Tác giả:Lệ Chi Quả Tương
Editor: Danh
Lúc ấy mua trà chanh còn xảy ra một chuyện rất thú vị.
Cố Gia An đang xếp hàng thì gặp một người đẹp nổi tiếng trên mạng đến tiệm trà sữa để quay video về quán.
Lúc anh đang xếp hàng, cô gái đến phỏng vấn anh có hay uống ở quán này không, là cảm thấy ngon đến mua thêm hay là thấy nó rất hot trên mạng nên thử lần đầu?
Anh nói, bởi vì bạn gái muốn uống.
Nhưng anh đoán cô gái nổi tiếng trên mạng hoàn toàn không nghe lọt tai, bởi vì cuối cùng đến lượt anh mua trà chanh, cô ta đợi ở bên kia đã uống hết một ly lại tới phỏng vấn anh.
"Soái ca, anh nghĩ sao về hương vị ly trà chanh của quán này?"
Anh nhìn chiếc cốc trống rỗng trong tay của người nổi tiếng trên mạng và nói, đó là bạn gái anh muốn uống, anh không biết.
Cuối cùng, Thanh Mạn vừa ra khỏi trung tâm thương mại đã nhìn thấy một hàng xếp hàng dài bên ngoài quán đồ uống, một cô gái rất xinh đẹp đang ở chỗ Cố Gia An xin Wechat.
Không mặt người đàn ông lạnh lùng, thái độ xa cách, "Tôi có bạn gái."
Không có cách nào thắng nổi sự tự tin tăng cao của hot girl trên mạng, "Ừ, tôi biết, thêm Wechat để trò chuyện chứ không nói nhất định phải làm cái gì...."
Thanh Mạn tức giận, đi đến nắm tay Cố Gia An, "Anh ấy có bạn gái."
Nắm tay vẫn chưa đủ, còn phải ôm lấy eo của Cố Gia An, áo thun mỏng lộ rõ cơ bụng dưới.
"Chính là tôi đây!"
Hiếm khi cô tuyên thệ chủ quyền một lần, bấy giờ đại soái ca Cố Gia An mặt lạnh suốt một tiếng mới nở nụ cười.
-
Khi Cố Gia An về đến nhà, Thanh Man đang nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe thấy ngoài cửa có tiếng ô tô tắt máy cô chợt mở mắt, bầu trời hoàng hôn cũng không chói chang như buổi chiều, dưới cảnh vật tối mù, đôi mắt mèo biến thành hai viên pha lê đen tuyền.
"Meow meow ~"
Thanh Mạn vui vẻ chạy ra cửa với đôi chân ngắn để chào đón người đàn ông, cuối cùng anh cũng về, cô rất nóng lòng muốn 'giao tiếp' với anh!
Rốt cuộc cô cũng nghĩ ra phương thức giao tiếp và tất cả những điều này đều là chuyện ban ngày chưa nói đến.
Sau khi anh đi làm vào buổi sáng, cô không biết phải làm gì cộng thêm nhu cầu ngủ theo bản năng của loài mèo, cô ngủ đến 3 giờ chiều sau khi lấp đầy bụng, lúc tỉnh dậy cũng chẳng có việc gì để làm.
Cô thử mở TV lên, nhưng dùng cả lòng bàn tay ấn xuống, ngoại trừ nút khởi động bên trái, các nút còn lại trên điều khiển từ xa đều không bấm được.
Nhấn, nhưng giống như không nhấn.
Không thể xem TV, không thể lướt dạo mua sắm online, không thể xem tiểu thuyết, không thể chơi game!
Trời ơi, tại sao không biến cô thành con khỉ?
Ít nhất biến thành khỉ sẽ không nhàm chán như vậy, còn có thể dùng điện thoại và gõ gửi tin nhắn, nói cho Cố Gia An biết bí mật động trời này.
Không giống như cô bây giờ, điều khiển từ xa không dùng được thì không nói, thậm chí nhìn bàn chân trước mập mạp này, cô còn có thể khéo léo tưởng tượng ra bàn chân mập mạp vuốt trên màn hình điện thoại di động nhỏ, điên cuồng gõ 18 chữ cái hahahahaha.
Vầng sáng chợt lóe lên!
Vậy, cô có thể dùng bàn phím máy tính để gõ chữ!
Không giống như điện thoại thông minh không nhận dạng móng tay và các nút nhỏ dày đặc trên điều khiển từ xa, bàn phím có thể dùng móng tay sắc nhọn gõ nhẹ nhàng!
Nghĩ ra ý tưởng hay này, giây tiếp, cô vội chạy đến phòng làm việc của Cố Gia An.
Trong phòng làm việc có một chiếc máy tính để bàn, cũng bởi nó được anh dùng để xử lí công việc ở nhà nên cô chưa từng đụng đến, chỉ biết trong đó có rất nhiều tài liệu quan trọng, nếu không phải cần thiết, cô hoàn toàn không tới gần.
