"Em vẫn còn thích chị, đúng chứ?"
Lục Tịch vừa mừng vừa lo hỏi nàng.
Khi môi lưỡi hai người dây dưa hoà quyện, cô có thể thấy được nàng cũng xúc động giống cô. Nếu nhưng nàng không thích thì ngay từ đầu đã xua đuổi cô, sẽ không để cho cô mỗi lúc một lún sâu vào tình yêu này, càng sẽ không đáp lại nụ hôn vừa rồi một cách nhiệt tình đến vậy.
Nhưng cô lại nhớ đến lần trước mình giả vờ say để hôn Tư Ngữ khiến nàng trốn cô suốt cả một thời gian dài, trong lòng lại thấp thỏm.
Tim cô còn đập nhanh hơn cả lúc hôn, lòng bàn tay ôm lấy eo Tư Ngữ cũng đổ đầy mồ hôi, siết chặt lại.
Ngay cả khi cô ngồi lên ghế tổng tài của Quang Ảnh và tuyên bố nhâm chức cũng không căng thẳng đến như này.
Xin em, đừng từ chối tôi nữa.
Thanh âm cầu xin hèn mọn kia vang lên trong lòng cô, ánh mắt vừa mong đợi vừa bất an dán chặt lên người Tư Ngữ như thể sợ sẽ bỏ lỡ bất cứ cảm xúc nào trên mặt nàng.
Hơi nước nóng trong bể không ngừng bốc lên, hấp hơi khiến người trong này tay chân không còn chút khí lực nào, miệng lưỡi khô khốc.
Tư Ngữ bị hôn đến mức thiếu õy khiến đại não nhưng hoạt động, nàng ngây ra, nhìn vào người trước mặt, nhẹ nhàng đáp: "Vâng."
Lúc này, nàng đang tỉnh táo hơn bao giờ hết, vẫn biết mình đang nói gì.
Nàng biết rõ cô cố tình mặc như vậy để quyến rũ nàng. Nàng hoàn toàn có thể đẩy cô ra, lạnh lùng từ chối cô một lần nữa, nhưng chính vào lúc cô hôn nàng, nàng lại do dự.
Chỉ trong một giây ấy, nàng đã suy nghĩ rất nhiều.
Nàng mãi mới thích một người, người kia cũng thích nàng, tại sao lại không thể chấp nhận cô chứ?
Nàng không muốn điều gì hơn nữa, nàng khát vọng có người thân và bạn bè, khát vọng vòng tay ấm áp của cô. Nàng cũng muốn nếm thử cảm giác được yêu hay bị tổn thương, hà cớ gì phải nghe theo cái hệ thống chó chết đó?
Nếu sinh mệnh này không phải của nàng, tội gì mà không nghe theo con tim mình, sống cho thật hạnh phúc?
Nàng không biết tương lai ngày mai ra sao, tất cả đều là sự sắp đặt của Thượng đế, thôi thì bỏ hết qua một bên, việc gì phải lo lắng nghĩ ngợi nhiều cho mệt óc?
Hạnh phúc là đủ rồi.
Nàng chỉ là một con người bình thường, sao có thể cưỡng lại sự cám dỗ đầy mê hoặc như vậy chứ?
Cho dù kết cục là thế nào, giờ khắc này nàng chỉ muốn phóng túng bản thân, chìm sâu trong bể tình cùng cô.
Lòng tham của con người, chỉ nảy sinh trong tích tắc.
Nàng đáp lại nụ hôn của Lục Tịch bằng sự nhiệt tình nhất của chính bản thân.
Nàng vứt hết tất cả tạp niệm và tận hưởng nụ hôn ấy.
Hai tay nàng câu lấy cổ Lục Tịch, đón ánh mắt nóng bỏng ôn nhu kia, khoé môi giương lên, nói rành mạch từng chữ: "Em thích chị."
Nàng thích hôn môi cô, thích được cùng cô dịu dàng yêu đương, đơn giản vậy thôi.
Tựa như một viên đá rơi xuống nước, đáy lòng gợn nên từng đợt sóng lan rộng ra xa.
