Tôi Bị Kẻ Thù Cũ Ký Hiệu Rồi

Chương 39: Về nhà



"Ồ" Tô Chiêm khô khan đáp lại, nói xong cũng không biết phải nói thêm gì nữa, một buổi sau mới phun ra được một câu: "Vậy thì vất vả cho cậu rồi."

"Không vất vả." Trong giọng nói của Văn Mặc hình như chứa chút ý cười, "Dù sao thì cậu mua cho tôi nhiều thuốc bổ cho alpha như thế, không thể lãng phí được."

Nghe được mấy chữ thuốc bổ cho alpha, Tô Chiêm lập tức thoát ra khỏi trạng thái vừa xấu hổ vừa mất tự nhiên, nhận ra được cậu vừa mới nói điều gì.

Cậu thế mà lại nói với người sắp đánh dấu cậu, nói với tên tao hóa Văn Mặc một câu "Vất vả rồi."

Mặt cậu bỗng dưng đỏ bừng lên.

Cậu lập tức xoay người, đưa lưng về phía Văn Mặc, lẩm bẩm nói: "Ngủ."

Trong bóng đêm, Văn Mặc im lặng nở nụ cười, cũng nhắm mắt lại theo.

**

Ngày tiếp theo, số hạng mục còn lại của hội thao không nhiều lắm, lại thêm chuyện sắp được về nhà trong kì nghỉ lễ quốc khánh, đa phần các học sinh đều không thể tập trung.

Tô Chiêm cũng nhận được tin nhắn từ Tô Bằng Sính trong lúc nghỉ trưa, đại khái là Tô Bằng Sính hỏi cậu khi nào thì về nhà.

Vẻ mặt của cậu lập tức trầm xuống, nhắn lại cho Tô Bằng Sính một khung thời gian.

Sau khi trả lời tin nhắn, cậu thả điện thoại xuống, ngay cả cơm cũng không còn tâm trạng để ăn, mang tâm lí không được lãng phí thức ăn mà miễn cưỡng ăn hết, ăn xong thì buồn bực ném đũa đi.

Phương Thập Thu ở bên cạnh hớn hở ăn xong ba món mặn một món canh của mình, nhìn thấy tâm trạng của Tô Chiêm không được tốt, hỏi một câu: "Tô ca, mày bị sao thế?"

"Không có gì." Tô Chiêm cầm hộp cơm đứng dậy, "Đi thôi, về ký túc xá nghỉ ngơi một lát."

Lúc cậu về ký túc xá thì Văn Mặc không có ở đó, cậu treo cặp sách xong rồi nằm lên giường, chỉ thấy trong lòng tràn đầy muộn phiền.

Tô Bằng Sính và Nhiếp Uyển Như nuôi cậu lớn lên, theo đạo làm người, cậu cũng không muốn ác ý nghi ngờ quá nhiều về bậc cha mẹ đã nuôi lớn mình, mặc dù cha mẹ cậu xem ra thì không quá quan tâm cậu, thường ngày cũng rất ý khi chú ý đến cậu.

Nhưng suy cho cùng cha mẹ cũng chưa từng bạc đãi cậu, từ nhỏ đến lớn, thứ người khác có cậu cũng đều có, cho cậu đi học ở trường tốt, đăng kí các khóa học thêm đắt đỏ, tuy rất ít khi quan tâm trò chuyện với cậu, nhưng ở phương diện cho tiền cậu tiêu vặt, chưa bao giờ ngượng tay.

Bây giờ cậu chỉ muốn biết rốt cuộc Tô Bằng Sính và Nhiếp Uyển Như có quan hệ huyết thống với cậu hay không, với lại, nếu như lần này về nhà Tô Bằng Sính lại kêu cậu đi kiểm tra sức khỏe nữa thì phải làm sao đây?

Kiểm tra sức khỏe nhất định có thể kiểm tra ra cậu đã phân hóa thành omega, đến lúc đó cậu cũng không biết Tô Bằng Sính sẽ làm ra chuyện gì.

Nếu không gặp phải tình huống nguy hiểm, cậu thật không muốn dùng thủ đoạn cực đoan để đối phó với người cha đã nuôi mình khôn lớn.

Dù rằng người cha này đã cho cậu uống thuốc ức chế trong thời gian dài.

Tự tiện cho omega dùng thuốc ức chế, kiềm hãm sự phân hóa của omega, dẫn đến cơ thể của omega không phát triển được, những hành vi này đều là trái pháp luật.

