*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tác giả: Lệ Chi Quả Tương
Editor: Danh
Trình Viễn nhìn người đàn ông cởi giày bước vào phòng khách rồi thong thả chậm rãi đi vào phòng tắm.
Men say vẫn còn nhưng ở khía cạnh nào đó vẫn cực kỳ tỉnh táo.
Thân là người từng trải sao mà anh ta không hiểu được, Trình Viễn thở dài lắc đầu, quên đi, loại việc này cần có thời gian để tiếp nhận, anh ta nhìn bóng lưng của Cố Gia An rồi thản nhiên bỏ lại một câu.
"Cuối tuần tôi đến tìm cậu xem UEFA nhé, người thất tình là người cô đơn và cần có bạn bè bên cạnh nhất."
Vừa định ra khỏi cửa lại bị mèo con chặn đường.
Thanh Mạn tội nghiệp đã đói cả đêm, chặn Trình Viễn ở trước mặt kêu meow meow, đàn anh, đổ thức ăn cho mèo đã rồi đi!
"Sao lão Cố lại nuôi mèo nhỉ."
Trình Viễn lẩm bẩm bế mèo con lên, "Mèo con làm sao thế?"
Động tác của Trình Viễn rất nhẹ nhưng Thanh Mạn cảm thấy không được tự nhiên nên quẫy nhảy ra khỏi cánh tay của anh ta chạy đến bên bát cơm của mình, kêu la thảm thiết.
Làm sao vậy?
Đói! Muốn! Chết!
Trình Viễn nhanh chóng hiểu ra, quay đầu nhìn thấy kệ thức ăn cho mèo, theo tiềm thức than một tiếng, "Vãi n."
Vừa rồi tối quá không để ý, dựa vào vách tường có một cái khung leo trèo cào móng xa hoa cao 2 mét lại còn có ba cái đệm êm ái và thoải mái. Anh vô thức quét một vòng quanh mặt đất, xác định chỉ có một con mèo và một cái bát trống duy nhất.
Có vẻ như Cố Gia An đã thật sự thay đổi tính cách, còn có lòng nuôi dưỡng mèo.
Thanh Mạn háo hức chờ ăn, dùng tiếng kêu nhắc nhở Trình Viễn chạy nhanh đổ giúp cô thức ăn cho mèo.
Dù sao cũng không phải tiền của mình, hành động không chút nương tay, Trình Viễn đổ giúp cô một bát đầy, lập tức nhìn thấy con mèo lao vào chiếc bát.
Wow, tốc độ ăn như kia, góc độ há mồm kia, chậc chậc.
Trình Viễn lẩm bẩm tự nói: "Bảo sao lại béo như thế."
Thanh Mạn: "...."
Loảng xoảng——
Một tiếng vang lớn lanh lảnh giống như thứ gì đó đập vào sàn nhà, tiếng vang bị khuếch đại do phòng tắm rộng rãi và đêm khuya yên tĩnh.
Trình Viễn vội vàng chạy vào phòng tắm, Thanh Mạn cũng ngừng ăn chạy theo, trên mặt Cố Gia An đầy những bọt nước, giá treo khăn tắm phía sau lưng rơi xuống mặt đất, thanh nhựa thẳng màu trắng trực tiếp rời ra.
"Không có gì đâu, chỉ là lúc lấy khăn tắm hơi mạnh tay xíu."
Sau khi rửa mặt bằng nước lạnh, Cố Gia An đã tỉnh táo hơn nhiều, nhìn bãi chiến trường phía sau lưng, anh lấy hai chiếc khăn giấy lau khô những bọt nước trên mặt.
Làm anh ta giật cả mình! Trình Viễn thở phào một hơi, đột nhiên nhìn thấy cốc nước màu hồng trên bồn rửa mặt.
"Không sao đâu lão Cố, cậu xem cốc súc miệng Tiểu Hạ cũng chưa lấy, điều này chứng tỏ cô ấy thực sự không rời đi, con gái ấy nếu một lòng nhẫn tâm muốn chia tay với cậu thì sẽ chẳng lưu lại bất cứ đồ vật gì ở nhà cậu cả."
Thanh Mạn gật đầu, cô là.
Cô là thật lòng muốn chia tay với anh.
Cô cũng cẩn thận thu dọn trong một tuần, trong nhà anh cũng không còn thứ gì, ngay cả chiếc dây buộc tóc đóng bụi ở tủ đầu giường, cô cũng vứt từ lâu.
Đây không phải cốc súc miệng của cô.
Là của bạn gái tiếp theo của Cố Gia An.
Cố Gia An rũ mặt, gương mặt vốn dĩ trắng trẻo của anh càng trông nhợt nhạt hơn dưới ánh đèn.
Có loại người sinh ra đã hấp dẫn người khác đi lấy lòng, sợ anh không vui vẻ, sợ anh không hài lòng nhưng anh lại là người khó lấy lòng nhất.
