Đường Nguyên cũng coi như là người đại diện kim bài, ngoại trừ Sở Từ vì một ít lý do đặc biệt, hắn ta còn nắm trong tay hai nghệ sĩ cực hot, bởi vậy càng nổi tiếng hơn trong giới, mới ngồi đó không lâu liền có người đến mỉm cười chào hỏi: "Anh Đường, địa vị của anh hiện giờ vẫn còn đưa người mới tới sao?"
Người vừa mới nói ăn mặc chỉnh tế, nụ cười hiền hậu chất phác, nhưng ánh mắt như thấm dầu, không linh động. Người thanh niên đằng sau có khuôn mặt búp bê, làn da trắng nõn, ngũ quan thanh tú, mái tóc màu nâu hạt dẻ mềm mại xõa trên trán, tựa như một con sóc hai má phồng lên khiến người ta muốn nhéo nhéo.
Đường Nguyên đứng dậy, cười chào hỏi với đối phương vài câu. Người đại diện nọ vội kéo nghệ sĩ vẫn im lặng ngoan ngoãn đứng đằng sau lên: "Lâm Mộc, lại đây chào hỏi."
Người tên Lâm Mộc ngước mắt lên, đáy mắt đầy nước trong veo, có vẻ có chút rụt rè, thấp giọng chào hỏi, nhìn có vẻ ngây thơ không rành sự đời.
Người đại diện của Lâm Mộc liếc nhìn Sơ Từ từ trên xuống dưới, trong mắt không giấu được tia sáng, hơi trầm ngâm một hồi lâu. Sau đó gã cười nói: "Quả nhiên là tài nguyên tốt, tướng mạo tuấn tú, dáng người cũng tốt, hèn chi có thể để anh Đường đích thân xuất mã. Xem ra người này là hắc mã của công ty LC năm nay nhỉ?"
"Không phải hắc mã," Gương mặt tròn tròn của Đường Nguyên nở nụ cười, "Sao có thể so với người của anh. Chỉ là người mới vào công ty thôi, tôi đang rảnh nên thuận đường đưa đi."
Hai ba câu đã chuyển sang chủ đề khác, người đại diện của Lâm Mộc cũng không nhắc lại nữa, chỉ hậm hực kéo người sang nơi khác. Đường Nguyên lạnh lùng nhìn gã ngày càng đi xa, lúc quay đầu lại ý cười đã bốc hơi không còn bóng dáng.
"Sau này thấy gã thì trốn xa một chút." Hắn ta thấy xung quanh không còn ai bèn thấp giọng dặn dò Sở Từ: "Thủ đoạn người này không sạch sẽ."
Dù hắn ta không nói, nhưng đôi mắt đã có thể chứng minh hết thảy. Sở Từ ngoan ngoãn đáp, bởi vì ở đây rất nhiều người, cũng không hỏi hắn vướng bận chuyện gì, chỉ im lặng cúi đầu, trong đầu lặp đi lặp lại tình tiết của cuốn sách.
Người đến thử vai không ít, chỉ là có ít người mới có khí chất phù hợp. Đạo diễn Vương gục xuống ghế, càng xem càng loạn, suýt muốn đập kịch bản.
Nhưng nam diễn viên thử vai vẫn không hề phát giác, mở to mắt ngây thơ, nước mắt rưng rưng đọc kịch bản: "Bởi vì ta chỉ là tiểu hoa yêu, nên ta phải chết thay cho người khác sao? Ta không xứng sống trên thế gian này ư?"
Đạo diễn tính tình vốn hung bạo, rốt cuộc cũng không chịu nổi nữa, gằn một tiếng rồi đứng dậy: "Đúng vậy, cậu không đáng sống trên đời này!"
Diễn viên:...
Câu nói đột ngột này hoàn toàn khiến anh choáng váng.
"Sao cậu còn có mặt mũi sống trên đời này hả?" Kịch bản trên tay đạo diễn rung trời, "Đừng nói với tôi, thân là một diễn viên mà cậu chỉ có thể trừng mắt cắn môi thể hiện cảm xúc! Ngay cả... Tiểu Tôn..."
Phó đạo diễn ngồi bên cạnh lập tức trợn to hai mắt, không hiểu sao ngọn lửa lại lan đến chỗ mình.
Ông ta chỉ là phó đạo diễn mà thôi, không thể nào so ra trận với diễn viên chứ?
"Con chó của Tiểu Tôn cũng biết lè lưỡi giả vờ vô tội, cậu trừ khóc ra còn biết làm gì nữa?"
Khuôn mặt của ông vốn đã không đẹp, bộ râu dài cộng thêm đôi mắt hình tam giác. Khi mắng chửi người không khác gì xã hội đen. Nam diễn viên bị dọa sợ đến mức co người lại, luôn có cảm giác giây tiếp theo sẽ bị người này rút côn ra đánh mình.
