Bạch U nằm loạn không hình tượng trêи giường lật xem tiểu thuyết mới ra lò của Lương phi, vỏ hạt dưa ném đầy đất.
Này vốn không phải “Hoàng đế bá đạo tiếu thiên kim”, mà là “Thiên kim nhà bên”.
Không thể không nói, Lương phi không hổ là tài nữ. Cùng một nguyên hình, nàng thay đổi đa dạng xào lại, tiểu thuyết viết triền miên lâm li, tình ý chân thành, cực kỳ cuốn hút.
Nếu Bạch U không phải đương sự, nàng cũng phải tin hoàng đế đã sớm đâm sâu rễ tình với nàng.
Mà bây giờ nàng đọc nhiều tiểu thuyết của Lương phi, cũng đúng là có một tia dao động — có lẽ, chắc là, có khả năng, trước kia Tam hoàng tử xác thật đã từng thích nàng.
Chỉ đổ thừa niên thiếu thẹn thùng, hắn không biết cách biểu đạt?
Cung nữ bên người vào điện, tới dọn dẹp vỏ hạt dưa mà Phương nghi nương nương mới được phong phun ra đầy đất. Nhìn đến một mỹ nhân như nương nương, lại không hề hình tượng gác chân ngồi ở trêи giường, mí mắt cung nữ giật giật.
Nghĩ chắc là bệ hạ thích nương nương ở chỗ “Phóng đãng không kềm chế được” đi.
Nhưng mà bệ hạ đã thật nhiều ngày không tới, chỉ có Anh vũ nhỏ treo ở ngoài hành lang cả ngày kêu loạn “U U sai rồi”, nghe nhiều đến mức Bạch U cũng thấy táo bạo.
Cung nữ thấy lúc này nương nương đang nhàn rỗi, liền khuyên bảo: “Bệ hạ đã lâu không tới, không bằng nương nương chịu thua, bằng không bệ hạ thật sự không mừng nương nương vậy phải làm sao bây giờ?”
Bạch U nhìn qua.
Bạch U nói: “Không thích thì có quan hệ gì chứ? Ta thấy Hoàng Hậu, Lương phi các nàng vẫn sống được rất tốt.”
Nàng lạc quan nói: “Ta tất nhiên cũng có thể.”
Cung nữ sốt ruột nói: “Cái này sao có thể giống nhau? Các nương nương hiện tại trong cung sống không tệ, là bởi vì gia thế các nàng lợi hại, bối cảnh hùng hậu. Bệ hạ không thể động đến các nàng, cho dù muốn giết, Thái Hoàng Thái Hậu cũng sẽ ngăn cản. Mà nương nương người bơ vơ không nơi nương tựa, có thể nào so với các nàng? Nương nương dựa vào, chỉ có bệ hạ ân sủng thôi.”
Bạch U ngốc lăng nửa ngày, nói: “… Nhưng mà ngươi nói bệ hạ căn bản sẽ không giết Lương phi, bởi vì Lương phi có bối cảnh?! Kia hắn còn gạt ta, ta vì bảo vệ Lương phi còn…”
Đón nhận ánh mắt tò mò của cung nữ, Bạch U giả vờ bình tĩnh: “Ta còn cùng bệ hạ nhớ lại rất nhiều hồi ức tốt đẹp của chúng ta.”
Cung nữ vui rạo rực nói: “Tình cảm của nương nương và bệ hạ quả nhiên sâu nặng.”
Bạch U cười gượng.
Nàng chần chừ nhìn con Anh vũ ngốc kia một cái, cũng lo lắng mình sẽ thất sủng. Nàng đón nhận ánh mắt chờ mong của cung nữ, liền nhịn không được khoe ra nói: “Bây giờ không thể so với trước kia! Trước kia, thời điểm ta ở trong cung, bệ hạ vẫn là Tam hoàng tử, khi đó, hắn còn từng hứa hẹn sẽ cưới ta, muốn ngày ngày yêu thương ta, ta còn có tín vật đính ước của chúng ta nữa kìa!”
Cung nữ bị hù đến sửng sốt, ánh mắt nhiệt tình chờ mong, chờ Bạch phương nghi lấy tín vật đính ước của nàng và bệ hạ ra, cho mọi người được hiểu biết.
Bạch U lại ngượng ngùng nói: “Chỉ là sau lại ta ly kinh, đánh mất tín vật đính ước của ta… Bằng không bây giờ ta cầm tín vật đính ước đi tìm bệ hạ, hắn phải tuân thủ hứa hẹn đau ta yêu ta!”