Cố Gia An chính là người như vậy.
Chính vì vậy, Trình Viễn mới sốt ruột mở miệng muốn an ủi anh, không ngờ lại thấy sắc mặt của anh không những không có chuyển biến tốt đẹp mà còn trở nên khó coi hơn, não bị ô nhiễm cồn giờ mới nhớ ra hồi chiều gọi điện thoại cho Thanh Mạn nhưng số điện thoại của đối phương đã xóa bỏ.
Đi như này còn không nhất quyết?!
Anh ta chuyển đổi ý, "Không phải, cậu nói xem Tiểu Hạ cũng thật là quá đáng, sao còn chưa thu dọn đồ đạc xong....."
Nói xong anh ta định bắt đầu ném cốc nước súc miệng đi nhưng lại bị Cố Gia An ngăn lại.
"Đó không phải của cô ấy."
Khuôn mặt anh tuấn của người đàn ông lộ ra nụ cười châm biếm, "Là do tôi không quen nên mua về đặt ở đó."
Trình Viễn: "....."
Thanh Mạn: "....."
"Giờ vờ như cô ấy vẫn còn ở trong cái nhà này, bằng không....."
Anh ném cục khăn giấy vào thùng rác, không nói câu tiếp theo.
Thanh Mạn ngơ ngác nằm nhoài trên sàn nhà trước cửa phòng tắm, thầm nghĩ, hóa ra, Cố Gia An không có người mới.
Vậy, đây là chuyện tốt.... Sao?
Có vẻ như bạn trai cũ vẫn còn thích mình, vậy tại sao khi cô nói bóng gió muốn kết hôn, anh lại nói đợi một chút, sau đó đợi mãi cũng chẳng đợi được.
Anh không biết cô đã lấy biết bao nhiêu can đảm để đưa ra gợi ý vào lúc đó.
Cuối năm ngoái, Thanh Mạn tham dự đám cưới của một người bạn cùng lớp đại học, rất nhiều bạn bè đi hai người đến dự lễ cưới cưới, chỉ có cô và hai cô gái khác đi một mình. Hai cô gái ấy vẫn chưa yêu đương còn cô thì do bạn trai đi công tác.
Cố Gia An không tới, nhưng mọi người đều nhớ màn phát cơm chó của hai người ở đại học nên đương nhiên cô không chạy thoát khỏi bị hỏi tiến triển của mình và Cố Gia An hiện nay.
Khi bạn bè đại học tò mò hỏi cô định ngày nào vào lúc nào, cô xấu hổ trả lời, còn chưa định ngày.
Thế là nhóm bạn lập tức nhiệt tình khuyên bảo cô với tư cách người từng trải, đặt khách sạn kết hôn rất khó, nhất là khách sạn có điều kiện tốt thì phải đặt trước ít nhất nửa năm. Việc chuẩn bị cho đám cưới cũng rất phức tạp và mệt mỏi nên mọi thứ đều phải chuẩn bị từ trước.
Cô càng xấu hổ hơn, đối mặt với hàng loạt lời đề nghị, cô chỉ có thể giải thích rằng việc kết hôn hay không vẫn chưa được quyết định.
.........
Hiện trường vốn náo nhiệt nhất thời im lặng.
Cuối buổi tối tan tiệc, mọi người đều tập trung ở dưới tầng khách sạn, từng người nấn ná đi nhờ xe cùng hướng, hiện trường lại một lần nữa ồn ào hỗn loạn, cô chợt nghe thấy có người nhắc đến tên mình.
"Hạ Thanh Mạn và Cố học trưởng yêu nhau đã lâu nên không còn cảm giác gì mới mẻ nữa, không công bố cũng không chia tay. Nếu họ chia tay vào lúc này, mọi người xung quanh sẽ nói đàn ông làm lỡ tuổi thanh xuân của con gái nhưng kết hôn cũng không phải là chuyện đơn giản như vậy."
Người bên cạnh dứt khoát thẳng thắn đưa ra kết luận đi vào lòng đất, "Tao nghĩ không kết hôn đâu, thật ra rất đơn giản mà, nếu muốn cưới thì đã cưới rồi, sao lại trì hoãn lâu như vậy."
Đêm đông gió lạnh thổi qua, làm lạnh đến nỗi mũi và hốc mắt của người ta đỏ bừng.
Bảy năm quả thực rất lâu.
Cô nghĩ, cô thật sự sợ hãi.
Ngay cả bị bệnh cô cũng không muốn nói cho anh, sợ anh sẽ trì hoãn công việc của mọi người. Cô muốn có một gia đình hạnh phúc, trong trường hợp ấy, dù có được đáp lại hay không, chỉ cần cô nói với anh một lần trước Tết là được.
