"Không có đám cưới, không có khách mời."
Nỗi đau buốt như cơn động đất và sóng thần, thọc sâu vào trái tim đang mệt mỏi của thanh niên.
Tôi yêu, tôi yêu...... Ha, ha ha ha ha ha...... ah ah ah ah!
Văn Hiểu đang đi lang thang, đột nhiên nghe thấy sau lưng có tiếng kêu.
Cậu quay lại thì thấy người thanh niên vẫn ổn vừa rồi ngã xuống đất, sắc mặt tái nhợt, cả người run lên, tay ôm quyển sổ, ngón tay đang siết chặt đã bị giấy cào xước.
"Này! Anh làm sao vậy?" Văn Hiểu vội vàng quỳ trên mặt đất, đỡ bế người thanh niên lên.
Nhưng cho dù ở trong lòng ngực của chính mình, hàm răng của người thanh niên cắn chặt, run rẩy không ngừng, ngay cả nước mà Văn Hiểu đưa vào miệng anh cũng không đi xuống được.
Văn Hiểu lo lắng đi tới trong túi thanh niên lấy ra di động bên kia gọi số khẩn cấp.
Khi còn chưa biết mở khóa, Văn Hiểu đã bị thanh niên quay lại nắm lấy cổ tay.
Văn Hiểu vội vàng đút một ngụm nước, nhìn thanh niên đang dựa vào mình uống nước, cau mày: "Anh làm sao vậy? Có phải anh bị bệnh không?"
Mặc dù người thanh niên rất tỉnh táo, nhưng cậu vẫn không nói nên lời. Đúng lúc này, điện thoại di động của thanh niên đổ chuông và ID người gọi hiện ra "chồng".
Văn Hiểu muốn cúp máy, nhưng thanh niên đã nhấn nghe điện thoại.
"......" Thanh niên mở miệng, thân thể còn chưa bình phục nên căn bản không phát ra tiếng động.
Người đàn ông ở đầu dây bên kia cũng không cho người thanh niên cơ hội để nói. Giọng nói từ điện thoại lạnh lẽo và trầm thấp, giống như bố thí:
"Chương trình tạp kỹ ly hôn đó, tôi đồng ý."
Thanh niên đột nhiên cúp điện thoại, tay anh run rẩy tìm kiếm thông tin ghi chép: "Tôi không ghi nữa......Tôi muốn nói với đạo diễn, tôi sẽ không ghi hình nữa!"
Lần này đổi thành Văn Hiểu thuyết phục: "Không phải anh nói anh không có tiền sao, anh trả nổi tiền vi phạm hợp đồng sao?"
"Hắn có người trong lòng, từ mười lăm năm trước! Sau đó tại sao lại trêu chọc tôi, tại sao cưới tôi?! Tôi không muốn lại nhìn thấy hắn! Hắn làm cho tôi ghê tởm! Tôi sẽ không ghi hình nữa!"
Cốc nước đã bị thanh niên quá khích làm đổ trên thảm, và quần áo của thanh niên cũng ướt.
Văn Hiểu ôm lấy anh, ôm bờ vai của anh: "Thay vào đó là tôi. Tôi sẽ không chỉ tham gia các chương trình tạp kỹ với hắn, mà còn phơi bày hắn trước khán giả cả nước về bạo lực lạnh trong hôn nhân, vượt quá giới hạn, làm cho tất cả mọi người đều thấy rõ được tên cặn bã này. "
"Tôi không dễ chịu, người làm tôi cảm thấy không dễ chịu, chỉ có thể càng không dễ chịu so với tôi!" Văn Hiểu nghiêm giọng nói.
Mặc dù gặp bản thân mình mười lăm năm chỉ có mấy giờ ngắn ngủi, nhưng sự gắn kết và ràng buộc giữa các linh hồn đã khiến cậu coi thanh niên như một nửa cơ thể. Thanh niên phải gánh chịu, cậu cũng đồng cảm như bản thân mình cũng phải gánh chịu. Thanh niên muốn nhắm mắt làm ngơ, nhưng cậu không muốn bỏ qua cho tên cặn bã kia!
Sau khi Văn Hiểu an ủi thanh niên, anh mới dần dần bình tĩnh lại. Hai người vốn là cùng một người ở thời gian và không gian khác nhau, thanh niên bình tĩnh lại có cùng ý nghĩ với Văn Hiểu.
