Trên sân khấu#
MC: Cuộc thi đã đi những chặng đường dài đằng đẵng, các đội thi đã cống hiến hết mình, họ đã đem đến cho chúng ta những màn biểu diễn trên cả tuyệt vời, dù đội nào sẽ bước tiếp đội nào sẽ dừng lại thì họ vẫn sống mãi trong lòng người hâm mộ chúng ta. Tôi xin thay mặt toàn thể khán giả và ban giám khảo gửi lời chúc và lời chia buồn tới các đội thi. Sau đây tôi xin công bố kết quả của buổi diễn hôm nay ba đội thi xuất sắc lọt vào đêm chung kết cuộc thi âm nhạc thường niên là..... Xin chúc mừng......“The White” (đội của Min và Chi) với tổng bình chọn khán giả là 25,24 % và điểm từ ban giám khảo là 25,75 điểm, các bạn là đội đầu tiên bước vào đêm chung kết xin chúc mừng các bạn. Tiếp theo, xin chúc mừng.......đội “The Black” (Đội của Kiều My và Thiên Phong) với tổng bình chọn từ khán giả là 25,74% và điểm từ ban giám khảo là 29,75 điểm, xin chúc mừng các bạn. Và.... Đội cuối cùng được vào vòng chung kết chính là..... Xin chúc mừng.....“The First” (đội của một tiểu thư có tiếng nhưng chưa biết mặt). Các bạn là đội cuối cùng lọt vào vòng chung kết với tổng bình chọn từ khán giả là 19,17% và điểm từ ban giám khảo 29,5 điểm. Chúc mừng 3 đội!!!
# Nơi đợi xe đưa đón của các con ông cháu cha #
Min và tên Khang đang đợi Ken và Chi đi lấy xe nhưng Min không thể ngồi yên nhỏ bay nhảy đủ kiểu.
*Á... á....* tại nạn xảy ra (bàn chân nơi và cổ chân một ngã)
- Ui...za.... – Min ngồi một cục ôm chân, cảm giác đau chạy từ chân lên tới đầu.
- Em bị sao vậy? - Tên Khang đang ngồi gần đó đi điềm đạm lại hỏi hang.
- Hì..... Không sao - Ngước mặt lên nhìn Tên Khang cười trừ, chứ nói ra sợ hắn lại trêu nhỏ.
- Đưa Tôi xem có phải trẹo chân rồi không?
- Đâu... đâu có. Không sao?
Dù có nói gì thì chân Min cũng nằm trong tay hắn rồi.
- Em đúng là.... Có đau lắm không?- Hắn ngồi cau mài nhìn cổ chân ửng đỏ kèm chút triệu chứng sưng tấy.
- Không... Không có sao mà. – Rút lại.
- Đừng cử động. - Hắn giữ lại, cố tìm cách chữa trị.
Cùng lúc đó một cuộc hẹn không hề sắp đặt, họ nhìn nhau đầy máu lửa và lạnh lùng. Thiên Phong từ trong bước ra và lên tiếng trước.
- Chúc mừng em trai! cuối cùng cũng may mắn lọt vào vòng chung kết. - Giộng bởn cợt.
- Cảm ơn! Cũng nhờ phước anh cả. – Tên Khang đặt chân Min xuống đứng dậy để thêm phần khí thế.
- Nhưng đừng đắc thắng tôi không để cậu tiến thêm bước nào nữa đâu. – Tên Thiên Phong nở nụ cười nửa miệng.
- Được thôi tôi sẽ chờ. Xem anh sẽ làm gì để ngăn cản tôi.- Vẫn giữ đúng phong thái hằn ngày Tên Khang vô cùng bình thản trả lời
Thiên Phong không đôi co gì thêm hắn chuyển ánh nhìn sang Min.
- Đã lâu không gặp.
“Tên khốn đáng ghét, chuyện lần trước tôi chưa có dịp báo thù, lần này lại tự mò tới à?” Min liếc hắn dữ tợn.
- Dạo này cậu đổi khẩu vị rồi à? Không ăn “Nhà hàng” nữa mà giờ lại nhặt mớ “hàng rong” này để thưởng thức sao. Mùi vị không tệ chứ?
- Tên khốn. Anh có ý gì? – Min nổi máu.
- Cô ngốc à! Nhìn biểu hiện của cô chắc là chưa ngủ với nhau rồi. Tôi khuyên cô đừng ngây thơ quá thứ “hàng rong” như cô có dâng đến miệng cậu ta cũng chả thèm. Có cần tôi nói cho biết cô là người thứ bao nhiêu rồi không?
- Anh im miệng cho tôi! – Tên Khang quát lớn giọng rất căng.
- Tôi nói sai à? Không phải cậu là một người đào hoa sao? Kể ra thì cậu và bà ta thật giống nhau, vô cùng đào hoa, chỉ khác ở chỗ. Bà ta nằm ngửa để làm tiền còn cậu nằm sắp để tiêu tiền. - Hắn nhắn mạnh từng chữ làm lời nói hắn thật khó nghe.
