“Chúng ta phải chủ động xuất kích.”
An Luật và Thất Thất sau khi ăn lẩu chỗ Đường Táp xong, càng lúc càng hăng, vây quanh giường mở họp, còn làm một cái biểu ngữ sơ sài treo lên: Hội nghị lần một của bang dao phây.
Không chỉ như vậy, bọn họ còn để lá của Y Lan có tốc độ kinh người làm nhân viên ghi chép hội nghị, vỗ bàn phím ghi lại những lời họ nói.
Đường Táp ngồi thẳng người, nhấc ấm pha trà.
Tối qua cả cơ thể và tâm của Tiểu Bạch Long chịu đả kích toàn tập của người thân bạn bè, giờ đang ngủ say trong hương trà lan tỏa.
Đường Táp chia trà ra, cụp mắt nhấp môi một cái, hỏi: “Ừm, có cách nào để chủ động xuất kích không?”
An Luật: “Bắt gọn! Mợ bảy không phải đã đưa khẩu cung của Vương Chính cho cô rồi sao? Chúng ta cứ theo khẩu cung đó của hắn, bắt từng tên một!”
Sự thật chứng minh, đầu óc của Phụng Hoàng thông minh hơn Hồ ly một chút, Thất Thất nói: “Cậu không muốn mạng nữa sao?! Mợ Bảy cùng hiệu trưởng Bạch nói rồi, nước trong Phi Đại rất sâu, một khi không cẩn thận ắt sẽ lật cả thuyền!”
An Luật đành phải chuyển sang hướng khác, mắng: “Hiệu trưởng Bạch làm sao vậy? Một ngôi trường tốt như vậy, hai mắt của thầy ấy bị bôi đen rồi hay sao, cái gì cũng không biết hết!”
Đường Táp nói: “Bạch Trạch dốc lòng cho việc giáo dục dạy học, việc của ông ấy vốn không phải là quản lí nhân tài......”
Thất Thất kiên quyết đứng cùng một chiến tuyến với Đường Táp: “Táp Táp nói rất đúng, gặp chuyện gì sao cũng mắng hiệu trưởng Bạch Trạch chứ? Hiệu trưởng Bạch Trạch chỉ có một mình bên cạnh không ai giúp đỡ, không dựa vào ai cả, lại nói, trường chúng ta là hội học sinh phụ trách quản thúc, hiệu trưởng Bạch Trạch chỉ quan tâm tới đổi mới những đề mục và tiến trình dạy học, những việc tạp nham còn lại, không phải đều quy về cho sinh viên cả sao? Nếu muốn mắng.......”
Phụng Hoàng chỉ Tiểu Bạch Long đang nằm trên giường: “Không bằng mắng vị hội trưởng hội học sinh trên giường này, cậu hỏi cậu ấy xem từ khi nhậm chức tới nay, rốt cuộc đã làm được những gì? Hiệu trưởng Bạch vô tội, Đế Chiêu chẳng lẽ không có tội.”
An Luật: “Còn ngủ nữa sao? Thì tôi....... tôi sớm đã muốn nói rồi!! Đế Chiêu làm chức hội trưởng hội sinh viên này còn không bằng cho tôi làm, ngoại trừ ký tên lên bảng biểu kinh phí còn lại thì cái gì cũng không biết, a, chẳng lẽ anh ấy là tổng tài trong phim ngôn tình ư? Cái gì cũng không biết, chỉ biết mỗi việc đồng ý ký tên lên văn kiện thôi!”
Thất Thất bật cười, tiếng cười như tiếng Phụng hót, vô cùng dễ nghe.
Đường Táp thong thả hưởng thụ, không xen vào bất cứ câu nào, cô nhấc mí mắt lên, lười nhác nhìn An Luật và Phụng Hoàng một cái, trên mặt lộ ra nụ cười từ mẫu.
Thật đáng yêu....... Một con hồ ly và một con Phụng Hoàng líu ríu nói tiếng người.
An Luật hăng hái: “Tổng tài đần độn trong phim ngôn tình còn mạnh hơn Đế Chiêu nhiều! Ít nhất tổng tài trong phim ngôn tình ngoài trừ ký giấy văn kiện, còn biết dụ dỗ nữ chính nói chuyện yêu đương lăn giường này nọ, thúc đẩy phát triển nội dung vở kịch! Đế Chiêu thì sao? Hội trưởng hội học sinh này làm được chuyện gì? Tổ chức tội phạm tồn tại trong trường học ba bốn năm thường xuyên xảy ra vụ án lại không hề nghe nói, bên cạnh có hung thú ăn thịt người anh ta lại không nhìn ra, mắt mù rồi sao? Như vậy cũng quá vô dụng rồi đấy!”
Đế Chiêu yếu ớt nói: “Tôi nghe thấy rồi.”
Đường Táp buông tách trà xuống.
“Ngược lại cậu đã nhắc nhở tôi.” Đường Táp nói, “Chuyện của Vương Chính, anh thường xuyên tiếp xúc với hắn, sao lại không biết?”
Đế Chiêu im lặng nằm ở trên giường, mở to mắt nhìn trần nhà.
“Tôi...... tôi thật sự nhìn không ra, An Luật nói rất đúng, là tại tôi cả.”
Thất Thất nói: “Nếu bạn học bên cạnh đều đang che giấu, chắc có thể đã thành công.”
“Rắm.” An Luật nói, “Anh trò chuyện với hắn vài câu thì sẽ bại lộ ngay thôi?”
Thất Thất nói: “Tính cách của Rồng....... Cậu xem anh Ngao Hiển không phải cũng chẳng phát hiện ra đấy sao?”
An Luật: “Đó là vì Ngao Hiển trừ huấn luyện ra thì chính là yêu đương với chị gái tôi, nhưng Đế Chiêu lại khác, Đế Chiêu có yêu đương không? Anh ta huấn luyện xong, phần lớn thời gian rảnh rỗi kia để làm gì? Anh ta cũng không làm ổ ở trong phòng chơi game!”
Đế Chiêu đỏ mặt.
Anh không có ở trong phòng chơi game, sau khi anh huấn luyện xong có lúc sẽ trực ban ở trong văn phòng tổng hợp. Lúc bận thì giống như những gì An Luật nói, thẩm tra đối chiếu báo cáo tài vụ, phê duyệt kinh phí cho các hoạt động của câu lạc bộ, xử lý một vài ý kiến của các sinh viên bỏ trong thùng thư góp ý, lúc không bận thì anh ở trong văn phòng đọc sách.
Cũng không phải là loại sách gì đặc biệt, đều là một vài tiểu thuyết của thế giới bên ngoài, nam chính hoặc nữ chính mang theo sủng vật từ tầng thấp nhất phản công tới vị trí NO.1 của tiên giới, hơn nữa sủng vật trong đó đa số đều là Rồng.
Đế Chiêu nhắm mắt chờ chết.
Đường Táp uống xong một tách trà, ngửi mùi hương còn xót lại trong đáy tách, tâm tình tốt nói: “Chúng ta bắt đầu hành động thứ nhất đi!”
An Luật: “Hả?”
Đường Táp nói: “Cả bốn học viện lớn, không bỏ xót tên nào. Đầu tiên chúng ta sẽ phát thông báo, để tất cả sinh viên biết sự thật đều chủ động tìm tới báo manh mối, sau đó, căn cứ vào manh mối đó tiến hành điều tra bài trừ đối tượng phạm tội.”
Thất Thất nói: “Chúng ta làm thế nào để phát thông báo?”
Đường Táp: “Cứ lấy......”
Cô liếc nhìn dòng biểu ngữ đó một cái, cười nói: “Cứ lấy danh nghĩa của bang dao phây mà phát thông báo.”
An Luật vì để hiểu rõ mỗi một chữ Đường Táp nói, giác ngộ tinh thần hội nghị, dựng thẳng lỗ tai lên: “Tôi nghe không hiểu, thông báo gì, làm sao phát?”
Đường Táp giải thích: “Tập đoàn tài chính Hiên Viên bắt nhốt Vương Chính, thẩm vấn ra được tên của tổ chức bí mật là Khoa Phụ đang ẩn mình trong Phi Đại, Trọng Minh Trường Hữu và Nghễ cùng bị mất tích, đều là thành viên của Khoa Phụ, không chỉ như vậy Vương Chính còn khai ra Tất Phương và Lộc Thục, và hắn còn nhắc tới trong đội chiến cầu ngoại trừ hai con Rồng, còn lại đều có vấn đề...... Nhìn tình hình trước mắt, tổ chức Khoa Phụ đã thâm nhập vào tất cả các học viện của Phi Đại rồi.”
Cái đuôi của An Luật run rẩy: “Thật đáng sợ.”
Đế Chiêu nói: “Lạc Chu và Côn Bằng cũng vậy ư? Không thể nào....... Các cô ấy đều.......”
Các cô ấy chính trực như vậy! Trong hai người đó có ai mà không phải là sinh viên đa tài chứ? Hơn nữa, Lạc Chu là giao nhân giống như Côn Bằng vậy, đều lấy sinh vật dưới biển đáy biển làm thức ăn, sao có thể ăn thịt người?
Đường Táp hỏi: “Nếu như lúc này có một thế lực của tổ chức nào đã thâm nhập vào mọi ngóc ngánh, lúc này nên áp dụng biện pháp gì mới có thể giải quyết?”
An Luật và Thất Thất thân làm học tra của Phi Đại nên rất có tinh thần giác ngộ của học tra, nói thẳng: “Không biết.”
Đế Chiêu: “....... Phát động quần chúng?”
Đường Táp cho Tiểu Bạch Long một ánh mắt tán thưởng: “Không sai, chính là phát động quần chúng. Cho nên, bước thứ nhất, chúng ta phải dốc sức phát động quần chúng. Bây giờ bởi vì một chuỗi các vụ án xảy ra trong vườn trường, cùng với việc Vương Chính bị bắt, các sinh viên lo lắng không yên, sinh viên bình thường thì sợ liên lụy phiền phức, mà sinh viên có vấn đề lúc này đều có chung một tình hình, đó là sẽ dừng tất cả các hoạt động, vào lúc này nếu chúng ta đi bắt từng tên để tra hỏi căn bản không có hiệu quả lớn. Hơn nữa manh mối trong tay chúng ta quá ít quá vụn, rất dễ có cá lọt lưới, cho nên bây giờ chúng ta nên phát động sinh viên, cung cấp manh mối.”
An Luật hỏi: “Vậy nên làm thế nào để phát động bọn họ?”
Đường Táp: “Nếu ví Phi Đại là một tòa thành trì, nội bộ tòa thành này đã có dấu hiệu lung lay sụp đổ, tệ nạn xảy ra thường xuyên, trùng hợp vào lúc này có một hiệp sĩ chính nghĩa thần bí từ ngoài thành tới, dán cáo thị để bách tính tích cực cung cấp manh mối tội phạm, sau khi bách tính bí mật cung cấp manh mối xong, ngày hôm sau phát hiện tên ác bá trong thành đột tử ở trong nhà...... Cậu nói xem đêm thứ hai, bách tính tới cung cấp manh mối tăng lên hay giảm xuống?”
Thất Thất: “Nhất định là tăng! Tôi nghe hiểu ý của Táp Táp rồi, như vậy đã có thể bảo đảm an toàn của bách tính, lại có thể thanh tra tội phạm! Chiến sĩ chính nghĩa thần bí cùng với bách tính bí mật liên thủ, tập đoàn tội phạm cứ thế dần dần bị cô lập!”
Trước kia An Luật từng hay xem phim truyền hình, cuối cùng cũng hiểu ra, máu nóng sục sôi nói: “Táp Táp, chúng ta cứ làm như vậy đi!”
Tiểu Bạch Long: “Nhưng....... Em định thực hiện như thế nào?”
Đường Táp nói: “Trong này còn chưa bị quản chế che phủ, điều này đã cung cấp một nơi tự nhiên để thực hiện. Tôi sẽ dùng hai cách để tiến hành, diễn đàn của trường và các bảng thông báo lớn của trường.”
Phi Đại có năm cột thông báo, phân bố ở bốn học viện và khu trường chính, bình thường dán đầy quảng cáo và đủ loại tỏ tình giấu tên, có tác dụng nhất chính là cuối mỗi học kỳ sẽ dán học phí của học kỳ tiếp theo và thông báo thu tiền ký túc xá.
Đường Táp dặn dò cách làm xong, Thất Thất hưng phấn nhảy lên, nguyên hình sau khi ở trong phòng nhảy nhót hết một vòng, thì nói: “Táp Táp, Zorro(1)! Zorro! Chúng ta dùng cách của Zorro để chủ trì chính nghĩa đi!”
Đế Chiêu: “Đây lại là cái gì nữa?”
