Ánh đèn chợt sáng lên.
Cố Thâm bị Alpha bao trùm lấy toàn cơ thể.
Yến Hàn thuận thế chống đỡ vách tường, cúi đầu nhìn y: "Nếu tôi nói dối thì tôi ra cổng trường sẽ......"
Tay trái Cố Thâm khẽ nhúc nhích, cầm gậy gỗ đập vào cánh tay Yến Hàn, lời còn chưa nói xong, Yến Hàn liền không biết xấu hổ thuận thế kêu lên một tiếng, rồi giả vờ mềm nhũn tay, đem đầu đè lên vai y rồi ôm lấy y từ phía sau.
Cố Thâm bị sức lực to lớn ôm lấy, còn cảm thấy mình sẽ bị đứt thành hai đoạn.
Y nhịn không được dùng gậy gỗ gõ đầu hắn: "Buông tay!"
Yến Hàn giả bộ không nghe thấy, mặt không đổi sắc nói sang chuyện khác: "Gậy gỗ từ đâu ra vậy? Không phải là chạc cây của em đó chứ?"
Cố Thâm càng tránh kết quả càng bị ôm chặt hơn, liền chán nản nói: "Anh muốn ôm chết tôi hả?"
Nghe vậy, Yến Hàn lập tức thả lỏng lực đạo, chỉ vẫn không chịu buông tay ra, giống như sợ chỉ cần vừa buông tay ra thì Omega liền biến mất.
Cố Thâm cảm thấy trạng thái của hắn không thích hợp, miễn cưỡng mãi mới xoay người được, còn chưa kịp nhìn rõ liền lảo đảo lui về phía sau, sau đó liền trực tiếp bị đặt lên tường.
Một nụ hôn nhiệt tình như sóng xô ập tới, Alpha cường thế tiến công, điên cuồng hấp thu hơi thở của y.
Gậy gỗ rơi xuống, phát ra tiếng lộp cộp lên mặt đất.
Cố Thâm chợt hoàn hồn, miễn cưỡng đẩy hắn ra một khoảng bằng hai ngón tay, thở dốc nói: "Có phải anh đến kỳ dịch cảm rồi không?"
Yến Hàn dễ dàng rút ngắn khoảng cách lại, ánh mắt ám trầm: "Không biết."
Cố Thâm: "......"
Vậy hẳn là đúng rồi.
Liền bản thân ra sao cũng không biết còn dám ra ngoài chạy loạn, Cố Thâm nhịn không được liếc mắt nhìn hắn một cái.
Yến Hàn không hiểu, nghiêng đầu hôn y một cái, thấy sắc mặt y vẫn chưa tốt lại tiếp tục hôn thêm cái nữa, bắt đầu từ vành tai cho đến gương mặt rồi khóe miệng.
Hôm một hồi rồi lại nhìn chằm chằm môi y, ánh nhìn này làm cho Cố Thâm cảm thấy không được tự nhiên liền nghiêng đầu đi, hừ lạnh nói: "Tôi còn chưa tha thứ cho anh đâu."
"Tôi sai rồi." Yến Hàn nhận sai rất nhanh, thái độ vô cùng thành khẩn, không cần Cố Thâm tiếp tục mở miệng, liền đem mình ra mắng một trận trước: "Đều do tôi mắt mù nhận sai cây, hai cái lỗ này của tôi chỉ dùng để thở dốc.... "
Cố Thâm nghe được còn tính vừa lòng, nhưng vẫn chưa có ý tính buông tha cho hắn, lãnh đạm nói: "Biết sai liền buông tay."
"......"
Hình ảnh dường như bị dừng lại năm giây.
Alpha không chút sứt mẻ, buông xuống lông mi, nếu không phải cánh tay đang âm thầm dùng sức, thì y đã bị bộ dạng đáng thương của hắn lừa mất.
Chỉ tiếc Cố Thâm không để mình bị đẩy vòng vòng, hơn nữa trên eo còn đang bị siết chặt, hoàn toàn mặt lạnh nói: "Không đem anh đuổi ra đã rất nhân từ rồi, đừng có được một tấc lại muốn tiến một thước."
Yến Hàn hiểu rõ đây là điểm mấu chốt của Omega, giãy giụa hai giây vẫn là yên lặng buông tay. Cố Thâm liền đi ra nấu nước.
Y có chút khát.
Nhiệt độ trong phòng nháy mắt tăng cao 2 độ, Alpha như hình với bóng lẽo đẽo theo sau y, rồi lại lần nữa từ phía sau bao phủ lấy y, hầu kết hắn lăn lộn, như là so với y còn khát hơn.
Cố Thâm cho rót cho hắn một ly, rồi tự mình bưng một ly ngồi xuống ghế sô pha, nói rõ phải tán gẫu một chút.
Vốn lúc đầu Yến Hàn còn muốn ngồi bên cạnh y, nhưng vừa bị Omega trừng cho một cái liền thành thành thật thật ngồi xuống phía đối diện.
"Anh kể lại đầu đuôi mọi chuyện một lần đi." Cố Thâm nói trước.
Từ lúc Alpha vào cửa liền luôn miệng nói mọi chuyển chỉ là hiểu lầm, cho nên y nguyện ý ngồi xuống nghe hắn giải thích. Còn tại sao lúc đầu không chịu nghe là do y muốn xả giận một chút đã.
Yến Hàn cũng không có gì dị nghị, đem chuyện mình đào sai cây, rồi đến chuyện phải vội vàng rời đi để ứng phó chuyện Liên minh đến lễ mừng, rồi cứ thế một bước sai là từng bước sai, cứ thế thuật lại rõ ràng mọi chuyện từ đầu đến cuối một lần.
Đương nhiên, đến cuối cùng vẫn là nhịn không được giải thích một câu: "Thực sự không phải tôi cố ý, tôi tuyệt đối không có ý định bỏ rơi em đâu mà."
Cố Thâm tâm tình phức tạp.
Nói thực ra, lúc y đột nhiên biết được đối phương đã rời đi, trừ bỏ cảm giác hoang đường đánh sâu vào cảm giác ra thì còn lại cũng chỉ là muốn biết tại sao lại bỏ rơi y.
Y không có liên hệ đối phương, là bởi vì y chỉ tin tưởng hai mắt của mình, nghĩ đối phương nhiều lần nhắc tới trạm cứu trợ trạm lại có quan hệ với quân đội cho nên y mới đến thủ đô, rồi tiến vào trường quân đội.
Mà thời hạn hai tháng kia trừ bỏ để tìm kiếm cơ hội, mà cũng là muốn làm rõ ràng mọi chuyện. Nhưng khi chân chính nhìn thấy một góc băng sơn thì y lại cảm thấy vô cùng túng quẫn, liền thuận lý thành chương mà đi theo kiến nghị của Chúc Lãnh, liền gặp mặt cũng không dám gặp mặt mà liền lựa chọn rời đi.
Lúc ấy y vừa rối rắm vừa thấp thỏm, sợ sự thật không giống như những gì mà y mong đợi, lại nói không nên lời để lại một tia hy vọng, kết quả náo loạn nửa ngày, hắn lại nói cho y biết bởi vì hắn đào sai cây.
Cái này so với gặp trộm giữa ban ngày còn hoang đường hơn.
Có thể nói, từ lúc đột nhiên chia lìa đến lại lần nữa gặp mặt, khắp nơi đều lộ ra sự hoang đường.
Cố Thâm thậm chí bắt đầu nói hươu nói vượn: "Này có thể đại biểu cho duyên phận không sâu......"
Yến Hàn buông chén trà.
Tiêng vang rất nhẹ, nhưng lại thành công làm Cố Thâm im lặng.
Alpha trong kỳ Dịch Cảm không dễ chọc.
Cố Thâm nói sang chuyện khác: "Anh phát hiện ra không đúng khi nào?"
Yến Hàn nói: "Không nhặt được trái cây."
Y khôi phục nguyên hình tuyệt đối là do linh lực bị tiêu hao, lần trước Cố Thâm ở vùng công viên ngoại thành một tháng, theo điều tra thì hắn nhặt được một trái mà y để lại cho bạn nhỏ 3 trái, cứ theo lý như vậy thì trong khoảng thời gian đó đáng lẽ hắn phải nhặt được thêm mấy trái nưa.
Nhưng thời gian qua càng lâu mà hắn vẫn chưa nhặt được trái nào, mới đầu hắn còn cho rằng có người trộm giấu đi, liền cho người điều tra 2 ngày nhưng vẫn không có kết quả, cuối cùng không thể không hoài nghi có phải hắn đào sai cây rồi không.
Lúc ấy trong lòng hắn cảm thấy vô cùng hoàng đường, không nghĩ tới sẽ phát sinh chuyện ngoài ý muốn như này. Điều mà hắn lo lắng nhất chính là sau khi Omega tỉnh lại không nhìn thấy người sẽ tức giận mà tránh xa hắn..... Cũng may, y tới đây.
Cho dù Omega là bởi vì nguyên nhân gì mà tới đây, Yến Hàn đều cảm thấy vô cùng may mắn, ở trong lòng âm thầm thề tuyệt đối sẽ không giẫm lên vết xe đổ nữa.
Loại cảm giác này thật sự không tốt chút nào.
Nhiệt độ trong phòng lại lần nữa tăng lên.
Cố Thâm nhịn không được nhắc nhở hắn: "Chú ý một chút, nơi này là kỳ túc xá của Omega."
Yến Hàn yên lặng mở ngăn cách tin tức tố ra.
Cố Thâm: "...... Anh không thể khống chế mình một chút sao?"
Yến Hàn ngẩng đầu, ánh mắt đen như mực, mang theo dục vọng rõ ràng: "Không đem em đè xuống đã coi như ý chí của tôi kiên định. "
Cố Thâm: "Anh là đang kỳ dịch cảm hay là đang phát tính???"
Yến Hàn trầm mặc một lát, đột nhiên nói: "Bác sĩ nói tuyến thể của tôi không tốt, đã bắt đầu hiện tơ hồng, có thể là bởi vì nguyên nhân này mà kỳ Dịch Cảm mới nghiêm trọng như vậy."
"Không cần dùng khổ nhục kế." Cố Thâm ngữ khí lạnh lạnh, nói xong trực tiếp đứng dậy tiến vào phòng ngủ.
Trạng thái hiện tại của Yến Hàn đại khái là nhìn không thấy Omega liền cả người khó chịu, lập tức đuổi kịp.
Khi vừa vào cửa Cố Thâm đang ngồi ở mép giường, đem đồ đạc trong ba lô đổ ra, tìm kiếm quang não bị đè ở phía cuối cùng khởi động máy.
Yến Hàn nhếch môi cười, ngồi ở phía sau Omega ôm lấy y, cằm gác trên vai, nhìn y phát tin tức dò hỏi Giải Phồn.
Giải Phồn quả thực cảm động đến muốn rơi lệ, không có hai lời, trực tiếp đem kiểm tra báo cáo của bệ hạ gửi sang, đồng thời còn chuyển lại y nguyên lời dặn của bác sĩ, cuối cùng còn không quên biểu đạt kích động và mong nhớ.
Alpha không vui, duỗi tay nhấn vào quang não nói: "Không cho nhớ!"
Giọng nói vừa chuyển tới, Giải Phồn đặc biệt thuần thục thu hồi tin nhắn vô cùng mong nhớ của mình lúc nãy, thay bằng: "Ông chủ của chúng tôi vô cùng nhớ ngài!!!"
Cố Thâm: "......"
Y nhịn không được uy hiếp: "Anh mà còn nhắn lung tung tôi liền chuyển sang hình thức tư mật đó."
Hình thức tư mật chính là không để người ngoài nhìn thấy bình luận trên trang cá nhân.
Lấy trình độ nghiêm trọng trong kỳ dịch cảm của Yến Hàn, muốn hắn ở bên cạnh nhìn Cố Thâm trò chuyện thân mật với Alpha khác còn là nội dung mà hắn không thể nhìn thấy......
Yến Hàn thu hồi tay: "Tôi sai rồi."
Cố Thâm liếc nhìn ba lô, liền tiện tay đưa quạt xếp cho hắn chơi, còn chính mình tiếp tục nói chuyện phiếm.
Giải Phồn thấy y liền như nhìn thấy cứu tinh, biết gì nói nấy không một lời dấu diếm, chẳng sợ biết rõ bệ hạ cũng ở đó, nói xong lời cuối cùng vẫn là nhịn không được bắt đầu lải nhải, đem chuyện bệ hạ kháng cự trị liệu, cố ý làm hư thân thể của mình, toàn bộ sự tích đen tối trong thời gian qua nói ra toàn bộ.
Cho tới cuối cùng, mày của Cố Thâm càng nhíu chặt hơn.
Nói tuyến thể xuất hiện tơ hồng là thật sự, một chút đều không có khoa trương.
Tin tức tố của Yến Hàn vốn là bá đạo, mãnh liệt đánh sâu vào đối chính bản thân hắn cũng là thương tổn, mà trong khoảng thời gian náo loạn này bọn họ còn tách ra...... Theo như lời Giải Phồn nói, Yến Hàn chính là một ngọn núi lửa di động, không biết đến lúc nào liền phun trào dung nham.
Mà dưới tình huống suýt chút nưa mất đi Omega, càng làm cho tình trạng thân thể và tâm lý của hắn càng thêm nghiêm trọng, đã đến nông nỗi phải cần dùng thuốc đến trị liệu.
Nhưng vấn đề là...... Vị Alpha này, hắn không chịu tiếp thu trị liệu!
Bác sĩ cùng bệ hạ dây dưa nhiều ngày, đã bắt đầu phải uống thuốc trợ tim.
Cố Thâm khóe miệng co giật, nói: "Vất vả."
Yến Hàn nhíu mày: "Không khoa trương như vậy."
"Vậy anh trở về tiếp thu trị liệu đi."
"......"
Yến Hàn không hé răng.
Đêm nay hắn không có ý muốn rời đi.
Cố Thâm cũng đoán được không đuổi hắn đi nổi, chỉ có thể kêu Giải Phồn đến thu thập giường chiếu, dọn cho hắn một chiếc giường và tấm chăn mới.
Yến Hàn muốn nói lại thôi.
Cố Thâm nhướng mày: "Nếu không thì ra sô pha ngủ?"
Yến Hàn: "...... Như vậy khá tốt."
Cố Thâm vừa lòng gật đầu, lộ ra vẻ mặt ' thế này còn được'.
Kỳ thật y hiểu rõ, đừng nói là cách một tầng chăn này, cho dù có đuổi ra ghế sô pha ngủ cũng không ngăn nổi Yến Hàn, nhưng là hiểu thì hiểu, vẫn phải tỏ thái độ một chút, không thể để người này nở mũi được.
Hai người trước sau rửa mặt nghỉ ngơi. Lúc này đã quá nửa đêm, Cố Thâm thật sự rất mệt, đầu vừa dính gối liền lăn ra ngủ.
Yến Hàn không nháo y, chờ người ngủ say mói chậm rãi ghé sát vào, mãi đến khi đem Omega ôm vào trong lồng ngực, mới khẽ thở dài một cái, cũng nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Hai người làm bạn ngủ đến phá lệ an ổn, chờ đến khi mở mắt đã gần 9 giờ sáng, một chiếc chăn đã lăn đến cuối giường, cả người Cố Thâm đều lăn tiến vào lồng ngực Yến Hàn, nào còn có tư thế ngủ ngoan ngoãn như lần trước, chân dài quấn lấy Alpha, cả người phi thường tùy ý.
Cố Thâm chớp chớp mắt nhặt về lý trí, đột nhiên ý thức được chính mình ngủ quên không làm việc, trong lòng lộp bộp một tiếng đột nhiên ngồi dậy.
Yến Hàn giống như có thuật đọc tâm, đem Omega ấn trở về, giọng nói hơi khàn: "Đã xin nghỉ phép cho em, có đều bếp khác tiếp quản rồi không cần lo lắng."
Cố Thâm ồ một tiếng liền thả lỏng, đại não lại lần nữa bị cơn buồn ngủ ăn mòn, nằm trong chăn ấm áp tiếp tục rơi vào mộng đẹp.
Khi lần nữa tỉnh là đã là giữa trưa. Yến Hàn vẫn đang còn nhắm mắt nghỉ ngơi, không biết có phải do bẩm sinh hay không, mà khi nhắm mắt lại, mí mắt màu xanh lá phá lệ nồng đậm.
Cố Thâm nhìn nhìn, đại phát từ bi quyết định để hắn tiếp tục đi ngủ, còn mình chậm rãi rút chân ra, xoay người xuống giường.
Nếu là bình thường, lấy tâm tình cảm giác của Yến Hàn tuyệt đối sẽ bừng tỉnh, nhưng hôm nay ngủ đến quá thoải mái, lại có tin tức tố của Omega trấn an, riêng ngửi được mùi thanh thanh đạm đạm liền cũng đủ yên tâm, dung túng chính mình lâm vào giấc ngủ sâu.