- Anh đừng quá đáng. – Tên Khang nắm chặt tay, hắn cố kiềm chế, hành động sai sót của hắn sẽ gây một hậu quả khôn lường.
- Tôi quá đáng sao? - Tự chỉ vào mình vờ thắc mắc. – Không phải tôi chỉ nói sự thật thôi sao?
Tên Khang cố kiềm lại nỗi bực tức trong lòng, tay nắm thật chặt, chân bám thật sâu xuống đất. Vì hắn biết rằng Thiên Phong đang cố tình đem chuyện quá khứ của mẹ hắn ra đã kích. Trong lúc đó một bàn tay giữ tay tên Khang lại như muốn ngăn lại cơn nóng giận trong hắn, rồi vèo một cái.
*Bốp...* một cú đấm bay từ phía hắn về chỗ tên Thiên Phong.
- Tên khốn. Câm miệng cho tôi! Tôi không thể tin rằng những lời vừa rồi được thốt ra từ miệng một thiếu gia danh giá như anh. Nó thật bốc mùi. - Min lao người cho hắn một cú thật đau đớn.
- Con khốn. Mày dám... – Có chút xoay vòng sao khi nhận đòn vừa rồi của Min nhưng tên Thiên Phong vẫn đủ sức vung tay đánh trả lại.
Tuy nhiên Min của hôm nay không phải Min của lúc trước, nhỏ chặn lại tất cả rồi khống chế tên Thiên Phong.
- Không có gì là tôi không giám cả. Thế nên đừng thách tôi. - Đẩy hắn ra xa mạnh bạo
- Được! Hãy đợi xem tao sẽ làm gì mày. - Liếc nhìn Min bằng ánh mắt câm thù.
- Được thôi tôi sẽ đợi.
Tên Thiên Phong ôm thương tích + tức giận bỏ đi.
- Về thôi! – Min quay sang kéo tay tên Khang.
- Em không định giải thích với Tôi chuyện vừa xảy ra sao? - đứng im không nhúc nhích.
- Có chuyện gì đâu chứ. Chỉ là đuổi chó đi thôi.
- Em đã nghĩ đến hậu quả của chuyện này chưa?
- Tôi không cần biết. Tôi chỉ biết hắn làm anh không vui nên bị vậy là đáng đời.
- Ngốc. Lỡ em xảy ra chuyện gì thì sao? – Kéo nhỏ ôm vào lòng.
Tâm trạng Min lắng lại “Sẽ không có chuyện gì đâu? Tôi sẽ sống khỏe mạnh và sẽ không để bất kỳ ai làm hại tôi hay người thân bên cạnh tôi. Chi, Ken hay anh tôi đều sẽ bảo vệ”.
- Anh đừng lo quá... sẽ không sao đâu. - Bỗng Min khụy người rồi đổ xuống như cây mất rễ
- Em sao vậy?
- Chân.... Chân tôi...- Nãy giờ lo đánh nhau nên nhỏ quên mình bị trẹo chận luôn.
- Đồ ngốc này. Đứng im đó chờ Tôi một chút. - Nhận ra vấn đề hắn buông Min ra để nhỏ tự đứng trụ bằng một chân.
- Anh định làm gì?
- Lên đi. Tôi đưa em ra xe. - Ngồi xuống quay lưng về phía nhỏ. – Mau lên còn đợi gì nữa? Bọn họ đang đợi chúng ta đó.
Nhỏ bấm bụng ngại ngùng leo lên, choàng tay qua cổ hắn, nhỏ nhận ra tấm lưng hắn rộng và ấm áp biết bao nhiêu. Đi được một đoạn tên Khang dừng lại.
- Theo bản tính của anh ta thì không dễ gì bỏ qua chuyện lúc nãy đâu. Nên để tránh chuyện không hay xảy ra. Từ ngày mai em không được rời khỏi tôi nửa bước.
- Gì chứ? Anh đừng quá đáng. Tôi tự lo được, không cần anh bảo vệ.
- Nếu em không ngoan ngoãn nghe lời thì đừng trách tôi dùng biện pháp mạnh.
- Anh đang đe dọa tôi sao?
- Không. Tôi chỉ muốn bảo vệ người tôi yêu thôi.
# Bên phía tên Thiên Phong#
Đang mang một mớ thuốc nổ trên người hắn đi như có thể nổ bất cứ lúc nào.
*ầm...* Tông vào nhau.
- Chết tiệt! Cô đi đứng không có mắt à?
- Em... Em xin lỗi... tại em có việc gấp quá. - Giọng nói nhỏ nhẹ êm tai, đầy quyến rủ vang lên.
Hắn đưa mắt nhìn, một cô gái thân hình mảnh mai, đôi mắt to tròn, đôi mài lá liễu, vô cùng xinh đẹp và dịu dàng hiện lên như tiên nữ mới hạ phàm, hồn hắn như lạc đi vào cõi mộng.
- Anh à? Anh không sao chứ? – cô gái lây nhẹ.
- Tôi... tôi không sao? Tiểu thư... đây là?
- Em là Linh Ngọc thành viên của nhóm The First. Chúng ta đã gặp nhau vài lần rồi nhưng chắc anh không nhận ra em đâu. Xin lỗi đã đụng trúng vào anh.
