Một đêm ngủ không ngon, sáng hôm sau Ngô Song vác theo cặp mắt gấu trúc đi làm. Vừa đến công ty liền nghe được tin tức làm mọi người phẫn nộ, bên bất động sản Đức Áo thế nhưng lại lấy ý tưởng của cô, đi tìm công ty quảng cáo khác để làm một bản quảng cáo hoàn chỉnh, vô sỉ đến thế là cùng!
"Đây là sao chép, là đạo văn, chúng ta phải đi tố cáo hắn!" Sáng sớm, trong văn phòng tổ a bởi vì chuyện này mà nháo thành một đoàn, Ngũ Hoa tức giận đem báo chí xé nát.
"Chúng ta bỏ ra nhiều tinh lực như vậy, còn phí biết bao nhiêu thời gian, tăng ca làm cả đêm, bọn họ lại chê bai đủ điều. Tên Hoàng tổng đó còn lấy đi toàn bộ ý tưởng, cái đồ không biết xấu hổ, tôi chưa gặp ai không biết xấu hổ bằng hắn, cần phải tố cáo hắn!" Những người khác cũng vì thế mà tức giận bất bình.
Nghe xong nhiều lời oán giận như vậy, tâm trạng Ngô Song càng đi xuống, nhìn thấy ý tưởng tổ mình cực khổ suy nghĩ ra bị đạo mất, làm sao cô lại không nghĩ tới sẽ bắt đối phương trả giá? Nhưng mà, rốt cuộc bọn họ đạo chỉ là ý tưởng trên văn bản, không có độc quyền, nếu như đối phương sao chép toàn bộ, cùng lắm chỉ có thể chỉ trích hắn vô sỉ mà thôi.
Trong lòng mọi người đều rất rõ ràng, việc kiện tụng chỉ thêm lãng phí thời gian cùng tài lực. Nếu như có thắng kiện đi nữa, thì bồi thường không được bao nhiêu tiền, nói không chừng còn vô ý giúp hắn làm tuyên truyền miễn phí cũng nên.
Tóm lại, trong ngành này gặp được tình huống như vậy, thông thường các công ty sẽ chọn cách một sự nhịn chín sự lành, tránh những phiền toái không cần thiết.
Không lâu sau đó, sự việc buồn bực của tổ a truyền tới tai Lão Du, lão lập tức "Triệu kiến" Ngô Song, nói một đống lời an ủi, cuối cùng để cho bọn họ không cần bức xúc như vậy, miễn cho ảnh hưởng đến công ty.
Ngô Song ứng phó một chút, đang định rời đi, Lão Du gọi cô lại.
"Đúng rồi, ta có chuyện quên nói với cô, rất có thể Phương thiếu phải đi."
"Có ý gì?" Ngô Song dừng bước chân, quay đầu lại nhìn thẳng vào Lão Du.
Lão Du bị cô nhìn đến có chút mất tự nhiên: "Phải đi chính là không làm ở đây nữa, còn có thể có ý gì chứ? Dù sao Phương thiếu cũng là cháu của chủ tịch, chỉ ở đây rèn luyện mà thôi, không có khả năng cả đời ngây ngốc tại nơi này, còn tập đoàn ai tới kế thừa?"
Phương Thiếu Tắc phải đi, vì sao hắn chưa từng nhắc tới với cô, vì sao Lão Du đều đã biết, còn cô lại không biết.
Tâm tình Ngô Song như bị một màn khói bao phủ, chơi vơi như đang ở đáy vực sâu. Cô không nói gì, gắt gao mà nắm chặt mắm tay, biểu tình thâm trầm khiến Lão Du giật nảy mình.
"Cô làm sao vậy? Không phải theo như cô đã nói sao, việc của bất động sản Đức Áo không có biện pháp, chúng ta cũng chỉ có thể cho qua. Gặp được loại sự việc như thế này cũng là không thể tránh khỏi, chỉ có thể tự nhận xui xẻo." Lão Du còn tưởng rằng Ngô Song để ý chính là sự việc đạo ý tưởng kia.
