Xuống máy bay, Vân Chức mở điện thoại ra liền nhận được tin nhắn Phương Nhất Tỉnh gửi ba tiếng trước.
Phương Omega xinh đẹp:【Tôi xuống máy bay rồi, khi nào cậu xuống máy bay thì nói tôi một tiếng.】
Phương Omega xinh đẹp:【Lầu hai sân bay bên này có một quán mì hoành thánh, quán lâu đời, là khẩu vị của cậu, nếu đói thì đến đây ăn.】
Phương Omega xinh đẹp:【Tôi phải họp với đối tác, buổi tối có thể về trễ một chút, cậu mệt thì ngủ trước đi, không cần chờ tôi, ngoan.】
Lúc Vân Chức đến thành phố này trời đã chạng vạng, rặng mây ở cuối chân trời rặng đỏ rực rỡ chói mắt. Ánh hoàng hôn chiếu vào người Vân Chức, tỏa ra một vầng sáng vàng dịu.
Nữ trợ lý lấy điện thoại ra, chụp lại khung cảnh Vân Chức cùng ánh nắng chiều.
Vân Chức đứng yên trên lối đi trong suốt, cúi đầu cười trả lời Phương Nhất Tỉnh,【Em đến rồi, thời tiết chỗ này thiệt là tốt.】
【Quả thật đói bụng rồi nè, em đi ăn mì hoành thánh đây! Em còn muốn đăng lên cho Hoành Thánh xem nữa!】
【Em nhớ anh, em muốn đợi anh về rồi cùng ngủ ~】
Mặc dù cả hai làm việc ở cùng một thành phố, nhưng nơi quay quảng cáo của hai bên cách nhau hai tiếng đi xe. Thế mà hai người lại kiên trì muốn nghỉ ngơi cùng một khách sạn, tổ tiết mục sau khi khuyên bảo không có kết quả đành phải đồng ý.
Thời gian quay quảng cáo của Vân Chức là sáng sớm ngày mai. Theo kế hoạch, cậu sẽ quay ở nông trại khi bình minh lên cho nên ngày mai cậu phải đến rất sớm, vậy nên tối nay phải nghỉ ngơi sớm một chút.
Khách sạn dừng chân ở ngay gần sân bay, Vân Chức đưa trợ lý đi ăn mì hoành thánh ở quán Phương Nhất Tỉnh nói rồi mới đến khách sạn.
Vân Chức cầm thẻ phòng, đưa trợ lý đến phòng của cô trước rồi mới đi đến phòng của cậu và Phương Nhất Tỉnh.
Vali đặt ở một bên, Vân Chức ngồi ở trên giường gửi ảnh ăn mì hoành thánh với ánh nắng hoàng hôn chiếu lên người mình do trợ lý chụp trước đó cho Phương Nhất Tỉnh.
Đợi năm phút, rốt cuộc bên kia cũng trả lời.
Phương Omega xinh đẹp:【Tôi muốn lưu ảnh, có cần trả tiền cho cậu không?】
Vân Chức được lời khen ngầm của anh làm vui vẻ trong lòng, cậu nghĩa khí trả lời:【Không lấy tiền của anh đâu, về sớm tí là được.】
Phương Omega xinh đẹp:【Được rồi】
Kỳ thật cậu chỉ thuận miệng nói thế thôi, nhưng có người thuận theo thật vui nha.
Vân Chức ngồi ở mép giường, vui sướng đung đưa đôi chân nhỏ, trong miệng ngâm nga một bài hát không hoàn chỉnh, đồng thời chỉnh sửa hai bức ảnh rồi đăng lên Weibo.
@Là vịt Vân Chức đây: Hôm nay tâm tình rất tốt, ăn một miếng là hết một cái hoành thánh nhỏ, #hình ảnh 1# #hình ảnh 2#
Bức thứ hai là bức ảnh Vân Chức ngồi trong cửa hiệu mì hoành thánh lâu đời, khẩu trang cởi một nửa, một tay ôm lấy mặt nhìn vào máy ảnh mỉm cười. Ánh đèn sau lưng mờ nhạt, một phục vụ đưa lưng về phía máy ảnh, đứng đối mặt với một gia đình nọ ở bàn sau.
Vô cùng chân thật gần gũi với mọi người.
Lúc mấy Hoành Thánh follow tài khoản của Vân Chức nhận được thông báo đặc biệt từ Weibo thì vội vàng chạy vào, xem nội dung xong, trên đầu bọn họ chậm rãi nhảy ra một đống dấu chấm hỏi.
