Lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng anh trai phát điên, chân Vân Chức run lên.
Nghe được anh trai bảo cậu cút đi, hốc mắt Vân Chức đỏ bừng, một giọt nước mắt rơi ở trên tay.
Cậu đưa tay lau nước mắt trên mặt, nhanh chóng chạy ra khỏi thư phòng.
Trốn ở bên ngoài thư phòng, Vân Chức co người ngồi xổm trên mặt đất, lấy điện thoại ra gọi quản gia thuật lại tình hình của anh trai, tuy rằng sợ anh trai nhưng cậu không muốn để hắn một mình chịu khổ trong phòng làm việc.
Chắc là anh ấy bệnh rồi.
Trong vòng ba phút quản gia đã vội vã chạy tới.
Vân Chức ở ngoài cửa thư phòng, đầu nhỏ chui vào khe cửa, lén nhìn anh trai.
Cậu bị nấc sau khi khóc vì sợ hãi, lúc này cậu đang cố gắng nín thở, đôi bàn tay trắng mềm liều mạng che miệng để ngăn tiếng nấc phát ra.
Nhìn từ góc độ của Vân Chức, Kim Trạch Lệ đứng dậy khỏi ghế, chống đỡ hai tay trên bàn, cúi đầu hít một hơi thật sâu.
Vân Chức có thể nghe thấy hắn đang nặng nề thở dốc.
Kim Trạch Lệ đứng nhắm mắt lại một lúc, nửa phút sau, hắn đã có thể kiểm soát được lượng tin tức tố đang điên cuồng tiết ra.
Không khí nồng nặc mùi rượu Tequila* cay nồng, xen lẫn vị chua của cây trái, tràn ngập khắp nơi, Omega dù có đè nén cũng phải chịu khuất phục.
(*Tequila là một loại rượu chưng có nồng độ cồn cao truyền thống được chưng cất của Mexico.)
Bởi vì Vân Chức còn chưa phân hóa nên cậu không ngửi được mùi tin tức tố.
Cậu chỉ nhìn thấy Kim Trạch Lệ cúi người mở ngăn kéo bên cạnh bàn làm việc, lấy ra một ống thuốc thử, cuộn ống tay áo lên và cắm thẳng vào cánh tay.
Vô số chất lỏng không màu được tiêm vào mạch máu, đôi mắt đỏ ngầu của Kim Trạch Lệ dần trở lại bình thường.
Màu đỏ máu từ từ chìm xuống, ngủ say trong cơ thể Kim Trạch Lệ, chờ lần thức tỉnh tiếp theo.
Quản gia vội vàng đi tới, thấy Vân Chức ngồi xổm ở cửa phòng sách, vội vàng dỗ cậu đi rửa mặt trước.
Vân Chức rất lo lắng hỏi: “Anh ấy không sao chứ ạ?”
Quản gia nâng Vân Chức dậy, “Vừa rồi thiếu gia không khống chế được tin tức tố, ngài ấy sẽ áp chế được nhanh thôi. Hiện tại ngài ấy cần thời gian để bình tĩnh một chút, tiểu thiếu gia đi nghỉ ngơi trước đi, không cần lo lắng đâu.”
Trên mặt Vân Chức toàn là nước mắt, sau khi thấy anh trai bình tĩnh lại, cậu mới về phòng rửa mặt thay quần áo.
Quản gia gõ cửa hai lần rồi đẩy vào.
Kim Trạch Lệ ngước mắt nhìn ông một cái, sau khi ức chế việc phát tình lại, giọng nói hắn lộ ra chút mỏi mệt, “Giúp tôi mua một hộp thuốc ức chế tin tức tố khác, không, mua hai hộp, một hộp tôi thường dùng, và một hộp thuốc ức chế Omega phát tình. . .”
“Vâng thưa thiếu gia.”
Người quản gia cung kính đáp lại, vẻ mặt bình thản nhưng trong lòng lại run lên.
Không giống như Omega có thời gian phát tình cụ thể, Alpha luôn bị động trong việc phát tình, chỉ khi nào bị tin tức tố của Omega kích thích hoặc khi sinh ra khát vọng cực lớn đối với Omega mà bản thân yêu thích thì mới không khống chế được tin tức tố và đột ngột phát tình.
Người hầu trong nhà, bao gồm quản gia là ông đây đều là Beta, hơn nữa bọn họ cũng sẽ không tự tiện đi vào khu vực sinh hoạt và làm việc của chủ nhân.
Chỉ có một Omega trong biệt thự này…
Quản gia càng nghĩ càng sợ hãi, nhưng việc của chủ nhân không phải là việc ông có thể quản.
Ông ngậm chặt miệng, xem như không biết.
Kim Trạch Lệ cau mày, hỏi: “Vân Chức đâu?”
