Lộc U hẹn ba cô ở một nhà hàng gần công ty ông.
Vừa bắt đầu mùa đông, trời hạ tuyết nhỏ, vụn vặt, bởi mật độ khá dày, nhìn vào lại thấy giống như là cơn mưa bụi.
Khi Lộc U đẩy cửa vào, Lộc tiên sinh đã đợi cô từ lâu.
Ánh mắt cha con hai người đối diện.
Hình tượng của Lộc tiên sinh ở trước mặt con gái, hoàn toàn bất đồng với hình tượng thương nhân khôn khéo bên ngoài, lúc này ông thoải mái cầm tách cà phê ngồi trên sô pha, giống như một người cha trung niên bình thường.
Lộc tiên sinh nhìn đến con gái trang điểm đến ngăn nắp rực rỡ xuất hiện, vốn còn đang suy nghĩ nhiều việc, lúc này liền nhịn không được cười, trong mắt còn mang điểm kích động.
Bởi đây là lần đầu tiên sau khi ông ly hôn với vợ trước, con gái hẹn ông ăn cơm.
Lộc tiên sinh cười ha hả: “U U, bọn con quay bộ phim kia đến đâu rồi?”
Lộc U vào trong phòng, cởi khăn quàng cổ và áo khoác, còn đưa quà tặng cầm trên tay cho ông. Cô nói: “Phim quay xong rồi, con muốn nghỉ hai tháng đã rồi tính tiếp.”
Lộc tiên sinh “Ừ ừ”, vốn đang muốn giúp Lộc U phân tích một chút công việc của cô, kết quả nhìn thấy quà tặng trên tay con gái, ông sửng sốt, sau đó trong mắt phát ra ra kinh hỉ: “Đây là… Cho ba?”
Lộc U đá giày cao gót ngồi xuống: “Ba có thể đừng giống mấy bác già ở nông thôn chưa hiểu việc đời được không? Để người khác thấy, lại cho rằng con bất hiếu lắm, bình thường toàn ngược đãi ba.”
Lộc tiên sinh cảm khái nói: “Không giống nhau, không giống nhau. Sau khi ba và mẹ con ly hôn, ba còn tưởng U U sẽ không nói chuyện với ba nữa. U U không coi ba là ba nữa.”
Ông ngừng một chút, ngẩng đầu nhìn con gái: “Nhưng mà con vẫn là con gái ba.”
Lộc U vốn định trợn trắng mắt, biết ông là một thương nhân khôn khéo chẳng qua chỉ muốn dùng lời nói khiến cô cảm động cô mà thôi.
Nhưng mà nghĩ đến người cha Cốc Nhạc Minh trong Kiếm Minh Thiên Sơn vì con gái mà chết, Lộc U lại trầm mặc, không nói chuyện.
Bởi vậy, cô không phản bác, Lộc tiên sinh càng kích động.
Kích động đến quả thực muốn gọi điện thoại khoe ra một phen với vợ trước.
Bởi vì từ sau khi ly hôn, con gái không chỉ không để ý tới ông, mà còn không để ý tới vợ trước.
Nhưng mà Lộc tiên sinh vẫn là nhịn xuống xúc động muốn khoe ra.
Ông cười ha hả phân phó người phục vụ lên đồ ăn, đều là Lộc U thích ăn. Lộc U liếc ông một cái, Lộc tiên sinh chần chờ nửa ngày, tìm kiếm đề tài.
Hơn nửa ngày, Lộc tiên sinh tìm được một cái đề tài: “Gần đây tài chính của con có đủ không?”
Lộc U: “Có vấn đề gì?”
Lộc tiên sinh chậm rãi, vừa suy tư vừa nói: “Sang năm ba hợp tác cùng chính phủ, tính toán đầu tư một hạng mục kiểu mới. Nếu con không thiếu tài chính, ba kiến nghị con tới làm cùng ba. Mấy năm đầu khả năng thâm hụt tiền, nhưng mà chỉ cần 5 năm, sẽ bắt đầu kiếm lời lớn.”
Lộc U nghĩ nghĩ ngày thường chính mình tiêu dùng, kỳ thật cô có thể tiêu bao nhiêu tiền chứ, cô cũng không giống đám con gái phú nhị đại khác mỗi ngày xuất ngoại chơi bời khắp nơi. Phần lớn thời gian cô đều ở trong nước làm việc, bình thường cũng chỉ là mua nhà nhiều một chút mà thôi.