Khi nghe được câu trả lời như mong muốn, Lục Tịch mừng rỡ khôn xiết, cô nâng cằm nàng lên, cúi đầu hôn sâu.
Nụ hôn này lỗ mãng hơn nụ hôn trước rất nhiều, không hề có quy tắc nào, tựa như tình cảm mãnh liệt bên trong cô.
Đôi môi mềm mại của Tư Ngữ bị hôn đến nỗi hơi đau, lại không lên tiếng, yên lặng đón lấy. Lúc đầu, nàng chưa kịp thích ứng nhưng sau đó thì cảm xúc dâng trào, trằn trọc cọ sát đôi môi của nhau.
Trong khu nước nóng vắng vẻ, chỉ có thanh âm ái muội dây dưa của hai người họ.
Bàn tay đang vuốt ve nàng kia đốt lửa khắp nơi, nhưng vẫn mãi không chịu vượt quá giới hạn. Tư Ngữ có chút nôn nóng, cảm giác như có một dòng nước ấm chảy qua bụng dưới của nàng, vừa tê dại, vừa thoải mái, lại cũng thật mới lạ.
Quả thực khiến người ta không thể cưỡng lại được.
Cả hai người đã quên hết khái niệm thời gian. Không biết đã qua bao lấu, cơn choáng váng đột ngột kéo Tư Ngữ ra khỏi mơ màng, nàng xoay đầu tránh đi đôi môi mềm mại của Lục Tịch, thở dốc xin tha: "Khoan...khoan đã..."
Mặc dù hôn môi là một chuyện rất tận hưởng, nhưng mà hôn lâu quá thì nàng không thở được.
Không khí trong khu ngước nóng vóin dũ đã ngột ngạt, lại thêm hai lần hôn sâu liên tiếp nên Tư Ngữ có hơi kiệt sức.
Lục Tịch cũng không khá hơn nàng là bao.
Hai người ôm lấy nhau, từ từ bình tĩnh lại.
Tư Ngữ đột nhiên nhớ đến một chuyện, nàng bật thốt: "Chết rồi!"
Môi Lục Tịch mấp máy, xấu hổ hỏi: "Sao thế? Chị không có nhiều kinh nghiệm lắm... Chị còn tưởng em thích lắm chứ?"
"...." Tư Ngữ nghẹn lời, mặt đỏ bừng, cắn răng nói: ""Em không có nói kĩ năng hôn của chị không tốt!"
"Hả?"
"Sao lâu như vậy rồi mà Tiểu Hạ còn chưa đi vào?"
Nàng vừa nói xong, Lục Tịch ngơ ngẩn. Vừa nãy cô hôn quá nhập tâm nên quên mất có người cũng đi cùng với các cô.
Hai người không mang điện thoại theo, Lục Tịch cũng đã tháo đồng hồ từ lúc thay quần áo nên hai người căn bản là không biết đã qua bao lâu, đại khái là khoảng mười phút, mà Tiểu Hạ vẫn chưa đi vào.
Thay quần áo không thể lâu như vậy được.
"....."
"....."
Bốn mắt nhìn nhau.
Tư Ngữ xấu hổ sờ mũi, nói: "Em không muốn tắm nữa... Chị có muốn ngâm thêm một lúc nữa không?"
Nếu vẫn ngâm tiếp thì hồ nước nóng này thành hồ uyên ương mất.
Tầm mắt Lục Tịch lơ đễnh nhìn lướt qua làn da đỏ ửng trước ngực nàng, cười nhẹ: "Chị không ngâm nữa."
Tư Ngữ bị ánh mắt không thèm che đâu của cô nhìn đến mức mặt đỏ như tôm luộc, nàng đưa tay khẽ đấm cô một cái, ngón tay lại không cẩn thận móc vào dây áo tắm trên vai cô, kéo tuột cái nơ con bướm xuống.
Lục Tịch: "...."
Tư Ngữ đờ người, xấu hổ cười trừ, vội vàng thanh minh: "Em không cố ý."