Đúng vậy, những thứ kinh tởm nên trở lại thùng rác. Nhưng trước khi vứt thứ rác rưởi đó, muốn nói cho người đem nhầm rác rưởi mà coi như bảo bối, rằng đây là loại rác rưởi không thể tái chế.
Thanh niên nghĩ thông suốt, anh rời khỏi chỗ tìm kiếm thông tin, nói: "Chương trình tạp kỹ sẽ tiếp tục được ghi hình, nhưng tôi phải rửa sạch dấu ấn mà anh ta đã cho tôi trước. Chỉ cần tôi nghĩ rằng tôi đã hoàn toàn bị anh ta đánh dấu, tôi liền cảm thấy ghê tởm."
Sau khi omega phân hoá, sẽ có mỗi tháng một lần liên tục bốn ngày trong kỳ bùng nổ (Nhiệt Triều Kỳ), phản ứng mẫn cảm nên cần alpha được đánh dấu tạm thời. Tương tự, sau alpha phân hoá, sẽ có một giai đoạn mẫn cảm kéo dài một tháng một lần trong năm, và tâm lý cần sự xoa dịu của omega. Khi alpha và omega được kết hợp với nhau, tức là sau khi alpha đã đánh dấu hoàn toàn omega, tác động của thời kỳ bùng nổ nóng và nhạy cảm sẽ giảm xuống. Tuy nhiên, omega chỉ có thể chấp nhận tin tức tố (pheromone) của alpha, sẽ từ chối các alpha khác cả về thể chất lẫn tâm lý. Mà alpha này sẽ bị thu hút hơn bởi omega được đánh dấu bởi chính mình.
Nếu omega muốn xóa dấu vết đánh dấu hoàn toàn của alpha trên đó, không những thủ tục tại bệnh viện rườm rà, tốn kém và không được bảo hiểm y tế chi trả, mà nỗi đau mà omega phải chịu đựng cũng không kém gì nỗi đau khi sinh con.
Nhưng thanh niên đã hạ quyết tâm. Anh đã bị mắc kẹt trong mười lăm năm, và bây giờ anh muốn được cắt đứt sạch sẽ.
Văn Hiểu không có lý do gì không đồng ý. Nếu là cậu, cậu vẫn sẽ lưạ chọn cách này.
"Trước đó, tôi phải lấy giấy chứng nhận ly hôn trước. Luật quy định omega đã kết hôn không được xoá đánh dấu."
Thanh niên lập tức gọi điện cho alpha: "Anh cầm chứng minh thư và giấy thỏa thuận ly hôn chưa? Nửa giờ nữa gặp anh ở cửa Cục Dân chính."
Nói xong thanh niên cúp máy.
Đây là lần đầu tiên anh cúp máy trước.
Thanh niên sửng sốt một hồi, sau đó nở nụ cười với vẻ nhẹ nhõm, sờ sờ đầu Văn Hiểu: "Tôi sẽ lấy giấy chứng nhận ly hôn trước, lát nữa cậu sẽ cùng tôi đến bệnh viện xoá dấu được không? Tôi không dám đi một mình......"
"Được." Văn Hiểu gật đầu, "Tôi chờ anh, nhưng nếu thấy yên cặn bã thì ngươi cũng mềm lòng."
Thanh niên cúi đầu, nhìn quyển sổ đã ngâm nước, anh bình tĩnh từ giữa xé ra làm đôi, khẽ thì thào: "Sẽ không, ta không trở nên hèn hạ như vậy nữa."
Thanh niên cầm theo chứng minh thư và giấy đăng ký kết hôn rồi đi ra ngoài.
Văn Hiểu sợ thanh niên cuối cùng lại hối hận cầu xin tên cặn bã đừng ly hôn, có thể thấy thanh niên thật sự yêu thích tên cặn bã.
Trong nháy mắt càng cảm thấy chán ghét tên cặn bã!
Văn Hiểu đứng ngồi không yên, ánh mắt đảo qua đảo lại, nhìn chằm chằm tấm ảnh cưới lớn đặt ở bên giường.