"Không có việc gì, tôi đi trước." Ngô Song chỉ nói một câu, đầu cũng không ngoảnh lại mà đi ra ngoài.
"Tính tình thật là......" Lão Du lắc đầu, thở dài.
Chân Ngô Song vừa đi ra khỏi văn phòng giám đốc, sau lưng, La Hãn Quốc không biết sống chết liền xuất hiện, thấy vẻ mặt Ngô Song không tốt thì bắt đầu bỏ đá xuống giếng.
"A, Ngô tổ trưởng, nghe nói ý tưởng tổ các người bị người ta sao chép? Thiệt hay giả vậy, xui xẻo vậy sao!"
Nếu là bình thường, chắc chắn Ngô Song sẽ không thèm để ý tới hắn. Nhưng mà, giờ phút này cả người Ngô Song rất khó chịu, không dễ chọc vào. Cô dừng chân lại, ngẩng đầu, hung hăng trừng mắt nhìn vào mắt La Hãn Quốc, chỉ nói một chữ: "Biến!"
La Hãn Quốc bị hoảng sợ, nói chuyện cũng nói lắp: "Cô...... Cô nói cái gì?"
"Tôi-kêu-anh-biến." Ngô Song tới gần một bước, ánh mắt như muốn giết người.
La Hãn Quốc bị doạ muốn tè ra quần, lùi lại vài bước, vừa lui vừa mắng: "Cái bà điên này, hung dữ như vậy, không trách được đàn ông nhìn thấy cô liền bỏ chạy......"
Ngô Song giơ nắm tay lên.
"Đàn ông tốt không thèm hơn thua với phụ nữ!" La Hãn Quốc chạy trối chết, nhìn theo tấm lưng kia là biết, khẳng định trong chốc lát nữa hắn sẽ thêm mắm thêm muối mà đem chuyện này đi truyền khắp công ty.
Tuy rằng La Hãn Quốc bỏ chạy, nhưng lời hắn nói tựa như một con đao, hung hăng cứa từng nhát vào lòng Ngô Song.
Đúng, cô điên, cô hung dữ, đàn ông nhìn thấy cô liền bỏ chạy, cho nên Phương Thiếu Tắc vì nguyên nhân này mới đi sao? Nhưng vì sao một câu hắn cũng không để lại?
Ngô Song gắt gao mà bóp chặt di động, vài lần muốn gọi điện thoại hỏi hắn cho rõ ràng, nhưng đều cầm lên lại buông xuống.
Cô rất muốn chính miệng hỏi Phương Thiếu Tắc, hỏi hắn đến tột cùng là nghĩ như thế nào, hỏi hắn có phải đã chán ghét đoạn tình cảm này hay không, hỏi hắn có phải không muốn trở về nữa...... Vô số vấn đề này, cứ vướn ở ngực Ngô Song, cơ hồ làm cô không thể nào hít thở được.
"Chị Ngô Song có điện thoại, là khách hàng tìm chị, hình như có việc gấp!" Ngũ Hoa từ trong văn phòng vội vã chạy ra, cắt ngang suy nghĩ của Ngô Song.
Cô không thể không thu hồi cảm xúc, buộc chính mình tạm thời buông tất cả, cố gắng tập trung vào công việc.
Một cuộc lại một cuộc điện thoại, một phần lại một phần văn kiện, vĩnh viễn cũng tiếp khách hàng không xong, vĩnh viễn cũng không hết công việc...... Công việc này, cô đã từng coi là một phần không thể thiếu trong sinh mênh, hiện giờ lại trở nên vô cùng mệt mỏi.
Mười giờ tối, hôm nay cũng là buổi tối cuối tuần.