Nhưng máy tính có mật khẩu.
Dùng móng vuốt ấn các con số, sinh nhật anh, không đúng.
Ngày sinh của cô? Cũng không đúng.
Có chút tức giận, ngày hai người tỏ tình xác nhận quan hệ cũng không đúng.
Cô không còn cách nào, chạy về phòng khách ăn thức ăn cho mèo coi như là hình phạt.
Sự chờ đợi nhàm chán bắt đầu.
Cố Gia An cụp mắt nhìn con mèo trắng bạc quấn lấy chân anh không ngừng cọ ngứa, về đến nhà đã được chào đón nồng nhiệt như vậy, anh mỉm cười.
Có vẻ như nuôi một con thú cưng cũng không tệ lắm.
"Lại đây Nấm Lùn, ba chơi với con."
Cố Gia An ngồi trên ghế sô pha, lấy chiếc bút laser trong túi quần mà anh mua trên đường đi làm về. Anh nghe nói đồ chơi mèo thích nhất không phải gậy trêu mèo mà là cái này.
Chơi cái gì mà chơi?!
Không phải anh luôn nói người trưởng thành.... Và thế giới của mèo trưởng thành, công việc là quan trọng nhất sao? Cho nên có thể đến trễ hẹn hò vì mở họp, sẵn sàng hủy gặp mặt bạn bè vì tăng ca.
Hiện tại, Thanh Mạn chỉ muốn anh nhanh chóng về phòng làm việc để làm việc nhưng trên sàn nhà đột nhiên xuất hiện một chấm sáng đỏ, trong nháy mắt khiến mức độ sốt ruột của cô tăng thêm trầm trọng.
Cô cúi người, khuôn mặt tròn trịa cúi gằm trên sàn nhà, vểnh mông lên, tứ chi khó khăn xiết chặt, ra dáng tư thế của một người đi săn.
Chấm đỏ đang lắc lư, đây là sự khiêu khích chói lọi đối với cô.
Tuy nhiên, dù biết đó là sự khiêu khích có chủ ý nhưng bản năng cho phép cô lao về phía chấm đỏ đáng ghét.
Trước khi bàn chân mèo chuẩn bị đè chấm đỏ lại, chấm đỏ đã dời đi.
Không thể tức giận, không thể sốt ruột, càng không thể xóa bỏ sự ngứa ngáy trong lòng cô.
"Chạy đi."
Trong mắt Cố Gia An hiện rõ ý cười, nhìn bụng thịt con mèo lắc lư lên xuống theo tư thế nhảy duangduang, di chuyển nhanh hơn so với tốc độ của chấm đỏ.
*Tư thế duangduang: lên mạng seach yt nha các tình yêu, bên wordpress có link nhảy duangduang nhưng không hiểu sao không dán link lên wattpad được.
Con mèo này thật sự rất béo.
Chấm đỏ vẽ theo một vòng tròn, con mèo lập tức chạy theo chấm đỏ, không có một họa sĩ vĩ đại nào có thể vẽ được đường tròn hoàn hảo theo quỹ đạo vận động của cô.
Nhưng rốt cuộc Thanh Mạn cũng không phải là con mèo thật, lý trí lấn át bản năng, cô biết Cố Gia An không để cô bắt kịp, dần dần cô không muốn chơi trò chơi nhàm chán này với anh nữa.
Vô tình giương mắt.
Người đàn ông đang cười.
Nhưng đằng sau nụ cười ấy là sự mất mát mà cô chưa từng thấy.
Có phải công việc không suôn sẻ hay gặp điều gì tồi tệ sao?
Vậy thì lại chơi với anh một chút, Thanh Mạn khó chịu kiếm cớ, dù sao cô cũng ăn đồ ăn cao cấp cho mèo của anh rồi ngủ trong ổ mèo xa hoa của anh nữa.
Chấm đỏ không ngừng chuyển động, một vòng hai vòng, tốc độ chân mèo dân không đuổi kịp.
Cố Gia An cảm thấy cảnh này thực sự thú vị, vô tình buột miệng thốt lên, "Đợi cô ấy quay lại, con nhảy cho cô ấy xem."
Thanh Mạn mệt lả nằm liệt trên sàn nhà, tiếng tim đập thình thịch bên tai khiến cô không nghe được nửa câu trước, chỉ nghe được cho cô ấy xem.
Cô nào?
Là cô mà anh chuẩn bị đồ dùng vệ sinh mới để đón tiếp đó sao?
Vậy thì không chơi.
Thanh Mạn chạy về ổ mèo, mèo cái cao quý mới khinh thường chơi loại trò chơi nhàm chán này.
Hoặc với bạn trai cũ đã thay lòng đổi dạ.