Vãi! Tên cặn bã này trông giống như học bá với khuôn mặt cáu kỉnh ngồi cùng bàn với cậu Trang Cẩm Niên!
Bạn cùng bàn ngày nào trông như o yếu ớt, cụp mi rũ mắt còn không dám nói to, sao có thể phân hoá thành alpha được? Ông trời đúng là không có mắt!
Hai giờ sau, thanh niên quay lại với vẻ mặt mệt mỏi và vết trà trên áo.
"Đã xảy ra chuyện gì vậy?" Văn Hiểu vội vàng hỏi.
Thanh niên lắc đầu, chỉ nói: "Chuyện đó không quan trọng, dù sao giấy chứng nhận ly hôn đã xong rồi."
Văn Hiểu cầm tờ giấy chứng nhận ly hôn và mở nó ra, khi thấy tên người bên kia là "Trang Cẩm Niên", buột miệng nói: "Trang Cẩm Niên! Có phải là bạn cùng bàn của tôi Trang Cẩm Niên không?"
Thanh niên liếc nhìn tấm ảnh cưới, nhàn nhạt nói: "Ảnh chụp ở đây, trùng tên trùng họ diện mạo giống nhau, còn có thể có mấy người Trang Cẩm Niên nào nữa?"
Đôi mắt Văn Hiểu tràn ngập tức giận mà sáng như sao kim cương: "Hắn rất có bản lĩnh?! Chờ sau khi tôi trở về, xem tôi có thể đối phó với hắn như thế nào, hừ!"
Thanh niên xua tay: "Tên cặn bã là Trang Cẩm Niên sau khi kết hôn, lúc còn nhỏ hắn vô tội. Nói đến chuyện này......Tôi không nhớ nổi mình đã ngồi cùng bàn với hắn khi nào, hình như lúc ấy không giao lưu nhiều lắm, là về sau khi tôi phân hoá, ba lại......"
Thanh niên dừng lại, hốt hoảng bỏ câu chuyện qua một bên, may mà Văn Hiểu không để ý lời nói sau của thanh niên.
Thanh niên xoa xoa cái trán đau nhức nói: "Tôi thay quần áo, sau đó cậu cùng tôi đi bệnh viện, được không?"
Thanh niên bước đến tủ quần áo. Lưng của anh hơi cong, không biết anh ấy đã trải qua những gì chỉ trong hai giờ. Anh không muốn nói, Văn Hiểu cũng không hỏi được.
Khi bước đến tủ quần áo, thanh niên loạng choạng một chút, ngã vào tủ quần áo.
"Này!"
Văn Hiểu mở to hai mắt, liền chứng kiến thời điểm thanh niên ngã vào tủ quần áo biến mất.
Văn Hiểu vội vàng đi vào trong tủ quần áo, trong dự đoán xuyên qua cũng không tiếp tục xảy ra với cậu, xem ra cái tủ quần áo này trải qua hai lần cũng chỉ là một cái tủ quần áo bình thường......Cái rắm!
Văn Hiểu đầu lộn xộn ngồi trên thảm, trong lòng thầm mắng mấy câu thô tục, cuối cùng chỉ có thể chấp nhận hiện thực.
Cậu không lo lắng năm 2010, vì cậu tin tưởng thanh niên sẽ chăm sóc tốt cho ba mẹ ở thời gian và không gian năm 2010. Nhưng mà......bây giờ cậu bị kẹt vào năm 2025, cậu nên nói thế nào với đạo diễn của chương trình tạp kỹ đã ly hôn rằng cậu không thể ghi hình? Cậu không đủ khả năng để tiền vi phạm hợp đồng!
Không được......phải nghĩ cách thôi.
Ể? Văn Hiểu nhìn thấy trên mặt đất có hai xấp sách, bây giờ chỉ còn một xấp, cái còn lại ở đâu rồi?
Ngay sau đó, điện thoại di động trên giường của thanh niên vang lên. Văn Hiểu chộp tới liền thấy, "chồng".
Văn Hiểu đấu tranh tư tưởng, cuối cùng cũng nghe máy, hạ giọng cải trang thành giọng điệu của thanh niên: "Xin chào?"
"......Cậu là ai? Văn Hiểu đâu?"
......Tại sao tên cặn bã lại trở nên quen thuộc với thanh niên như vậy? Có thể phân biệt được chỉ bằng một từ?