Lục Tịch không thèm để ý tới dây áo bị lỏng ra, thản nhiên nói: "Cố ý cũng được mà."
"....."
Tư Ngữ bị cô trêu chọc đến nỗi mất tập trung, nàng nhanh chóng kiềm chế ý muốn kéo nốt dây áo bên kia xuống, giả vờ bình tĩnh leo lên bờ.
Lục Tịch sợ nàng lại bị trượt lần nữa, cô đưa tay ra đỡ lấy eo nàng.
Tư Ngữ cúi đầu nhìn đôi tay đang vòng qua eo mình.
Tuy rằng vừa nãy hai người ôm hôn tất lâu, sờ soạng linh tinh cũng rất nhiều, bầu không khí mập mờ đáng lẽ là đã tan đi từ lâu, không biết vì sao bây giờ nàng lại thấy hơi ngượng ngùng.
"Không cần đâu ạ." Tư Ngữ gỡ tay cô, tự mình trèo lên, nhanh chóng lấy khăn tắm choàng lên người.
Lục Tịch thắt lại cái nơ hình con bướm rồi chậm rãi leo lên theo sau.
Người khác đi tắm suối nước nóng thì phải ngâm rất lâu, đằng này hai người ngâm còn chưa đến 10 phút. Có điều, Tư Ngữ vẫn cảm thấy cực kỳ thoải mái, trong lòng cũng có cảm giác thoả mãn khó tả.
Cả hai người cùng đi ra khỏi khu nước nóng.
Thấy Tiểu Hạ đang ngồi gà gật trên băng ghế ở ngoài cửa, Tư Ngữ ngẩn người, nàng đi qua vỗ vỗ vào đầu cô nhóc: "Em đang làm cái gì đấy?"
Tiểu Hạ vụt đứng dậy, tự hào khoe khoang: "Em ở đây giữ cửa cho hai người đó!"
Trực giác Tư Ngữ mách bảo nàng là câu vừa rồi có ẩn ý, nàng nhỏ giọng hỏi Tiểu Hạ: "Em nhìn thấy cái gì rồi?"
Trước ánh mắt nghi hoặc của Tư Ngữ và Lục Tịch, Tiểu Hạ ngẩng đầu, ưỡn ngực nói: "Em không thấy cái gì hết à nha~"
Tư Ngữ: "...."
Tiểu Hạ cười hihi, tò mò hỏi: "Sao hai chị ra ngoài sớm thế?"
Tư Ngữ chột dạ liếc Lục Tịch, hắng giọng nói: "Ở trong đấy nóng quá, bọn chị không muốn ngâm nữa."
Tiểu Hạ: "À, ra là vậy.":)))))
Tư Ngữ: "...."
Chắc chắn là con bé đã nhìn thấy cái gì rồi.
Quả thật là Tiểu Hạ đã nói dối, nhưng cô nhóc chỉ nhìn thấy được một chút. Lúc thay áo tắm xong, cô đẩy cửa khu nước nóng ra, vừa định đi vào thì tình cờ thấy Tư Ngữ và Lục Tịch đang ôm nhau một cách thân mật nên vội chui tọt ra ngoài, sợ có người đến đây không đúng lúc nên cô nhóc quyết định ngồi bên ngoài để canh cửa cho hai người.
"Hai chị không ngâm nữa thì em vào ngâm đây." Tiểu Hạ rảo bước vào trong khu nước nóng.
Tư Ngữ và Lục Tịch liếc mắt nhìn nhau, ăn ý bước vào phòng thay đồ.
Thay đồ xong, hai người ra ngoài thì gặp được thư ký Trương.
"Sao hai người tắm nhanh vậy?" Thư ký Trương ngạc nhiên hỏi.
Tư Ngữ trả lời bằng lí do vừa rồi dùng để ứng phó với Tiểu Hạ để.
Vài mùa hè, có rất ít người đi ngâm suối nước nóng, huống chi bây giờ còn là ban ngày, thư ký Trương không chút nghi ngờ, cô nói: "Nếu không tắm suối nước nóng nữa thì để tôi đưa hai người đi mấy chỗ khác ngắm cảnh nhé?"
