Lâm Độ dùng cái thau cơm biến dạng để ăn trong mấy ngày, khoảng thời gian này, mỗi ngày sau khi ăn xong còn có một vò thuốc đắng đang đợi nàng.
Mỗi lần Hạ Thiên Vô ôm cái hũ màu đen đi ra, nàng luôn có chút ảo giác, sợ vị này như thiên tiên nhị sư điệt phun ra một câu: "Quý phi nương nương nói, phải uống hết thuốc mới khỏi được."
Ngay sau đó lại cho nàng chén thứ nửa giá.
Uống thuốc xong, bên kia ba ba nhi nhìn mình tiểu hài nhi liền đưa tới một đĩa bánh ngọt.
Cái bánh kia lúc đầu không thành hình, lần thứ nhất là bánh gạo giã đến còn có thể nhìn được hạt cơm, lúc sau bởi vì nàng thật sự không nuốt xuống nổi nên đổi thành các loại bánh kẹo cùng mứt trái cây.
Tay nghề của cô bé nhưng thật ra tốt hơn nhị sư tỷ của nàng nhiều, chỉ trong vòng 4-5 ngày đã có thể làm ra những viên kẹo cam có hương vị không tồi.
Lâm Độ thật ra không có ý kiến gì, nhưng hệ thống ý kiến.
【 Dựa theo cốt truyện, Nghê Cẩn Huyên sẽ bị bắt vào cung điện của Ma Tôn làm nữ nô, vì lấy lòng Ma Tôn, mới tự tay làm điểm tâm 】
"Ừ? Rồi sao, ngươi cảm thấy ta không xứng bằng tên ma đầu kia?"
Hệ thống nhất thời cạn lời, thật ra cũng không phải.
Nó chỉ là thấy hơi sai sai.
Hương cam quýt.
Hệ thống run lập cập, nó giống như nhớ tới, ký chủ này thật đúng là đi giữa trăm hoa......
【 Không phải cô muốn dùng phương thức này hoàn thành nhiệm vụ đó chứ? 】
"Ngươi yên tâm, có thể nghĩ đến ta tốt hơn một chút hay không, ta chưa từng chơi đùa tình cảm của một tiểu cô nương đơn thuần."
Lâm Độ khẽ mỉm cười: "Nhưng mà ta quá quyến rũ cũng không phải lỗi của ta."
Hệ thống đang run rẩy.
Lâm Độ, một người phụ nữ có trái tim xấu xa, quả nhiên đáng sợ.
【 Trong nguyên tác ngươi là vô tình đạo. 】
"Ngao, đạo hữu, vô tình đạo không thể tu a đạo hữu."
Trong một ngàn quyển tiểu thuyết thì 800 người tu vô tình đạo đều sẽ xảy ra sự cố.
Hiển nhiên Lâm Độ không muốn làm người thứ 801.
【 Băng linh căn là hạt giống tốt để tu vô tình đạo. 】
"Ngươi đưa ta một cái hạt giống tốt, ta trả lại ngươi một cái......" Lâm Độ bỗng nhiên im lặng, bởi vì nàng thấy được Khương Lương đứng xa xa ngoài cửa, bóng dáng hiu quạnh, như thể là đang đợi nàng.
"Nói cho sư phụ ngươi, ngươi nên trúc cơ."
Lâm Độ ngẩn ra: "Bây giờ?"
"Càng sớm càng tốt, bình này là bổ đan, sau khi ngươi trúc cơ chịu thiên kiếp khó tránh không trụ được. "
Khương Lương ném cho nàng một cái bình ngọc nhỏ, vẫn đưa lưng về phía nàng, một bộ cao nhân phong phạm.
Không ai biết, vị này chỉ là sợ giao tiếp, không dám đối mắt với người khác.
Tu chân có bảy giai đoạn, giai đoạn thứ nhất Phượng Sơ, nơi người ta có tuổi thọ chỉ ngang bằng với phàm nhân, chỉ có sau khi trúc sơ mới có thể vượt qua thường hạn, vĩnh bảo thanh xuân.
Đối với Lâm Độ mà nói, chỉ có mau chóng tiến giai, mới có thể kéo dài thọ mệnh thêm một chút.
"Ta đã biết, sao ngài không nói sớm, ta đã áp nửa tháng nay, cũng nghẹn muốn hoảng, ngày khác sẽ làm cho ngài một cái trợ hứng."
Lâm Độ là thật sự đã áp chế rất lâu.
Khương Lương bất đắc dĩ cười một tiếng, hắn biết Lâm Độ tính tình buông lỏng, láu cá, khác hắn với đám con em thế gia, nhưng láu cá kiểu này cũng không làm người ghét.
Lâm Độ vừa định đi, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, "Sao ngài không trực tiếp phi thư cho sư phụ ta?"
Khương Lương sững người lại, rũ xuống đôi mắt, sau một lúc lâu mới mở miệng: "Cấm địa Lạc Trạch có trận pháp, khí tức của người ngoài không vào được."
Lâm Độ nhướng mày, lúc trước Sư Uyên mang nàng đi vào cũng có thấy chịu trở ngại đâu.
Hai ông già cộng lại 1600 tuổi náo loạn cái gì đâu?
Nàng lẩm bẩm trong lòng, trên mặt không hiện, cười hì hì nói: "Đó là sư phụ ta không phải, vậy ta đi trước, đa tạ sư huynh."
Lâm Độ dựa lá mà đi, thẳng vào Lạc Trạch, nói rõ ý nghĩ của Khương Lương với sư phụ nhà mình.
"Sao hắn không tự mình nói với ta?" Diêm Dã nhíu mày.
"Ngươi hỏi ta? Không chừng người ta sợ người tật xấu chính là bắt nguồn từ ngươi đâu?" Lâm Độ lười biếng mà ngồi xuống đối diện hắn.
Người đối diên cũng không phản bác, chỉ cười một tiếng: "Hắn lúc này trị bệnh cho ngươi phỏng chừng muốn muốn móc ra vốn liếng, chỗ ta có cái nhẫn trữ vật, ngươi liền nói là một số dược liệu ta không dùng được, hỏi hắn có thể dùng được hay không, nếu không thể dùng vậy liền cầm đi bán lấy tiền cũng được."
Vô Thượng Tông bởi vì thiên tài đông đảo, đan dược cùng thiên tài địa bảo tiêu hao rất nhanh, tu sĩ tầm thường có lẽ không thể dung nạp được thiên phẩm dược liệu trong một lần, nhưng nhóm bọn họ chính là một ngụm nuốt cũng có thể tiêu hóa.
Lâm Độ nhận cái nhẫn, ứng một tiếng.
"Ngày mai tròn ba tháng ngươi nhập đạo, thu dọn một chút, chuẩn bị bế quan Trúc Cơ đi."
"Được."
Lâm Độ nói xong liền xoay người vào động phủ.
"Lâm Độ." Diêm Dã bỗng nhiên gọi nàng.
Lâm Độ quay đầu nhìn mãnh nam tóc trắng đang yên tĩnh ngồi thiền: "Hả?"
"Ngươi có thể chống nổi thiên kiếp, đúng không?"
Lâm Độ cười, "Xem thường ai đây? Ngài cứ chờ xem."
Diêm Dã dùng thần thức lẳng lặng nhìn đệ tử nhỏ nhà mình, mới qua hai tháng ngắn ngủi, đứa nhỏ này đã ở trổ cành, lưng thẳng tắp, mặt mày như cành tùng mạnh mẽ, mang theo tự nhiên dã tính mênh mông cương cốt.
Hắn áp Lâm Độ không cho nàng Trúc Cơ, chính là vì kia trúc cơ một cửu thiên kiếp, với thân thể gầy yếu bệnh tật của nàng lúc đó, sợ là cùng lắm chỉ chịu được một đạo lôi kiếp.
Chỉ là...... nếu thật sự nếu không trúc cơ, e rằng đứa nhỏ này cũng không sống được lâu.
Chỉ có thể thử một phen.
Lâm Độ thật sự không biết hành đông này rất mạo hiểm sao? Nàng biết.
Nhưng nàng không quan tâm.
Thiên mệnh bảo ta cứu người trong nước lửa, nếu không thương ta, vậy thì mời người tài khác đi.
Lâm Độ tiến vào động phủ của mình, đây là một động phủ cực kỳ đơn sơ.
Một chiếc giường hàn băng vạn năm, một bộ bàn ghế đá, ngoài ra không còn gì khác.
Ăn trộm tới còn để lại hai đồng tiền rồi bỏ đi.
Lâm Độ ngồi xếp bằng trên giường băng, đột nhiên trong thần thức lại hiện lên một tin tức.
【Tiến độ nhiệm vụ cốt truyện Mặc Lân hiện tại: 5%, phần thưởng rơi ra: Ngưng bích đan x1, công hiệu: Trì hoãn sự suy kiệt của trái tim ký chủ, hạn sử dụng: Ba năm. 】
Nàng sửng sốt một chút: "Cốt truyện của Mặc Lân hoàn thành?"
【 Đúng vậy, ký chủ muốn xem sao? 】
Lâm Độ gật đầu, trong thần thức xuất hiện một hình ảnh.
Tuấn lãng dương quang thanh niên kim đao đại mã ngồi ở dưới tàng cây, huyền kim trường côn trên lưng giờ phút này đặt ngang trước người, trên tay hắn cầm một quyển sách.
Ánh lửa đỏ dung đưa, Mặc Lân rũ mắt lật sách, mày càng nhíu càng sâu, lật trang càng lúc càng nhanh, sau đó giơ tay vỗ tay, linh khí giống như hàng phục mãnh hổ rít gào mà ra, nổ tung trên không trung, nháy mắt liền có thêm một mảng sương máu.
Sách lại lật qua một trang, trong rừng rậm truyền đến một tiếng hét thảm.
"Người nào dám làm hỏng chuyện tốt của ta? Ngươi tên tiểu tử này......"
Đang nói chuyện là một nữ tu xinh đẹp, tuy rằng quần áo hỗn độn nhưng nhìn thấy mà thương hốt hoảng chạy về phía Mặc Lân, sau đó vấp phải gạch đá dưới chân, bịch một tiếng ngã xuống bên cạnh thanh niên.
Người phụ nữ ngước khuôn mặt nhu nhược đáng thương nhưng lại thật sự kiều diễm, vươn một bàn tay: "Chân nhân, nhìn ngài là chính đạo đệ tử, cầu ngài cứu ta, bọn hắn là tà đạo, muốn bắt ta đi làm lô đỉnh."
Chính đạo đệ tử vẫn còn cầm quyển sách, hắn cau mày, sau đó thốt ra một câu: "Trên người của ngươi không có linh khí dao động, rõ ràng là tuyệt mạch, tà đạo nào sẽ bắt người tuyệt mạch làm lô đỉnh, đầu óc bọn họ có vấn đề à?"
Người phụ nữ:...... Nhà nào tốt lành chính đạo đệ tử có thể nói lời này với một người phụ nữ yếu đuối?
Sau đó, Mặc Lân cầm lên huyền kim trường côn, trong mắt người phụ nữ dâng lên hy vọng, thẳng nam cũng được, chỉ cần hắn có thể ra tay.
Thẳng nam xách lên trường côn, ghi nhớ trang sách, nhét cuốn truyện vào vạt áo, xoay người bỏ đi.
Đây rõ ràng chính là trong sách nói đạo tặc quen dùng tiên nhân nhảy a, không thể mắc mưu.