*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
1.
Xấu hổ.
Không ai lên tiếng, chỉ có xấu hổ kéo dài vô tận.
2.
Tôi giống như Anna bị ma thuật băng tuyết đóng băng, đông cứng tại chỗ, không thể động đậy.
Tạ Anna Vũ.
Lúc này chỉ có hai giọng thay phiên nói trong đầu tôi:
"Gòi xong gòi xong gòi xong gòi xong dối trá bị bóc ra rồi."
"Mịn quá mịn quá mịn quá mịn quá da cậu ấy quá là mịn."
Địch bất động, ta bất động, tinh thần phải vững đến cùng, cuối cùng thì Trì Dữu không im lặng được nữa, lặng lẽ bỏ cái tay tôi từ trong áo ngủ cậu ra.
"Ngủ yên đi." Trì Dữu nói.
Cùng lúc ấy tôi lại kinh ngạc, vui sướng phát hiện ra, có lẽ cậu ấy lo tôi làm xằng bậy gì đó, Trì Dữu chỉ dùng một ngón tay khều ra rồi giữ chặt, sau đó để dán vào thắt lưng.
?
Là sao?
Không được sờ trực tiếp còn cách vải thì có thể?
3.
Để xác nhận phỏng đoán vô lý này, tôi chớp ngay cơ hội, bám chặt vào lưng Trì Dữu như con trăn khổng lồ.
Ôi, tóc cậu ấy sao lại thơm thế, rõ là dầu gội đầu của tôi mà, sao lại có mùi như hoa tiên tắm trong nước sương vậy?
"Tạ Vũ..." Trì Dữu có lẽ bị cái kén là tôi làm cho khó chịu, hơi xoay về trước: "Nếu cậu còn như thế thì tớ ra sô pha ngủ."
Những lời này mang sát thương cực mạnh, nghe thấy thế tôi lập tức nằm giống cậu, y như con nhộng to xác.
Vào ngày thứ năm, tôi mở mắt thì mặt trời cao như ngọn tre rồi.
Dù ngày nào tôi cũng dậy không sớm lắm đâu, nhưng nhờ tách trà hôm qua, "không sớm" của hôm nay thành siêu siêu "không sớm".
"Cậu còn muốn ăn sáng không?" Trì Dữu đứng ở cửa phòng, buồn cười nhìn tôi: "Tớ nấu xong cả cơm trưa rồi, không nghĩ là cậu có thể ngủ được đến tận lúc này."
"Ăn." Tôi mê mê man man ngáp một cái, "Cơm sáng cũng ăn mà cơm trưa cũng ăn, ăn đủ bữa luôn."
"Tớ đi hâm nóng cho cậu." Trì Dữu nhoáng cái đã chạy mất, tôi đứng dậy chậm một giây nên không bắt được cậu.
5.
Từ lúc nếm trải ngọt ngào đêm qua, giờ tôi nhìn Trì Dữu đi lại trước mặt, lòng tôi luôn cảm giác mất mát khó tả.
Lúc đầu Trì Dữu còn chưa thích ứng được, sau lại phỏng chừng bị sờ quen rồi, đôi lúc tôi sờ mạnh, cậu ấy mới có phản ứng.
6.
"Tạ Vũ, nếu cậu cứ thường xuyên "trống tay" thế, lần sau tớ đưa cậu một cái gối ôm nhé."
Cơm trưa xong xuôi, hai tôi ngồi sóng vai ở sô pha, tôi duỗi cánh tay ôm lấy vai cậu ấy, len lén sờ đến cả cánh tay.
"Lần sau là lần sau, mấy hôm nay shipper không vào được đâu, cậu chịu khó chút nhé."
Tôi siết chặt cổ tay cậu rồi buông ra ngay lập tức, nó mỏng manh đến nỗi chỉ cần bóp nhẹ thôi cũng có thể vỡ được.
"Tớ ăn no quá." Trì Dữu mặc tôi nghịch ngợm, bâng quơ nói: "Tớ đạp xe chút được không?"
"Đương nhiên, đừng khách sáo thế, cả nhà này là của cậu." Tôi rất chi là hào phóng mà phẩy tay thành nửa vòng tròn, thản nhiên nói: "Nhưng mà đây là lần đầu tớ nghe cậu nói muốn tập thể dục đấy?"
Trì Dữu uất ức liếc tôi một cái, nói nhỏ cãi lại: "Ai bảo, ngày thường tớ sẽ nhảy."
7.
Nhảy.
Tôi cười xấu xa.
Dữu Dữu ơi, đây là em tự dâng mình lên đấy.
8.
"Hả? Lúc này cậu nhảy cũng được mà, sao cứ phải đạp xe làm gì?" Tôi thu tay, khoanh tay trước ngực nói: "Bật máy chiếu lên nhé?"
"Đừng!"
Chuyện này cũng không phải chuyện lạ thường gì, Trì Dữu lại như chú thỏ bị dọa sợ, không hiểu sao lại giật mình một cái.
"Không nhảy đâu, đừng mở."
"Sao thế?" Tôi vô lại nói: "Dữu Dữu, cậu sờ lại lương tâm mình chút đi, từ lúc hai ta học đại học, tớ chưa từng thấy cậu nhảy."
Thấy Trì Dữu sa sầm chẳng nói, tôi hếch mũi: "Cậu không cho tớ đến phòng tập nhảy xem. Trước đây rõ tớ là khán giả trung thành nhất của cậu, giờ thì chẳng có tư cách để xem nữa."
"Tớ đã lâu không nhảy rồi." Trì Dữu quay mặt sang chỗ khác, rầu rĩ nói: "Bây giờ mà nhảy...thì cậu sẽ không thích."