Cô là một kẻ có tiền cần kiệm tiết kiệm.
Lộc U liền gật đầu: “Được.”
Dù sao ba cô cũng sẽ không lừa cô.
Lộc tiên sinh thấy hôm nay con gái dễ nói chuyện như vậy, tâm tình càng tốt, hỏi lại: “Sắp ăn tết rồi, ba cho con một bao lì xì lớn nhé…”
Đang nói như vậy, di động đặt lên bàn của Lộc tiên sinh sáng lên.
Lộc U cùng Lộc tiên sinh đồng thời nhìn lại, nhìn đến một cái tên.
Lộc U ha hả.
Lộc tiên sinh xấu hổ cười một tiếng, ấn nút cắt đứt điện thoại.
Lộc U: “Không tiếp à? Tình nhân bé nhỏ của ba giận lên, lại nghĩ con là hồ ly tinh câu dẫn ba, tới đây cãi nhau với con, lần này con sẽ không chỉ gọi bảo vệ thôi đâu đấy.”
Lộc tiên sinh trầm mặc.
Ông có chút gian nan, chậm rãi nói với con gái: “U U con đừng so đo với dì ấy, con vĩnh viễn là con gái ba. Dì Trịnh đã mang thai, lúc này không thể nóng giận.”
Đại não Lộc U trống rỗng một cái chớp mắt, trong lòng nảy lên một tia phẫn nộ cùng bị phản bội cảm thấy thẹn. Ngay sau đó cô lại cảm thấy vô lực… Cô hỏi: “Con trai hay là con gái?”
Lộc tiên sinh nghiêm túc nhìn cô, lặp lại: “Không hỏi. Mặc kệ là nam hay nữ, con vĩnh viễn là con gái ba.”
Lộc U sửng sốt.
Ông đã lặp lại lời này vài lần rồi?
Làm một người đàn ông thành công, Lộc tiên sinh hiển nhiên không có khả năng lặp lại một câu vô dụng nhiều lần. Lộc U cân nhắc, tâm tình có điểm phức tạp: “Ý ba là, không phải ba tính để lại tất cả tài sản cho con chứ?”
Lộc tiên sinh cười một cái, nói: “Cũng không có khả năng cho con tất cả, dù sao ba cũng phải cho em trai hoặc em gái con sinh sống. Ba lập di chúc, sẽ cho đứa bé kia để lại một phần ba, còn lại đều là của con.”
Lộc U: “… Ba à, ba bất công quá hiển nhiên rồi. Dì Trịnh ở bên ba bao nhiêu năm, ba còn chưa ly hôn đâu, đã không oán không hối hận, vì ba làm trâu làm ngựa, Vương Bảo Xuyến cũng chỉ được đến thế thôi. Ba cảm thấy người ta hiền lương thục đức, vậy ly hôn lại cưới thôi. Hiện tại đến danh phận cũng không cho, tiền cũng không cho, con còn cảm thấy dì Trịnh có điểm đáng thương đấy.”
Lộc tiên sinh nhẹ giọng: “Tuổi của ba càng lúc càng lớn, ba phải đề phòng dì ấy có dị tâm. Về sau ba già rồi, dưỡng lão vẫn là đi theo con.”
Lộc U nói: “Loại ông già khôn khéo như ba, cũng không biết mắt đám con gái bây giờ phải mù đến mức nào, mới cho rằng có thể dựa vào tình yêu chân thành khiến ba cảm động.”
Lộc tiên sinh quá khôn khéo, một bên ở bên tình nhân của mình, một bên lại không tín nhiệm tình nhân của mình, còn lo lắng tình nhân nhúng tay vào sự nghiệp của mình, lấy đi tiền của mình. Ông đào tim đào phổi với Lộc U, là bởi vì Lộc U là con gái ông, nhưng đối với những người khác… Ông vẫn luôn ôm một phần hoài nghi cùng cảnh giác.
Khả năng cũng là bởi đã thấy quá nhiều cô gái trẻ tuổi gả cho mấy ông già để vớt tiền rồi chờ đến lúc người ta già yếu độc chết.