- Không sao. Tôi cũng có lỗi. Xin lỗi đã lớn tiếng. Tôi có chút chuyện nên hơi bực mình.
- Không sao. Anh không trách em là em vui rồi. Xin lỗi em có việc đi trước.
- Chào tiểu thư.
- Chào anh.
Họ lướt qua nhau đầy ẩn ý.
# Ngày hôm sau#
Tên Khang đứng trước phòng Min gõ cửa.
- Em có trong đó không?
Nhưng không ai trả lời. Một người hầu đi ngang qua bắt gặp và lên tiếng.
- Tiểu thư Linh Lan đã ra ngoài từ sáng sớm.
- Vậy sao? Cô ấy có nói là đi đâu không?
- Dạ thưa! Không.
- Vậy cô có biết cô ấy đi với ai không?
- Hình như... Tiểu thư chỉ đi một mình. Nhìn tiểu thư có vẻ gấp gáp.
- Được rồi. Cảm ơn cô.
Hắn móc điện thoại gọi ngay cho Min nhưng nhỏ chẳng bắt máy, reo đến cả mười mươi lần cũng không ai trả lời. Vừa tắt máy để lo lắng hắn lập tức nhận được cuộc điện thoại từ biệt thự riêng của mình.
- Thiếu gia. Có chuyện không hay rồi. Cậu trở về mau.
- Có chuyện gì?
- Đại thiếu gia... Cậu ấy vừa đến đây.
- Ông nói sao? Anh ta đến đó để làm gì.
- Sáng nay cậu ấy dẫn một đám người đến đạp phá đồ đạc trong phòng tiểu thư Linh Lan.
- Có chuyện đó sao. Tôi biết rồi. Đừng nói chuyện này với Linh Lan. Tôi sẽ về ngay.
- Thật ra...tiểu thư... Tiểu thư đang ở đây rồi. Tâm trạng cô ấy xem ra rất kích động. Từ lúc xảy ra chuyện cô ấy đã đóng chặt cửa phòng không để ai vào cả.
- Tôi sẽ về ngay. - Cúp máy và lập tức quay về.
# 2 tiếng sau, Tại biệt thư của Tên Khang#
Hắn bước những bước chân thật hối hả, khuôn mặt đầy lo lắng.
- Thiếu gia! cậu về rồi.
- Linh Lan đang ở đâu?
- Tiểu thư vẫn ở trong phòng chưa hề bước ra ngoài.
Cố chạy thật nhanh băng qua hết đoạn cầu thang đến trước cửa phòng của Min.
*Cốc cốc*
- Linh Lan. Mau mở cửa!
-...* Không trả lời*...
- Nếu em không mở cửa tôi sẽ tông cửa vào.
Chẳng một ai đáp lại, sự yên tĩnh phía bên trong làm người ta lo sợ. Hắn hít một hơi thật dài lấy đà tông mạnh vào cách cửa *Rầm...* Cách cửa đổ sầm xuống. Căn phòng hiện lên như một mớ hỗn độn, tất cả đồ đặt đều bị lục tung lên. Những cuộn băng nằm lăn lóc, mảnh vỡ chai, lọ thủy tinh rãi khắp sàn nhà. Căn phòng tưởng chừng như vừa bị một cơn bão dữ dội càng quét. Trong một góc tối, sát mép giường, Min ngồi lặng thinh gục mặt, nhỏ ôm khư khư thứ gì đó trên tay chẳng rõ. Tên Khang tiến từng bước chậm rãi lại gần.
- Em không sao chứ?
Min ngẩng mặt lên đưa đôi mắt xưng đỏ vì khóc quá nhiều nhìn hắn, những giọt nước mắt vẫn cứ trào ra không ngớt. Min cắn chặt môi nhưng không thể ngăn nổi những tiếng nấc nghẹn lời.
- Nó... Nó vỡ rồi. – Min chìa ra một hộp âm nhạc cũ đã vỡ thành từng mảnh. Đây chính là món quà duy nhất mà ba Min đã tặng, hơn thế nữa nó còn là món đồ quý giá từ người thầy mà Min trân quý. Ông đã dày công lồng một bài hát độc quyền vào chiếc hộp này. Đây có thể xem là thứ quý giá hơn cả mạng sống của Min.
Nhưng giọt nước mắt Min làm lòng tên Khang quặn thắt, hắn chưa bao giờ thấy Min buồn nhiều đến vậy.
- Đừng khóc nữa. Mọi chuyện sẽ tốt thôi. Tôi đã đến bên em rồi.
Tên Khang lau đi những giọt lệ đang đẫm trên má của Min rồi ôm chầm lấy nhỏ, cố làm dịu đi nỗi buồn trong Min nhưng chẳng thể càng lúc những tiếng nấc càng to hơn, nước mắt càng nhiều hơn. Rồi bất chợt lặng im.
- Em sao vậy Linh Lan. Linh Lan. - Đỡ lấy Min với vẻ mặt vô cùng lo lắng - Mau gọi bác sĩ.
Min ngất đi vì mệt.