Toàn Trường Chỉ Có Tôi Là Người

Chương 39: LONG TRANH CÁO PHA TRÒ



Vương Chính trước giờ luôn là thành viên tuyến hai của tổ chức, rõ ràng ở trong hội học sinh của trường hắn luôn ở vị trí cao, nhưng luôn không đạt được sự trọng dụng của tổ chức. Trong tổ chức hình như có phương thức khảo hạch đặc biệt, mặc kệ Vương Chính cố gắng cách mấy cũng không thể thăng chức được.

Thế nhưng sau khi xảy ra hàng loạt sự kiện ngoài ý muốn gần đây, tất cả các con đường giao dịch trong Phi Đại trước kia do Trường Hữu phụ trách, bao gồm cả chìa khóa đều giao hết cho Vương Chính một cách thuận lợi, thậm chí không có chút sóng gió nào, thuận lợi đến mất khiến người ta kinh ngạc.

Vương Chính thăng chức rồi, tin tức được thăng lên tuyến một và chìa khóa dự phòng của nhà kho được đưa tới cùng lúc.

“Đây là chìa khóa dự phòng của nhà kho, còn có một chuyện, chúng tôi không tìm thấy chìa khóa nhà kho trên người Trường Hữu, tổ chức hy vọng cậu điều tra xem chiếc khóa đó bị Trường Hữu đánh rơi ở đâu.”

Vương Chính bảo đảm, trong lòng đã có một phần danh sách, rất nhanh thôi sẽ cho một đáp án khiến tổ chức hài lòng.

Sau khi lấy được chìa khóa dự phòng của nhà kho, Vương Chính đã vội không kịp đợi đi tới nhà kho xem tình hình tồn kho.

“Tồn kho không còn nhiều.” Vương Chính xoa cằm lẩm bẩm, “Phải đột phá hơn Trường Hữu về mọi mặt, như vậy mới có thể chứng minh ông chủ không có nhìn sai về mình.”

Hắn gọi một cuộc điện thoại, liên hệ với bên cung cấp hàng cho Trường Hữu.

“Tôi là Vương Chính người thay thế cho Trường Hữu.” Vương Chính tự động khai báo tên họ, “Tôi muốn đặt một lượng lớn hàng.”

Con yêu ở đầu điện thoại bên kia nói: “Bên tôi thì có thể cho hàng, nhưng bên Phi Đại các người gần đây quá căng thẳng, không xảy ra vấn đề chứ?”

Vương Chính nói: “Chỉ xảy ra một chút bất ngờ trong trường học, nhưng đã kết án xong rồi. Ngày công khai tài vụ mỗi năm một lần của các tập đoàn tài chính sắp tới rồi, lực chú ý của các hướng đều dồn lên hội nghị báo cáo tài vụ cả rồi, thời gian này là cơ hội tốt để cung cấp hàng, nhu cầu cũng nhiều, như vậy đi, giá mà Trường Hữu thỏa thuận với các người là bao nhiêu?”

“Bé trai tám tuổi trở xuống một đứa ba ngàn, bé gái một đứa hai ngàn tám.”

“Như vậy đi, bên tôi sẽ mua bé trai với mức giá ba ngàn rưỡi, bé gái mua với mức ba ngàn tám, chia một nửa lợi nhuận cho cậu, thế nào?”

Đầu bên kia bấm máy tính, sau khi bấm về 0, nó nói: “Anh muốn bao nhiêu?”

“Cậu có thể cho bao nhiêu?”

“Gần đây thế giới bên ngoài cũng đang truy quét nạn buôn người, cửa ngõ bị kiểm soát khá chặt chẽ, bọn tôi có hàng tồn trong đó có năm đứa là hoàn chỉnh, toàn là của bé gải ba bốn tuổi nhưng đều đã chết rồi, bán rẻ cho anh một đứa hai ngàn rưỡi, thế nào?”

