1.
Giờ khắc này còn tới sớm hơn trong dự định nữa, tôi vốn đang định chờ sau khi giải toả cách ly xong thì sẽ tìm một buổi chiều đầy nắng lãng mạn nào đó, nghiêm túc tỏ tình với Trì Dữu.
Nhưng sự băn khoăn, lo lắng trong từng câu chữ lúc nãy của cậu ấy thể hiện quá rõ ràng, nó chẳng khác nào đang không ngừng nhắc nhở tôi.
Tạ Vũ, đừng nhây nữa, là đàn ông thì mau tóm lấy thời cơ đi.
2.
“Sao lại không nói gì rồi?”
Tôi cười nhéo nhéo cổ của Trì Dữu, nơi đó vẫn còn mấy vết đỏ sẫm màu nên tôi cũng không dám dùng quá nhiều sức.
“Không, không kịp phản ứng lại.”
Ánh mắt Trì Dữu ngơ ngác, hoàn toàn không còn vẻ lanh lợi như thường ngày nữa.
“Vậy em từ từ ngẫm đi.”
Tôi cố ý thả chậm giọng điệu, trái hít hít, phải ngửi ngửi, vùi đầu vào hít hà mùi hương thơm ngọt trên người cậu ấy.
“… Cuối cùng cũng bị phát hiện, là ý gì?”
Một lát sau, Trì Dữu mới ngập ngừng hỏi.
“Ý trên mặt chữ.” Tôi cũng không vòng vo: “Không phải là vì làm với em rồi mới thích em, mà là vì thích em từ rất lâu rồi, nên mới không nhịn được mà làm với em.”
Trì Dữu à một tiếng nhỏ tới không thể nghe được, gương mặt bỗng ửng đỏ hết cả lên.
“Bao, bao lâu rồi?”
Hai chữ “bảy năm” này nghẹn lại bên cổ họng, tôi lại chỉ để ý đến trong gương mặt e thẹn kia của Trì Dữu hơi hơi có vẻ khẩn trương.
Yết hầu của tôi khẽ động đậy, nuốt hết những lời muốn nói xuống lại.
“Không nói cho em biết.” Tôi nhếch môi giả vờ chơi xấu: “Anh phải giữ lại một chút vẻ thần bí chứ.”
Ngoài mặt trông có vẻ thừa nước đục thả câu vậy thôi chứ trên thực tế tôi đã suy nghĩ rất nhiều.
Bản thân tôi là người hiểu rõ hơn bất cứ ai, đằng sau con số bảy năm này là biết bao nhiêu ngày đêm đợi chờ, mỗi một lần trông có vẻ thuận miệng hỏi thăm thật ra đằng sau đó là biết bao nhiêu công sức bày tính trăm phương ngàn kế? Phải là kiểu yêu thích tới mức nào mới có thể bất chấp mọi thứ để liều một phen như thế? Cứ kiểu chỉ muốn giao hết tương lai chưa rõ phía trước cho cậu ấy.
Nếu như bây giờ tôi thốt ra lời này thì cho dù chỉ là một vài câu nói thoáng qua vậy thôi nhưng Trì Dữu cũng sẽ suy nghĩ day dứt mãi trong lòng. Nói không chừng cậu ấy còn tự trách bản thân mình phát hiện ra quá muộn, hoặc là sẽ cảm thấy hối hận vì chúng tôi đã bỏ lỡ biết bao nhiêu khoảng thời gian tốt đẹp trước đó.
Tôi không muốn để cậu ấy gánh chịu sự áp lực quá lớn, thôi cứ để cho nước chảy đá mòn đi vậy.
3.
Tạ Vũ, nhớ cho kĩ, là đàn ông thì phải tận tâm như thế này đó.
4.
Trì Dữu cũng thuận theo ý tôi không truy cứu tới cùng, cậu ấy ngáp một cái mềm nhũn rồi tựa cằm lên vai tôi.
“Sao mà đầu óc vẫn không vận động được xíu nào…” Trì Dữu tự mình lẩm ba lẩm bẩm rồi lại mềm giọng dịu dàng nói với tôi: “Chờ một chút nha Tạ Vũ, em phải sắp xếp lại từ ngữ của mình cái đã.”
Tôi cũng cảm thấy đủ thoả mãn rồi, tôi cọ cọ tóc cậu ấy rồi nhắm mắt lại: “Dữu Dữu, em không cần phải cho anh câu trả lời ngay bây giờ.”