Pháp luật dành cho omega sự bảo hộ rất lớn, bất luận là ai cũng không thể tùy tiện tổn thương đến omega, cho dù là cha mẹ của omega cũng không được phép.

Cho nên nếu như cậu báo cảnh sát, Tô Bằng Sính chắc chắn 100% sẽ bị bắt, nhưng như vậy thì xem như là cậu đã tự tay tống cha mình vào tù.

Tô Bằng Sính nuôi cậu nhiều năm như thế, tạm thời vẫn chưa làm ra hành động gì quá đáng, cậu không nhẫn tâm làm như vậy.

Ngoài mặt thì cậu có vẻ nhe nanh múa vuốt, trên thực tế nội tâm cậu lại mềm mại không chịu được.

Huống chi, nếu Tô Bằng Sính bị bắt thì cậu sẽ đi đến đâu đây.

Cục quản lí AO?

Hay là nhà của họ hàng khác?

Đối với cậu mà nói, những thứ này đều không phải kết cục tốt gì cho cam.

Cho nên biện pháp tốt nhất vào lúc này chính là cậu điều tra ra thân thế của mình trước, sau đó nghĩ cách để tránh khỏi kiểm tra sức khỏe.

Điều ra rõ ràng được quan hệ huyết thống giữa cậu với Tô Bằng Sính và Nhiếp Uyển Như xong, cậu sẽ xem xét tình hình mà ngả bài.

Dù sao trong tay cậu cũng đã nắm giữ bình thuốc được coi là chứng cứ phạm tội của Tô Bằng Sính, không sợ Tô Bằng Sính muốn làm gì khác.

Hiện tại cậu còn chưa đủ 18 tuổi, không thể thoát khỏi sự quản thúc của cha mẹ, rất khó tự lực cánh sinh.

Hơn nữa, cậu cũng không có tiền.

Cha mẹ có nghĩa vụ nuôi dưỡng con khi con chưa đủ 18 tuổi, nhưng từ 18 tuổi trở đi, nếu cậu ồn ào với gia đình, thì phải tự dựa vào bản thân mình.

Đến lúc đó, phải làm sao để kiếm tiền......

Ngẫm nghĩ nhiều chuyện như vậy, chuyện nào cũng thật khiến người ta sầu não.

Cậu biết thái độ của mình lúc này có hơi yếu đuối, lại có chút đà điểu*, nhưng dù sao cậu cũng gọi Tô Bằng Sính là cha nhiều năm như thế, khi cậu còn nhỏ đối phương cũng từng yêu thương ôm ấp cậu......

[*Hội chứng đà điểu: mỗi khi gặp nguy hiểm hay sợ hãi trước kẻ thù, đà điểu thường rúc đầu kín xuống dưới lớp cát, và chúng coi như vậy đủ để giấu toàn bộ thân hình khổng lồ khỏi kẻ địch hùng mạnh phía trước. Dùng 'Đà điểu' để ám chỉ người hèn nhát, né tránh hiện thực]

Tuy nói thứ yêu thương này giảm dần qua từng năm cậu lớn lên, càng ngày càng ít, nhưng suy cho cùng cậu vẫn ghi nhớ.

Cậu cũng luôn nhớ kĩ những điều tốt đẹp mà cha mẹ đã dành cho cậu trong nhiều năm qua.

Trái tim cậu chung quy vẫn làm bằng thịt, cậu cũng có tình cảm quấn quýt với cha mẹ, cũng biết khắc ghi công ơn dưỡng dục của họ.

Nhưng chính bởi vì như vậy mà khiến cậu vô cùng phiền não.

Văn Mặc vừa đẩy cửa bước vào đã nhìn thấy Tô Chiêm buồn rầu lăn lộn trên giường, có vẻ như lòng đầy tâm sự.

Hắn cất đồ xong, đi về phía cạnh giường của Tô Chiêm hỏi: "Sao thế?"

Tô Chiêm thoát ra khỏi đống tâm sự phức tạp, nhìn thấy Văn Mặc đang đứng cạnh giường mình, chần chừ một chút: "Không có gì, chỉ là, nghĩ đến một chút chuyện......"

Văn Mặc ôn hòa nói: "Có gì thì cứ nói với tôi, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?"

"Không phải chuyện gì lớn cả." Cậu không quá muốn nói ra mấy chuyện phiền não về gia đình mình.

Văn Mặc nhìn cậu một hồi, thấy cậu thật sự không muốn nói ra, cũng không miễn cưỡng cậu, chỉ dặn dò: "Thật sự xảy ra chuyện thì phải nói với tôi, tôi sẽ giúp cậu, nếu cậu không nói thì tôi sẽ......"