Tư Ngữ ngó Lục Tịch.
Lục Tịch ngó lại nàng, tựa như đang đợi nàng trả lời.
Tư Ngữ cảm thấy ánh mắt cô nhìn nàng có hơi suồng sã, chợt nghĩ đến thư ký Trương đang đứng bên cạnh, nàng vội vàng dời tầm mắt đi chỗ khác, ngẩng đầu ngắm mây trên trời.
Đang còn sớm, chưa hẹn hò yêu đương abcxyz được.
Tuy rằng đã thổ lộ tình cảm với nhau nhưng Tư Ngữ vẫn không muốn mọi chuyện phát triển quá nhanh. Vừa rồi các nàng quá mãnh liệt, phải tìm việc gì đó để giảm nhiệt một chút.
Sau khi cân nhắc xong, nàng nói với thư ký Trương: "Cũng được."
Khu du lịch suối nước nóng này có diện tích rất lớn. Theo như lời thư ký Trương giới thiệu, phong cảnh ở đây rất đẹp, và cũng rất đầy đủ tiện nghi, ngoại trừ khu suối nước nóng với khách sạn ta, còn có cả một khu biệt thự được xây dựng tách biệt.
Thư ký Trương gọi một chiếc xe tham quan đến, đưa hai người đi dạo một vòng và giới thiệu kỹ lưỡng từng nơi một.
Tư Ngữ nghe câu được câu mất, cúi đầu nhìn bàn tay đang bị tay Lục Tịch nắm chặt, mím môi không nói gì.
Trong xe có điều hòa, nhưng nhiệt độ lại hơi cao, lòng bàn tay của hai người đều đổ mồ hôi đầm đìa, cứ dán vào nhau thế này thì khá là khó chịu.
Nàng nhướn mày nhìn Lục Tịch đang ngồi nghiêm túc nghe thư ký Trương giới thiệu, bĩu bĩu môi, thầm mắng trong lòng: Chị giả bộ cũng giỏi đấy.
"Á---"
"Có chuyện gì vậy?" Thư ký Trương bị tiếng kêu đau của Lục Tịch cắt ngang, vội quay đầu lại nhìn hai người.
Tư Ngữ chơi xấu thành công nên rất đắc ý, nhưng khi thấy thư ký Trương quay lại, trong lòng giật thót, theo bản năng định rút tay về, ai dè lại bị bàn tay của ai kia giữ chặt lấy.
"...!!!"
Thư ký Trương ngạc nhiên nhìn hai nàng nắm tay nhau.
Da đầu Tư Ngữ tê dại.
Lục Tịch ung dung cầm tay nàng, giải thích: "Tôi đang bói chỉ tay cho em ấy."
Tư Ngữ: "...."
Thư ký Trương lại càng ngạc nhiên hơn: "Lục tổng biết xem chỉ tay sao?"
Lục Tịch: "Không biết, tôi xem bừa."
Thư ký Trương: "...."
Tư Ngữ: "...."
Thư ký Trương cười gượng: "Lục tổng quả thật là một người hài hước."
Lục Tịch không để ý lắm, cô đặt tay Tư Ngữ lên đùi mình, nói: "Ngại quá, vừa rồi tôi hơi lơ đễnh một chút, cô cứ nói tiếp đi."
"À được." Thư ký Trương tiếp tục giới thiệu cảnh quan xung quanh cho hai người, không dám nhìn về phía sau thêm nữa.
Không biết có phải là do cô suy nghĩ nhiều hay không, cảm giác như hai người này có gì đó kì lạ thì phải.
Nhân lúc thư ký Trương không chú ý, Tư Ngữ nhanh chóng rụt tay về, trừng mắt với Lục Tịch.
"Ai bảo em véo chị trước." Lục Tịch thì thầm bên tai nàng.
