…”
Hứa U: “Ở chung lâu rồi, hai người chúng con sinh ra tình cảm.”
Ông Hứa và bà Hứa: “…”
Hứa U: “Cho nên chúng con tính toán phục hôn.”
Ông Hứa và bà Hứa thở sâu, đỡ lấy tường, cảm thấy đầu có điểm choáng.
Nghĩ thầm kiếp sống ly hôn của U U, thật sự muôn vẻ muôn màu.
Vốn dĩ hai người bọn họ đều ôm nghi vấn Hứa U có thể liên hệ được với Đường Sĩ Trạch hay không. Là Hứa Nhược Nhược thề son sắt cầu bọn họ tìm Hứa U hỗ trợ.
Hứa U là giúp.
Nhưng Hứa U lại trói Hứa Hàm tới đây.
Ông Hứa và bà Hứa có chút nôn nóng: “Bây giờ phải làm sao? Đã nói với Nhược Nhược để hôm nay nó trò truyện tâm sự với Đường Sĩ Trạch, sau đó sẽ đưa nó đi làm phẫu thuật. Bây giờ Đường Sĩ Trạch không tới…”
Hứa U tích cực đề cử Hứa Hàm: “Vì giúp Nhược Nhược giải mộng, hãy để Tiểu Hàm đến đây đi! Ba mẹ xem, nhìn từ sau lưng, Tiểu Hàm cùng Đường Sĩ Trạch vẫn có cảm giác tương tự rất vi diệu, đúng không? Chỉ cần mọi người phối hợp, nhất định có thể dỗ Nhược Nhược đi làm phẫu thuật.”
Hứa U: “Con thật sự rất quan tâm Nhược Nhược.”
Việc đã đến nước này, Đường Sĩ Trạch lại không có khả năng xuất hiện, vậy mà mọi người cũng bị Hứa U nói động, đồng ý để cho Hứa Hàm thử một lần.
—
Trong phòng bệnh VIP an tĩnh, Hứa Nhược Nhược tỉnh lại giữa hương hoa.
Cô ta tỉnh lại, liền nhìn thấy có hai người ngồi ở đầu giường mình.
Người đàn ông đưa lưng về phía cô ta, hơi có chút quen mắt; vừa thấy bóng dáng người phụ nữ, Hứa Nhược Nhược đã nhận ra đó là Hứa U.
Hứa U ngọt ngào ôm cánh tay người đàn ông, dựa vào đầu vai người đàn ông, cúi đầu có vẻ như đang chơi di động cùng người đàn ông kia.
Người đàn ông kia chính là… Đường Sĩ Trạch?
Hứa Nhược Nhược cảm giác được trái tim mình trong nháy mắt đập gia tốc, hô hấp co quắp: Ba mẹ thật sự thuyết phục được Hứa U, khuyên Đường Sĩ Trạch tới đây?
Trong mắt Hứa Nhược Nhược nhịn không được ngậm nước.
Dù cho cô ta nỗ lực nhiều năm như vậy, khi đối mặt với cô ta, ông chủ chỉ biết mắng cô ta làm việc không tích cực.
Hứa Nhược Nhược hít hít cái mũi, Hứa U nghe được động tĩnh, quay đầu lại.
Hứa U thở dài, đau lòng nhìn khuôn mặt nhỏ tái nhợt của Hứa Nhược Nhược. Có lẽ là nghĩ đến tình cảnh của chính mình, trong mắt Hứa U nhiễm ưu sầu.
Hứa U đứng lên, vỗ vỗ vai “Đường Sĩ Trạch”, buồn bã nói: “A Trạch, em đi ra ngoài, anh cùng Nhược Nhược tâm sự đi nhé. Nhược Nhược là chị em tốt của em, anh đừng có mắng Nhược Nhược. Chẳng sợ không nói lời nào cũng được. Để Nhược Nhược an tâm làm phẫu thuật đi.”
“Đường Sĩ Trạch” nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng.