An Luật hiểu Phụng Hoàng nhất, phim Phụng Hoàng từng xem cậu cũng từng xem, An Luật trực tiếp nhập vào nhân vật, đeo bịt mắt của Đường Táp lên, làm một động tác cầm kiếm, nói bằng giọng ồm ồm: “Ngoài mặt ta chính là Diego, giả vờ nhát gan sợ sệt. Nhưng khi màn đêm xuống, ta hóa trang xuất phát, giơ cao kiếm sắc tới làm chủ chính nghĩa. Muốn hỏi ta là ai? Zorro!”
Đường Táp giải thích: “Là một bộ phim điện ảnh nước ngoài của thế giới bọn tôi, một người có võ nghệ cao cường, ban ngày giả vờ bản thân là một dân thường, ban đêm thì đeo mặt nạ lên, cầm kiếm giết bọn xấu cứu người dân, sau khi xong việc thì lấy kiếm ký chữ Z là chữ cái đầu trong tên của hắn lên người hung thủ....... Cho nên, ý của bọn tôi là, biểu hiện phương thức tái hiện một chút hội chứng ảo tưởng xem sao?”
Hồ Ly và Phụng Hoàng ra sức gật đầu: “Cáo (Phụng) sống không ảo tưởng uổng phí thanh xuân!”
Tiểu Bạch Long: “.......” Anh già rồi hay sao? Nghe không hiểu gì cả?
Đường Táp: “Đúng rồi, chức bộ trưởng bộ tin tức mạng của Vương Chính...... Đế Chiêu anh tới kiêm nhiệm.”
Tiểu Bạch Long: “Tại sao?”
Đường Táp nói: “Như vậy thì lúc chúng ta hành sự càng thuận tiện hơn cũng an toàn hơn. Nếu để cho bạn học khác lên thay, chúng ta lợi dụng diễn đàn phát tin tức, bọn họ tìm không được chúng ta thì sẽ giận chó đánh mèo lên người bạn học nhận chức đó.”
Đế Chiêu khâm phục nói: “Được, vậy thì tôi tới kiêm nhiệm!”
Bởi vì những vụ án gần đây trong vườn trường mà ký túc xá tăng cường quản lý, buổi tối mười giờ đồng loạt tắt đèn khóa cổng.
Mười giờ tối chủ nhật, lúc sắp tới giờ tắt đèn, đa số sinh viên Phi Đại đều đã về trường, ôm máy tính điện thoại lướt lướt lướt diễn đàn.
Đúng mười giờ, lúc đèn chuẩn bị tắt.
Ngay tại giây phút đèn tắt đó, trên máy tính của tất cả sinh viên đang lướt diễn đàn đều xuất hiện một trang web thần bí.
“Bang Dao Phây Phi Đại thông báo với toàn thể đồng bào chính nghĩa Phi Đại — — Nếu bạn biết chứng cớ và manh mối về tổ chức Khoa Phụ, mời để lại lời nhắn tại trang web này, thông tin cá nhân của bạn chúng tôi sẽ bảo mật, mà manh mối bạn cung cấp sẽ góp phần làm thành cây dao lớn chém về phía bọn tội phạm!”
Không lâu sau, trên web nhảy ra cái tên đầu tiên: Thành viên tổ chức Khoa Phụ, chủ tịch hội học sinh học viện tài chính thương mại, Tất Phương. Tôi có chứng cứ, tôi từng ngửi được mùi thịt người từ trong phòng ký túc xá của hắn bay ra, tôi từng thấy hắn ăn người, trong ba lô của hắn đựng hộp cơm thép không rỉ, trong hộp cơm chính là tay người.
Hắn thích tay người.
Một phút sau, xuất hiện dòng hồi đáp màu đỏ: Manh mối của ngươi, ta đã ghi nhận, nội trong 24 giờ, tất sẽ xử lý.
Đêm khuya, một cây phi đao gắn theo tờ giấy, ghim chặt ở trong các cột thông báo trong vườn trường.
Ngày hôm sau, trước các cột thông báo đứng đầy sinh viên.
Lấy danh nghĩa của Thần Trật Tự và Tứ Thánh Thú, bang Dao Phây thông báo với thành viên của tổ chức Khoa Phụ trong Phi Đại:
Những thành viên tổ chức Khoa Phụ giấu mình giữa chúng tôi, ngày chết của các ngươi đã tới gần, tờ giấy này, chính là bùa thúc riết của các ngươi.