“Sao lại chết, có bệnh tật gì sao?”

“Đều khỏe mạnh cả, cái này anh cũng biết mà, buôn bán trẻ con ngoài thế giới đều chọn những đứa khỏe mạnh để bán, bọn tôi không phải là loại tiểu yêu buôn bán nhỏ nhặt trẻ con trước cửa bệnh viện, loại đó tỉ suất có bệnh khá lớn, chúng tôi đều là gạt bán trăm phần trăm, nguồn hàng thật sự đáng tin cậy, anh trai cậu yên tâm, là bạn làm ăn hợp tác nhiều năm như vậy rồi, nếu anh không tin thì có thể đi hỏi Tất Phương, tôi tuyệt đối không nói dối đâu.”

“Được, vậy cứ đặt số hàng tồn đó trước, cậu nhớ giúp tôi để ý số còn sống nhé, tôi cũng muốn.”

“Không thành vấn đề.” Con yêu ở đầu bên kia đồng ý ngay lập tức.

Vương Chính lại hỏi: “Có thể đưa tới nhanh nhất vào lúc nào?”

“Phải xem anh.” Con yêu buôn người nói, “Bên chúng tôi còn chưa bị kiểm soát tới, các cửa ngõ lớn vẫn còn thông, anh muốn lúc nào thì chúng tôi sẽ giao lúc đó, bất cứ lúc nào cũng có thể giao hàng.”

Vương Chính nghĩ đến lịch học và kỳ huấn luyện, nói: “Chủ nhật này.”

“Vẫn là chỗ cũ sao?” Con yêu buôn người hỏi, “Nhà kho số 0 của học viện tài chính thương mại?”

“Ừm.” Vương Chính nói, “Đến lúc đó cậu đưa vào bằng cách nào?”

“Chuyện này không cần ngài phải lo lắng, bọn tôi có chuẩn bị vali ba lô, vác hết cả thể lại cho ngài, vẫn là thời gian cũ, mười một giờ tối, thế nào?”

“Được.” Vương Chính nói, “Chủ nhật này tôi đợi cậu.”

Bọn Đường Táp đi vào lầu học số 0, đại sảnh lầu một âm u tĩnh mịch, bò đầy đủ loại hoa cỏ có mùi thơm nồng nặc, ẩm thấp lạnh lẽo.

Đường Táp đi được vài bước thì tránh khỏi tay của Đế Chiêu.

Lòng Đế Chiêu trống rỗng, sau đó thấy Đường Táp móc ra một cây đèn pin mini — — A! Đó là cây đèn mà anh tặng!

Trong chớp mắt Đế Chiêu vừa trống rỗng trong lòng lại được lấp đầy, thậm chí có chút kiêu ngạo, cũng không biết vì quỷ gì mà kiêu ngạo như vậy.

Đường Táp: “Em luôn cảm thấy...... Có cơn gió lạnh vừa thổi qua đây.”

Lông và cái đuôi của Hồ Ly dựng thẳng lên, cậu giơ năm cái đuôi trong số chín cái lên để che mặt, bốn cái đuôi còn lại thì giống như cái gậy giành cho người mù vậy mò mẫm tìm đường đi từng bước.

Phụng Hoàng thì là một tên ngốc lớn gan, cái đầu gà đội máy quay chắc chắn, hình ảnh máy quay ghi được không run một chút nào, vênh mặt xoải bước đi ở phía sau quay bọn họ.

Bạn xem, đã nói muốn gọi Đế Chiêu đến để làm thợ quay phim — — Dắt em gái tới rồi, từ này dùng không sai, anh xác thực là đang dắt em gái, tay dắt em gái đi.

Đạo diễn An Luật nói muốn tới đây bắt gian tình nhân — — Kết quả cậu lại người sợ nhất, hai mắt bị che kín kẽ, còn có thể bắt gian được ai chứ?