Cậu ấn nút phát lại bản ghi âm mà Hứa U đã chuẩn bị trước ở trong ngực, bản ghi âm truyền ra thanh âm của Đường Sĩ Trạch có vẻ vài phần lương bạc vô cùng rõ ràng: “Đi đi.”
Hứa Nhược Nhược:… Tuy rằng gióng nói có chút quái, nhưng xác thật là giọng của ông chủ không sai.
Chỉ là ông chủ lại ngồi đưa lưng về phía cô ta.
Hứa U săn sóc mà đóng cửa lại đi ra ngoài.
Hứa U ghé vào cửa, cho Hứa Hàm bên trong cửa một ánh mắt “Cố lên”.
Hứa Hàm áp lực cực đại.
—
Hứa U đi rồi, phòng bệnh trở nên im ắng.
Hứa Hàm căng thẳng nắm chặt máy ghi âm chị cậu để lại cho mình, làm cậu tìm được cơ hội dùng đúng đoạn ghi âm thích hợp, không thấy tìm thì cứ giữ yên lặng.
Hứa Nhược Nhược ngược lại quyến luyến mà nhìn bóng dáng “anh”.
“Anh” ngồi thẳng tắp, đĩnh bạt thon dài, lại không nói một lời. Giống như ông chủ ngày thường vậy.
Hứa Nhược Nhược chua xót.
Cô ta nhẹ nhàng duỗi tay nắm lấy ống tay áo “Đường Sĩ Trạch”, người nọ nhẹ nhàng cứng lại một chút.
Hứa Nhược Nhược lên tiếng: “Anh biết từ khi học đại học em đã thích anh không?”
Hứa Hàm cân nhắc một chút, không lên tiếng.
Hứa Nhược Nhược cũng không cần “anh” trả lời, mà là tự giễu cười: “Đương nhiên là anh biết. Sao anh có thể không biết? Chỉ là anh không để ý tới em thôi.”
Hứa Nhược Nhược lâm vào hồi ức: “Khi đó mỗi ngày em sẽ sang trường đại học bên cạnh ăn cơm, vì ngẫu nhiên gặp được anh mà em thường xuyên qua lại trước cửa ký túc xá nam. Đến thời khoá biểu của anh em cũng có thể đọc thuộc làu, em còn nỗ lực bắt lời với anh. Sau khi biết anh sẽ xuất ngoại, em cũng muốn đi theo anh… Nhưng mà học phí quá đắt, nhà em không lo nổi. Em biết em nói những điều này, anh cũng không có chút ấn tượng nào.”
Hứa Nhược Nhược nhẹ giọng: “Sau khi em biết không thể xuất ngoại được, lần đầu tiên em lấy hết can đảm đi tìm anh tỏ tình. Em vừa tìm được anh, mới nói được một chữ, anh đã hỏi em có phải bị nói lắp không. Em rớt nước mắt, anh liền hỏi em có phải bị bạn trai đá không, muốn em đi tìm bạn trai em đi đừng tìm anh…”
Hứa Hàm nghĩ thầm anh rể thật là chó má, chó đến trước sau như một, vững vàng như thế.
Hứa Nhược Nhược nhớ tới chuyện cũ, lại nhịn không được cười.
Cô ta lại nhớ lại mấy năm làm việc ở Quang Hòa. Quang Hòa là một xí nghiệp nước ngoài, cạnh tranh kịch liệt, nhưng mà những cạnh tranh kịch liệt đó, sau khi Hứa Nhược Nhược trở thành trợ lý của Đường Sĩ Trạch, Hứa Nhược Nhược liền vui vẻ chịu đựng.
“Tuy rằng anh luôn mắng em, chỉ là trách em không tận dụng thời gian để làm việc, nhưng mà mỗi ngày em đều có thể nhìn thấy anh, thời gian vợ anh nhìn thấy anh chỉ sợ còn không nhiều bằng một nửa thời gian em nhìn thấy anh. Đàn anh, khi đó em thật sự rất vui vẻ. Em thật sự đã nỗ lực rất nhiều làm tốt mọi công việc mà anh giao cho để có thể ở bên cạnh anh,… Thời điểm anh ly hôn với U U, em cho rằng cơ hội của em rốt cuộc tới rồi.”
