Tại sao lại có biểu tình như vậy?
Vân Chức chú ý đến gương mặt thoáng biến sắc của Phương Nhất Tỉnh liền sửng sốt. Hoàn toàn không giống với hình ảnh cậu dự đoán, Phương Omega xinh đẹp hẳn là nên đỏ mặt gật đầu đồng ý lời tỏ tình của cậu chứ nhỉ?
Tại sao anh đồng ý mà dáng vẻ lại hơi miễn cưỡng thế kia?
Trong lòng Vân Chức xuất hiện chút uất ức nho nhỏ. Lần đầu tiên tỏ tình, người cậu thích lại có vẻ như không hài lòng với cậu cho lắm.
Ý nghĩ ủ rũ kia chỉ dừng lại trong đầu Vân Chức vài giây, cậu nhanh chóng tự thuyết phục bản thân. Ít nhất bá đạo kabedon tỏ tình cũng có tác dụng, Phương Nhất Tỉnh gật đầu rồi, vậy thì bây giờ anh chính là bạn trai của Vân Chức.
Sau này Vân Chức sẽ đối xử với anh thật tốt, sẽ không làm anh hối hận vì đã yêu đương với cậu.
“Giây cuối cùng rồi, anh chính là bạn trai của em.” Vân Chức hùng hổ trừng mắt nhìn Phương Nhất Tỉnh, tốc độ nói chuyện nhanh đến mức không để anh chen miệng vào, “Không được đổi ý!”
Phương Nhất Tỉnh vốn còn đang rối rắm việc Vân Chức thẳng hay cong, nghe được Vân Chức nói thế ngược lại trong lòng anh rõ ràng. Mặc kệ thế nào đi nữa, Vân Chức vẫn thích anh.
“Không đổi ý, anh là bạn trai em.” Phương Nhất Tỉnh cười rộ lên, kéo cái tay của Vân Chức đang cố sức chống ở bên đầu anh xuống, bao lấy bàn tay cậu.
Vân Chức được câu này của bạn trai làm trong lòng nở hoa, cậu hôn một cái lên má trái của Phương Nhất Tỉnh, sau đó lại chụt một cái thật lớn lên má phải của anh.
“Em đói bụng, chúng ta đi làm bữa sáng thôi!” Vân Chức quơ quơ bàn tay đang nắm của cậu và Phương Nhất Tỉnh, ngửa đầu ngây ngô cười.
Tiếng điều chỉnh thiết bị của nhân viên công tác quản lý biệt thự truyền đến căn phòng này, Vân Chức biết mọi người sẽ dậy nhanh thôi. Ở trước camera, đôi tình lữ nhỏ mới bắt đầu yêu đương là cậu và Phương Omega xinh đẹp không thể không che giấu tâm tư của mình.
Vân Chức có hơi lo lắng bản thân sẽ bị lộ. Dù gì thì bạn trai cậu trang điểm kiểu nào cũng đẹp, dáng vẻ làm chuyện gì cũng rất mê người.
Ví dụ như hiện tại ở phòng bếp, Vân Chức cầm vỏ bánh bao trong tay, không hề hay biết đã nhìn chằm chằm Phương Nhất Tỉnh vài phút!
Người con trai này ngay cả mặc tạp dề cũng soái khí đến vậy! Khớp xương ngón tay thon dài dính chút bột mì, động tác đầu ngón tay thoạt nhìn vô cùng thuần thục nhào nặn lớp bánh bao hơi mỏng, thế nhưng so với bánh bao còn mê người hơn.
“Thơm quá đi à! Mới sáng sớm mà ai đã phạm tội dụ dỗ người khác thế!” Giọng Lý Viên Viên truyền đến từ lầu hai.
Vân Chức gật gật đầu, ánh mắt vẫn chăm chú ở trên tay Phương Nhất Tỉnh. Đúng vậy, bạn trai cậu mới sáng ra đã phạm tội dụ dỗ người khác.
Không đến một phút, Lý Viên Viên đã theo mùi hương của thịt cua chạy đến phòng bếp. Lý Viên Viên mặc áo thun màu kẹo phối cùng quần jean, hắn thăm dò ngắm nhìn kiệt tác của bọn họ.
“Anh Phương, thần nấu ăn, chúng ta có lộc ăn rồi.” Lý Viên Viên đi đến bên cạnh Vân Chức, nhìn mấy chiếc bánh bao nhỏ xếp ngay ngắn, hắn dựng ngón cái lên tán thưởng Phương Nhất Tỉnh.
Hắn lại nhìn sang vỏ bánh bao mềm oặt trong tay Vân Chức, ai nha một tiếng, nói: “Vân Chức, vỏ bánh bao của cậu cứ như đang nằm liệt ra vậy đó.”