Cô hỏi anh về dự định năm mới, có nên về thăm nhà bố mẹ hai bên và nói chuyện của hai người họ hay không, có lẽ đó cũng không phải là gợi ý mà là công khai luôn.
Nhưng anh lại nói đợi thêm chút.
Dù sao trong thế giới của anh, công việc luôn xếp thứ nhất, gia đình và bạn bè xếp thứ hai, còn cô miễn cưỡng lắm mới có thể xếp thứ ba?
Cô không biết.
Thanh Mạn không ngủ trong ổ mèo mà lại đi đến phòng ngủ của hai người, cẩn thận quan sát Cố Gia An.
Anh vẫn chỉ ngủ nửa giường, sẽ đột ngột tỉnh dậy để xem điện thoại có tin nhắn gì không, hóa ra tất cả chỉ là do anh chưa quen sao?
Bảy năm, dù có yêu hay không, thói quen đã hình thành từ lâu, mọi dấu vết về cô đột nhiên bị xóa sạch khỏi thế giới của anh, chưa quen cũng là chuyện bình thường.
Thanh Mạn cuộn tròn bên mép giường, quên đi, không nghĩ nữa.
Vấn đề bây giờ không phải là anh có yêu mình hay không mà làm cách nào để biến trở lại.
-
Cuối tuần, không chỉ có mình Trình Viễn tới đây mà con mang theo một con mèo Ragdoll.
Lông dài, con ngươi xanh, đẹp đến kỳ cục.
Vốn dĩ Trình Viễn không có hứng thú với những thú cưng như chó mèo, nhưng vào tối thứ sáu hôm đó, chỉ sau hơn mười phút ở biệt thự của Cố Gia An, anh ta đột nhiên cảm thấy nuôi một con mèo cũng tốt, ít nhất trong nhà cũng không trống trải như vậy.
Đúng lúc trong vòng bạn bè có người bạn muốn bán lại con mèo vì vợ cậu ấy mang thai, cơ hội ngàn năm có một, anh ta lập tức thu nhận.
"Con mèo này hoàn toàn không thân với tôi, lấy về toàn chui dưới gầm giường thôi."
Trình Viễn thả con mèo ra, "Trông nó sợ hãi thật đáng thương nên mang nó tới kết bạn."
Trình Viễn chưa từng nuôi mèo, hoàn toàn không biết mèo với mèo cần thời gian để thích nghi với nhau mà chuyện kết bạn như này lại càng khó.
Nháy mắt con mèo Ragdoll xinh đẹp chui vào gầm ghế sô pha, Trình Viễn cạn lời, quay đầu tìm Thanh Mạn lại thấy Thanh Mạn đang chăm chú nằm nhoài trên bàn trà, đôi mắt to nhìn chằm chằm vào màn hình TV, xem quảng cáo không biết chán.
Hừ, sao quảng cáo lại đẹp mắt như vậy nhỉ, quái lạ, bình thường xem video để giảm bớt thời gian quảng cáo cô tình nguyện nạp vip, bây giờ ngột ngạt một tuần rồi cuối cùng cô mới được nhìn thấy TV, tựa như người bạn già nhiều năm không gặp vậy.
Người bạn cùng nhau đi đến cuối đời!
"Lão Cố, sao mèo nhà cậu lại xem TV giống như một con người thế."
Cố Gia An cầm bát đũa bước ra khỏi phòng bếp, "Sao cậu tới sớm vậy?"
Lúc anh nói chuyện, con mèo Ragdoll đột nhiên chui từ gầm ghế sô pha ra và đuổi theo sau mông Cố Gia An.
"Không phải chứ, tại sao ngay cả mèo cũng thích cậu hả, nếu là mèo cái tôi còn nhịn nhưng mẹ nó là con đực đấy, tôi muốn phát điên mất thôi!"
Trình Viễn tức giận không thể nhịn nổi, định tiến lên túm lấy Bố Ngẫu ôm vào lòng, ai ngờ nó lại quấn chân Cố Gia An điên cuồng làm nũng.
Bộ lông trắng như tuyết thành cây lau nhà miễn phí, hiếm khi lăn lộn một bữa, lau chùi sàn nhà đến sáng loáng.
Thanh Mạn quay đầu liếc nhìn.
Hừ, đồ mèo không có phẩm hạnh.
Nhưng 30 giây sau cô không thể chịu nổi Bố Ngẫu điên cuồng làm người khác chú ý ngay trước mặt Cố Gia An, cô uyển chuyện nhảy khỏi bàn cà phê và lắc lư một vòng trước mặt Cố Gia An.
Học đi, loài mèo không cao giống như cô không thể với tới được, chú ý địa vị của mình, như vậy loài người mới có thể....
Ngay sau đó cô bị Cố Gia An dùng dép lê đẩy ra.
Người đàn ông rũ mắt, lạnh lùng liếc nhìn cô, "Làm gì mày cũng chặn đường."