Cô ta hy vọng Đường Sĩ Trạch thương tiếc cô ta.
Đuổi theo cô ta đến sân bay.
Đường Sĩ Trạch ý thức được quan tâm đến cô ta.
Ngữ khí Hứa Nhược Nhược hơi kịch liệt: “Ông chủ, anh đã từng động tâm với em đúng không? Nếu không tại sao mỗi ngày anh đều mắng em, sao lại chưa bao giờ sa thải em? Rất nhiều công việc tư nhân của anh đều do em phụ trách. Em không tin anh hoàn toàn không động lòng. Ông chủ, em thật sự rất thích anh, anh có thể hay không, có thể hay không…”
Hứa Nhược Nhược rũ lông mi, gò má ửng đỏ, cô ta hèn mọn vô cùng nói: “Chúng ta có thể thử một lần hay không? Em nhất định sẽ làm tốt hơn U U…”
Áp lực của Hứa Hàm rất lớn.
Hứa Hàm suy nghĩ nửa ngày, biết Hứa Nhược Nhược phía sau đang chờ, cậu rối rắm ấn xuống một đoạn ghi âm, phát ra giọng nói của Đường Sĩ Trạch — “Cô thật sự thích tôi đến vậy?”
Hứa U nghe lén ngoài cửa gật đầu, khen ngợi em trai.
Không tồi, tâm thái rất ổn.
Mà trong phòng bệnh lời Đường Sĩ Trạch vừa nói vừa lọt vào tai khiến Hứa Nhược Nhược lại càng kích động.
Nước mắt của cô ta rơi xuống.
Cô ta giãy giụa, bỗng nhiên lấy hết can đảm cúi người, từ phía sau ôm chầm lấy thân thể người đàn ông.
Hứa Hàm cứng đờ: “…”
Hứa U ghé vào cửa: “…”
Ông Hứa cùng bà Hứa sốt ruột quay qua quay lại ở phía sau Hứa U nhỏ giọng: “Này có thể được không? Có thể không? U U con nghe được cái gì? Có lòi hay không?”
Hứa U dùng ánh mắt ý bảo bọn họ đừng to tiếng.
Nghe lén thực vất vả mà.
—
Hứa Hàm giãy giụa.
Hứa Nhược Nhược lại không bỏ.
Mặt cô ta dán sát sau lưng cậu, toàn là nước mắt.
Hứa Nhược Nhược: “Em rất thích anh mà, thích dáng vẻ anh mặt không biểu tình, thích dáng vẻ anh gõ bàn phím, dáng vẻ anh uống cà phê. Em thích mỗi ngày cắm một bó hoa trong văn phòng anh, thích xem dáng vẻ anh nhìn ngoài cửa sổ xuất thần. Em thích nước hoa anh dùng, thích dáng vẻ anh thong thả ung dung ăn cơm, em thích ngón tay anh, thích lông mày anh, hầu kết…”
Mặt Hứa Hàm đỏ lên.
Ngoài cửa Hứa U nghe được mà tràn đầy phẫn nộ — phi!
Đê tiện!
Chẳng qua là thèm thân mình anh.
Hứa Nhược Nhược lẩm bẩm tự nói nửa ngày, lại phát hiện thân thể người đàn ông cứng lại, hơn nữa cô ta nói nhiều như vậy, Đường Sĩ Trạch cư nhiên một chút phản ứng đều không có. Hứa Nhược Nhược lấy hết can đảm, ngưỡng mặt đi kéo anh, làm anh xoay người tới: “Đàn anh…”
Hứa Hàm đương nhiên không chịu xoay người đối mặt với cô ta.
Thời điểm Hứa Nhược Nhược tỏ tình đương nhiên muốn nhìn nam thần của lòng mình.
Hứa Nhược Nhược túm cổ tay “Đường Sĩ Trạch” muốn cho anh xoay người lại nhìn mình, “Đường Sĩ Trạch” lại không muốn.