Lộc U cảm thấy dì Trịnh kia cũng không dễ dàng, trong lúc nhất thời cũng không thấy hận người phụ nữ kia. Cô cùng Lộc tiên sinh hoà bình ăn cơm ăn hai tiếng đồng hồ, sau đó Lộc tiên sinh còn có một cuộc hẹn ở chỗ này, Lộc U liền đi trước.
Khi Lộc U sắp ra khỏi nhà hàng, lại gặp được một người phụ nữ trang điểm vô cùng bình thường.
Mới đầu cô cũng chưa nhận ra.
Vẫn là người phụ nữ kia dịu dàng gọi cô một tiếng: “U U!”
Lộc U quay đầu lại, nghiêm túc phân biệt nửa ngày, kinh ngạc: “… Là cô à.”
Tình nhân bé nhỏ của ba cô, dì Trịnh hiện đang mang thai.
Người phụ nữ họ Trịnh này cũng chỉ hơn Lộc U năm sáu tuổi, ba năm trước đây, khi cô ta mới vừa trở thành tình nhân của ba ba Lộc U, còn vênh váo tự đắc, đi tìm Lộc U diễu võ dương oai, sau lại tự nhiên là bị Lộc tiên sinh và Lương nữ sĩ lúc ấy còn chưa ly hôn hung hăng chỉnh một phen.
Hiện tại gặp lại vị Trịnh nữ sĩ này… Lộc U kinh ngạc bởi đối phương hoàn toàn không giống với người phụ nữ tuổi trẻ lúc trước tưởng bò lên đầu cô.
Khí chất cùng ăn mặc, đều hướng về loại hình “Hiền lương thục đức”.
Nếu là đặt Lương nữ sĩ mẹ của Lộc U ở cạnh vị Trịnh nữ sĩ này, không chừng người ngoài sẽ cảm thấy Trịnh nữ sĩ càng giống một người vợ cả ẩn nhẫn dịu dàng.
Trong lòng Lộc U cảm khái Lộc tiên sinh thật biết dạy dỗ. Ba năm thời gian, khiến một người phụ nữ hoàn toàn thay đổi thành loại hình ông thích. Đương nhiên, vị Trịnh nữ sĩ này để lấy được tiền của Lộc tiên sinh, cũng thật có thể nhẫn.
Trịnh nữ sĩ dịu dàng cẩn thận hỏi Lộc U: “U U, dạ dày ba cô không tốt, tôi nấu canh cho ba cô, đặc biệt đưa tới. Ba cô còn chưa đi chứ?”
Lộc U gật đầu, khi hai người sát vai mà qua, cô lại nhìn chằm chằm bụng cô ta: “Ba tôi nói cô mang thai?”
Trịnh nữ sĩ lập tức hoảng sợ che lại bụng mình, nhanh nhẹn lui về phía sau ba bước lớn. Tư thế kia, giống như Lộc U đang vội vã hại cô ta vậy.
Tâm tình Lộc U phức tạp, muốn khuyên đối phương mấy câu cũng không nghĩ nói nữa.
Không chừng cô nói cho đối phương ba cô sẽ không cho đối phương một phân tiền, đề phòng đối phương giống như đề phòng cướp, vị Trịnh nữ sĩ này còn muốn nói bọn họ là tình yêu đích thực, là Lộc U không thể lý giải.
Thôi thôi, món nợ hồ đồ này cô mặc kệ. Để cho chính bọn họ làm đi.
—
Lộc U rời khỏi nhà hàng, lại tản bộ trong chốc lát trong tuyết, tâm tình cô tốt hơn, liền gọi điện thoại cho Bồ Sĩ Trạch: “Em ăn cơm xong rồi, anh ở đâu thế?”
Bên kia không nói chuyện.
Nhưng mà phía sau Lộc U, một chiếc xe hướng về phía cô kêu lên hai tiếng “Tin tin”. Lộc U quay đầu lại, nhìn thấy phía sau chỗ ngoặt, một chiếc BMW màu đen đang đỗ ở điểm dừng xe.
Cửa xe mở ra, Bồ Sĩ Trạch từ trong xe đi xuống, chân dài nhẹ dẫm, đứng ở giữa tuyết, tay cắm trong túi áo.
Anh cười với cô một cái.
Diện mạo giống như phát ra ánh sáng này, lập tức liền hấp dẫn người qua đường chú ý.
Mà Bồ Sĩ Trạch sải bước, đi về phía Lộc U, trầm tĩnh, đạm nhiên, đẹp trai ngời ngời.