Văn Hiểu gãi gãi đầu: "Nói tới có thể anh không tin......Anh ấy xuyên rồi."
......
Nửa giờ sau, tại phòng khách.
Văn Hiểu vòng tay ngồi trên sô pha, nhìn Trang Cẩm Niên đang ngồi đối diện.
Hiện giờ Trang Cẩm Niên hơi khác một chút khi với học bá ngồi cùng bàn hồi đó. Hắn phân hoá thành alpha, 34 tuổi đúng là thời kỳ hoàng kim của alpha. Vai của anh ta rất rộng, vòng eo được âu phục phác hoạ ra rất nhỏ, ngay cả hai chân trong chiếc quần tây đang cong lên, cũng có thể thấy được chúng rất thẳng và dài.
Hắn đeo kính không gọng, gọng bạc rất mỏng, phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo, đôi mắt phượng hẹp dài càng thêm lạnh lùng. Khuôn mặt hắn lạnh lùng, ngay cả khi nghe Văn Hiểu giải thích tỉ mỉ cặn kẽ, trên mặt cũng không có một tia sóng.
"Anh xem như là tiếp nhận tốt? Coi như là biết trước." Văn Hiểu cười nhạo.
Trang Cẩm Niên không vội châm một điếu thuốc, giọng nói lạnh lùng: "Không bằng bây giờ cậu nghĩ xem nên làm gì với chương trình tạp kỹ ly hôn mà cậu ta đã ký."
Văn Hiểu ngoan ngoãn: "Chuyện này cũng không còn cách nào khác, thế nhưng phí bồi thường vi phạm hợp đồng......Không bằng anh xem anh giúp......"
Trang Cẩm Niên lấy cuốn sổ màu đỏ bạc nóng hổi ra, lắc lắc: "Tôi đã ly hôn rồi."
Văn Hiểu tức nghẹn, nhịn xuống cơn tức giận mà đi lên: "Anh ấy chỉ là tạm thời trở về năm 2010, nhất định sẽ trở về, nếu anh làm anh ấy đối mặt với số tiền bồi thường thiệt hại khổng lồ sau khi trở về thì làm sao bây giờ? Dù sao cũng là vợ chồng hơn mười năm, Trang Cẩm Niên anh có còn là con người hay không? Vẫn còn phân chia tài sản sau khi ly hôn!"
"Cậu bạn nhỏ, cậu lo lắng cái gì, chỉ cần cậu thay thế cậu ấy tham gia chương trình tạp kỹ, thì sẽ không phải bồi thường tiền vi phạm hợp đồng."
"Tôi đi?" Văn Hiểu không thể tin được, "Mặc dù hai chúng tôi trông giống hệt nhau, nhưng mà anh ấy 33 tuổi, tôi 18 tuổi, vẫn có thể nhận ra sự khác nhau, nhất định không thể giấu giếm những người thân và bạn bè xung quanh."
"Người thân duy nhất của tôi, bà tôi đã qua đời khi tôi 20 tuổi. Tôi cũng không có bạn bè, lúc trước tôi cùng cậu ấy kết hôn, tôi không có tiền, không có đám cưới, không có khách mời, hai người ăn xong nồi lẩu, ai cũng không thông báo."
Trang Cẩm Niên rầu rĩ hít một hơi thuốc, chậm rãi phun ra, trầm giọng nói: "Ngoại trừ nhân viên của Cục Dân chính chuyên xử lý chuyện kết hôn và ly hôn của chúng ta, không ai biết về cuộc hôn nhân của chúng ta. Vì vậy, cậu sẽ không bị lộ trong các chương trình tạp kỹ. Cậu đã 18 tuổi rồi đi? Đó là độ tuổi hợp pháp để kết hôn, cứ giả như chúng ta vừa mới kết hôn không được mấy ngày liền ly hôn. Còn với nhân viên của Cục Dân chính, họ có phẩm chất nghề nghiệp và sẽ không làm rò rỉ đời tư của công dân. Vì vậy, cậu có thể yên tâm. "
Lời nói của Trang Cẩm Niên không có chút sơ hở, làm Văn Hiểu đã bị thuyết phục bởi toàn bộ lời nói. Tuy nhiên, càng nghe, cậu càng cảm thấy hắn thực sự là một tên cặn bã!