Lúc này Vân Chức mới cảm giác được trọng lượng trong lòng bàn tay, cậu nặn nặn mấy cái muốn cứu vớt lại thì tay Phương Nhất Tỉnh bỗng duỗi tới tự nhiên lấy đi chiếc bánh bao có hình thù kỳ quái, dễ dàng nắn lại hình dạng ban đầu cho nó.
“Nhất Tỉnh thật tuyệt.” Nếu không có camera ở đây, Vân Chức sẽ không Phương Tiểu Mỹ O một cách kiềm chế như vậy.
Thực lực Nhất Tỉnh không những mạnh hơn so với cậu, mà nấu ăn cũng ngon hơn nhiều, so về tài đức mà nói, Vân Chức cảm thấy bản thân không bằng anh. Cậu thật đúng là tuệ nhãn thức châu*, nhanh chóng đem bảo bối này về tay.
*Tuệ nhãn thức châu: đại khái là con mắt tinh tường, biết nhìn người, phát hiện ra giá trị tiềm ẩn của người ta
Hai người còn lại cuối cùng cũng rời giường rửa mặt rồi xuống lầu, vừa kịp ăn bánh bao nhân gạch cua để ở trên bàn.
Đường Hạc khẽ cắn lấy phần vỏ bánh bao, nước súp thơm ngon vị cua tươi chảy vào trong miệng, cắn một miếng, môi răng đều lưu lại hương vị.
“Ăn ngon thật, không ngờ tới anh Nhất Tỉnh trông không dính chút khói bụi trần gian nào lại nấu ăn ngon đến vậy. Anh Nhất Tỉnh sẽ làm thêm món nào nữa thế?”
Phương Nhất Tỉnh vừa múc cháo cho Vân Chức, vừa nhàn nhạt cười trả lời: “Trước mắt chỉ thử làm bánh bao với nấu cháo. Vân Chức muốn ăn cái gì, anh sẽ đi học. Hôm nay là lần đầu tiên anh làm bánh bao đó, ăn ngon không?”
Nửa câu sau là hỏi Vân Chức.
Vân Chức húp nước súp, ngượng ngùng quét mắt nhìn về phía mọi người và camera, mặt như vùi vào trong bát, cậu nhỏ giọng nói: “Rất rất ngon.”
Trong lòng vô cùng ngọt ngào, nhưng Vân Chức nhịn không được lo lắng. Ai nha, Phương Omega xinh đẹp chẳng biết che giấu tí nào. Gì mà “Vân Chức muốn ăn cái gì anh sẽ đi học” chớ, lời nói quá ái muội, liệu có làm người khác nghĩ nhiều không?
Tuy rằng hôm nay Phương Nhất Tỉnh quả thật có hơi khác thường. Một người cao lãnh như thế, vậy mà hôm nay lại làm bữa sáng cho bọn họ còn thường xuyên cười nữa. Nhưng bọn họ đã sớm quen việc Phương Nhất Tỉnh và Vân Chức còn thân mật ngọt ngào hơn cả đôi tình lữ OO đang yêu nhau nên cũng không nghĩ nhiều, chỉ đơn thuần cảm thấy hâm mộ tình bạn đẹp như chuyện cổ tích của hai người.
Mới ăn hai cái bánh bao, đạo diễn ghen ghét với bọn họ vì có bánh bao nhân gạch cua ăn đã đến giục mau mau xuất phát. Hầu hết hoạt động ban ngày hôm nay là ở trên núi.
Khung cảnh rừng núi yên tĩnh, cây xanh thấp thoáng, còn có cáp treo với cầu treo lãng mạn, rất thích hợp làm nơi hẹn hò.
Cố tình là xung quanh có cả đống bóng đèn công suất lớn.
Vân Chức buồn bực cách Phương Nhất Tỉnh nửa cánh tay, đi trên con đường núi. Trước mặt là bà thành viên khác trong đội, sau lưng là nhóm đạo diễn và cameraman.
Đường lên núi rất dài, nếu không khởi động trước một chút sẽ không thể cầm cự được lâu.
Đạo diễn đạp chân lên tảng đá rồi nói vào micro: “Mọi người chú ý, phía trước 1000 mét có cáp treo đang chờ mọi người đó, chỉ có một chiếc thôi. Nhiều nhất ba người ngồi, năm phút sau sẽ đi, không chờ những người đến trễ đâu nhé! Mọi người xông lên đi!”
Đây không phải là muốn làm người trong đội cạnh tranh lẫn nhau để kích thích khán giả đấy à.
