Tháng nào bà nội Lục cũng phải đi kiểm tra sức khoẻ một lần ở một bệnh viện tư nhân mà nhà họ Lục có cổ phần. Vì thế, hai người đến khám không cần phải xếp hàng lấy số, chỉ mất nửa tiếng đồng hồ để khám xong.
Thừa lúc bà nội Lục đang nói chuyện phiếm với người giúp việc, Tư Ngữ lén nhắn tin cho Lục Tịch, báo rằng nàng sắp về đến nhà.
Lục Tịch đang lái xe, dĩ nhiên không để ý tới tin nhắn. Tư Ngữ đợi hồi lâu không thấy người kia phản hồi, dứt khoát tắt WeChat.
Nàng đột nhiên nhớ tới mấy lời Lục Tịch nói tối qua, lại mở lịch ra xem.
Hôm nay là mùng 9 tháng Sáu, âm lịch là mùng 7 tháng Năm, không phải là ngày gì đặc biệt.
Tư Ngữ nhìn chằm chằm vào màn hình, trầm tư suy nghĩ.
Vì sao cô lại hỏi nàng hôm nay là ngày gì, lại còn đòi đi hẹn hò với nàng đây?
Nhắc đến hẹn hò, nàng lại nhớ đến giấc mơ của ai kia, trái tim lập tức nhảy điệu disco.
Bây giờ còn rất sớm, sao cứ nhất quyết phải đợi đến buổi tối chứ? Cuối tuần quả là khoảng thời gian thích hợp để nghỉ xả hơi, thà rằng hai đứa đi dạo ở quảng trường, dạo mệt thì đi xem phim, đến tối thì tìm một nhà hàng nào đó có không gian lãng mạn lại chẳng tốt hơn à?
Chỉ cần nghĩ đến mấy cảnh hẹn hò lãng mạn trong phim truyền hình, Tư Ngữ lại cảm thấy buồn bực.
Tư Ngữ lại nhấn mở WeChat, định thông báo cho Lục Tịch biết về kế hoạch hẹn hò hoàn hảo của mình, ngón tay đang định gõ phím chợt. khựng lại.
Không được...
Ban ngày ban mặt, cứ lông nhông đi dạo phố thể gì cũng bị người khác bắt gặp cho coi...
Tựa như bị người dội cho một gáo nước lạnh, Tư Ngữ ỉu xìu đi trông thấy.
Đêm qua, cô hỏi nàng chừng nào công khai, nàng đã lấp lửng không chịu đáp, bởi nàng chưa hề nghĩ tới vấn đề này.
Bà nội Lục cũng hỏi nàng, nàng lại bảo sợ ảnh hưởng đến sự nghiệp của mình. Kỳ thực cũng chỉ là một cái cớ để tránh né.
Giả sử nàng công khai thân phận, công khai mối quan hệ giữa mình với Lục Tịch thì sự nghiệp của nàng cũng đâu có ảnh hưởng gì? Nàng là cổ đông lớn thứ ba của Quang Ảnh, đương nhiên là không có chuyện chuyện thiếu thốn tài nguyên. Hơn nữa, kỹ thuật diễn của nàng cũng không kém cạnh ai nên cũng chẳng lo người ta nói mình chỉ biết dựa hơi nhà vợ.
Mặt khác, một khi đã công khai thì những lời đồn nhảm nhí về việc nàng đi cửa sau, bị bao nuôi sẽ tự khắc sụp đổ. Có Quang Ảnh với nhà họ Lục làm chỗ dựa, đố ai dám bôi đen nàng.
Việc công khai chỉ có lợi chứ không hề có hại.
Không muốn công khai, là vì nàng cảm thấy bản thân đang sử dụng thân phận của "Tư Ngữ" kia chứ không phải là chính mình.
Nếu không nhờ vào thân phận của cô ta thì nàng kiếm đâu ra những tài nguyên tốt như vậy được?