Cung nữ: “À…”
Bạch U nóng nảy: “Ngươi có phải cảm thấy ta khoác lác hay không? Ta nói thật mà.”
—
Làm một bạo quân chờ mất nước, hoàng đế tự nhiên là không thượng triều.
Hắn còn đang giận dỗi với Bạch U, chờ Bạch U cúi đầu. Mà trong lúc chán đến chết, hoàng đế cảm thấy lăn lộn mấy hậu phi đáng thương trong cung kia, cũng có chút không thú vị. Vì thế dưới kiến nghị của đại nội tổng quản, hoàng đế tò mò mở ra tiểu thuyết Lương phi viết.
Ngay từ đầu cảm thấy nhàm chán, sau lại xem đến mùi ngon.
Hoàng đế làm người mang tất cả sách Lương phi viết tới, hắn muốn xem từng cuốn một.
Này đó chuyện xưa lấy hắn cùng Bạch U làm nguyên hình, nhưng mà nội dung kỳ thật thực xa lạ. Nhưng mà ngẫu nhiên, lại đột nhiên sẽ có một bút kết hợp hiện thực một cách thần kỳ, làm hoàng đế xem đến sửng sốt sửng sốt —
Tỷ như Lương phi viết khi Bạch U rời khỏi Trường An, hoàng đế trộm đi nhìn Bạch U.
“Thiếu nữ rời xa thành xưa, sao biết hắn một đường ngóng theo đưa tiễn. Nhìn nàng rơi lệ rời thành, nhìn nàng bước lên hồng trần, nhìn nàng bước lên khoang thuyền. Người kia một mình dựa bên giường khóc, lang quân hãy còn trông mòn con mắt… Than! Than! Than! Thế nhân chỉ biết tài tử giai nhân, lại há biết thiếu niên mong mỏi, nhân sinh tình cảm chân thành?”
Hoàng đế: “…”
Sao hắn cảm thấy so với hắn và Bạch U, Lương phi còn tình chân ý thiết hơn? Năm đó hắn đưa Bạch U ra khỏi thành, cũng không có ý tưởng tâm lý phong phú như thế đâu.
Từ từ.
Hoàng đế hoảng hốt.
Bắt đầu tự mình hoài nghi: Thật sự ta chưa từng có sao?
Thật sự ta cũng chưa từng thích nàng một chút ít nào sao?
—
Khi Bạch U còn là thiếu nữ kỳ thật khác biệt không lớn so với hiện tại.
Đều là bề ngoài nhìn nhã nhặn lịch sự ưu nhã, bên trong thập phần khiêu thoát*, thỉnh thoảng lại có cử chỉ kinh ngạc.
(*khiêu thoát: vượt giới hạn thường thức, không bình thường, xa rời suy nghĩ, cách cư xử của người bình thường)
Lễ Vu Lan năm ấy, trong cung làm rất lớn, che kín hoa đăng. Bạch U đi theo Lục công chúa, được đến ân điển, cùng các hoàng tử công chúa trẻ tuổi ăn tết trong cung.
Đêm ngày ấy, trong cung hết sức náo nhiệt, Tam hoàng tử cũng bị mẫu phi kêu đi chơi cùng. Tuy nhiên xưa nay hắn an tĩnh đạm bạc, là khinh thường tham gia loại trò chơi ồn ào nhốn nháo kia. Này đây, Tam hoàng tử cũng không cùng những hoàng tử khác kết bạn xem đèn, mà là một mình một người dừng ở phía sau, chậm rì rì mà đi.
Bên sườn chợt có tiếng nói thiếu nữ thanh thúy kinh hỉ: “Tam điện hạ, thật là ngươi!”
Tam hoàng tử nhìn lại, đôi mắt nhẹ nhàng co rụt, hơi hơi ngơ ngẩn một chút. Bởi tối nay Bạch U trang phục lộng lẫy mà đến, hoa thường* nhẹ nhàng, nàng đứng ở dưới ánh đèn chạy về phía mình, phá lệ tĩnh mỹ.
(*hoa thường: ý chỉ nét đẹp nhẹ thàng, tươi mát như hoa)
Bạch U tới bên người hắn, tới gần hắn.
Bị hắn không đổi sắc mặt né tránh một khoảng.
Bạch U hỏi: “Sao ngươi không ở cùng các hoàng tử khác?”
Tam hoàng tử nói: “Đi chậm, không đuổi kịp. Hơn nữa bọn họ quá ồn ào.”
Bạch U liền cười: “Ta cũng cảm thấy bọn họ quá ồn ào, ta giống ngươi thích thanh tĩnh.”