Vân Chức cùng Phương Nhất Tỉnh nhìn nhau, cất bước chạy về phía trước.
Đường Hạc, Triệu Kim Chiêu với Lý Viên Viên cũng làm đủ bộ dáng, ở phía trước bọn họ mấy mét chạy như bay. Vừa chạy vừa khoa trương muốn cản mấy người khác lại.
Thềm đá trên đường núi không biết được đục từ bao giờ, còn lưu lại dấu vết của năm tháng, gồ ghề lồi lõm bám đầy rêu xanh. Có hơi trơn nên chẳng dễ chạy.
Vân Chức chạy không đến 100 mét đã bắt đầu biến thành đi. Phương Nhất Tỉnh trong lòng hiểu rõ mà không nói ra đi cạnh bọn họ.
Vân Chức quay đầu nói với hai cameraman quay bọn họ: “Các lão sư còn phải khiêng camera chạy theo tụi em, vất vả quá rồi. Nếu không các lão sư ngồi xe cáp chung đạo diễn trước đi ạ, sáng tụi em ăn no căng rồi, bây giờ chạy không nổi nữa.”
Trên đầu mấy cameraman mồ hôi đầm đìa, nhìn nhau một cái. Quả thật bọn họ không thích kiểu làm việc này. Nếu nhóm nghệ sĩ mệt thì bọn họ phải vừa che chở camera bảo bối vừa chạy theo quay còn mệt hơn nghệ sĩ gấp mấy lần.
Vân Chức thấy bọn họ còn đang chần chờ liền thuyết phục: “Hai tụi em đi đường, nhàm chán vô cùng, chẳng quay được tư liệu sống gì cả đâu ạ. Ngoài ra còn có flycam thường đến quay tụi em nữa, sẽ có nhiều cảnh quay mà, các lão sư đi nghỉ ngơi trước đi. Em với Nhất Tỉnh từ từ đi sau.”
Phương Nhất Tỉnh phối hợp gật đầu.
Vân Chức cười phúc hậu và vô hại nhìn hai cameraman, bọn họ rốt cuộc cũng chịu trút bỏ tâm lý nặng nề, khiêng camera đi nhanh về phía trước.
Vân Chức và Phương Nhất Tỉnh chủ động từ bỏ cơ hội ngồi cáp treo, đi về hướng một con đường núi khác dẫn đến phía đối diện.
Flycam rời đi, Vân Chức liền đi sát vào Phương Nhất Tỉnh đang đứng cách một khoảng bên cạnh, tay nhỏ nắm thành quyền chủ động đặt vào lòng bàn tay đang rũ bên người của Phương Nhất Tỉnh.
Vân Chức than thở một tiếng, vui vẻ nói: “Cuối cùng chỉ còn hai chúng ta.”
Phương Nhất Tỉnh bao lấy tay Vân Chức, lát sau dường như cảm thấy còn chưa đủ, anh buông nắm tay Vân Chức ra, cùng cậu mười ngón tay đan vào nhau.
Khóe môi Phương Nhất Tỉnh mang theo ý cười không rõ, “Chức Chức thật thông minh.”
“Hắc hắc.” Vân Chức nghiêng người, ngửa đầu nhìn thoáng qua Phương Nhất Tỉnh, sau đó nhảy lên một thềm đá. Hai tay vòng lên cổ Phương Nhất Tỉnh, bĩu môi: “Muốn hôn hôn.”
“Được.” Hầu kết Phương Nhất Tỉnh lăn lăn, giữ lấy gáy Vân Chức……
Mặt bỗng nhiên bị Vân Chức tát một cái.
“Vân Chức —— anh Nhất Tỉnh —— từ từ đợi với!” Lý Viên Viên xuất hiện ở dưới thềm đá gần mười mét, vẫy tay gọi bọn họ.
Nụ hôn vừa chạm đến môi đã bị cái bóng đèn công suất lớn chen vào, lúc Lý Viên Viên chạy đến phát hiện mặt Vân Chức có hơi đỏ, mà sắc mặt Phương Nhất Tỉnh lại tối sầm.
Phương Nhất Tỉnh không muốn quản lý biểu cảm nữa, đây là lần thứ hai hắn quấy rầy anh và Vân Chức rồi.
Lý Viên Viên đã thấy cảnh tượng vừa rồi! Vân Chức cùng Phương Nhất Tỉnh đang hôn môi!
Cảm giác có hơi quen thuộc, sao lại thế nhỉ?
Hắn hắn hắn không phải cố ý, do hắn không đuổi kịp cáp treo nên đành phải đi bộ, ai mà biết được hai người kia không những quấn lấy nhau, mà còn to gan như vậy, ở bên ngoài công khai ôm ấp hôn hít. Hắn hắn hắn trái tim bé bỏng của hắn đã phải chịu một kinh hách rất lớn.
Trong đường rừng nhỏ lãng mạn nhiều thêm một người, không khí bỗng trở nên cực kỳ xấu hổ.
Phương Nhất Tỉnh đang ở đây, còn có flycam thỉnh thoảng bay đến quay chụp, nên Lý Viên Viên cũng không hỏi gì.
Trên đỉnh núi, lúc nhảy bungee với chơi dù lượn Vân Chức đều lấy cớ cậu nhát gan để ăn vạ bên người Phương Nhất Tỉnh.
Được Phương Nhất Tỉnh ôm nhảy bungee, ôm chơi dù lượn, Lý Viên Viên nhìn mà sửng sốt.
Tối đến, trở về biệt thự bọn họ đang ở tạm, cuối cùng Lý Viên Viên cũng có thể nhân lúc Phương Nhất Tỉnh không ở bên cạnh kéo Vân Chức ra một góc vắng để hỏi chuyện.
Lý Viên Viên hỏi với vẻ mặt thương tâm vì bị bạn bè giấu giếm chuyện yêu đương: “Các cậu ở bên nhau lâu chưa? Tiến triển đến bước nào rồi?”
“Hôm nay là ngày đầu tiên tôi với Nhất Tỉnh yêu đương, suỵt, không phải cố ý giấu giếm cậu đâu, là tôi còn chưa kịp nói với cậu.”
Lý Viên Viên miễn cưỡng chấp nhận lời giải thích này, hắn lại tỉ mỉ dò hỏi quá trình hai người làm quen.
Nghe được kế sách kabedon bá đạo của Vân Chức, mi tâm Lý Viên Viên giật giật, hắn kinh ngạc hỏi: “Cho nên, cậu tỏ tình như vậy á hả?!”
Vân Chức mím môi nói: “Có vấn đề gì hả? Mà hình như lúc Nhất Tỉnh đồng ý không cao hứng lắm.”
“Vân Chức cậu yêu đương gà quá đi à.” qLý Viên Viên tấm tắc hai cái, hận rèn sắt không thành thép, “Tỏ tình ấy à, quan trọng nhất là cái gì? Đương nhiên là phải làm cho cậu ta thấy tâm ý của cậu với cậu ta rồi! Một câu thích người ta cậu cũng chưa nói, vậy mà còn bắt chước kiểu cường thủ hào đoạt gì đó trong phim thần tượng nữa cơ, người khác phản cảm lắm đó biết không!”
Vân Chức hiểu ra một tí, lời Lý Viên Viên quả thật có đạo lý. Vẻ mặt cậu như đưa đám hỏi: “Vậy phải làm sao bây giờ?”
Lý Viên Viên: “Tỏ tình lại lần nữa đi. Tuy rằng các cậu thích nhau tuyệt thật đấy, nhưng mà, cậu biết đó, aizz cậu không biết, nếu cậu tỏ tình cho tốt sẽ làm cậu ta cảm động cực kỳ, tiện đà sẽ toàn tâm toàn ý thủy chung với cậu.”
Vân Chức: “Viên Viên hiểu biết nhiều thiệt á.”
Vân Chức trở về cân nhắc việc tỏ tình. Cậu ghi nhớ lời dạy dỗ của Lý Viên Viên, phải nói thích, phải lãng mạn một chút, phải làm cho Nhất Tỉnh nước mắt lưng tròng.
Buổi tối trước lúc kết thúc ghi hình một ngày, Phương Nhất Tỉnh với Vân Chức tiếp tục lén lút hẹn hò trong bếp trong chốc lát rồi trở về phòng, gọi điện thoại cho mẹ anh.
Báo tin vui.
Thuận tiện không ôm hy vọng hỏi bà một chút, anh nên làm thế nào để nói với Vân Chức thật ra anh là Alpha đây.
Nữ sĩ Lâm Văn Quân gửi qua cho anh mấy tấm ảnh, là sầu riêng, ván giặt đồ với cả bàn phím.
Lâm Văn Quân: Nói thẳng đi, nói xong tự giác chủ động quỳ xuống. Bằng không đừng trách sao vợ lại bỏ chạy.
Phương Nhất Tỉnh:…………
Phương Nhất Tỉnh cúp máy, tự giác lên mạng đặt một cái ván giặt đồ với một cái bàn phím gửi về nhà.
Hy vọng Vân Chức có thể đau lòng anh một tí, đừng bắt anh quỳ sầu riêng.