Từ nhỏ Tư Ngữ đã tự lập, không ỷ lại bất cứ ai. Nàng không thể tự lừa chính bản thân, thoải mái hưởng thụ những điều vốn dĩ thuộc về nữ phụ. Vì thế, nàng quyết định che giấu thân phận, nàng muốn dùng thực lực của mình để gây dựng một khoảng trời riêng.
Chỉ tiếc nàng không thể nói cho cô hiểu tâm tư của mình.
Xe ì ạch chạy thêm một tiếng đồng hồ nữa, rốt cuộc cũng về đến nhà.
Tài xế đỡ bà nội Lục xuống xe, Tư Ngữ đi qua, vừa đẩy xe lăn vừa nghĩ: Không biết Lục Tịch đang làm gì nhỉ? Chị ấy có nhớ mình không ta?
Ờm...
Nói ra thì hơi ngại nhưng hai người mới tách nhau ra có hơn 2 tiếng đồng hồ mà đã nhớ nhung đến vậy rồi.
Yêu vào là như này đó hả?
Tư Ngữ càng nghĩ càng cảm thấy mất mặt, thế nhưng đôi chân lại vô thức rảo bước nhanh hơn.
Nàng vui vẻ bước vào phòng khách, ngờ đâu lại chứng kiến cảnh tượng náo loạn khủng khiếp.
Lục Vi mặc đồ ngủ, đứng giữa phòng khách, tay chỉ thẳng vào mặt một người phụ nữ xa lạ, hùng hổ quát: "Là ai cho cô ta vào đây?! Cô còn có mặt mũi để về đây nữa hả?? Lúc trước thì chẳng nói chẳng rằng lủi sang nước ngoài, bặt vô âm tín suốt mấy năm trời, giờ cô còn về đây làm gì??? Tôi không quan tâm cô muốn làm gì, mời cô đi ra khỏi nhà tôi ngay lập tức! Cô không đi đúng không? Ăn vạ đấy phỏng??? Dì ơi, cho con mượn cây chổi lông gà với!!!"
"Nhị tiểu thư, cô đừng kích động! Có gì từ từ xuống uống miếng nước ăn miếng bánh... Lão phu nhân mà biết kiểu gì cũng nói tôi cho coi!"
"Bà nội không có ở nhà, con cứ đuổi cô ta đi đây. Dì đừng có mà cản con."
"Đủ rồi." Lục Tịch ngăn cô nhóc lại, nhàn nhạt nói, "Em quấy xong chưa?"
Lục Vi khựng lại, môi giần giật, trừng mắt nhìn người phụ nữ xa lạ kia.
"Lục Vi, tôi biết em chán ghét tôi." Người nọ khó chịu ra mặt, "Tôi không hề muốn ăn vạ ở đây, tôi chỉ muốn gặp bà nội một lát thôi."
"Cô còn có mặt mũi để nhắc tới bà nội à?" Mày dựng ngược, Lục Vi chỉ thẳng vào mặt người nọ: "Từ bé đến giờ, lúc nào bà nội cũng đau đáu nghĩ đến cô. Kể từ khi cô rời đi, ngày nào bà cũng khóc. Rồi đến lúc bà bị bệnh cô cũng không ló cái mặt ra, giờ còn quay về làm gì? Con mẹ nó, cái thứ ăn cháo đá bát, qua cầu rút ván, có mới nới cũ, vắt chanh bỏ vỏ. Cô cút đi cho khuất mắt bà!"
Lục Vi vung tay lên, chổi lông gà theo đó bay đi, nện thẳng vào trán của người nọ.
"Au——" Người nọ bị đau, vội đưa tay che trước trán.
Chổi lông gà rơi xuống bàn uống trà.
Gà bay chó sủa.
Người giúp việc vội vàng chạy lại: "Tiểu thư Viên, cô không sao chứ?"
Người nọ xua xua tay, nhẫn nhịn không nói gì.
Lục Vi không ngờ mình lại ném chuẩn đến vậy, cô nhóc đứng trơ ra như phỗng.
Lục Tịch nhíu mày, khẽ quát: "Bao lớn rồi mà còn xử sự đanh đá như mấy bà hàng rau thế?"
Lục Vi bĩu bĩu môi, không dám phản bác.
Dì giúp việc cúi người nhặt chổi lông gà lên. Lúc đứng dậy, bà ta vô tình thấy đám Tư Ngữ đang đi vào từ gara, mừng rỡ nói: "Lãi phu nhân, người về rồi!"
Ba người kia đồng thời nhìn ra cửa.
Tư Ngữ đẩy bà nội Lục đi vào, ngơ ngác nhìn người phụ nữ xa lạ kia, rồi lại chuyển qua nhìn Lục Tịch với vẻ dò hỏi: Chuyện gì đang xảy ra thế? Người kia là ai?
Lục Tịch nhìn nàng, muốn nói lại thôi.
"Mấy đứa đang làm cái gì đấy?" Bà nội Lục ngơ ngác hỏi chuyện.
Không một ai trả lời.
Lục Vi mới nãy còn hùng hổ ầm ĩ, bây giờ thì câm như hến, không dám phát ra bất cứ tiếng động gì. Cô nhóc sợ bà nội phát hiện ra mình vừa làm chuyện tốt đẹp gì, vội nhích người lại để che đi hiện trường, nào ngờ lại đụng phải người khác.
Người vừa bị chổi lông gà đập vào mặt đẩy Lục Vi ra, quỳ xuống trước mặt bà nội Lục.
Bà giật mình: "Cô đang làm gì thế?"
Người nọ ngẩng mặt lên, nước mắt tuôn trào, đôi môi run rẩy: "Bà nội, là con đây. Con về với bà rồi đây."
"Cô là...?" Bà nội Lục tuổi đã cao, ánh mắt cũng không còn tinh tường như trước. Bà nheo nheo mắt, càng nhìn càng thấy người nọ quen quen, chợt lên tiếng: "Con là... Kiều Kiều?"
Người nọ gật đầy, nước mắt lại giàn ra, cô ôm lấy bà nội Lục, nức nở: "Con là Kiều Kiều đây."
"Kiều Kiều thật đấy à?"
"Vâng... Bà nội ơi, con nhớ bà, con thật sự nhớ bà lắm."
"Con bé này, con khóc lóc cái gì chứ? Hay là lại có người bắt nạt con, con kể cho bà nội nghe." Bà nội Lục đau lòng vỗ vỗ lưng cô.
Người nọ khóc không thành tiếng.
Bà nội Lục cũng sướt mướt khóc theo.
Tư Ngữ đang đứng phía sau bàng hoàng.
Kiều Kiều???
Người phụ nữ này là Viên Kiều?
Viên Kiều hàng thật giá thật đã quay về, thế còn hàng pha kè như nàng thì sao?
Bà nội Lục đột nhiên nhớ ra điều gì đó, mờ mịt nhìn người trước mặt rồi lại quay đầu nhìn Tư Ngữ, "Con bé là Kiều Kiều, vậy con là..."
Mặt Tư Ngữ trắng bệch, môi mấp máy, không thốt nên lời.
Lần đầu tiên gặp bà nội Lục, bị bà nhận nhầm thành Viên Kiều, Tư Ngữ đã nhớ ngay đến bà nội của mình. Mắc chứng Alzheimer, nhớ nhớ quên quên, bà nhận nhầm người cũng là điều bình thường. Nàng không nỡ làm bà buồn lòng, quyết định đâm lao theo lao, tự nhận bản thân là Viên Kiều.
Suốt một khoảng thời gian dài sống với bà, nàng gần như cho rằng mình chính là Viên Kiều. Tư Ngữ không thể ngờ tới trường hợp Viên Kiều quay trở về.
