10
Vết thương chân sau của Thất Thất dường như bị hở, Lục Dĩ Hàng đã giúp tôi băng bó.
Khi Lý Tiểu chuẩn bị đi, cậu ấy kéo tôi đến cửa và nói nhỏ vào tai tôi: “Khương Manh, tin tớ đi, Lục Dĩ Hàng thích cậu.”
Tôi nghi ngờ nhìn cậu ấy, làm sao có thể?
Lý Tiểu giải thích cho tôi nụ cười của Lục Dĩ Hàng vừa rồi: “Thái độ đó, chính là cưng chiều nì, dáng vẻ đó, y hệt như em chính là của anh.”
Lý Tiểu bảo tôi mau nắm bắt cơ hội, sau đó rời đi một cách nhan hiểm.
Tôi đứng sau lưng Lục Dĩ Hàng, “Bác sĩ Lục, Thất Thất không sao chứ?”
Lục Dĩ Hàng quay lại, mặt tôi đột nhiên đỏ bừng.
Ánh mắt này! Ánh mắt này!
Chính là em là của tôi!
Tôi nóng bừng cả người, cảm thấy chân mình như đông cứng lại khi anh ấy đến gần tôi.
“Khương Manh.”
“Hả?”
Anh ấy có muốn hôn tôi không?
Tôi có nên nhắm mắt không?
Trong ánh mắt hồi hộp chờ đợi của tôi, Lục Dĩ Hàng thực sự nói câu đó: “Anh sẽ là bạn trai của e..”
Tôi nín thở, tim đập như sấm, định gật đầu lia lịa.
Lục Dĩ Hàng nói thêm: “Em thích hành hạ Thất Thất như vậy, anh không yên tâm, anh muốn làm ba của Thất Thất.”
TÔI???
“Cái gì?” Tôi hét phá lên, cho rằng mình nghe nhầm.
Lục Dĩ Hàng khẽ liếc tôi: “Không hiểu? Muốn anh dịch nó sang tiếng Anh cho em không?”
“Anh nói anh muốn làm bạn trai của em là vì muốn làm ba của Thất Thất?”
“Đúng vậy, có vấn đề gì không?”
Tôi không nhịn được rống lên: “Lục Dĩ Hàng, anh với Thất Thất chỉ có thể là anh em thôi!”
Còn tôi sẽ là mẹ anh!