“Tỏ tình với em chỉ là vì muốn để cho em biết suy nghĩ thật sự trong lòng anh, chứ không phải muốn sau hôm nay thì anh bắt buộc phải có được thứ gì đó đâu.”
“Em hoàn toàn có thể đợi suy nghĩ thông suốt rồi lại nói cho anh, anh đợi được mà.”
5.
Tôi thề là lúc tôi nói lời này không hề có ý đồ gì khác hết, hoàn toàn là những lời từ tận đáy lòng của tôi thôi.
Nhưng Trì Dữu nghe xong thì biểu cảm trên gương mặt thay đổi rõ ràng, cậu ấy trìu mến sờ sờ mặt tôi, nhỏ giọng trách: “Có ngốc không?”
“Ngốc, không xứng với em.”
Tôi cũng nhảy số rất nhanh, hùa theo đùa giỡn một chút.
“Tạ Vũ.” Chỉ nghe thấy cậu ấy nhẹ giọng thở dài một tiếng rồi gọi tên tôi.
“Anh biết đó, tính cách của em trước giờ cũng không hay thẳng thắn bày tỏ, có rất nhiều lời không nói ra được thành lời.”
Hai hàng lông mi xinh xinh phập phồng trên hai gò má ửng đỏ, Trì Dữu nắm chặt lấy tay áo của tôi.
“Đầu tiên là cảm ơn anh vì đã làm cho em yên tâm, hơn nữa… em cũng không muốn để anh phải đoán mò nữa.”
“Em cũng rất thích anh, thích anh giống như kiểu anh thích em vậy.”
6.
Sau khi hiểu rõ lòng nhau thì cảm xúc cũng bị cuốn theo đó, Trì Dữu vừa dứt lời thì trên mặt tôi cũng đỏ bừng như copy paste từ mặt cậu ấy.
Lúc đó tôi còn đang nghĩ là muốn giả vờ là một người đàn ông ổn trọng, nhưng sự vui sướng quá lớn đã khiến đầu óc tôi mụ mị, hạnh phúc dồn dập không thể nén lại nổi nữa.
Không thể nghĩ được nhiều như vậy nữa, tôi không thèm quan tâm tới hình tượng của mình, ngứa đầu lên trời cười há há.
Trì Dữu bị tiếng cười đột ngột này của tôi doạ cho hết hồn. Mãi sau cậu ấy mới kịp phản ứng lẹ, hai cánh môi khẽ hé phát ra một tiếng “A” nho nhỏ.
Tôi vui như vừa trúng số độc đắc vậy, giống như Phạm Tiến* suýt chút nữa phát điên, góc Trường Thành bị nàng Mạnh Khương Nữ khóc sập** mà nghe thấy tiếng cười của tôi cũng phải mọc ra lại.
(*)
(*)
Tôi như quên hết mọi thứ xung quanh nên nhất thời cũng không kịp giải thích nguyên do với Trì Dữu.
Đôi mắt làm tôi thương nhớ mãi của cậu ấy nhìn tôi kiểu không hiểu, thăm dò, xác nhận rồi mới bình tĩnh lại.
“Tạ Vũ, em cũng vui lắm.”
Cậu ấy nhìn về phía tôi, điềm tĩnh mấp máy môi.
7.
Tôi và Trì Dữu đan chặt mười ngón tay, nằm nghiêng người mặt đối mặt một hồi lâu.
Bản tính của Trì Dữu vừa tinh tế vừa mẫn cảm, mới rồi còn bảo là vui mà bây giờ lại hơi có vẻ hoảng hốt, không biết là có tâm sự gì trong lòng.
Tôi lắc lắc tay của cậu ấy, cậu ấy dời mắt lại nhìn về phía tôi.
Tôi cũng không mở lời trước, chỉ hơi nhướn nhướn mày hàm ý sâu xa, ra hiệu cho cậu ấy chủ động khai báo.
“Em đang nghĩ là… Chúng ta phải yêu nhau luôn ngay bây giờ sao?” Trì Dữu đắn đo nói.
Trong quan niệm của tôi thì hai người thích nhau tất nhiên là phải yêu nhau rồi, nhưng mà nếu Trì Dữu đã hỏi vậy rồi thì tôi bèn đứng ở góc độ của cậu ấy suy nghĩ một chút, sau đó mới thành khẩn nói: “Anh nghe em hết.”