"Ngài... Ngài..."
"Cậu cái gì mà cậu!" Đạo diễn Vương trừng mắt, "Cậu còn dám đến phim trường, xem ông nội mày có đánh chết mày không!"
Phó đạo diễn: "..."
Ông ta đành ho khan một cái, vội làm hòa: "Tiểu Đặng đúng không? Cậu diễn khá ổn nhưng vẫn cần phải tập luyện nhiều hơn, về nhà chờ tin đi."
Đợi cho người đi rồi, ông ta mới cầm bút, dở khóc dở cười nói: "Đạo diễn Vương à, nếu ông cứ này mãi thì đoàn làm phim của chúng ta nằm mơ mới tuyển thêm người vào."
"Ai khiến cho Tô Yến Chi đột nhiên bị thương?" Đạo diễn Vương ngước mắt lên, "Ông đây tìm kiếm rất lâu mới tìm được một người hơi phù hợp. Giờ thì tốt rồi, phải tìm ra một người cao trong cái đám lùn tịt."
Phó đạo diễn không khỏi đau đầu, thấp giọng thuyết phục: "Gần giống cũng được rồi---"
"Gần giống không được."
Giọng phụ nữ nhẹ nhàng vang lên.
Phó đạo diễn quay đầu nhìn sang, liền thấy cố gái đang kéo khẩu trang xuống, mái tóc đen dài buông xõa hai bên má, lông mày thanh tú đầy vẻ kiên định.
"Nếu không chọn được người thích hợp, tôi sẽ xóa nhân vật này. Tôi không bao giờ chấp nhận một người không phù hợp với hình tượng và khí chất vào vai con trai của tôi".
Phó đạo diễn hít sâu một hơi, lập tức càng thêm đau đầu.
Mãi cho đến khi Lâm Mộc sợ hãi đi vào, đôi mắt của đạo diễn Vương mới sáng lên--- đứa nhỏ này trời sinh sạch sẽ, dáng người yếu ớt, thoạt nhìn có sức hấp dẫn của tiểu hoa yêu trong sách.
Hoàn toán khác với Sở Từ mới nửa đường bước vào giới giải trí, Lâm Mộc đã học chính quy nhiều năm, mở một con đường máu bước ra từ vô số người cạnh tranh. Cậu ta đứng đó hai giây, nước mắt lặng lẽ trào ra, rơi xuống như những viên bi từ dưới lông mi dài, vẻ mặt thực sự đáng thương giống như một bông hoa lê trong mưa.
Ngón tay của đạo diễn Vương vô thức xoa cằm, xoa đi xoa lại trầm tư một hồi lâu. Đợi đến khi Lâm Mộc độc thoại xong một thoại dài, ông xua tay: "Không tồi, về nhà đợi tin tức."
Phó đạo diễn không kiềm chế được nghiêng người nói: "Đạo diễn Vương, nếu người này ông còn không vừa ý, chúng ta hãy...."
"Hình tượng thì có, nhưng cảm giác thì không giống," Đạo diễn sốt ruột vẫy tay với ông ta, đôi mắt tam giác trừng lớn, dữ tợn đến mức phó đạo diễn phải rụt đầu, "Anh là đạo diễn hay tôi là đạo diễn? Bớt nhiều lời!"
Ông xấu tính có tiếng trong giới, khi tức giận đến nhà đầu tư cũng dám chửi thẳng vào mặt. Phó đạo diễn câm như hến, không dám nhiều lời nữa. Chỉ là âm thầm suy nghĩ, chỉ sợ hôm nay sẽ không tìm được người thích hợp, nếu cứ lãng phí thời gian ở đây thì chi bằng liên hệ biên kịch nhanh chóng thay đổi kịch bản---
Lúc ông ta đang suy nghĩ, một giọng nói trong trẻo trẻ trung cắt ngang dòng suy nghĩ của ông ta. Âm thanh như thể gió thổi băng trôi, ông ta vô thức ngước mắt nhìn hướng âm thanh phát ra.
Lọt vào tầm mắt là một chàng trai mảnh khảnh, bộ trang phục trên người khác hoàn toàn với những người thử vai trước. Cậu mặc một cái áo len trắng và một quần jean xanh nhạt đơn giản, không trang điểm dư thừa, hơi thở dịu dàng như vũng nước suối ấm áp, nhấp nhô mềm mại không chút hung hăng.
Cô gái ngồi bàn bên cạnh hai mắt lập tức sáng lên, đạo diễn Vương đột nhiên ngồi thẳng, rốt cuộc hoàn toàn có hứng thú.
"Cậu đến để thử vai tiểu yêu hoa sao?" Ông hứng thú đánh giá một vòng cậu trai trước mặt, nhìn thấy đối phương mỉm cười gật đầu.