Chỉ cách một cái giao lộ, Lộc U nhìn đến anh dẫm lên tuyết đi về phía cô, tâm tình lập tức tốt hơn nhiều rồi. Chính là… Ừ, nhìn đến siêu mẫu đẹp trai thế này, tâm tình ai có thể không tốt được?
Bồ Sĩ Trạch đứng ở trước mặt Lộc U, Lộc U lại lần nữa cảm động vì khả năng kén vợ kén chồng sáng suốt của chính mình. Lộc U nhìn chằm chằm ánh mắt hâm mộ của các cô gái bên đường nhìn lén Bồ Sĩ Trạch, lập tức đi qua ôm lấy anh. Cô hào phóng nhét tay vào túi áo anh, cầm tay anh, lại ngửa đầu nhìn anh, cười sáng lạn với anh.
Lộc U cảm động: “Sao anh lại ở chỗ này? Anh vẫn luôn chờ em à? Là lo lắng ta cho em à? Sợ em gặp ba em không thoải mái? Anh quan tâm em đến vậy à.”
Bồ Sĩ Trạch chậm rì rì: “Anh…”
Lộc U ngắt lời: “Anh câm miệng. Để em tự mình cảm động trong chốc lát.”
Bồ Sĩ Trạch giật mình một cái, sau đó cười rộ lên.
Anh thân dài đứng thẳng, tùy ý cô ôm. Bồ Sĩ Trạch nói: “Đúng là anh đang đợi em. Lần này em không hiểu lầm.”
Lộc U lẩm bẩm: “Miệng chó mà cũng phun ra được ngà voi.”
Bồ Sĩ Trạch giả vờ tức giận: “A.”
Anh xoay người liền đi, kệ Lộc U đang ôm. Lộc U cợt nhả: “Chỉ đùa một chút thôi mà, không cần giận.”
—
Hai người không lái xe, mà là dọc theo phố tản bộ. Dưới trời tuyết nhỏ, hai người dựa gần nhau đi như vậy, tuấn nam mỹ nữ, không biết hấp dẫn biết bao ánh mắt.
Lộc U lải nhải nói đến chuyện phiền lòng trong nhà cùng Bồ Sĩ Trạch.
Dù sao ba mẹ cô, ông bà nội cô, cô dì chú bác của cô, mỗi gia đình nhỏ, đều có một đống việc vặt. Mà gia tộc lớn, về tài sản, lại là một đống việc vặt.
Lộc U kể ra: “Nhà em ấy, mỗi ngày đúng giờ hoàng kim 8 giờ tối đều sẽ chiếu phim truyền hình, so phim truyền hình còn cẩu huyết hơn nhiều. Các loại tình cũ, tình nhân bé nhỏ, không cần tiền mà xếp hàng tới nhà em. Em hoài nghi bây giờ em làm biên kịch, đều là bởi thấy những việc này quá nhiều, mới tràn đầy linh cảm.”
Bồ Sĩ Trạch cười.
Lộc U chợt quay đầu nhìn anh: “Bồ tiên sinh.”
Bồ Sĩ Trạch nho nhã lễ độ: “Lộc tiểu thư có gì phân phó?”
Lộc U hoài nghi nhìn gương mặt anh: “Hai ta quen nhau được ba tháng rồi?”
Bồ Sĩ Trạch: “Ừ. Chính thức nói chuyện yêu đương không đến một tháng.”
Lộc U: “Sao em chưa từng thấy bạn gái cũ của anh đến quấy rầy?”
Bồ Sĩ Trạch: “…”
Lộc U: “Hai ta công bố quan hệ yêu đương, sao cũng không gặp bạn gái cũ của anh tới tìm em thử? Em thấy vòng bạn bè của anh gió êm sóng lặng, hoà bình đến bất ngờ.”
Bồ Sĩ Trạch không lên tiếng.
Lộc U kiên trì nhìn anh.
Anh có chút bất đắc dĩ, nói: “Nhìn thấu không nói toạc. Giống nhau… Chúng ta đều là người bị chia tay.”
Lộc U gật đầu.
Bồ Sĩ Trạch nhẹ giọng: “Bạn gái cũ của anh nói với anh nhiều nhất là, tôi thấy chúng ta đừng tiếp tục liên hệ nữa.”