Hai người bắt đầu không tiếng động kéo co.
Hứa Nhược Nhược: “…?”
Cô ta nổi lên lòng nghi ngờ, lập tức đứng dậy thò lại gần nhìn người kia. Người kia lại khom người chạy nhanh muốn trốn, mà cứ như vậy sau không lâu, Hứa Nhược Nhược thấy rõ mặt người này —
Một khuôn mặt đẹp trai trẻ trung.
Nhưng tuyệt đối không phải Đường Sĩ Trạch!
Một giọt nước mắt của Hứa Nhược Nhược còn treo trên lông mi, thất thanh thét chói tai: “Hứa Hàm!”
Thanh âm thét chói tai đột nhiên của cô ta quá lớn, Hứa U ghé vào cửa nghe lén run rẩy một cái, trên tay không nắm chắc cửa mất lực, cô lập tức từ ngoài cửa ngã vào trong phòng.
Sau đó giống như hiệu ứng domino, ông Hứa và bà Hứa theo sau Hứa U, cùng nhau nhào vào trong phòng.
Ngã ở trên mặt đất.
Hứa Nhược Nhược: “…”
Trơ mắt nhìn đến người nghe lén ngoài cửa nhiều như vậy!
Hứa Nhược Nhược che lại trái tim, mặt đỏ lên.
Hứa Hàm lập tức nói: “Đừng trách em! Em là vì muốn tốt cho chị, để chị an tâm làm phẫu thuật!”
Hứa U nhanh chóng nói: “Chúng tớ đều là vì muốn cậu an tâm làm phẫu thuật!”
Hứa Nhược Nhược hỏng mất: “Các người! Các người! Các người có bệnh sao! Có bệnh sao —”
—
Tiệm cà phê bên cạnh bệnh viện.
Hứa U chống cằm, u buồn ngồi xem phong cảnh như vẽ ngoài cửa sổ, ngựa xe như nước.
Đường Sĩ Trạch mua ly cà phê, đưa tới tay cô. Anh ngồi xuống, thần sắc bình tĩnh.
Hứa U ủ rũ cụp đuôi: “Cảm ơn.”
Không sai.
Cuối cùng bởi vì thao tác “lỗi” của cô mà Đường Sĩ Trạch phải về nước.
Đường Sĩ Trạch: “Hứa Nhược Nhược bị em làm cho tức đến phải vào phòng giải phẫu.”
Hứa U: “Haiz.”
Cô lại nhỏ giọng biện giải: “…Cô ta vốn dĩ cũng phải vào phòng giải phẫu, không nhất định là bị em làm cho tức đi vào.”
Đường Sĩ Trạch trầm mặc nửa ngày, nói: “Còn may. May mắn không bị em tức chết.”
Ánh mắt Hứa U lập loè.
Cô nói: “Không phải em cố ý. Đấy là lòng hảo tâm của em.”
Đường Sĩ Trạch: “Chờ sau khi cô ta ra, anh dẫn em đi xin lỗi cô ta. Em là trẻ con, tin tưởng cô ta là người lớn rộng lượng, sẽ tha thứ cho em.”
Hứa U: “Haiz.”
Cuối cùng vẫn phải làm chồng trước của cô trở về giúp cô giải quyết cái phiền toái lớn này.
Cô lại lần nữa biện giải nói đây là lòng hảo tâm của chính mình.
Đường Sĩ Trạch không tỏ ý kiến, anh đã quen đi thu xếp cục diện rối rắm cho Hứa U. Chỉ cần không ra mạng người là được rồi.
Anh nói: “Sau đó nói chuyện chúng ta phục hôn cho cô ta, cho công bằng lẫn nhau.”
————————————————————————-
Tác giả có lời muốn nói: Câu chuyện này ngày mai sẽ kết thúc! Chúng ta lại có thể trở về với Chó Bồ và U U trong hiện thực rồi ~
Lời của Editor: Thế giới này sẽ kết thúc ở chương sau hen. Mình thích UU và Bồ Sĩ Trạch ở hiện thực lắm lắm:)))))