Tam hoàng tử: “…”
Hắn tràn ngập hoài nghi nhìn về phía Bạch U, nghĩ thầm: Đúng không?
Bạch U chột dạ, lại nháy mắt to xinh đẹp vô tội tới nói dối. Hắn nói hắn thích yên tĩnh, trong lòng nàng buồn một chút. Nghĩ ngày sau nếu mình thành thân với hắn, hắn ngại nàng ồn ào, thật là làm sao bây giờ… Không quan hệ, ít nhất ở mặt ngoài nàng là một mỹ nhân hiền thục.
Tiểu mỹ nhân Bạch U mặc sức tưởng tượng đến hẳn giai đoạn hai người thành thân sinh hài tử, Tam hoàng tử lại chỉ dùng ánh mắt hồ nghi nhìn nàng. Trong lòng Bạch U làm ngáo ộp, trêи mặt chỉ văn văn tĩnh tĩnh mà cười. Nàng sóng vai đi cùng Tam hoàng tử, nhẹ nhàng dùng khoé mắt đánh giá hắn nghiêng người, suy nghĩ làm thế nào có thể nắm được tay hắn.
Chợt bên sườn có một loạt cung nữ lại đây, dòng người rối loạn, thời điểm các cung nữ lại đây, Bạch U làm bộ bị người nhiều đẩy ra, né sang bên cạnh một cái, dựa hướng Tam hoàng tử. Nàng đang muốn làm bộ nữ hài mảnh mai ngã vào trong lòng ngực Tam hoàng tử anh anh anh, kết quả nàng không nghĩ tới Tam hoàng tử là một kẻ đầu gỗ.
Tay nàng mới chạm đến hắn, phản ứng đầu tiên của hắn chính là lùi về sau.
“Phanh!”. truyện kiếm hiệp hay
Chung quanh yên tĩnh.
Cung nữ thái giám lui tới gần đó, hoàng tử công chúa ngắm đèn ngắm hoa nơi xa, tất cả đều nhìn lại đây.
Ở bên chân Tam hoàng tử, Bạch U ngã thảm trêи mặt đất, ngã đến thần trí mơ màng, mờ mịt ngẩng đầu.
Tam hoàng tử nhìn thấy cánh tay nàng đổ máu, ánh mắt hơi nóng lên, lập tức luống cuống. Hắn cúi người một tay ôm ngang nàng vào lòng ngực, sốt ruột nói: “Ngươi, ngươi không sao chứ? Ta không muốn quăng ngã ngươi… Ai làm ngươi đột nhiên dựa lại đây?”
Thiếu nữ Bạch U một bên cánh tay đổ máu, một bên nghĩ thầm: Này có tính là ôm một cái không?
Lúc sau Tam hoàng tử áy náy thập phần, tới chăm sóc Bạch U dưỡng thương, nói muốn bồi thường nàng. Mà Bạch U nhất quán tiêu sái, nàng nằm ở trêи giường trong cung điện mẫu phi hắn, nói: “Điện hạ ngươi không cần như thế, ta không trách ngươi.”
Tam hoàng tử ngồi ở cạnh giường, nhẹ giọng: “Ngươi để ta bồi thường ngươi đi.”
Bạch U chớp mắt, cười ngâm ngâm nói: “Nếu ngươi một hai phải bồi thường ta, giúp ta viết tên của ngươi đi. Ta sắp phải rời khỏi cung, ngươi cũng biết đấy. Từ trước đến nay ta thích chữ viết của điện hạ, muốn sau khi rời khỏi cung có thể nhiều vẽ lại.”
Tam hoàng tử sửng sốt, cảm thấy yêu cầu của nàng thật kỳ quái, nếu muốn vẽ lại, làm gì muốn vẽ lại tên của hắn? Nhưng mà mỹ nhân đáng thương vô cùng mà ngồi ở trêи giường ngửa đầu nhìn hắn, nàng bị thương cũng là bởi vì hắn, Tam hoàng tử liền mềm lòng đáp ứng rồi.
Bạch U: “Tốt quá! Điện hạ bây giờ ngươi viết luôn đi! Ta làm thị nữ lấy giấy tới!”
Tam hoàng tử ngớ ra: “Bây giờ?… Cũng được.”
Thị nữ của Bạch U mang tới một phong thư, bút nghiên của Tam hoàng tử đang chờ, thấy Bạch U xuống giường, dùng cánh tay không bị thương kia của nàng, gian nan lại cẩn thận hủy đi phong thư.