“Bởi vì suốt bao nhiêu năm nay, chúng ta đều ở bên nhau với thân phận của một người bạn thân.”
Trì Dữu ngoắc lấy tay tôi, phân tích một cách hợp tình hợp lý: “Chỉ mới qua một đêm mà đã trở thành người yêu, em lo là mình sẽ làm ra sai lầm gì đó hoặc có chỗ nào đó làm không tốt.”
“Nếu như chỉ vì khuyết điểm của em mà ảnh hưởng tới mối quan hệ này, dưới tình huống không thể nào quay lại mối quan hệ bạn bè như trước nữa, hoàn toàn đánh mất anh thì em không thể nào tiếp nhận nổi chuyện này.”
Tôi cũng nghe ra được rất nhiều ẩn ý sau lời đó, tâm trạng cực kì tốt gật gật đầu.
“Thế nên, chúng ta có thể nào có thêm một quá trình nữa được không?” Trì Dữu quay lại vấn đề chính, dè dặt hỏi.
Tôi chậc lưỡi một cái, hiểu hết cả rồi.
“Không thành vấn đề.” Tôi vô cùng tự tin nói: “Chúng ta cùng nhau học cách yêu trước, rồi sau đó mới cùng tạo nên một tình yêu siêu cấp vô địch lâu dài luôn.”
8.
Rất dễ hiểu mà, cái thứ này nói trắng ra chính là giai đoạn mập mờ.
Một mối quan hệ yêu đương bình thường lúc nào cũng sẽ có một khoảng ở giữa như thế, trong khoản thời gian này một bên sẽ không ngừng thả thính đối phương, bên còn lại thì không ngừng đớp thính rồi để cho trí tưởng tượng bay cao bay xa. Đây là một bước đệm vô cùng cần thiết đó.
Tôi và Trì Dữu chỉ là bất đắc dĩ mới ăn cơm trước kẻng vậy thôi, thế nên cái quá trình này vẫn còn chưa kịp tiến hành thì thanh tiến độ đã vọt luôn tới bước cuối rồi.
Nhưng mà những gì người khác có thì chúng tôi cũng phải có, trong chuyện này thì tôi và Trì Dữu cũng rất ăn ý với nhau.
Còn chưa kịp mập mờ thì chúng tôi cứ mập mờ tiếp thôi, chẳng qua là bây giờ thì cứ mập mờ một cách quang minh chính đại, mập mờ rõ ràng như ban ngày, mập mờ mà tình đầu ý hợp với nhau.
9.
Cả hôm nay, tôi và Trì Dữu hầu như toàn nằm trên giường.
Đừng nghĩ bậy, hoạt động của chúng tôi chỉ đơn giản là nằm thẳng ra đó thôi, nằm thẳng vô cùng khỏe mạnh, thuần khiết.
Chiều đó Trì Dữu ăn mãi cũng xong một bát cháo, trời còn chưa tối đã ngủ thiếp đi.
Tôi vốn dĩ đang cực kì hưng phấn, còn nghĩ tối nay chắc phải nhìn chằm chằm người ta cả đêm luôn mất, không ngờ cuối cùng là tôi đã đánh giá quá cao bản thân mình. Đợi tới khi tôi thu dọn xong xuôi hết, đầu vừa chạm vào gối, tay dán lên cơ thể mềm nhũn của người bên cạnh thì tôi đã chìm vào giấc ngủ luôn rồi.
10.
Từng tia nắng xuyên qua rèm cửa, ấm áp dịu dàng rơi lên giữa hai hàng chân mày của tôi.
Tôi cũng không vội mở mắt ra, vì thứ đầu tiên ùa đến đó chính là xúc cảm lành lạnh dưới cằm tôi.
Hình như dưới cằm tôi đang có gì đó?
Tôi cáu kỉnh gạt đi một cái, nhưng ngoài ý muốn là lại nghe thấy một tiếng thở gấp nho nhỏ.
Đợi đã.
Tôi mới tỉnh ngủ đúng không?
Nếu như vẫn còn ở trên giường…
…
Thế thì còn có thể là thứ gì nữa!
11.
Tôi kiềm chế cơn kích động trong lòng, bắt đầu màn diễn xuất của diễn viên mới vào nghề Tạ Vũ.