Hơi thở ấm áp của cô phả vào cái tai vốn mẫn cảm, cả người Tư Ngữ cứng đờ. Sợ bị người khác nhìn thấy, nàng vội đẩy cô ra, dùng ánh mắt cảnh cáo cô.
Lục Tịch nhìn dáng vẻ căng thẳng của nàng, khẽ mỉm cười, làm cho Tư Ngữ ngây ngẩn cả người.
Nàng rất ít khi thấy Lục Tịch cười, mới có một lần là lúc cô giúp nàng áp chế dư luận, công khai là bản thân đã kết hôn trong buổi họp báo.
Lúc ấy, Lục Tịch cười rất ôn nhu, bây giờ cũng rất ôn nhu, nhưng trong sự ôn nhu ấy lại có phần giảo hoạt vì đạt được mục đích.
Tư Ngữ chợt hiểu ra. Rõ ràng là cô cố ý để cho thư ký Trương nhìn thấy!
Đi dạo đến giữa trưa, thư ký đưa hai nàng đi ăn cơm.
Lúc đi vệ sinh, cuối cùng Tư Ngữ cũng có cơ hội nói chuyện với Lục Tịch: "Em chưa muốn công khai sớm như thế, chị đừng thể hiện tình cảm lộ liễu như thế nữa được không."
Ánh mắt Lục TỊch sầm lại, cô suy nghĩ một lát, đồng ý với nàng: "Ừ, chị biết rồi."
Trong lòng em ấy có mình, thế lầ đủ rồi.
Tiểu Hạ cũng đã đến nhà hàng.
Trần tổng đưa theo đối tác của mình để cùng đi ăn với các nàng. Trong lúc dùng cơm, Trần tổng nhiệt tình giới thiệu các địa điểm than=m qua ở thành phố S và hỏi các nàng có muốn ở lại đây thêm vài ngày nữa hay không.
Lục Tịch lại nhìn Tư Ngữ.
Tư Ngữ: "...."
Tư Ngữ đến đây với mục đích là để tắm suối nước nóng, giờ đã tắm xong rồi, nàng không có hứng thú với mấy chỗ mà Trần tổng vừa giới thiệu nên đã uyển chuyển từ chối ý tốt của ông.
Tư Ngữ không muốn ở lại thêm, dĩ nhiên Lục Tịch cũng không muốn ở lại.
Sáng hôm sau, cả hai người rời khỏi thành phố S.
Lúc kéo vali ra ngoài, Tư Ngữ thấy có người đang giơ bảng tên mình, nàng vội dụi dụi mắt xem bản thân có nhìn nhầm không.
"Ra rồi, ra rồi!"
"Tiểu Ngữ! Tiểu Ngữ!"
Tư Ngữ đeo khẩu trang kín mít, chỉ để lộ đôi mắt. Nghe thấy mấy cô gái đang hô tên mình, nàng kinh ngạc quay sang hỏi Tiểu Hạ: "Họ là fan của chị à?"
Tiểu Hạ nhìn mấy cô gái đang đứng bên ngoài dải phân cách, trả lời: "Chắc là vậy đấy ạ."
Trước khi xuyên qua thế giới này, Tư Ngữ cũng thường được fan ra sân bay đón, nhưng đó là khi nàng đã đóng rất nhiều bộ phim và cũng có chút danh tiếng. Từ khi xuyên thư đến bây giờ, nàng chưa từng được hưởng đãi ngộ kiểu này nên cũng không dám xác định.
"Đây là người do chị Kỳ sắp xếp à?" Nàng lại hỏi Tiểu Hạ.
"Chắc không phải đâu ạ." Tiểu Hạ nói: "Đợi tí, để em check fan group đã."
Tiểu Hạ lấy điện thoại ra, vào fan group, quả nhiên nhìn thấy các fan đang sôi nổi bàn tán chuyện ra sân bay.
Chỉ có bốn người đến sân bay, bọn họ đều là fan của Tư Ngữ từ bộ phim |Nụ Cười Của Em|. Vì sự cố trên Tieba nên Tư Ngữ đang im hơi lặng tiếng suốt một tháng. Ban nãy, trước khi lên máy bay, nàng đã tiện tay đăng bài trên Weibo, thông báo là đã chụp ảnh quảng cáo game xong và chuẩn bị quay về thành phó B. Bốn người sau khi biết tin thì đã vội vàng chạy đến đây để gặp mặt nàng.