Tam hoàng tử muốn giúp nàng, Bạch U lại cảnh giác mà lui về phía sau. Tam hoàng tử cho rằng thư này rất quan trọng, liền lễ phép lui về phía sau. Bạch U lấy ra một tấm thiệp, dùng phong thư che lại nội dung mặt trêи, nói đằng trước là các hoàng tử công tử khác giúp nàng viết, Tam hoàng tử viết của chính mình thì tốt rồi.
Tam hoàng tử ngẩng đầu liếc nhìn nàng một cái, nàng đứng ở trước người hắn, khẩn trương mà đè nặng thiệp, chờ mong mà trông lại. Tam hoàng tử hơi trầm ngâm, nâng cao cổ tay đề bút, dưới lực bút hồn hậu chữ nhỏ đen như mực liền hiện lên trêи giấy —
Trình Cương.
Mắt Bạch U lộ ra vui sướиɠ, thấy Tam hoàng tử viết xong nàng liền phải thu thiệp lại. Không ngờ Tam hoàng tử mới vừa rồi còn an an tĩnh tĩnh tuỳ nàng lăn lộn, ở ngay khi nàng muốn lấy thiệp đi, bỗng nhiên dùng cán bút gõ một cái lên cổ tay nàng.
Bạch U ăn đau lui tay lại, Tam Hoàng đế đoạt lấy thiệp của nàng, thoải mái hào phóng nhìn nội dung phía trêи mà nàng không muốn làm hắn xem.
Vừa thấy, Tam hoàng tử liền ngây ngẩn cả người.
Mặt trêи, tự nhiên không phải như Bạch U nói các hoàng tử công tử khác giúp nàng viết tên, mà lại là một cái thiệp “Cùng loại với hôn thư”.
“Thần ɖu͙ƈ sính Bạch gia con gái duy nhất Bạch U. Ký kết lương duyên, đính thành giai ngẫu.
Ngày sau chỉ gọi nữ danh ‘U U’.
Ngày ngày tặng này minh nguyệt đang*;
Tặng này kim lũ y*;
Tặng này xảo vật dị quốc mới mẻ*;
Tặng này…
Mỗi cách mười ngày tặng này mười hoàng kim;
Tặng này trăm lăng la tơ lụa;
Tặng này…”
(minh nguyệt đang: khuyên tai trâu ngọc như trăng sáng)
(kim lũ y: áo tơ vàng)
(xảo vật dị quốc: đồ vật tinh xảo của nước ngoài)
(mười hoàng kim: mười thỏi vàng)
Bạch U chột dạ đến không được, cảm thấy chính mình yêu thầm phải bị phát hiện.
Tay Tam hoàng tử nhéo thiệp mời hơi hơi phát run, cả giận nói: “Ngươi trêu cợt ta như thế?! Ta chẳng qua là không cẩn thận quăng ngã ngươi một cái, ngươi liền làm tiền ta như vậy?”
Tâm tình Bạch U phức tạp: “…”
—
Hiện tại nghĩ đến cọc chuyện xưa này, hoàng đế không khỏi trong lòng vừa động.
Hắn than: Thì ra khi đó Bạch U là thích hắn, chứ không phải làm tiền hắn.
Nghĩ đến bức hôn thư trêu đùa hắn lúc trước, hoàng đế ngơ ngẩn nửa ngày, tự mình đi thư phòng, lấy ra một cái hộp gỗ. Không nghĩ hoàng đế mới vừa ôm tráp từ thư phòng ra, liền đụng phải Bạch U không biết khi nào tới cửa. Hắn lui về phía sau một chút, tay run lên, hộp gỗ ôm trong tay rơi xuống.
Bạch U cùng hắn cúi đầu, nhìn đến cái gọi là “Hôn thư” trêu đùa năm đó.
Không đợi hoàng đế ngăn trở, Bạch U liền ngồi xổm xuống lật xem thiệp mời giấu ở trong hộp kia, nàng kinh ngạc nói: “Ta liền nói sao ta lại đánh mất, thì ra là ở chỗ người…”
Bạch U ngồi xổm ngửa đầu nhìn hoàng đế: Hay là…
Hoàng đế lập tức: “Trẫm không thích ngươi.”
Bạch U tức khắc đau lòng hắn: Vậy ngươi vẫn còn cảm thấy ta muốn làm tiền ngươi? EQ thấp đến như vậy, sống được cũng quá thảm.
Hoàng đế mộc mặt, giống như có thuật đọc tâm: “Hiểu lầm.”
——————————————————————————–
Tác giả có lời muốn nói: Cẩu hoàng đế, hắn rốt cuộc có tên họ! Nhưng mà thế thì sao, ta lại không cần…