"Kịch bản ngay trước mắt, chọn một đoạn được đánh dấu trong đó đi."
Sở Từ bình tĩnh nhìn lướt qua kịch bản, nhẹ nhõm khi thấy kịch bản không quá khác so với nguyên tác. Hai ngày qua cậu đã nguyên cứu cuốn sách gốc rất kỹ, đọc kỹ từng câu từng chữ trong đó, bởi vậy bây giờ cũng không thấy khó, tìm được một đoạn rồi mở miệng.
Cậu nhìn chằm chằm vào khoảng không trước mắt, ánh mắt dần có tiêu điểm, như là đang nhìn một người trong suốt. Ngay lập tức, đôi mắt hổ phách của cậu chấn động, giống như một lớp mật ong được khuấy lên, thấm đẫm sự thất vọng nặng nề từ màu sắc sáng tối.
"A yêu..." Cậu khẽ thở dài, giống như đang nhẹ nhàng hỏi chính mình.
"A yêu, ngay cả ngươi cũng muốn phản bội ta sao?"
Đạo diễn Vương vô cùng sửng sốt, lập tức biết ngay cậu đang diễn cảnh gì----- sau khi tốn hết sức lực trốn khỏi Cửu Trùng Thiên, tiểu hoa yêu về lại thung lũng nơi y đã sống hàng trăm năm, đó là nơi duy nhất y có thể tồn tại.
Y tứ bề khốn đốn, chỉ có thể che giấu mình thật kỹ, chỉ dám bộc lộ cõi lòng với người bạn cuối cùng của mình.
Nhưng cố tình, sâm tinh bạn y mấy trăm năm si ngốc ngước nhìn tiên tử trên bầu trời cao. Nó lắc lư trái phải, giữa người nó ngưỡng mộ và bạn nó nó chọn cái trước, trước mắt tiểu hoa yêu biến ra một con dao sắc bén tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo.
Vô hình phía đối diện dường như đã nói cái gì đó, Sở Từ bỗng dưng ngẩng đầu cười to. Y cười không kiềm chế được, ngay cả khóe mắt cũng ươn ướt, gằn từng chữ một: "Bởi vì ta chỉ là một tiểu hoa yêu không đáng được nhắc tới, cho nên phải chết thay cho người khác sao? Ta không đáng sống trên thế gian này sao?". truyện ngôn tình
"Chỉ vì ta là một tiểu hoa yêu, ngay cả quyền sinh tử cũng không được lựa chọn sao?"
"Đúng vậy, nàng là tiên tử cao cao tại thượng sa ngã, là báu vật của tất cả mọi người, ta chỉ là thứ ti tiện không ai quan tâm----"
Giọng nói của cậu đột ngột dừng lại, đôi mắt đỏ ao.
"Nhưng mà, ta cũng muốn sống." Cậu nhẹ nhàng nói.
"Ta cũng muốn sống, ta có sinh mệnh, ta muốn sống một cuộc sống tươi đẹp, muốn nh́n thấy trời đất, muốn gặp gỡ tất cả loại người trên thế gian này, ta muốn đi khắp các ngọn núi con sông---"
"Ta có tình cảm, rõ ràng ta còn sống, không phải công cụ các ngươi có thể tùy ý sử dụng."
Nước mắt của cậu lăn dài trong con ngươi màu hổ phách, bao phủ một tầng nước, sau đó mím môi ép buộc nước mắt thu về. Cậu nhìn vào một điểm trong khoảng không, nhỏ nhẹ nói câu cuối cùng: "Nếu nàng vì cướp đoạt mới cho ta sinh mệnh, ta thà chưa bao giờ nhận được."
Cả trường quay im lặng.
Sở Từ nhắm mắt nuốt xuống cảm giác chua xót, sau đó mở mắt nhìn đạo diễn đang ngồi trước mặt.
Vừa nhìn, chính cậu cũng thấy hoảng sợ: "Đạo diễn? Đạo diễn? Sao sắc mặt ngài khó coi vậy?"
Đạo diễn Vương sầm mặt đứng dậy. Ông cao lớn, khuôn mặt râu ria lồm xồm hung ác, Sở Từ sợ đến mức vô thức lùi lại, suýt chút nữa muốn gọi người.
.... Đừng nói vì diễn kém quá nên ông ấy muốn đánh cậu đấy nhé?
Vô số ý niệm nhanh chóng xẹt qua đầu cậu.
#Bàn cách chạy trốn khỏi xã hội đen#
#Mama con sợ#
#Giờ báo cảnh sát có muộn không#
Cùng với...
#Thuật phòng thân của phụ nữ Ả Rập# caiqueogiday
Ai ngờ, đạo diễn Vương phóng qua bàn, nắm lấy tay cậu.
"Yêu tinh của tôi ơi, sao bây giờ cậu mới đến!"
Sở Từ:....