Quản gia: “Đã về phòng rồi ạ.”
Kim Trạch Lệ gật đầu, không biết suy nghĩ điều gì, qua vài phút, đứng lên đi lên lầu hai.
—
“Vân Chức.”
Kim Trạch Lệ mở cửa phòng ngủ của Vân Chức ra, không thấy người đâu.
“Anh ơi, em ở đây nè.”
Vân Chức vội vội vàng vàng chạy ra khỏi từ phòng để quần áo, trong tay vẫn cầm một chiếc áo len.
Ngày mai cậu phải tham gia thi đấu ở chương trình tuyển tú, cậu đang chuẩn bị quần áo và các vật dụng hàng ngày cần thiết trong tuần theo thông báo của tổ tiết mục.
“Anh ơi, anh đã khỏe chưa ạ?” Vân Chức tùy tiện đặt quần áo ở trên giường, lộc cộc chạy đến trước mặt Kim Trạch Lệ, lo lắng nhìn hắn.
“Không sao, anh chờ được.” Kim Trạch Lệ xoa xoa đầu Vân Chức, nhẹ giọng nói.
Chờ cái gì nhỉ?
Vân Chức không hiểu lắm.
Cậu chưa kịp mở miệng, đã nghe Kim Trạch Lệ hỏi: “Thu dọn hành lý à?”
Câu hỏi của Vân Chức bị đánh gãy, cậu ngơ ngác gật đầu.
Sau khi nhận được câu trả lời của Vân Chức, Kim Trạch Lệ tự nhiên đi đến phòng để quần áo cậu, đánh giá hai cái hành lý Vân Chức đang xếp đồ, sau đó nhíu mày.
Hắn cúi người lấy ra gần hết quần áo trong vali, đi đến tủ lấy thêm vài bộ vào, quay đầu nói với Vân Chức, “Mặc những thứ này.”
Vân Chức cúi đầu nhìn quần áo Kim Trạch Lệ chọn, nhất thời trầm mặc.
Quần áo chỉ có màu vàng và trắng, và tất cả đều rất dễ thương.
Vân Chức mặc quần áo gì không thành vấn đề, miễn đẹp là được.
Tuy nhiên, chiếc áo sơ mi lụa màu xanh đậm cậu mới mua đã bị văng ra khỏi vali.
Là do trước kia chuyện gì nguyên chủ đều ỷ lại vào anh trai, cho nên hắn mới quyết định giúp cậu chuyện nên mặc quần áo gì sao?
Vân Chức không thích cái cảm giác việc lớn việc nhỏ gì cũng đều bị người khác khống chế, nhưng xuất phát từ việc không vi phạm nguyên tắc của nguyên chủ, cậu ngoan ngoãn nhẹ nhàng cười thuận theo, nói với Kim Trạch Lệ: “Được ạ.”
Ngày hôm sau, Kim Trạch Lệ đưa Vân Chức đến địa điểm ghi hình của《Kế Hoạch 101 Ngày Đào Tạo Omega Thành Idol》.
Bên ngoài trường quay, thí sinh lần lượt kéo vali vào, một số Omega trẻ trung và xinh đẹp đứng ở lối vào tòa nhà chào tạm biệt người đại diện, trợ lý hoặc người nhà của họ.
Xe dừng lại, Vân Chức hưng phấn đeo trên lưng chiếc balo nhỏ, không cần tài xế mở cửa cậu đã tự đi xuống xe.
Tài xế xuống xe lấy hai cái vali của cậu từ cốp xe ra.
Vân Chức đứng trước cửa sổ của ghế sau tạm biệt Kim Trạch Lệ: “Anh ơi, em đi đây ạ, đừng nhớ em quá nha.”
“Mang theo cái này.” Kim Trạch Lệ ngồi ở ghế sau, từ cửa sổ xe đưa ra một cái hộp màu bạc.
Vân Chức nhận lấy, nghe lời bỏ vào ba lô.
“Để phòng ngừa, đây là thuốc ức chế tin tức tố, miếng ngăn tin tức tố, với thuốc ức chế phát tình mà Omega dùng.” Kim Trạch Lệ lạnh giọng dặn dò cậu: “Nếu em có bất kỳ dấu hiệu phân hóa nào, gọi cho anh trước.”
Vân Chức vẫy vẫy tay, vui vẻ cười nói, “Dạ, được ạ, hẹn gặp lại anh!”
Sau khi nhìn xe của anh trai rời đi, cậu nở một nụ cười thật tươi với tòa nhà nơi chương trình ghi hình.
Cảm thấy giấc mơ đang ở ngay trước mặt vẫy gọi cậu, đột nhiên Vân Chức cảm thấy hai chiếc vali nặng nề mình đang mang nhẹ đi rất nhiều.