Phụng Hoàng nói muốn tới đây làm diễn viên — — Lúc này lại biến thành tên khuân vác giá máy quay, bản thân còn không phát hiện ra có chỗ nào không đúng.

Duy nhất chỉ có một mình Đường Táp là không bị đổi vai.



Mục đích của cô chính là tìm đến nhà kho, trước khi đi vào cũng vậy, sau khi đi vào vẫn thế, từ đầu tới cuối cô luôn kiên định không bị dao động, từ đầu tới cuối cô luôn giơ cao lá cờ lớn muốn ăn món thập cẩm đưa nhà kho ra ánh sáng, tích cực thực hành bẻ trăm lần cũng không cong.

Sau khi Hồ Ly bị giật mình đến lần thứ một trăm, cuối cùng Đường Táp cũng dẫn họ đến cửa vào của căn phòng dưới đất.

“Nhìn ở đây.” Đường Táp đẩy ra các loài thực vật và rêu bao phủ cửa ra vào, ngồi xổm xuống, nhỏ giọng phân tích, “Ở đây rất phù hợp cho thảm thực vật khu rét lạnh sinh trưởng, hoàn cảnh càng lạnh thì càng tươi tốt, nếu hoàn cảnh sinh trưởng quá nóng, rất nhanh thôi thì sẽ chết khô chết héo.”

Một cái đuôi của Cửu Vĩ Hồ vỗ một cái đuôi đang run rẩy khác ra, hỏi: “Táp Táp làm sao biết?”

“Đây là kiến thức môn địa lý.” Đường Táp nói, “Học sinh cao trung ở thế giới bên ngoài đều biết.”

Ba tên sinh viên đại học của thế giới bên trong lâm vào im lặng ngại ngùng.

Phụng Hoàng Thất Thất bổ sung: “Tôi nhớ rồi....... Táp Táp nói thành tích học bản thân cô ấy ở thế giới bên ngoài rất kém, thi không đậu đại học của thế giới bên ngoài.”

Hồ Ly: “Ực......”

Với trình độ này, lại có thể là học tra của thế giới bên ngoài? Vậy học sinh của thế giới bên ngoài trâu bò tới mức nào?!

Đế Chiêu khẽ ho một tiếng, nói: “Tại sao trong lầu học lại có loại thực vật này?”

Nơi như Phi Đại có bốn mùa rõ ràng, mùa đông rét lạnh mùa hè nóng bức, mùa này thời tiết vừa mới chớm lạnh, cho dù nơi này có thiếu ánh mặt trời chiếu rọi thì cũng không xuất hiện loài cây thích lạnh này.

Đường Táp nói: “Trong phòng dưới đất có hơi lạnh thổi tới, tôi còn nghe được có âm thanh vận chuyển máy móc, tôi muốn đi xuống xem thử, cứ coi như là đang làm hoạt động thực hành của môn hình sự thôi.”

Phụng Hoàng Thất Thất tỏ ý ủng hộ: “Cảnh sát trưởng Mèo Đen còn bố trí chúng ta thành một tổ nhỏ làm bài tập ngoại khóa đúng không?”

Đường Táp: “Thế nào? Đồng ý xuống dưới nghiên cứu một chút thì giơ tay.”

Phụng Hoàng Thất Thất giơ cao cánh: “Tôi!”

Cửu Hồ Ly giơ cái đuôi nhọn lên.

Đế Chiêu kéo cửa ra, dẫn đầu đi xuống trước: “Để tôi mở đường.”

Giống như Hồ Ly và Phụng Hoàng chỉ hô khẩu hiệu mà không hành động, chẳng lẽ còn muốn đợi Đường Táp con gái người ta nhảy xuống mở đường ư?

Đế Chiêu tỏ ý xem thường đối với hai tên ngốc nhát gan đó.

Sau khi Đế Chiêu đi xuống, đầu tiên là quét mắt nhìn tình hình phía dưới trước.