Hắn kéo dài âm cuối, không nói tiếp khúc sau.

Tô Chiêm nổi tính tò mò: "Cậu sẽ thế nào?"

"Tôi sẽ rất tức giận." Văn Mặc híp mắt, vẻ mặt không rõ, "Sẽ bắt cậu đi, trói cậu lại, đem nhốt vào trong nhà của tôi."

Tô Chiêm không xem lời nói của Văn Mặc là thật, trái lại còn bị chọc cười: "Cậu còn chơi giam cầm nữa chứ, khẩu vị cũng nặng ghê nha giáo thảo đại nhân."

Văn Mặc ung dung nói: "Biết thế là tốt, chớ có mà ghẹo tôi."

(truyện chỉ được đăng tải tại wattpad hen24)

"Dạ dạ dạ." Tô Chiêm hiếm khi chịu phối hợp, cười nói: "Tôi đây tuyệt đối không để cho ngài có cơ hội chơi mấy loại play đó đâu."

Văn Mặc thấy Tô Chiêm cười rồi, cũng không hỏi thêm nữa, quay về giường mình nằm xuống.

Sau khi hội thao buổi chiều kết thúc, Tô Chiêm về ký túc xá thu dọn đồ đạc với Văn Mặc.

Lúc Tô Chiêm thu dọn xong, thấy Văn Mặc đã sớm đeo cặp sách lên lưng đứng ở bên cạnh.

Văn Mặc nói: "Cha tôi cho tài xế tới đón tôi, sẵn đưa cậu về chung luôn nhé."

Tô Chiêm sững sờ một chút, cười hỏi: "Sao nào, cước phí tính thêm là cậu đây rốt cuộc cũng có tài xế đến đón à?"

Mí mắt Văn Mặc cũng không buồn nâng, phối hợp pha trò: "Đương nhiên, cước phí tính thêm thì cũng cần có tôn nghiêm và nhân quyền mà, không thì tôi sẽ đi quấy rối cho bọn họ nạp thêm tiền phí."

Tô Chiêm bật cười khúc khích, "Văn Mặc cậu được à nha, đôi khi có cảm giác cậu thật biết chọc cười."

"Thế nên" Văn Mặc lại nói tiếp chuyện trước đó, "Tôi bảo tài xế đưa cậu về, tôi biết nhà cậu ở nơi nào, cách nhà tôi không quá xa, cũng thuận đường."

Tô Chiêm lắc đầu: "Không cần đâu, tôi tự bắt xe về là được rồi, không nên làm phiền tài xế nhà cậu."

Văn Mặc hơi nheo mắt, cúi đầu nhìn cậu, từ tốn nói: "Cậu đều đã làm phiền tôi đánh dấu cho rồi, làm phiền tài xế của tôi đưa cậu về một chút thì làm sao nào, hay là việc tôi bảo tài xế đưa cậu về thân mật hơn so với việc tôi đánh dấu cậu?"

Tô Chiêm gần như bị lý lẽ lưu manh này của Văn Mặc làm cho hết hồn luôn, chỉ vào Văn Mặc cả nửa ngày, đến nửa câu cũng không đáp trả được.

"Cậu mà như vậy, tôi sẽ ghen với tài xế của mình mất." Văn Mặc dùng âm thanh tao nhã như tuyết trên núi cao nói ra những lời văn nhã bại hoại.

Tô Chiêm tức đến không nói nên lời: "Cái lý lẽ ngang ngược gì thế này?"

Văn Mặc: "Ngang ngược muốn bắt cậu về nhà cùng tôi."

Tô Chiêm "hừ" một tiếng, dứt khoát bình vỡ thì không sợ nứt*, "Có người mong chờ được đưa tôi về nhà như vậy, tôi tội gì phải từ chối không nhận."

[* Gốc: 破罐子破摔 ý chỉ việc đã hỏng thì không quan tâm nữa.]

****

Nam beta hiền lành chân thật làm tài xế cho nhà họ Văn hơn mười năm đột nhiên hắt xì một cái, bỗng dưng hơi lạnh sống lưng.

Có cảm giác sắp gặp điều không lành.

Ông chỉ là một tài xế đáng thương vô tội thôi, điều này thiệt là vô lý.

****

Thế là, Tô Chiêm như ý nguyện của Văn Mặc, ngồi trên chiếc xe Rolls-Royce Phantom của nhà họ Văn.

Đến khi Tô Chiêm ngồi gọn vào Rolls-Royce, cả người gượng gạo trong chiếc xe bạc tỷ, cậu mới nhận ra bản thân lại rơi vào trong bẫy của Văn Mặc.