Hầu hết các thực tập sinh đăng ký tham gia cuộc thi đều ở độ tuổi 20, mang trên mình sức sống đặc biệt của những người trẻ tuổi, gặp nhau sẽ thân thiện mà chào hỏi.
Vân Chức không đi vào luôn cùng những thực tập sinh khác, cậu kéo vali bước tới cạnh cửa lớn, mười lăm phút sau cúi đầu gửi một tin nhắn cho Phương Nhất Tỉnh:【Em đến rồi nè!】
Phương Omega xinh đẹp:【Chờ tôi một phút】
Vân Chức hẹn anh 10 giờ sáng tập hợp ở cửa. Điểm xuất phát sự nghiệp thần tượng, đương nhiên cậu phải đi cùng với chị em tốt của mình rồi!
Vốn Vân Chức muốn tự bắt taxi đên chỗ ghi hình, nhưng Kim Trạch Lệ không đồng ý, nên cậu phải đến sớm mấy chục phút, đề phòng Phương Nhất Tỉnh và Kim Trạch Lệ gặp mặt ở đây.
Một phút sau, Phương Nhất Tỉnh đúng giờ bước xuống từ một chiếc xe công vụ màu đen. Anh nói mấy câu với thanh niên mặc âu phục xám bên cạnh rồi kéo vali đi về phía Vân Chức.
Đợi Phương Nhất Tỉnh đến gần, Vân Chức lập tức cười tủm tỉm hỏi: “Đó là ai thế?”
Làm chị em tri kỉ của Phương Nhất Tỉnh, Vân Chức đương nhiên cũng muốn hiểu rõ người bên cạnh anh một chút.
Phương Nhất Tỉnh theo tầm mắt cậu nhìn về phía Tạ Tư Bách quay đầu lái xe rời đi, khẽ mỉm cười: “Ông chủ.”
Đôi mắt hạnh tròn tròn của Vân Chức mở to hỏi: “Là Alpha ạ?”
Phương Nhất Tỉnh: “Ừm.”
Vân Chức hàm súc “Ồ ~” một tiếng. Mấy Omega khác hoặc là người đại diện hoặc là trợ lý đưa tới, ông chủ của công ty nào có thời gian rảnh rỗi để quản chuyện của thực tập sinh đâu.
Ông chủ có thể đích thân đưa Phương Nhất Tỉnh đến, khẳng định rất coi trọng anh! Hơn nữa tuổi còn trẻ mà đã làm ông chủ, hoặc là năng lực xuất sắc hoặc là sinh ra đã ngậm thìa vàng.
Nếu nhân phẩm tính cách đều không tệ, hắn ta có thể là Alpha của Phương Nhất Tỉnh! Cùng với Vân Chức bảo vệ Phương Omega xinh đẹp vừa nhỏ yếu bất lực lại đáng thương!
Với điều kiện là Phương Nhất Tỉnh thích hắn ta.
Vì thế, dọc đường đi Vân Chức vì muốn làm rõ quan hệ của Phương Nhất Tỉnh với ông chủ của anh mà đề tài nói chuyện cơ bản đều là về Tạ Tư Bách.
Vân Chức: “Ông chủ của anh tên là gì vậy?”
Phương Nhất Tỉnh: “Tạ Tư Bách.”
Qua một phút, chủ đề lại chuyển lên trên người Tạ Tư Bách, làm Phương Nhất Tỉnh hơi bực.
Vân Chức: “Em thấy ông chủ Tạ còn rất trẻ, 25 tuổi ạ?”
Phương Nhất Tỉnh lãnh đạm nói: “23.”
Một phút nữa trôi qua.
Vân Chức: “Lúc trước anh với ông chủ Tạ quen biết nhau như thế nào nhỉ?”
Phương Nhất Tỉnh sắc mặt đã đông lại: “Do một người bạn giới thiệu.”
Một phút nữa trôi qua.
Vân Chức: “Quan hệ của anh với ông chủ Tạ như thế nào vậy? Có thân lắm không?”
Phương Nhất Tỉnh đột nhiên dừng bước, quay đầu nhìn chằm chằm cậu không chớp mắt.
Gương mặt lạnh lùng của Phương Nhất Tỉnh như được phủ một lớp băng dày, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cậu thích à?”
Vân Chức trợn to hai mắt, “Em không thích! Anh đừng hiểu lầm!”
Phương Omega xinh đẹp đừng hiểu lầm! Cậu tuyệt đối sẽ không tranh đàn ông với chị em đâu mà!
Từ giọng điệu của Phương Nhất Tỉnh, Vân Chức chắc chắn rằng Phương Nhất Tỉnh thích ông chủ của anh ấy!