12.
Không thể quá cứng nhắc, không thể quá khoa trương, tôi vô cùng tự nhiên gãi gãi cánh tay để vừa hay phối với một màn gạt tay bậy bạ vừa rồi.
Người bên cạnh chắc là đang nín thở quan sát, vô cùng yên ắng, hồi lâu sau vẫn không có động tĩnh gì.
Cả hai tai của tôi không còn nghe thấy tiếng động gì khác nữa, chỉ một lòng muốn gỡ gạc lại những gì vừa làm. Đừng xem thường tôi, không phải chỉ cần địch không động thì ta cũng bất động luôn là được hay sao?
Trì Dữu không biết tôi đã từng là quán quân trong trò “1, 2, 3, người gỗ*” ở trường mẫu giáo à!
(*)
13.
“Tạ…Vũ?”
Cuối cùng, bên tai cũng truyền tới một tiếng nói khe khẽ như muỗi vo ve.
Xong.
Victory!
Tôi giữ vững tư thế ngạo nghễ của một người chiến thắng, nhưng không được bao lâu thì người đẹp thơm phức bên cạnh lại sột soạt một hồi rồi lại nhào tới người tôi.
Lần này thì cảm giác lành lạnh bắt đầu từ trên trán, rồi sau đó xuống chóp mũi rồi lại vòng qua khoé môi. Xúc cảm xoa xoa dịu dàng cứ như một thanh băng mỏng không tan, cứ lướt qua nơi nào là nơi đó sẽ đọng lại một vệt nước óng ánh.
Không ngờ nha, thế mà Trì Dữu lại là người nhân lúc tôi ngủ sờ mặt tôi!
Tôi vừa sướng thầm vừa nằm đơ như tượng, chỉ thầm cầu nguyện cậu ấy đừng xấu hổ rồi làm ra vài động khác thường là được.
Đã diễn kịch thì phải diễn nguyên bộ. Vì để Trì Dữu yên tâm không cần phải lo lắng chuyện gì, tôi đã được trải nghiệm cảm giác vận dụng hệ thống Stanislavsky* vào biểu diễn— Thế là trong phòng ngủ bắt đầu vang lên tiếng ngáy vang trời của tôi.
(*)
14.
“Dậy rồi thì đừng giả vờ nữa.”
Đang lúc màn biểu diễn của tôi đang vào màn đặc sắc nhất thì bên lại truyền tới giọng nói vô cùng bình tĩnh của Trì Dữu.
Không ổn, mới nãy còn đang ngon lành mà? Sao tự nhiên lại bị cậu ấy phát hiện rồi?
Tôi làm bộ làm tịch híp mắt lại, cố gắng níu kéo lại một chút tôn nghiêm của mình.
“Đó giờ anh chưa bao giờ ngáy dài như vậy hết.” Trì Dữu mềm mềm liếc tôi một cái: “Bản thân không tự biết à?”
Chậc, diễn đạt quá nó thế, bởi vậy mới có câu vật cực tất phản mà.
“Chẳng phải là vì muốn thân mật với em nhiều hơn một chút sao?” Tôi cười toe toét thề thốt: “Lần sau không dám vậy nữa.”
Trì Dữu hừ nhẹ một tiếng bằng âm mũi rồi đẩy cái tay tôi đang đặt bên hông cậu ấy ra, bảo là mình phải dậy rồi.
“Dậy á.”
Tôi bật dậy như một con cá chép, giành trước cậu ấy một bước đứng thẳng dưới đất.
“Đợi một chút.” Tôi lấy một tuýp thuốc mềm dài mỏng trong ngăn kéo ra: “Để anh bôi thuốc cho em trước đã.”
15.
“Đây là…”
Trì Dữu không tin nổi nhìn chằm chằm vào ngón tay tôi, mãi tới khi tôi bắt đầu vặn nắp chai thuốc mới bất giác bừng tỉnh lại.
“Sao trong nhà anh lại có cái này?”
Cậu ấy trợn tròn mắt hỏi.
“Thôi để em tự mình làm đi.”
Cái mức độ chấn động này cũng khá là lớn đó.
16.
“Hôm qua vừa mới mua đó.” Tôi tự tin dõng dạc: “Nhân lúc em còn đang ngủ.”