Tô Chiêm: "......"

Mỗi ngày đều hận bản thân đến xù hai lớp lông.

Mặc dù gia cảnh của cậu khá tốt, nhưng Tô Bằng Sính cũng chỉ lái một chiếc BBA, hoàn toàn không cùng một đẳng cấp so với Rolls-Royce xa xỉ.

Không nói đến cái khác, chỉ riêng ghế bọc da mà cậu đang ngồi lên đây, e rằng cậu làm xước một đường thôi, thì toàn bộ đống đồ điện tử cộng thêm đống dụng cụ thể thao hot hit của cậu cũng đền không nổi.

Văn Mặc nhìn thấy dáng vẻ ngồi xe khẩn trương của cậu, im lặng một hồi, nghiêm túc hỏi: "Không quen sao?"

Tô Chiêm trợn mắt: "Phí lời, một học sinh gia cảnh bình thường như tôi lần đầu được ngồi lên chiếc xe đắt như này, có thể quen được mới lạ đó."

"Đây là chiếc xe cha tôi thường dùng để đi làm, chắc là hôm nay tài xế đang lái chiếc này, liền thuận tiện chạy qua đón tôi luôn. Nếu cậu thấy không quen, lần sau tôi bảo chú ấy đổi chiếc khác bình thường hơn một chút." Văn Mặc còn đang thật sự nghiêm túc cân nhắc, "Cậu cảm thấy Lamborghini Urus có ổn không?"

Tô Chiêm: "......Không, tôi cảm thấy rất là không OK luôn, cứ đà này thì trái tym bé bỏng yếu ớt của tôi sẽ lưu lại bóng ma rất lớn. Tôi sợ mình không cẩn thận làm hư chỗ nào đó, bắt tôi đem đi bán cũng không đền nổi nữa."

Văn Mặc nhíu mày: "Cậu không cần lo lắng đến thế, đem cậu đi bán chắc chắn sẽ đền nổi mà."

"Má!" Tô Chiêm bực bội nhìn Văn Mặc: "Tôi chỉ nói đùa chút thôi, sao cậu lại nghiêm túc như vậy chứ hả, tôi là người sống rành rành đây, là báu vật vô giá đó, cảm ơn."

"Cậu nói đúng." Lần này Văn Mặc rất tán thành lời nói của cậu, nói một hồi, âm thanh dần dần nhỏ lại, nhỏ đến mức giống như đang thủ thỉ bên tai, "Nếu như thật sự có thể mua, một chiếc Rolls-Royce thì tính là cái đinh gì......"

Hắn nguyện ý đánh đổi tất cả để mua được.

Tô Chiêm không nghe rõ mấy câu Văn Mặc nói nhỏ, "Cậu nói cái gì?"

"Không có gì." Văn Mặc lấy ra một chai nước từ ngăn tủ lạnh trong xe đưa cho cậu: "Uống chút nước đi."

Tô Chiêm cầm chai nước uống mấy ngụm, không hỏi thêm nữa.

Rất mau, Văn Mặc đã đưa Tô Chiêm tới dưới lầu nhà cậu.

Tô Chiêm nhìn khu nhà quen thuộc qua tấm cửa kính xe, trong nhà sáng lên ánh đèn quen thuộc, nhưng cậu lại bỗng nhiên có cảm giác không muốn xuống xe.

Nhà của cậu, giờ đây khiến cậu thấy thật xa lạ, nhìn vào liền cảm thấy áp lực.

Lúc này, cậu thậm chí cảm thấy đề nghị đi đến biệt thự suối nước nóng của Văn Mặc tràn đầy sự hấp dẫn.

Nhưng cuối cùng cậu vẫn xuống xe.

Cậu hít sâu một hơi, mở cửa xe, nói tạm biệt với Văn Mặc, đeo cặp sách bước lên lầu.

Văn Mặc ngồi trong xe, vẫn luôn nhìn theo Tô Chiêm, mãi đến khi bóng dáng của Tô Chiêm khuất sau hành lang, không nhìn thấy được nữa, hắn mới quay đầu lại, thấp giọng nói với tài xế: "Đi thôi, về nhà."

Lúc Tô Chiêm vừa xuống xe, vẻ mặt rất kỳ lạ.

Văn Mặc lo lắng.

- -----------------

Tác giả có lời muốn nói: spoil một xíu, bạn công tỏ tình trước~~~

Tui nói tui là team bên nhà ngoại, mấy pà tin hong?

T_T

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv