17
Lục Dĩ Hàng và tôi đến gặp bố mẹ anh nhưng không ngờ Lương Nguyệt cũng có mặt!
Lục Dĩ Hàng giải thích với tôi: “Cô ấy là hàng xóm của anh, ba mẹ cô ấy là bạn của ba mẹ anh nhiều năm, cô ấy nhất định muốn ở lại đây, ba mẹ anh cungc không thể từ chối được.”
Tôi cúi gằm mặt, không để ý đến anh.
Như này cũng quá khó chịu rồi!
Nhưng mà cũng không thể để một mình mình khó chịu đúng không?
Thế là toàn bộ quá trình tôi cứ dính chặt lấy Lục Dĩ Hàng, Lục Dĩ Hàng cũng để tôi diễn, còn đặc biệt phối hợp với tôi.
“Em muốn uống nước.”
“Nước đến đây, nhiệt độ vừa phải.”
“Lục Dĩ Hàng, tay em đau.”
Lục Dĩ Hàng ngồi xuống xoa nhẹ tay tôi.
Lương Nguyệt hai mắt như muốn bùng cháy, cô ta tức giận đến mức ném đồ đạc.
Dì Lục nghe thấy, từ trong bếp đi ra, “Tiểu Nguyệt, tốt hơn hết là con nên về nhà đi, nếu không dì sẽ nhờ bố mẹ đến đón con?”
Lương Nguyệt đập mạnh chiếc điều khiển trên tay xuống đất, trừng mắt nhìn tôi rồi bỏ đi.
Dì Lục liếc nhìn hai đứa tôi như thể nhìn thấu mánh khóe của chúng tôi.
Bác ấy cười, tiếp tục quay lại nấu ăn.
“Em thấy thoải mái chưa?” Lục Dĩ Hàng nhỏ giọng nói, “Có chuyện này cần giải thích rõ với em”
“Gì?”
“Lương Nguyệt không phải bạn gái cũ của anh, bọn anh chưa bao giờ ở bên nhau.”
Dì Lục bưng bưng bát đĩa ra, “Dì có thể làm chứng điểm này, Lương Nguyệt chỉ là hàng xóm và có lý do tại sao a Hàng lại không lại thích con bé”
Tôi tò mò hỏi: “Lý do gì vậy ạ?”
Dì Lục lặng lẽ nghiêng người nói: “Tiểu Nguyệt có vấn đề về thần kinh, con bé thường có tâm trạng thất thường.
Mấy ngày trước, nó nhất định muốn kết hôn với a Hàng, nếu a Hàng không đồng ý, nó sẽ nhảy lầu.”
“Khi nào?”
Hỏi ra mới biết là lúc Thất Thất nhập viện, cô y tá nói gia đình Lục Dĩ Hàng xảy ra chuyện, thì ra là chuyện này.
Dì Lục cũng nói với tôi một cách bí mật: “Sau này, A Hành cảm thấy không thể cứ tiếp tục như vậy, nó nói muốn tìm bạn gái, nhưng phải nhờ dì hai mai mối.
“Mai mối?”
Tôi nhìn Lục Dĩ Hàng, anh mỉm cười quay đi chỗ khác.