Ngô Song ở trên máy tính gõ xong một chữ cuối cùng, ngồi yên nữa giờ đối mặt với màn hình máy tính đen nhánh, lúc này mới đứng lên, chuẩn bị về nhà.
Vào thu, thời tiết bắt đầu trở gió, công ty người đã về hết, người đi trên đường ít đến đáng thương. Ngô Song lê tấm thân mệt mỏi, một mình đi trên con đường lớn trống trải, mỗi một bước đi cũng rất nặng nề.
Cô có chút hối hận mình tan làm sớm như vậy, cô hẳn là tiếp tục làm việc, ít nhất làm việc có thể giúp đầu óc cô có việc để suy nghĩ. Mà hiện tại, cô đi ở trên đường lớn này, trong đầu nghĩ đến những chuyện đã xảy ra mấy ngày nay, chúng đều có liên quan đến người kia, mà cô lại không bỏ xuống được.
Trời nổi gió, ánh đèn nê ông bên đường trông càng có vẻ lạnh lẽo, giống như tâm trạng Ngô Song hiện tại vậy.
Giờ phút này, nội tâm Ngô Song mệt mỏi, làm thân thể càng mệt mỏi hơn, bỗng nhiên cô như bị kiệt sức, bước đi không còn cảm giác.
Cô đi lên những bậc thang ở ga tàu điện ngầm, từng bậc thang cứ nối tiếp nhau, chân cô đi trên đôi giày cao gót bén nhọn, mỗi bước chân nặng nề giẫm lên, làm cô thêm đau nhói khó chịu. Không biết ai đã từng nói, tình yêu không thích hợp giống như đi đôi giày không vừa chân, mang càng lâu, chân đau càng nhiều.
Giờ phút này, Ngô Song rất mệt, rất mệt, mệt đến mức không muốn đi trên đôi giày này nữa......
Cô ngồi xổm xuống, đem cởi đôi giày cao gót ở chân ra, để chân trần tiếp tục đi xuống bậc thang. Ngay lúc này, bỗng nhiên một người từ sau lưng cô đi lên ôm eo Ngô Song, sau đó bế ngang hông cô lên.
Ngô Song bị hoảng sợ, ngẩng đầu, đối diện là đôi mắt quen thuộc.
Là hắn, Phương Thiếu Tắc.
Cô đang nằm mơ phải không?
Bỗng nhiên vào lúc này, Ngô Song đã không biết đâu là hiện thực, đâu là cảnh trong mơ. Thậm chí, cô càng hy vọng mình chỉ đang nằm mơ, bởi vì chỉ có ở trong mộng, cô mới cho phép chính mình ủy khuất, cho phép chính mình khóc lớn một trận.
Nước mắt từ từ đong đầy trong hốc mắt Ngô Song, từng giọt lăn dài xuống đôi má tái nhợt của cô, để lại hai hàng lệ trong suốt.
Phương Thiếu Tắc ngây dại, bị một màn này của Ngô Song làm cho cả kinh không biết phải làm sao.
Hắn biết khi mình đi có chút vội vàng, cũng biết mình gần đây hơi lạnh nhạt với Ngô Song, thật vất vả lắm hăn xử lý xong chuyện trong nhà, gấp gáp trở về muốn cho cô một sự bất ngờ, đền bù việc mấy ngày nay mình không quan tâm đến cô.
Nhưng mà Ngô Song lại khóc trước mặt hắn, không tiếng động mà khóc thút thít, mang theo chua xót và uỷ khuất nói không nên lời, trong lòng Phương Thiếu Tắc đều bị cuống cả lên.
"Em làm sao vậy, đừng khóc, em đừng khóc mà......" Phương Thiếu Tắc gấp đến độ mất hồn, muốn buông Ngô Song xuống để lau nước mắt trên mặt cô.
Hắn vừa muốn buông tay, Ngô Song liền vòng tay qua cổ hắn, cô nói: "Phương Thiếu Tắc, ôm tôi về nhà."
"Được, tôi ôm em về nhà, nhưng mà em đừng khóc nữa...."
"Ừm." cô ngừng khóc, ngoan ngoãn gật đầu, đem khuôn mặt đầy nước mắt dán lên ngực Phương Thiếu Tắc, nghe âm thanh từng nhịp tim hỗn loạn của hắn.
Bùm, bùm, bùm...
............
Phương Thiếu Tắc ôm Ngô Song trở về nhà, trên đường về hai người chưa nói với nhau câu gì, Ngô Song là không muốn nói, Phương Thiếu Tắc càng không dám nói.
Tuy rằng đến bây giờ hắn vẫn không rõ ràng lắm vì sao Ngô Song lại khóc, nhưng là trực giác nói cho hắn biết, nguyên nhân cô khóc cũng vì hắn. Có lẽ là hắn đi lâu lắm, có lẽ là hắn không có nói tin tức của mình cho cô biết, lại có lẽ là hắn làm sai chuyện gì khác.
Phương Thiếu Tắc càng nghĩ càng áy náy, ôm Ngô Song vào cửa, rốt cuộc nhịn không được mở miệng giải thích: "Thật ra lần này bỗng nhiên tôi về nhà là bởi vì......"
Hắn còn chưa nói xong, bỗng nhiên Ngô Song kề sát vào, hung hăng hôn lên môi hắn.
"Ưm......"
Phương Thiếu Tắc bị bất ngờ, trừng lớn hai mắt, cưỡng hôn người ta nhiều lần như vậy, rốt cuộc hôm nay đã bị người ta cưỡng hôn lại một lần. Thì ra đây là cảm giác bị người ta cưỡng hôn, căn bản không kịp nghĩ cái gì, đầu óc trống rỗng.
Nhưng mà sự việc kế tiếp lại làm Phương Thiếu Tắc càng không thể tưởng được.
Ngô Song hôn tới tấp, hoàn toàn không có ý muốn dừng lại, hai người từ ngoài cửa hôn tới phòng khách, lại từ phòng khách hôn tới phòng ngủ, cuối cùng cả hai đều ngã xuống giường.
Phương Thiếu Tắc đã lấy lại tinh thần đôi chút, tuy rằng thân thể đang phản ứng kịch liệt, nhưng là đầu óc lại rất thanh tỉnh, hắn ấn bả vai Ngô Song, đem cô đẩy ra một chút, hỏi: "Song Song, em muốn làm gì?"
"Làm cậu."
Phương Thiếu Tắc sắp không thể nhịn được nữa: "Em chắc chắn?"
"Tôi giống đang nói giỡn sao?" cô hỏi lại.
Giờ phút này, Ngô Song đè trên người hắn, hai con ngươi đen nhánh hừng hực như ngọn lửa, thiêu đốt thân thể cùng linh hồn của hắn.
Trong nháy mắt, ngọn lửa trong mắt Phương Thiếu Tắc cũng bốc cháy, hắn không hề do dự xoay người lại áp Ngô Song dưới thân mình, thân thể cúi xuống, không chút do dự hôn lên.
Những nụ hôn liên tiếp rơi xuống, hơi thở cả hai trở nên gấp gáp, bùng lên ngọn lửa nguyên thủy nhất của loài người.
Đây là ngọn lửa cực nóng mà kịch liệt nhất trên đời, một khi lửa đã bùng lên, giống như đốm lửa cháy trên đồng cỏ, không còn đường quay lại, chẳng sợ lửa thiêu đốt thân thể, cũng sẽ không cho người ta một chút hối hận nào.
Đến khi ngọn lửa này qua đi, có là nắm tro tàn Ngô Song cũng mặc kệ.
Giờ phút này, cô chỉ nghĩ muốn mình lưu lại một chút ký ức chân thật về Phương Thiếu Tắc, về tình yêu ngắn ngủi của bọn họ......
________..._________