“Để anh đi, anh có kinh nghiệm rồi.” Tôi nói mà không hề thấy xấu hổ: “Cũng là nhân lúc em còn ngủ đó.”
17.
Bất ngờ là để có thể thuyết phục được Trì Dữu ngoan ngoãn bôi thuốc, thì còn tốn nhiều sức hơn trong cả tưởng tượng của tôi.
Bình thường cậu ấy lúc nào cùng nhu thuận, nghe lời như thế nhưng trong lúc này lại ngoan cố tới lạ thường.
“Không thì anh đánh em ngất luôn đi.” Trì Dữu suy sụp nhắm chặt hai mắt lại: “Em thật sự không thể nào trong lúc tỉnh táo thế này mà để cho người ta giúp em…”
Xem kìa, sự quan trọng của quá trình mập mờ đã hiện rõ ra vào lúc này rồi đó.
Mới đầu tôi vẫn còn không hiểu lắm, dù gì hai chúng tôi làm cũng đã làm rồi, cái chuyện bé tí teo như bôi thuốc này thôi, sao phản ứng của cậu ấy lại ngượng ngùng tới vậy chứ.
Sau đó tôi lại xoắn suýt thêm một hồi nữa, lúc làm thì muốn kích động có kích động, muốn bầu không khí có bầu không khí. Còn bây giờ tự dưng khi không chả có gì hết tự nhiên đòi móc mông của người ta, mà Trì Dữu còn da mặt mỏng dễ xấu hổ nữa nên không thể chấp nhận được ngay thì cũng dễ hiểu thôi.
Ừ, hợp lí.
Tôi đi tới đi lui từ trên đường giường xuống tới cuối giường hai vòng, tự nhiên não nó thông suốt ra hẳn.
18.
Trì Dữu nắm chặt chăn che mình lại, trông cứ như đang sợ lơ là một cái là sẽ bị tôi tập kích ngay.
Sự lo lắng của cậu ấy cũng không phải là không có lý, bởi vì một giây sau tôi đã diệt sạch cả người lẫn chăn thật.
Chỉ là không có hành vi thô lỗ nào được thực hiện, mà là vô cùng đơn thuần hôn lên trán cậu ấy một cái.
Trì Dữu đơ ra ngay tại chỗ, mới nãy cậu ấy còn đang liều mạng giãy dụa thì bây giờ lại giống như vừa bị tiêm cho một liều thuốc an thần, ngoan ngoãn chớp chớp mắt nằm trong lòng tôi.
Tôi tiếp tục không ngừng nỗ lực, nhắm mục tiêu tới cái miệng nhỏ xinh đẹp ngọt ngào của người ta.
Cái hôn này kêu chốc quá vang, tôi đoán là chắc thính giác có thể giúp đẩy độ nóng trong không khí lên cao nhanh hơn, vì Trì Dữu bây giờ đã bắt đầu đỏ mặt rồi.
Tôi mới phát hiện ra cậu ấy xấu hổ thì xấu hổ vậy thôi, chứ trong lúc thân mật thì tuyệt đối không có chuyện đẩy tôi ra. Tôi lại bắn cho cậu ấy một chuỗi chụt chụt chụt, cậu ấy quá lắm thì cũng chỉ cúi đầu xuống không dám nhìn thẳng tôi thôi.
Sau đó, tôi thuận thế ngậm môi của cậu ấy luôn.
19.
Theo lý mà nói thì đây chắc là lần thứ hai tôi và Trì Dữu hôn nhau.
Chỉ là ấn tượng của tối hôm qua đa số chỉ có trong mơ mà thôi, khác biệt hoàn toàn với trải nghiệm lúc tỉnh táo thế này.
Môi của Trì Dữu rất mềm, vị giống như một viên thạch thuỷ tinh trái cây có lớp vỏ non mỏng vậy. Tôi từ từ liếm rồi khẽ mút mắt, khắp miệng đều tràn đầy hương vị ngọt ngào của cậu ấy.
Tôi vừa hôn cậu ấy vừa xoa xoa cổ để cậu ấy thả lỏng. Cậu ấy nhanh chóng buông bỏ sự phòng bị, không bao lâu sau thì cái chăn bông bó chặt kia đã chủ động mở ra cho tôi.
20.
Tôi nắm chắc thời cơ, vừa ôm eo vừa kéo tay, sờ theo quần của cậu ấy vào trong thân dưới.