Văn Hiểu cầm cốc nước trên tay, làm thuốc của Trang Cẩm Niên bị dập tắt, làm ướt ghế sofa cùng quần của Trang Cẩm Niên, trên mặt cũng bị bắn lên. Giọng nói của Văn Hiểu lạnh lùng cứng rắn: "Ngạt thở mất, sau này cùng nhau ghi hình chương trình tạp kỹ, đừng hút thuốc trước mặt tôi."
Trang Cẩm Niên, người đã là chủ tịch của công ty truyền thông lớn nhất đất nước, đã thật lâu chưa từng bị người khác tạt nước làm cho thành bộ dạng chật vật. Văn Hiểu vốn tưởng rằng tên cặn bã này sẽ nổi giận, trong lòng đã bày bố trận địa sẵn sàng đón quân địch, nhưng không ngờ đối phương lại bình tĩnh đứng lên.
"Cậu có thể ở lại chỗ này, tôi sẽ không đến đây. Liên hệ với trợ lý của tôi nếu cậu cần, cậu ấy có số trợ lý trong điện thoại di động."
Dứt lời, Trang Cẩm Niên mở cửa rời đi.
"Chờ đã!" Văn Hiểu gọi, giọng điệu nửa khó chịu nửa bối rối, "Sao anh lại giúp anh ấy?
Bóng dáng Trang Cẩm Niên cứng đờ, sau đó đóng cửa rời đi.
Trước khi cánh cửa bị khóa, một giọng nói truyền đến:
"Khi nào cậu ấy trở lại, cậu sẽ biết."
Lạch cạch. Cửa được đóng.
Chỉ còn lại một mình Văn Hiểu.
Cậu thở ra một hơi lớn, cậu gục xuống ghế sô pha vào giây tiếp theo, lẩm bẩm làu bàu: "Cuối cùng cũng giải quyết được một vấn đề, nhưng tôi nên chú ý điều gì khi ghi hình các chương trình tạp kỹ? Mình phải tìm kiếm......"
Văn Hiểu lấy điện thoại di động do thanh niên để lại, thử mở khóa bằng ngày sinh nhật của cả cậu và bố mẹ cậu nhưng vẫn chưa mở được khoá, cậu đưa điện thoại lên gần ngay trước mắt, nhìn chằm chằm vào nó, khi cậu đang không biết làm gì thì đột nhiên màn hình được bật và mở khóa!
Chà, nhận dạng khuôn mặt sẽ ra mắt vào năm 2025, rất tiên tiến!
Ngay sau khi cậu bật điện thoại, một cái thông báo WeChat hiện lên:
"Đầu ngày mốt, chúng tôi sẽ ghi lại cuộc sống tại gia của cậu, và sẽ có một cuộc phỏng vấn ngắn. Sau đó, chúng tôi sẽ gặp gỡ các vị khách khác và cùng nhau ghi hình chính thức. Phía dưới chính là chủ đề của số đầu tiên và thông tin của bốn vị khách khác, vui lòng tìm hiểu trước. –– Đạo diễn Kiều"
Văn Hiểu nhấp vào tệp đầu tiên "Thông tin khách".
Nhóm A đã ly hôn với aa chồng: Vân Ngoạ Bạch, Lâu Thiên Ảnh.
Văn Hiểu chớp chớp mắt, cái tên rất quen thuộc thì phải?
⌂
Tác giả có điều muốn nói:
①: Truyện này là một thế giới hiện đại hư cấu của ABO. Còn có một thiết lập riêng khác: phân hoá sau khi trưởng thành ở tuổi 18, và có thể kết hôn khi trưởng thành (khác với thực tế). Ngoài ra còn có các thiết lập riêng cho thời kỳ bùng nổ và thời kỳ nhạy cảm. Tôi sẽ viết về nó sau, hiện tại mà nói liền không dễ chơi~
Cp của bảo bối nhỏ không phải ngài Trang
Bảo bối lớn của tôi đi gặp nhóc Trang, vỗ tay ~
Tiếp theo là sân khấu của bảo bối nhỏ
Mong mọi người có thể đọc truyện trên Wattpad của mình @euphoriaxtt nha ♥