Cap với ảnh có ý nghĩa gì thế nhở? Bọn họ là bị idol trêu sao?
Vân Chức đăng Weibo chưa đến một phút, một tài khoản mà Hoành Thánh vô cùng quen thuộc vào bình luận.
@Phương Nhất Tỉnh không thanh tỉnh: Thật trùng hợp, tôi cũng ăn một miếng là hết một cái hoành thánh nhỏ #hình ảnh#
Fandom Hoành Thánh: ???
Hình ảnh của Phương Nhất Tỉnh rất đơn giản, chỉ có một tô mì hoành thánh được đựng trong một bát sứ tinh xảo, hành lá và hoành thánh hồng mềm trên tô mì trông rất ngon miệng.
Bên cạnh còn có bàn tay phải đang cầm đũa của anh vô tình lọt vào ống kính, ngón tay thon dài trắng nõn, khớp xương rõ ràng.
Cư dân mạng ngồi xem sôi nổi tỏ vẻ: Nhìn mì làm gì, rõ ràng là nhìn tay thôi cũng đủ no rồi!
Hai người bọn họ cùng đi ra ngoài ăn cơm à? Bây giờ không phải nên đóng cửa tu luyện trong trại huấn luyện sao? Hoành Thánh và Ngôi Sao nghi hoặc.
Rất nhanh sau đó đã có cư dân mạng hiểu biết về chương trình tuyển tú giải thích, Vân Chức và Phương Nhất Tỉnh có thể là đi ra ngoài tham gia hoạt động gì đó. Dù sao thì hai người cũng rất nổi tiếng trong chương trình, việc ra ngoài tiếp xúc nhiều hơn đối với thực tập sinh và chương trình đôi bên cùng có lợi.
Từ ánh sáng của ảnh chụp có thể thấy, một tấm là chụp ban ngày, một tấm là chụp gần tối, có thể ngồi cùng một quán, cùng một chỗ ngồi, còn ăn cùng bát mì, thật là trùng hợp mà.
Fan CP yên lặng gật đầu, tỏ vẻ thời của bọn họ tới rồi. Bọn họ sẽ không ở trước mặt chính chủ ship CP, sau khi để lại bình luận liếm láp nhan sắc, bọn họ như thường lệ like Weibo của Vân Chức rồi repost, sau đó lại bay về siêu thoại “Thần nhan” CP thét chói tai ở bên đó, cùng đồng bọn trong siêu thoại chia đường cho nhau mà gặm.
Trên bàn tiệc.
Người phụ trách quảng cáo nhiều lần mời rượu Phương Nhất Tỉnh, Phương Nhất Tỉnh như cũ không uống rượu, không nể mặt mà từ chối thẳng thừng.
Người phụ trách trầm mặt, biểu tình chẳng đẹp đẽ gì.
Khương Ngưng ở trước mặt là sao lớn không tiếp rượu hắn còn chưa tính, bởi vì hiện tại người này rất nổi tiếng, giá trị con người cũng cao, hắn biết bản thân không chiếm nổi tiện nghi của người này.
Nhưng Omega tên Phương Nhất Tỉnh Omega ra vẻ cái gì chứ. Đã cho tên nhóc này tài nguyên quảng cáo tốt như vậy mà ngay cả tay nhỏ cũng chẳng cho hắn động vào. Ăn một bữa cơm còn cầm điện thoại nói chuyện phiếm với người khác! Thật không để hắn vào mắt mà!
Tin hay không thì tùy, nhưng nếu chọc giận hắn, hắn chỉ cần tùy ý ngáng chân một cái thì tên nhóc này chẳng làm ăn gì được nữa.
Nam trợ lý Beta đi theo Phương Nhất Tỉnh cầm ly rượu lên làm ra tư thế kính rượu, trợn mắt nói dối: “Lưu tổng, Nhất Tỉnh nhà chúng tôi thân thể yếu ớt, không thể uống rượu được, ngài muốn uống tôi uống cùng ngài.”
Lưu phụ trách lạnh giọng hừ một tiếng, nện thật mạnh ly rượu lên bàn.
Hắn cần người uống rượu cùng hắn sao! Hắn vốn là cần Omega xinh đẹp này uống rượu với hắn, sẵn tiện cho hắn hưởng ít phúc lợi nào đó!