Phản ứng của bà nội Lục đã làm cho nàng hoảng hốt.
Chắc có lẽ tiếp theo bà sẽ hỏi tại sao nàng lại giả mạo Viên Kiều nhỉ?
Nàng sẽ bị đuổi ra khỏi nhà họ Lục chăng?
Nàng chầm chậm buông tay ra, theo bản năng lùi lại phía sau.
Tự dưng lại đụng phải một người, Lục Tịch chẳng biết từ bao giờ đã đứng cạnh nàng.
Tư Ngữ ngạc nhiên, bàn tay nhỏ xinh bị cô nắm lấy.
Lục Tịch nắm lấy tay nàng, nói với bà: "Bà nội, em ấy là Tư Ngữ."
Tư Ngữ ngơ ngác nhìn cô.
"Tư Ngữ ấy hả?..." Bà nội Lục tựa hồ cảm thấy cái tên này thật xa lạ, mãi một lúc sau mới nhớ ra: "Chẳng phải là con bé nhà họ Tư đấy hay sao?"
"Đúng rồi ạ." Lục Tịch đáp.
"Thế sao lúc trước..."
"Trước đây là do bà nhận nhầm đấy ạ." Lục Tịch chậm rãi giải thích: "Bà bị ốm, hay nhớ nhớ quên quên. Năm ngoái, bà nhầm Tư Ngữ cới Viên Kiều. Bọn con sợ bà đau lòng nên mới để cho em ấy giả làm Viên Kiều."
Ngón tay Tư Ngữ giật giật.
Lục Tịch nắm chặt tay nàng, nghiêng đầu nhìn nàng như muốn nói nàng cứ yên tâm giao phó cho cô.
Tư Ngữ hệt như người chết đuối vớ được cọc, liền thả lỏng người.
Bà nội Lục nhìn chằm chằm Tư Ngữ một hồi lâu, mãi mới hiểu ra: "Cô là Tư Ngữ, cô không phải là Kiều Kiều."
Tư Ngữ méo xệch miệng: "Xin lỗi bà, là con nói dối bà."
Bà nội Lục không biết nói điều gì, chầm chậm quay đầu đi, nhìn Viên Kiều đang nức nở khóc, đáy lòng tự dưng mềm lại: "Cháu ngoan của bà, đừng khóc nữa. Con đứng dậy trước đi đã."
Viên Kiều được đỡ dậy, đưa tay lau nước mắt, đôi mắt đỏ hoe nhìn Tư Ngữ, lướt qua đôi bàn tay đang đan vào nhau của hai người nọ, sụt sịt một lúc rồi nói: "Tư Ngữ, lâu rồi không gặp."
"......"
Nhìn khuôn mặt xa lạ trước mắt, Tư Ngữ mờ mịt.
Thì ra Viên Kiều trông như thế này, bàn tay thon dài, mặt mày thanh tú nhưng cũng không thể xếp vào hàng mỹ nhân như Lục Tịch.
Kỳ thực, nàng với Viên Kiều không hề giống nhau một chút nào, vù sao bà nội Lục lại nhầm lẫn được chứ?
"Lục đổng, phu nhân."
Theo sau tiếng chào của dì giúp việc, Lục Chấn Nam sóng vai cùng Đường Khiết đi vào phòng khách.
Lục Chấn Nam nhận được thông báo của dì giúp việc nên mới vội vội vàng vàng về nhà. Ông vừa bước vào phòng khách đã cảm nhận được bầu không khí có gì đó sai sai.
Viên Kiều ngoảnh đầu ra cửa, cô nhìn thấy Lục Chấn Nam, sắc mặt đã ngay lập tức thay đổi.
"Mẹ ạ." Lục Chấn Nam chào bà nội Lục, liếc mắt quan sát những người khác trong phòng, sau đó lại quay sang nói với Viên Kiều và Lục Tịch: "Hai đứa đi vào thư phòng với ta."