Tạ Vũ, mày hãy nhìn xem giang sơn này đã như ý nguyện của mày rồi.
21.
Lúc bôi thuốc tôi lại càng hôn mạnh bạo hơn, thử xem có thể dùng các bộ phận từ cổ trở lên để dời đi sự chú ý của cậu ấy không.
Chiêu này vậy mà lại dùng rất tốt, mới đầu thì sự kháng cự của cậu ấy giảm đi kha khá, mãi sau tới khi bôi xong thuốc thì Trì Dữu chỉ còn hơi cựa mình, mũi phát ra tiếng hừ hừ.
22.
Tới cuối cùng thì chúng tôi phải gọi là hôn tới không tách nhau ra được, bôi thuốc thôi mà bị chúng tôi làm như màn dạo đầu luôn. Nếu không phải tiếng gõ cửa vang lên trong lúc đó thì cái mồi lửa này chắc đốt hết đống rơm thành tro luôn mất.
23.
“Chào anh, test covid đây.” Nhân viên tình nguyện nói to sau cánh cửa.
Tôi bên này vẫn còn đang suy nghĩ coi có nên làm hay không, có được làm hay không, hay là chỉ cọ cọ thôi thì có sao không. Trì Dữu bên kia hình như là đã bị tiếng chuông reo kéo về lại hiện thực rồi, cậu ấy khẽ đẩy vai của tôi ra.
“Mở… cửa trước đã.” Cậu ấy dứt ra trước rồi nói.
Trì Dữu đúng là một công dân gương mẫu cực kì phối hợp với công tác phòng chống dịch bệnh mà, cậu ấy sợ người ta đợi lâu nên giày còn không kịp mang, vội vàng hoảng hốt nhảy xuống giường.
Một giây trước tôi vẫn còn đang ôm ấp người yêu khó rời, vậy mà một giây sau đã phòng không gối chiếc luôn rồi?
Khác biệt quá lớn khiến tôi nhất thời không thể bình tĩnh lại được, tôi thở dài một hơi rồi lại ngửa lên nhìn trời vài giây, mãi tới khi nghe thấy tiếng mở khoá cửa thì mới từ từ đi ra khỏi phòng.
24.
Mới nãy lúc Trì Dữu nằm trong chăn tôi không để ý, hoá ra bây giờ cậu ấy không phải mặc một bộ đồ ở nhà bình thường gì. Đồ hôm qua mới giặt vẫn còn phơi ngoài ban công chưa lấy vào, áo lót nhỏ, quần boxer trên người kia đều là do tôi tự mình mặc cho cậu ấy cả.
Cái kiểu ăn mặc này chỉ mình tôi thấy thì không sao, nhưng để người ngoài nhìn thì quá là hở hang. Vì vậy nên trước khi đi ra mở cửa Trì Dữu còn cố tình mặc thêm một cái áo khoác của tôi vào.
Thế là, ngọn lửa của thân dưới khó dập nhất của tôi, cứ như thế bắt đầu hừng hực bốc lên.
25.
“Dữu Dữu lại mê hoặc anh rồi!*” Tôi đứng ì trong phòng ngủ không chịu ra, vừa hưng phấn vừa tủi thân gào thét lên án.
(*)
Bác sĩ tới test covid vẫn còn đang đứng trước cửa, mặt bịt khẩu trang kín mít không rõ biểu cảm gì nhìn qua đây.
Trì Dữu thì đã quá quen với cái thói ăn nói khùng điên của tôi rồi, cậu ấy vô cùng bình tĩnh đi ra xa một bước, không nói câu gì.
Chậc, đổi chiêu đáp trả rồi hả ta.
Còn giả bộ không quen tôi nữa.
Tôi vừa mới chuẩn bị biến thân thành một miếng keo dính chó thì có bác sĩ mặc đồ bảo hộ vẫy vẫy tay về phía tôi.
“Anh kia.” Người đó nói ngắn gọn: “Qua đây test covid.”
Tôi chỉ mãi lo liếc mắt đưa tình với Trì Dữu nên không nghe thấy đối phương nói gì.
“Này kêu anh đó, cái anh vừa hát rap kia.” Bác sĩ cất giọng cao hơn nói.
26.
“Dữu Dữu, đã qua hơn một tiếng rồi đó. Buồn cười tới vậy luôn đó hả?”