Sắc mặt hắn âm trầm nhìn về phía Phương Nhất Tỉnh, nhưng Phương Nhất Tỉnh hơi cúi đầu, mỉm cười nhìn điện thoại, không thèm để ý đến hắn.
Lúc phụ trách Lưu sắp nổi giận thì Khương Ngưng ngồi bên phải Phương Nhất Tỉnh nhẹ nhàng gõ ngón tay hai cái trên bàn thu hút sự chú ý.
Khuôn mặt xinh đẹp của Khương Ngưng mỉm cười, không vội không vàng nói: “Lưu tổng, không phải chúng tôi không muốn uống rượu với ngài, mà ngài cũng biết rồi đấy, uống rượu hại gan, lỡ như vợ và con gái ngài biết chúng tôi uống rượu với ngài sẽ trách tội chúng tôi mất.”
Lời này trên mặt là lo lắng cho hắn, thực chất lại lấy việc báo cho vợ con hắn ra uy hiếp hắn. Bất quá hắn chỉ muốn mượn thời cơ để trêu hoa ghẹo nguyệt một chút, không đáng bị vợ bắt quả tang.
Phụ trách Lưu đành phải đem cơn giận nuốt xuống.
Phương Nhất Tỉnh giật lấy được cái bình luận đầu tiên trên Weibo của Vân Chức, thuận tay lưu ảnh lại lưu trữ trong điện thoại. Anh cất điện thoại đi, ngẩng đầu nhìn một vòng người trên bàn tiệc, dùng giọng điệu xa cách nói: “Nếu nội dung hợp tác đã thảo luận xong cả rồi thì tôi xin về trước.”
Bạn nhỏ Omega ngọt ngào còn ở trong phòng chờ anh về ngủ, anh không thể ở bên ngoài quá lâu được.
“Này cậu!” Phụ trách Lưu lập tức gọi người lại. Đây vẫn là lần đầu tiên hắn thấy một người mới chẳng biết phép tắc gì trong giới giải trí. Không tiếp rượu đã đành, lại còn muốn bỏ lại mấy nhà đầu tư đi về trước?!
Phương Nhất Tỉnh bị ngăn lại, bỗng chốc lạnh mặt, mí mắt khép hờ, tầm mắt lạnh băng đảo qua hắn, nháy mắt phụ trách Lưu cảm thấy bản thân giống như bị một cỗ áp lực đè lên người.
“Còn gì nữa không?” Kiên nhẫn của anh mất sạch, mở miệng hỏi.
Phụ trách Lưu cũng không biết sao lại như thế, rõ ràng biết người này chẳng có địa vị gì nhưng trong lòng hắn vẫn sợ sệt không nói nên lời.
Phương Nhất Tỉnh kéo nhẹ khóe miệng, trở về tư thế lười biếng, quay đầu gọi trợ lý: “Đi thôi, trở về nghỉ ngơi.”
Trợ lý đáp một tiếng, cũng đứng lên đi theo.
Khương Ngưng đứng dậy ưu nhã vươn vai, nói với anh: “Tôi cũng mệt rồi, cùng đi ra ngoài đi.”
Phương Nhất Tỉnh gật đầu.
Hai người dẫn theo trợ lý riêng rời khỏi phòng để lại phụ trách Lưu bị làm lơ sắc mặt xanh mét, một nửa là vì khí thế kiêu ngạo của Phương Nhất Tỉnh, một nửa kia là vì bị bộ dạng chẳng xem ai ra gì của Phương Nhất Tỉnh làm cho bực mình.
Trong đêm tối, Phương Nhất Tỉnh và trợ lý đứng trong khách sạn đợi taxi, vài phút sau một chiếc xe thương vụ màu đen chạy ra từ bãi đậu xe ngầm của khách sạn chậm rãi dừng lại trước mặt bọn họ.
Cửa ghế sau mở ra, Khương Ngưng hơi nghiêng người ra nói: “Giờ này bắt xe không dễ, các cậu đi đâu, tôi đưa các cậu về.”
Thái độ không lạnh nhạt cũng không quá nhiệt tình.
Người này dù gì vẫn là bạn hợp tác với Phương Nhất Tỉnh nên trợ lý của anh chẳng đề phòng gì nhiều.
Trợ lý nhỏ giọng nói với Phương Nhất Tỉnh: “Nhất Tỉnh, hay là chúng ta lên xe bọn họ trở về đi. Ở chỗ này chờ xe không biết phải chờ bao lâu nữa đâu.”