Thực vật ở phía dưới càng thêm tươi tốt, ở đây đều là cây cối hoa cỏ mùi hương nồng nặc, thế nhưng cho dù loại mùi hương nồng này có thể khiến mũi anh tê, cũng không át đi được mùi máu tanh.

Đường Táp nhảy xuống, soi đèn pin lên cánh cửa cách đó không xa, hộp điện ở bên cạnh vang lên vù vù, Đường Táp cách Đế Chiêu rất gần, nói bên tai anh: “Hình như là kho lạnh.”

Đế Chiêu đột nhiên nhớ tới vụ án của Trọng Minh Điểu, cảnh sát thụ lý án khu Huyền Vũ từng nói qua, Trọng Minh Điểu mất tích, Trường Hữu mất mạng, vì vậy mà tin đồn cho rằng có thể có nhà kho cung cấp hàng cho các sinh viên Phi Đại bị đứt manh mối.

Đế Chiêu kéo Đường Táp, che cô ở phía sau mình.

Hồ Ly và Phụng Hoàng nhảy xuống cùng lúc.

Đế Chiêu xoay người, dựng ngón tay lên: “Nếu tôi đoán không sai, nơi này chính là nhà kho thịt người.”

Lông và cái đuôi của Hồ Ly bắt đầu run rẩy.

“Không không không.......” Cậu nói, “Nơi đây là căn cứ bí mật của các đôi tình nhân dùng để chơi kích thích, tôi từng nghe nói, họ từng nghe thấy tiếng rên rỉ của Nghễ ở đây....... Nếu là nhà kho thịt người, họ sao có thể hẹn hò lăn cỏ ở đây chứ?”

Phụng Hoàng bình tĩnh khác thường, nói: “Vậy chúng ta phải làm sao, gọi giáo viên tới hay là báo cảnh sát?”

Đường Táp nói: “Nói chung nơi này nhất định sẽ có chìa khóa, chúng ta tìm được chìa khóa rồi đi vào xem thử thì sẽ biết ngay nơi này dùng để làm gì rồi.”

Hồ ly ding ding nói: “Nào có chuyện tốt như vậy chứ, cô cho rằng đây là phim điện ảnh nước ngoài sao, đặt chìa khóa ở dưới tấm thảm trước cửa...... Huống chi nơi này lại không có thảm.”

Phụng Hoàng: “Táp Táp, lỡ như ở trong đây đựng toàn là thịt người, cô có sợ không?”

Đường Táp nói: “Lúc tôi bị dọa ngất có người ở phía sau đỡ tôi là được.”

Cô thừa lúc mọi người đang lục tìm, giở ra một chút thủ đoạn.

Đường Táp: “Có thật này! Tôi mò được một chiếc chìa khóa!”

Đế Chiêu sải bước dài đi tới phía trước, cầm lấy chìa khóa, đẩy Đường Táp ra phía sau mình: “Để tôi thử xem.”

Chìa khóa được tra khóa vào ổ khóa, Đế Chiêu xoay nhẹ một cái, cửa được mở ra!



Hồ ly nín thở, chín cái đuôi ra trận cùng lúc, bịt kín miệng mình không để bản thân kêu ra tiếng.

Đế Chiêu chầm chậm đẩy tấm cửa dày nặng lạnh lẽo ra, phát hiện bên trong có ánh sáng.

Anh hít một hơi khí lạnh, xoay đầu lại, dùng tay ra hiệu.

Phụng Hoàng và An Luật nhẹ tay nhẹ chân đi qua, thấp giọng nói: “Có người?”

Ngay lúc này, tiếng máy điện chạy vù vù bên ngoài đột nhiên yên tĩnh lại.

Đế Chiêu nghe được tiếng nói chuyện phát ra từ bên trong.

“Vậy cứ quyết định thế đi...... Ai? Học sinh nhân loại đó? Không được, hiện tại không được.”

Đế Chiêu nhận ra giọng nói của hắn.