Tôi ngồi ở giữa phòng khách với vẻ mặt vô cùng đau khổ, Trì Dữu thì cười tới không thấy mắt mũi đâu.
“Ai bảo anh ăn nói bậy bạ giữa chốn đông người làm gì.” Trì Dữu còn cố ý lấy tôi ra làm trò hề: “Cái anh hát rap kia.”
Trì Dữu còn đang ôm một cái gối ôm trong lòng, ngón tay lúc có lúc không nghịch nghịch sợi lông trên đó. Cậu ấy còn nằm nghiêng người, để lộ ra một đôi chân dài trắng nõn trước mặt tôi.
Tôi bị sắc đẹp mê hoặc, chộp lấy mắt cá chân của người ta hôn cái chốc.
“Này.” Trì Dữu hết hồn đá tôi ra, cả người rúc ra sau trốn.
“Đừng nghịch nữa, có biết bẩn không?” Cậu ấy mềm nhũn trách cứ.
“Cái này có gì đâu mà bẩn? Cả người em chỗ nào cũng thơm phưng phức.”
Tôi nói như thể đương nhiên, trong lúc vật lộn với cậu ấy còn nhân cơ hội hôn thêm mấy phát.
Trì Dữu thấy tôi không chịu nghe cậu ấy, hai mắt tròn tròn khẽ chuyển động rồi ấp úng nói: “Nhưng mà anh hôn xong… rồi lại phải hôn em nữa, em sợ bẩn…”
27.
Tôi muốn hôn em?
Tôi muốn hôn em…
Chuẩn luôn! Tôi muốn hôn em!
28.
Tôi thôi không giày vò cổ chân của cậu ấy nữa, tôi đè người lên sofa rồi tìm lấy môi của đối phương.
“Anh nổi hứng thật luôn đấy à?” Trì Dữu bị tôi hôn tới thở không nổi, cố gắng tách ra khó khăn nói.
Tôi muốn hôn em!
Tôi cứ muốn hôn em vậy đó!
Hôm nay tôi phải hôn chết em luôn!
Cả đầu tôi chỉ toàn là cái ý nghĩ này thôi, chẳng buồn quan tâm cậu ấy nghiện mà ngại hay là không muốn thật nữa. Bây giờ tôi đã là bạn trai dự bị rồi, tôi mà không hôn thì còn ai hôn nữa!
Cũng không biết là Trì Dữu bị ngạt hay là xấu hổ, mãi tới khi mặt cậu ấy đã đỏ như nhỏ máu, hai tay đấm nhẹ lên lồng ngực tôi thì tôi mới quyến luyến tha cho cậu ấy một con đường sống.
29.
“Bé thiên nga sinh ra là phải để cho người ta hôn vậy đó.” Tôi nói với Trì Dữu.
30.
Tới gần trưa, Trì Dữu vẫn bảo tôi chọn món như thường lệ.
“Hôm nay em vẫn còn hơi mệt.” Trì Dữu nũng nịu như có như không: “Có thể ăn cái gì đơn giản một xíu được không?”
Cái lòng nhiệt huyết của đàn ông bừng bừng trong tôi, ngay lúc nhìn Trì Dữu nghiêng nghiêng đầu thì máu của tôi vọt lên hết não.
“Không cần nấu đâu.” Tôi hào hùng vung tay lên: “Để anh làm.”
Biểu cảm ngọt ngào đáng yêu của Trì Dữu lập tức trở nên cứng ngắc, xem kìa, thế mà đã bị tôi làm cho cảm động rồi, bị cái khí khái đàn ông của tôi làm cho cảm động tới tận đáy lòng rồi.
Haiz mà nói ra thì thấy xấu hổ, nếu mà so ra thì thực tế là cái giá tôi phải trả quá ít. Chỉ mỗi có việc đi nấu cơm thôi mà đã mê hoặc cục cưng tới choáng váng đầu óc thế này rồi.
“Nhưng mà…” Trì Dữu chầm chậm chớp chớp mắt: “Anh biết nấu cái gì cơ?”
31.
“Bây giờ anh học luôn cũng được.” Dáng vẻ của tôi cực kì hùng hồn nói.
Trì Dữu xem đồ trong tủ lạnh rồi lại đi qua cái giá chứa đồ ăn vặt, cuối cùng mới vô cùng tri kỉ đưa cho tôi bốn cái bịch màu cam.