Bồ Sĩ Trạch cũng không nhìn Lộc U, nói: “Muốn cười thì cười đi, không cần nhịn.”
Lộc U lập tức liền chịu đựng không nổi, ha ha ha nở nụ cười, lớn tiếng cười nhạo anh.
Cô hiểu!
Cô hoàn toàn có thể lý giải mà!
Bằng loại tính cách nát này của Bồ Sĩ Trạch, nếu anh không có gương mặt này, sao có thể có bạn gái!
Bồ Sĩ Trạch cười tủm tỉm nhìn cô: “Nói xong bạn gái cũ của anh, chúng ta tâm sự bạn trai cũ cua em? Lộc tiểu thư nhưng đừng nói, em là bạch liên hoa thuần khiết, từ trước tới nay chưa từng yêu đương nhé.”
Lộc U cứng đờ.
—
Cuối cùng Lộc U và Bồ Sĩ Trạch đạt thành nhận thức chung: Không hỏi người yêu cũ, kéo đen người yêu cũ, kết hôn không mời người yêu cũ.
Một người yêu cũ đủ tư cách, nên an tĩnh giống như đã chết.
Hai người một đường vừa đi vừa trò chuyện, đi tới Cục Dân Chính.
Lộc U ngẩng đầu xem nửa ngày.
Lộc U: “Ừm…”
Bồ Sĩ Trạch nhíu nửa bên mi.
Lộc U: “Tới cũng tới rồi…”
Bồ Sĩ Trạch thuận miệng nói tiếp: “Vào đăng ký nhé?”
Bồ Sĩ Trạch cố ý nói: “Đến đây rồi thì đi một vòng. Bằng không thật không có lời.”
Lộc U: “Em nói có đạo lý.”
Hai người bốn mắt nhìn nhau, nhất trí cười.
—
Vì thế, đang yêu đương chưa đến một tháng thời gian, Bồ Sĩ Trạch và Lộc U đã lóe hôn*.
(*lóe hôn: kết hôn chớp nhoáng)
Hai bên gia đình ai cũng không biết.
Hai người cùng nhau mua một căn nhà mới hai bên đều thích. Tính toán chính mình để dành tiền nhiều năm như vậy phỏng chừng cũng chỉ đủ thanh toán lần đầu, Bồ Sĩ Trạch thở dài, dứt khoát hào phóng giao sổ tiết kiệm của mình cho Lộc U, mình không nhập hộ.
Lộc U gần đây không tính làm việc, nhưng Bồ Sĩ Trạch lại nhận công việc mới, chỉ là chưa định ra. Mà Lộc U đã quyết định, cô quan vọng trước một hồi, Bồ Sĩ Trạch đi nơi nào, cô ít nhất cũng muốn cùng tổ một tháng.
Lúc sau Bồ Sĩ Trạch giống như con kiến chuyển nhà, từng chút một dọn đồ vật trong nhà cũ của anh, tới nhà mới.
Em gái Bồ Sĩ Trạch, Bồ Duyệt, bởi vì kỳ thi tháng, phải ở lại trường học hai tuần.
Chờ đến thời điểm Bồ Duyệt nghỉ về đến nhà, mờ mịt phát hiện nhà mình gần như bị dọn không.
Bồ Duyệt run run rẩy rẩy gọi điện thoại cho anh trai mình, nói muốn anh báo cảnh sát: “Anh, nhà chúng ta có trộm!”
Bồ Sĩ Trạch ở đầu kia điện thoại rất bình tĩnh: “Không có trộm, là anh kết hôn, dọn nhà. Em nghỉ rồi à? Ta cho em địa chỉ, em lại đây đi.”
Bồ Duyệt thở phào nhẹ nhõm: “Ồ, thì ra là như thế.”
Sau đó cô sửng sốt, quát lên với điện thoại: “Cái gì??? Anh có tật xấu gì vậy! Anh kết hôn?! Đến em gái ruột anh cũng không thông báo? Anh còn dọn không cả nhà?! Anh có phải là người không!”
Bồ Sĩ Trạch: “Không phải em đang ở trường học sao, anh là vì không quấy rầy em học tập.”
Bồ Duyệt giận: “Bệnh tâm thần!”
Sau đó dừng một chút, nhỏ giọng hỏi: “Anh thật sự kết hôn? Chị dâu em vẫn là chị dâu em sao?”