Vương Chính.

Đế Chiêu nói không ra tiếng.

Vương Chính kẹp điện thoại bên tai, đem cái chân vừa mới chặt xong bỏ vào túi chân không đóng kín lại, đặt vào trong ba lô.

“Vốn độ lửa đã khá tốt rồi, bạn học mới cắn câu rất dễ dàng, kết quả bị con Bạch Long của trường chúng ta chen ngang một móng, gần đây cô ta cùng với những con hồ ly của gia tộc Đồ Sơn qua lại khá thân thiết, không thể xuống tay, tôi lại tìm cơ hội...... Hả, cúp rồi.”

Vương Chính cúp điện thoại xong, huýt sáo đi ra cửa.

Đế Chiêu bịt miệng của Đường Táp, nhanh chóng xoay người, nép vào bên cửa.

“Hả? Cửa chưa đóng kín sao?” Vương Chính đi vào.

Đường Táp nhìn thấy, Đế Chiêu cởi một hạt nút áo đồng phục, một tay trong đó đã hóa thành vuốt Rồng rồi.

Vương Chính tắt đèn xong, đi ra khỏi kho lạnh, đóng cánh cửa dày nặng lại, vừa cúi đầu xuống thì nhìn thấy trên ổ khóa có cắm một chiếc chìa khóa.

Hắn vừa ngẩng đầu lên, vuốt Rồng mang theo gió mạnh mẽ đánh úp tới.

Vương Chính xoay người né đi, nhìn rõ mấy người ở cửa, đầu tiên là kinh ngạc, tiếp theo là hiện ra vẻ mặt hung tợn của con Tranh, hóa nguyên hình ngay tại chỗ.

Đế Chiêu giơ tay ném áo ngoài đồng phục đi, nói: “Thất Thất An Luật, dẫn bạn học Đường Táp đi, báo cảnh sát.”

An Luật kéo Đường Táp qua, tay run rẩy không ngừng, Phụng Hoàng nhô đầu ra, vác Đường Táp sải cánh bay đi.

An Luật vội vàng bổ nhào lên, túm được lông đuôi của Phụng Hoàng, cũng được mang đi theo.

Phụng Hoàng bay ra khỏi căn phòng dưới đất, xoay đầu hô lớn vào con đường: “Đế Chiêu, mau ra đây!”

Không gian bên trong có hạn, Đế Chiêu không cách nào dùng nguyên hình tới đấu, dùng hình người đấu với Tranh sợ là sẽ bị thiệt.

Đường Táp nhanh chóng sắp xếp chiến lược: “Thất Thất, cậu đi gọi Ngao Hiển tới, An Luật, đưa máy quay cho tôi!”

“Táp Táp cô muốn làm gì? Mau chạy đi!” An Luật cắn chặt váy của Đường Táp.

Đường Táp nghiêm giọng: “Thất Thất đi mau, đừng làm lỡ thời gian, chúng ta không thể để Vương Chính bỏ chạy được!”

Phụng Hoàng hóa ra một tia sáng, biến mất ở giữa không trung.

Lúc An Luật cắn mép váy của Đường Táp, trước mắt bỗng vụt qua một tia sáng lạnh, lúc nhìn kỹ lại, An Luật nhả miệng ra.

“Táp Táp.”

Đường Táp tháo lớp ngoài của dao được quấn ở trên chân, rút ra một cây dao rọc xương.

Cô ném máy quay cho An Luật.

“Cầm lấy, chắc tay một chút.”

An Luật tỉnh táo lại, ôm máy quay ở trước ngực: “Tôi không làm nó rơi đâu! Cái máy quay này tận năm vạn hai đấy!”

Đường Táp: “.......”

Cô thở dài một hơi.

“An Luật.” Giọng nói của Đường Táp đầy bất lực, “Ý tôi là, tay cầm cho chắc, quay chứng cứ.”

An Luật: “Ực?”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv