Nhìn thấy lão đại = có thể động thủ = phân tiền.
Vừa nghĩ như vậy, Cố Thâm liền vui vẻ yên lặng chờ đợi tín hiệu động thủ.
Bốn vị thủ lĩnh còn đang ở thế giằng co. Lão đại ngồi ở vị trí chủ vị vuốt ve quang não, bình tĩnh đánh vỡ sự yên lặng: "Về chuyện quân nhu nghe nói còn có ẩn tình khác, dù sao chúng ta cũng đã tề tựu đông đủ ở đây, vậy thì lão tâm nói rõ chuyện này đi?"
Tiền Lão Tam vừa nghe liền biết đang hưng sư vấn tội, tròng mắt hơi đổi, cười nói: "Đúng là có ẩn tình, có thể nói mọi chuyện là do có người đứng sau tạo thành, hắn muốn nhìn chúng ta giết hại lẫn nhau sau đó ngồi làm ngư ông đắc lợi."
Lần ám chỉ này không phải chỉ lão đại mà còn ra một phạm vi lớn hơn, tỷ như biên cảnh hai nước đột nhiên siết chặt.
Mặc kệ người ở đây suy nghĩ thế nào, đều rũ mắt như suy tư.
Tiền Lão Tam tiếp tục nói: "Dù sao thì mọi người cũng đã biết, tôi từng gặp phải cảnh cướp bóc quân nhu rất nghiêm trọng, kho vũ khí bốc hơi trong một đêm, càng về sau thì quân cướp bóc càng lộng hành, bắt đầu cướp đến chỗ của lão Nhị. Mà chúng ta ngồi đây thì vẫn chưa hiểu rõ tình hình, cũng không rõ tại sao chỉ sau một đêm mọi chuyện lại thành như vậy?"
"Còn tại sao lại bị đồn thổi thành nội đấu...... Quy định của tôi mọi người cũng đã biết, nếu lui một vạn bước thì nếu thực sự là nội đấu thì tại sao chỉ còn sót lại có mấy người? Đây rõ ràng là bị đơn phương tàn sát!"
"Chuyện này cũng không phải cứ tùy tiện là làm được."
"Đến nỗi tại sao lại chọn tôi cùng lão Nhị để khai đao, có lẽ là do họ biết tính tình của lão Nhị hào sảng lại trực tiếp, vừa hay tôi lại là kẻ ngước lên thì không bằng ai mà cúi xuống thì không ai bằng mình, thích hợp làm kẻ chịu tội."
Tiền Lão Tam càng nói càng kích động, dứt khoát vỗ bàn tức giận mắng người đứng sau, nhưng kỳ thực lại đang luôn quan sát tháng sắc của những người khác.
Lão đại lù lù bất động, mặc kệ không lên tiếng.
Lão nhị thì vừa mới được vuốt lông, tâm tình cũng vui vẻ, lão tứ nhìn thấy hai vị kia không hé răng tự nhiên cũng sẽ không mở miệng.
Hiện trường lại một mảnh yên tĩnh, tuy vậy Tiền Lão Tam cũng không cảm thấy xấu hổ, vừa mắng lại vừa đaulòng tiền của mình, thở dài thật sâu: "Nếu tôi tìm được kẻ đó là ai, ti liền khiến hắn táng gia bại sản, cùng hắn liều mạng một phen."
Lời này vừa nói ra, Điên lão nhị nhìn hắn một cái, thần sắc ngoài ý muốn lại có chút động dung.
Cái từ Táng gia bại sản này đối với Tiền Lão Tam chính là có ý sỉ nhục, không dễ dàng nói ra, từ khi hắn còn tay trắng đến khi làm Lão Tam đã qua rất nhiều năm mà mới chỉ nói có 2 lần, lần này chính là lần thứ 3.
Lão tứ vừa thấy, vội vàng tiến lên cười nói: "Lão Tam đừng nóng giận, chờ bắt được người đứng sau, khẳng định muốn hắn trả giá đại giới!"
Lão đại chậm rì rì nói: "Đúng vậy, kẻ đứng sau này thật đáng giận chúng ta còn chưa điều tra ra nên khẳng định vẫn còn ám chiêu, không bằng chúng ta nhân cơ hội này điều tra cho rõ."
Dù sao thì vẫn ý tứ là không lui binh.
Tiền Lão Tam cũng hiểu rõ không dễ thuyết phục như vậy, suy tư một lát đồng ý.
Cuộc họp lần thứ nhất của 4 thế lực kết thúc tại đây, Điên lão nhị được dỗ nhiều nhất nên thành người có tâm trạng tốt nhất, chỉ cần nhìn biểu tình của 4 người khi cùng đi ra, ai cũng không nghĩ tới hắn mới là người khơi mào đầu tiên.
Khi cùng bọn thuộc hạ trở lại chiến hạm, Điên lão nhị liền lập tức trở mặt: "Người tới hôm nay không phải Lão đại."
Yến Hàn ngồi ở trên sô pha, thần sắc bình tĩnh: "Ừ."
"Có vẻ như Cá Trạch vẫn không yên tâm, cho nên phái người tới thăm dò trước. Nhưng mà điều này chứng tỏ hắn ở chỗ này, cũng coi như có hướng đi."
"Ừ, không nên gấp gáp."
"Hiểu rõ, có cần thông báo với bọn đội trưởng?"
"Chờ một chút."
"Được."
"......"
Cố Thâm tùy tiện nằm lên ghế sô pha mềm mại, nghe thanh âm cứ ong ong bên tai, liền nhắm mắt dưỡng thần.
Lão đại càng cẩn thận, kế hoạch của bọn họ càng khó thực hiện, tiền của Cố Thâm cũng không được phân. y hiểu câu cá thì không thể sốt ruột, cho nên cũng không vội, chỉ là vẫn luôn suy tư nên đi chỗ nào.
Dựa theo tính cách của ông chủ, chờ giải quyết xong chuyện tại Vùng Xám, bước tiếp theo sẽ chuyển đầu mâu hướng về phía y.
Trong lòng Cố Thâm chia ra một sơ đồ, xác suất bị ném ra ngoài không gian là 60%, khả năng cả 2 chia tay cả đời không gặp lại là 30%, còn có cuối cùng 10% là nói rõ ràng chia xong tiền liền hảo tụ hảo tán.
Vừa so sánh như vậy, ý nghĩ phải chạy càng rõ ràng hơn! Chỉ cần giải quyết xong Lão đại liền chạy luôn!
Cho nên chạy đi đâu lại là vấn đề vô cùng quan trọng.
Liên minh hay là đế quốc? Lời nói của đối phương là thật hay giả?
Lúc trước Cố Thâm khẳng định phải đi Liên minh đến bây giờ thì đã dao động, khẽ cắn môi, hung hăng chọn cách đếm số, đếm đến cuối cùng trúng nói nào liền đi nơi đó.
Y mở mắt nhìn một vòng, dừng lại ở mâm hoa quả trên bàn, có một não chuối.
Cố Thâm yên lặng đếm: Đi liên minh, đi đế quốc, liên minh, đế quốc, liên minh, đế quốc, liên......"
Một bàn tay từ trên trời hạ xuống, đột nhiên xé một quả chuối, vừa vặn là quả chuối cuối cùng mà Cố Thâm đếm.
Là chữ "minh" còn lại kia.
Cố Thâm: "............"
Y yên lặng nhìn chằm chằm Yến Hàn.
Nam nhân đối diện đã lột vỏ chuối ra, cảm nhận được ánh mắt của y bình tĩnh nói: "Muốn ăn tự mình lấy."
Cố Thâm không muốn ăn, thu hồi tầm mắt lại bắt đầu cân nhắc vẫn đề quả chuối hắn ăn có tính hay không.
Dường như vấn đề lại quay về vị trí cũ.
Cố Thâm thở dài: Haiz, người này thật đáng ghét.
Người đáng ghét hướng y nói: "Mấy ngày nay sẽ rất loạn, cố gắng đừng thoát ly đội ngũ."
Cố Thâm: "Ò."
Yến Hàn: "Nếu cậu bị bắt, tiền liền thuộc về mình tôi."
Cố Thâm: "......"
Y quay đầu mỉm cười: "Câm! Miệng!"
Điên lão nhị trộm liếc nhìn bệ hạ, phát hiện tâm tình đối phương cũng không tồi liền vội cúi đầu càng thấp, không rõ tại sao đang bàn chuyện một cách tốt đẹp lại bắt đầu đi ve vãn đánh yêu.
Này còn chưa tính, bệ hạ à, khi ngài vui vẻ cũng đừng quên khống chế tin tức tố chứ! [ rơi lệ.jpg]
Nháo thì nháo, ngày tiếp theo khi ra cửa ba người vẫn chủ động đi cùng nhau, thời khắc chú ý.
Hiện tại, nhìn bề ngòai thì tinh cầu của Tiền Lão Tam vẫn coi như hòa bình, nhưng thực chất chỉ cần xúc tiến phát một thì có thể chiến tranh bất cứ lúc nào, một nửa binh lực tại Vùng Xám trộn lẫn vào nhau, liên tục khinh bỉ đối phương, chỉ cần một lời không hợp liền rút súng, vừa thu được mệnh lệnh liền ngầm khiêu khích, càng đừng nói đến ngầm hỏi tin tức.
Chỗ tốt duy nhất cho bọn Cố Thâm chính là xú danh của Điên lão nhị, chỉ cần ánh mắt vừa đảo qua liền không ai dám nhúc nhích, càng không dám phạm tội phạm trước mặt gã.
Vô nghĩa, nếu thật sự trêu chọc vị nhân gia này, giây tiếp theo người bị xử tội chính là ngươi! Nếu ngươi nói ngươi là người của ai, vậy thì Điên lão nhị sẽ trực tiếp kéo ngươi tới trước mặt người đó!
Các tiền bối đã dùng huyết lệ nói cho bọn họ biết không cần trêu chọc điên lão nhị, cho nên bọn họ cần gì phải nghĩ không thông trêu chọc lão.
Tục ngữ nói rất đúng, sợ nhất là kẻ không muốn sống, điểm này được diễn giải rất hoàn mỹ trên người Điên lão nhị.
Buổi sáng, Tiền Lão Tam đem kết quả điều tra lúc trước lấy ra, giải thích đủ loại nhân tố cùng với những thắc mắc đến nay vẫn chưa giải được, lại mời mọi người đi vòng tinh cầu để tuần tra nhưng bị từ chối, lựa chọn phái người tiến đến.
Tiền Lão Tam tự nhiên lưu lại tiếp khách, chờ người bị phái đi trở về.
Chỉ là mấy ngày liên tiếp, giống như Điên lão nhị nói, người đến không phải chân nhân, đối phương chính là không thấy con thỏ không thả đại bàng, luôn chờ thời cơ cuối cùng.
Yến Hàn nói: "Có thể ngay từ đầu hắn không tính đi ra không?"
Loại cáo già luôn sống tại nơi không rõ sống chết, đao luôn dính máu này, không thể chỉ dựa vào 1 ít thông tin ít ỏi được, có đôi khi bọn họ sẽ tôi luyện ra trực giác rất chuẩn, hơn nữa lại vô cùng tin tưởng vào trực giác của mình.
Nếu đối phương cảm thấy sự kiện lần này quá trùng hợp, lại đây cũng chỉ là làm bộ muốn nhìn chuyện gì đang xảy ra thì sao?
Thậm chí có thể đối phương căn bản không ra căn cứ.
Cũng không phải không có khả năng.
Yến Hàn vừa nghĩ, ngược lại cười: "Báo cho bên dưới, ngày mai bắt đầu động thủ."
Điên lão nhị gật đầu: "Rõ."
Lúc bọn họ thảo luận chưa bao giờ kiêng dè Cố Thâm, lần này cũng vậy, chỉ là Cố Thâm hiếm khi lại không rõ: "Không xác định, liền động thủ?"
Điên lão nhị vội vàng giải thích: "Bốn người chúng tôi ở chung mười mấy năm, không nói hiểu hoàn toàn, nhưng vẫn hiểu được thất thất bát bát, ít nhất chỉ cần liếc mắt một cái liền có thể nhận ra lẫn nhau, tôi biết không phải hắn, lão tam cùng lão tứ khẳng định cũng biết, lúc này còn động thủ trên cơ bản chính là người ngoài, ngược lại càng có thể loại bỏ hiềm nghi."
Cố Thâm: "Không vu oan lão tam?"
Điên lão nhị há miệng thở dốc, đột nhiên cảm giác sau lưng từng trận gió nóng, thổi đến cái ót đều tê dại.
Điên lão nhị: "......"
Gã yên lặng sửa miệng: "Cái này tôi cũng không rõ, tôi chỉ nghe theo an bài của sếp
."
Không đợi Cố Thâm hỏi, Yến Hàn chủ động giải đáp: "Chuẩn bị đổi phương thức."
Cố Thâm không biết phương thức gì, nhưng người này rất lắm chiêu, khẳng định không dễ dàng bỏ qua cho Tiền Lão Tam.
Nói cách khác, phải động thủ.
——
Bên này Tiền Lão Tam cũng không có hoảng loạn như trong tưởng tượng, thậm chí có thể nói dị thường trấn định nói: "Người phái đi ngày mai sẽ trở về, chỉ cần cho Điên lão nhị chút mặt mũi, thì mọi chuyện liền ổn thỏa."
"Dù sao hoàn cảnh hiện tại, hắn hiểu rõ hơn bất cứ ai, nếu hiện tại giúp lão đại kẻ tiếp theo phải chết chính là hắn, lão tứ càng khỏi phải nói."
"Chỉ là còn không tìm được người giở trò quỷ......"
Lại nói, sự việc làn này quá tà môn, đến này Tiền Lão Tam vẫn chưa rõ chuyện quân nhu ấy là như nào, lúc ấy hỏi người trên tinh cầu đều là không rõ, so với hắn còn ngơ ngác.
"Gần đây có gặp Lão nhị không." Chu tướng quân vẫn luôn trầm mặc đột nhiên mở miệng.
"Lão nhị?" Tiền Lão Tam nghĩ đến cái gì, tốc độ nói đột nhiên biến mau: "Chẳng lẽ là do hắn cố ý, muốn tìm lý do nuốt tôi vào, kết quả không nghĩ tới bị liên lụy lớn như vậy?"
"Không phải, chỉ là cảm thấy người bên cạnh hắn không thích hợp." Chu thiếu tướng nhíu mày, nói cũng không rõ, chỉ là có cảm giác rất quen thuộc, giống như đã từng quen biết.
"Không thích hợp?" Tiền Lão Tam cũng bắt đầu nhóe lại: "Đều là những gương mặt rất quen thuộc, đã đi theo hắn rất nhiều năm."
Chu thiếu tướng nhìn khoá cửa: "Hệ thống phòng ngự của các cậu là phiên bản nào?"
Tiền Lão Tam: "12."
Chu thiếu tướng: "Nghe nói kỹ thuật của đế quốc đã cải tiến đến 16."
Tiền Lão Tam xoa tay, u oán nói: "Tôi không có tiền."
Đây cũng không phải là keo kiệt, mà là nói thật. Con đường buôn bán của Vùng Xám vốn chịu sự quản lý của biên cảnh, không cho phép vượt qua cảnh nội, có bản lĩnh đều đi ra hắc một cái, hận không thể làm 1 lần ăn 6 năm.
Nếu muốn nhảy ra cái vòng lẩn quẩn này, vậy thì phải bỏ tiền ra để nghiên cứu phát minh, không nói Vùng Xám không có đoàn đội cao cấp nào, chỉ riêng giai đoạn đầu đã phải bỏ ra rất nhiều tiền, ngay cả Lão đại đã rất nhiều năm không dám nhúc nhích chứ đừng nói đến hắn.
Trung tâm kỹ thuật thì càng đừng nghĩ tới, làm đến phiên bản 12 đều là do năng lực của hắn không tồi.
Chu thiếu tướng cũng hiểu rõ chuyện này, trầm ngâm một lát nói: "Tôi phái người nhanh chóng đi lấy, chờ đến ngày mai nhìn thấy người sẽ biết."