“Nè, đi nấu đi.”
32.
Tôi cúi đầu xem thử, hai gói bún ốc.
33.
Tôi chưa từng ăn bún ốc, bình thường cũng không mua. Cái này chắc là hàng trữ mà Trì Dữu mới mua hồi mấy bữa đầu.
Tôi biết Trì Dữu thích ăn cái thứ này lắm, nhưng mà khả năng chịu đựng mùi của sầu riêng hay đậu hũ thối của tôi hoàn toàn không hề ổn, thế nên tất nhiên là tôi đã cho bún ốc này vào danh sách đen từ lâu.
Nếu như là trước kia ấy, thì chắc là tôi sẽ cực kì uyển chuyển từ chối Trì Dữu.
Nhưng mà bây giờ khác rồi.
Ngày xưa sao mà bằng bây giờ được nữa.
Đã yêu ai là phải yêu cả đường đi lối về, không lẽ mày nhẫn tâm tới mức để cho cậu ấy có được mày xong thì phải trả giá bằng việc mất đi bún ốc sao?
Tôi tự chất vấn mình như thế.
34.
“Anh… biết nấu mà nhỉ?”
Bởi vì tôi đang bận đấu tranh nội tâm quá nên chưa kịp phản ứng lại, thế là Trì Dữu hiểu lầm là ngay cả mấy kĩ năng cơ bản này mà tôi cũng bị thiểu năng, cậu ấy ngập ngừng nói: “Nấu giống như nấu mì tôm vậy ấy, trong ấn tượng của em thì anh biết nấu mà.”
“Không thành vấn đề, cứ giao cho anh.”
Tôi chà sát hai tay, ngẩng cao đầu, ưỡn cao ngực. Bé cưng yêu dấu chuẩn bị sẵn sàng chưa, em sắp sửa được chứng kiến thời khắc toát ra vẻ quyến rũ của một người đàn ông rồi đó.
35.
Hứng nước nguội, cho bún vào, đun sôi xong rồi vớt ra.
Ừ, rất tốt, rất ổn, rất tự nhiên.
Hứng thêm nước nguội, thêm gói gia vị vào, đun sôi….
Địch, thối quá, thối quá, thối vãi luôn.
36.
Tại sao trên thế giới lại có cái thứ thối như này vậy?
37.
Bé cưng yêu dấu thơm phức của tôi tại sao lại có thể tình nguyện ăn cái thứ thối thế này vậy?
38.
Tôi cực kì nghi ngờ nhân sinh nhìn Trì Dữu một cái, cậu ấy lúc này đang cực kì thoả mãn ngồi uống nước trái cây. Lúc ngửi thấy mùi hương quen thuộc còn vô cùng hưởng thụ hít hít vài hơi.
Cái mùi thối này, so với mùi thối của sầu riêng, mùi thối của đậu hũ thối, không phải là cùng một loại thối.
Đứng trước bún ốc, sầu riêng và đậu hũ thối còn chả được tính là thối, chỉ có thể miễn cưỡng được coi là có mùi lạ mà thôi.
Tôi đứng cạnh cái bếp bằng đá, vẻ mặt vô cùng hoảng hốt nhét hai cục giấy vào trong mũi.
Cái thứ này thật sự phải ăn ngoài phòng ăn hả?
Cái thứ này không phải nên đem vào nhà vệ sinh ăn à!
39.
“Dữu Dữu, qua đây ăn này.”
Tôi cởi tạp dề ra, đứng kế bên cửa sổ tận hưởng dòng không khí bên ngoài để từ từ bình tĩnh lại.
“Ok.”
Trì Dữu vui vẻ nhảy chân sáo qua đây, không kịp đợi hút sột một hơi bún. Cậu ấy híp hai mắt lại, trông hệt như một con mèo nhỏ thoả mãn.
“Ngon quá, sao anh giỏi quá vậy nè.” Cậu ấy không hề keo kiệt khen ngợi hết lời.
Tôi vừa nghe thấy lời này thì chợt cảm thấy những gian khổ vừa chịu đựng khi này, phút chốc đã tan biến không còn gì.
Haiz, đàn ông mà, phải lo cho vợ thôi.
“Anh cũng thử đi.” Trì Dữu bưng bát lên, từ từ đi đến bên cạnh tôi.