Tên thứ nhất: Tất Phương.
Các sinh viên bàn luận xôn xao, lúc đến giờ cơm trưa, thành viên của hội học sinh mới khoan thai tới gần, xé cáo thị của bang Dao Phây đi.
Mà Tất Phương xin nghỉ phép một ngày, ở trong ký túc xá điên cuồng gọi điện thoại cho cấp trên.
Đương lúc nó sợ hãi không yên, thì điện thoại được nối máy: “Đừng có hoảng loạn, nghe chỉ huy của tôi, hủy bỏ điện thoại đi, đợi ở trong ký túc xá đừng ra khỏi cửa, tôi sẽ cho bọn chúng nhìn chằm chằm ký túc xá của cậu, cậu không có chuyện gì đâu.”
“Đại ca, đại ca! Cứu em! Nhất định phải cứu em! Thừa Hoàng...... Thừa Hoàng cíình là bị mất tích ngay trong ký túc xá này!”
“Tôi biết.” Giọng nói ở đầu bên kia điện thoại lại không hề loạn, “Đừng có hoảng, lần này có tôi ở đây, cậu đi tới cửa sổ, nhìn thấy tôi không?”
Tất Phương cẩn thận dè dặt nhích tới gần cửa sổ, từ xa có ánh sáng phản chiếu của kính viễn vọng lướt qua một cái.
Tất Phương thở phào một hơi: “Cám ơn đại ca.”
Giọng nói của vị đại ca cầm kính viễn vọng dịu dàng: “Cho nên, đừng có sợ, bang Dao Phây....... Chỉ là hù dọa chúng ta, để chúng ta trong lúc hoảng loạn lộ ra manh mối, chỉ cần chúng ta bình tĩnh, tất cả sự uy hiếp đều là con hổ giấy.
“Hiểu rồi!” Tất Phương hít sâu một hơi, có lòng tin nói, “Em sẽ tẩy sạch ‘hiềm nghi’, ngày mai em sẽ đi học bình thường!”
Sau khi mặt trời xuống núi, trong phòng nghỉ hiệu trưởng, Đường Táp hỏi Tiểu Bạch Long: “Tối nay ăn gà?”
Tiểu Bạch Long đã có kinh nghiệm lần trước bị lừa rồi, cẩn thận hỏi: “....... Là nói với tôi sao?”
Đường Táp mỉm cười, thương yêu nói: “Tôi ăn thịt, anh uống canh.”
Cô khép máy tính lại, đi qua chỉnh lại tốc độ chảy của bình dịch, nói: “Tôi ra ngoài một lúc, sẽ về ngay.”
Tiểu Bạch Long nhìn bình nước biển chỉ còn lại một ít, nói: “Sắp xong rồi.......”
“Không sao, trước khi chảy xong, tôi có thể về tới.”
Đường Táp đóng cửa, từ trên cửa sổ hành lang của văn phòng hiệu trưởng nhảy xuống.
Trước khi đáp đứng, cô niệm chú.
Một cái thớt từ từ trải rộng, Tất Phương hoàn toàn không biết bản thân đã lên đài hán quyết rồi, nó trở người ở trên thớt, lúc này mới ngồi dậy: “Không phải tôi đang ở trong ký túc xá sao? Đây là đâu?!”
Đường Táp rút dao phây ra.
“Hoan nghênh quang lâm, bạn học Tất Phương.” Ngón tay Đường Táp vuốt lưỡi dao, lật ngang dao phây ở trước mắt, hình như đang ước lượng xem nên xuống dao như thế nào, “Đây là....... đài phán quyết.”
= = = = =
Chú thích:
Zorro: Zorro tên thật là Don Diego de la Vega (hay Don Diego Vega), ông thường hóa trang thành một hiệp sĩ mặc bộ đồ đen, đội mũ đen, cưỡi ngựa đen và bịt mặt bằng khăn choàng đen. Ông được mô tả là người có tài đấu kiếm siêu việt, tài cưỡi ngựa và đặc biệt sau mỗi lần hành hiệp, ông luôn để lại dấu ấn của mình bằng một chữ "Z" được khắc bằng kiếm. Sau này, các đời con cháu của ông cũng nối tiếp sự nghiệp ấy.