Phương Nhất Tỉnh vốn dĩ đang do dự, nghĩ đến chờ xe sẽ hao phí thời gian nên không rối rắm nữa.
Nói cảm ơn với Khương Ngưng xong liền cùng trợ lý lên xe.
Bên trong xe rất rộng, có bốn ghế ngồi riêng. Sau khi Phương Nhất Tỉnh lên xe Khương Ngưng cũng không chủ động nói chuyện với anh.
Cả một đường hai người chẳng ai nói gì, xe chạy về khách sạn nằm ở phụ cận sân bay.
Trong khách sạn, Vân Chức đang cùng trợ lý ăn các món đặc sản địa phương gọi giao đến.
Trên TV đang chiếu số mới nhất của《Kế Hoạch 101 Ngày Đào Tạo Omega Thành Idol》.
Lúc xem lại sân khấu 《Thí Thần》, trợ lý nhỏ vẫn muốn hét lên.
Đừng chỉ nhìn mỗi tạo hình vô cùng đẹp của Vân Chức tại sân khấu công diễn lần này mà hormone của Phương Nhất Tỉnh cùng với lửa giận trầm thấp ấy cũng chính là dục vọng của bao Alpha.
Khung cảnh hai người phối hợp với nhau trên sân khấu là khung cảnh mị lực trí mạng nhất mà trợ lý nhỏ từng thấy.
Hai người tương tác với nhau ngọt đến vậy, khó trách nhiều đồng nghiệp trộm ship CP hai người.
Phạt tiền thì sao, OO luyến thích là được!
Nghĩ đến gì đó, vẻ hưng phấn trên mặt trợ lý nhỏ đột nhiên ngưng trọng, cô chậm rãi quay đầu nhìn về phía Vân Chức.
“Vân Chức, em biết Khương Ngưng không?” Trợ lý nhỏ nhỏ giọng hỏi.
“Biết ạ.” Vân Chức lau miệng đáp: “Là đối tác của Nhất Tỉnh trong quảng cáo mỹ phẩm lần này. Là một Omega rất có khí chất.”
Trợ lý nhỏ nuốt nước miếng, giọng cô càng nhỏ, “Vậy em có biết tính hướng của anh ta là OO luyến không?”
Vân Chức ngây ngốc, thực sự có người dám chơi OO luyến á?
“Chị nghe được từ một người bạn từng hợp tác với anh ta nói, nghe nói Khương Ngưng không thích Alpha, cũng không thích Beta, chỉ thích Omega thôi.”
“Thích nhất kiểu Omega cấm dục lạnh lùng í.”
Theo lời trợ lý nói, kiểu Omega Khương Ngưng thích nhất chẳng phải là Phương Nhất Tỉnh đấy à!
Nghe vậy, hồi chuông báo động nháy mắt vang dội trong đầu Vân Chức.
Đầu óc trở nên rối rắm, Vân Chức không nghĩ ra được gì, cậu chỉ muốn nhanh chóng gặp được Phương Nhất Tỉnh.
Cậu buông đũa, cầm lấy điện thoại và thẻ phòng rồi chạy ra ngoài.
Một đường chạy đến cổng lớn của khách sạn, bị gió đêm thổi làm cho huyệt thái dương của cậu hơi đau.
Cậu cầm điện thoại, gọi cho Phương Nhất Tỉnh.
Bên kia vừa bắt máy cậu đã lập tức hỏi: “Nhất Tỉnh anh ở đâu vậy?”
“Tôi ở cửa khách sạn.” Phương Nhất Tỉnh đáp.
Vân Chức ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy một chiếc xe thương vụ màu đen dừng lại ở cách đó không xa, cửa xe đối diện cậu mở ra, chân dài của Phương Nhất Tỉnh bước ra từ bên trong.
Sau khi anh khom lưng xuống xe, người ở phía sau bị anh che lại lộ ra một khuôn mặt xinh đẹp.
Vân Chức nhìn thấy vẻ mặt người đó mang theo ý cười, miệng dường như nói: Ngày mai gặp.
Vân Chức cũng không biết tại sao, chỉ là trong lòng cậu đột nhiên nổi lên cơn ghen tuông.
Hứ, ngày mai gặp thì ngày mai gặp, dù sao ngày mai bọn họ cũng chỉ có thể gặp nhau một ngày, Phương Nhất Tỉnh gặp nhiều nhất vẫn là Vân Chức này nhé.