Tư Ngữ và Tiểu Hạ vừa mới đi ra khỏi dải phân cách thì đã bị bọn họ vây quanh.
Các fan rất hiệt tình, Tư Ngữ mỉm cười hỏi tên bọn họ. Bời vì chỉ có bốn người nên nàng đáp ứng hết mọi yêu cầu của fan, ký tên và chụp ảnh chung với họ.
Sau khi chụp ảnh xong, có một fan chỉ tay ra phía sau nàng, phấn khích hô lên: "Kia có phải là Lục tổng không vậy!?"
Tư Ngữ xoay người lại thì thấy Lục Tịch đang thong thả kéo vali đi tới, nàng hơi sửng sốt.
Tuy là cô bay cùng chuyến với nàng và Tiểu Hạ nhưng lúc lấy hành lý, nàng đã dặn kỹ: "Bọn em đi trước, chị đợi một lúc rồi hẵng ra ngoài nhé."
Lục Tịch bất đắc dĩ nhìn nàng, cô không nói gì, yên lặng nghe theo lời nàng dặn.
Tư Ngữ cố ý không đi cùng với Lục Tịch để không gây sự chú ý, nhưng nàng không ngờ tới là lại có fan đến đón mình ở sân bay. Nói cách khác thì đánh nhẽ giờ này nàng với Tiểu Hạ đang ngồi xe về nhà rồi.
Lục Tịch cũng không ngờ tới là hai người chưa đi, bước chân của cô hơi khựng lại.
Rốt cuộc thì vẫn phải chạm mặt nhau.
Tư Ngữ khá ngạc nhiên vì có người nhận ra Lục Tịch, nhưng nàng lại nhớ đến lần nọ cô công khai tình trạng kết hôn khiến cả cộng đồng mạng xôn xao, chỉ dựa vào gương mặt xinh đẹp này đã có đến hàng trăm lượt theo dõi trên Weibo, có bị người khác nhận ra cũng không lạ cho lắm.
Mặc dù Lục TỊch không phải là một minh tinh nhưng gương mặt của cô lại quá nổi bật, khiến cho những ai đã từng nhìn qua một lần đều không thể quên được.
Cả bốn người kia đều nhận ra Lục Tịch.
Có một fan nhắc nhở nàng: "Tiểu Ngữ, sếp của chị kìa!" (Boss của chị kìaa)
"Ừ, chị biết rồi." Tư Ngữ mỉm cười đáp lại.
Nàng là nghệ sĩ của Quang Ảnh Giải Trí, Lục TỊch là CEO Quang Ảnh. Xét về lý, gặp được sếp của mình, Tư Ngữ không thể giả vờ là nàng không thấy cô được.
Nàng tiến lên vài bước, tươi cười rạng rỡ nhìn Lục Tịch, chào hỏi một cách khoa trương: "Trùng hợp quá nha Lục tổng! Không ngờ chúng ta lại gặp nhau ở đây."
"...."
Nhìn nụ cười rạng ngời trên mặt nàng, Lục Tịch thoáng ngẩn ngơ.
Đã bao lâu rồi cô không nhìn thấy nàng hoạt bát đến như vậy?
Lục TIhjc bị Tư Ngữ thu hút ngay từ đầu là vì khí chất linh động hoạt bát trên người nàng, làm cho cô cảm thấy thật thú vị.
Trong đầu cô hiện lên những hình ảnh lúc trước đây, chầm chậm như một thước phim: một Tư Ngữ trườn lên người cô, làm nũng nói muốn ôm hôn cô, muốn được bế lên cao; một Tư Ngữ quấn khăn tắm, vụng về câu dẫn cô; là hình ảnh Tư Ngữ mặc tạp dề, liên tục thì thầm bên tai gọi cô là vợ; là hình ảnh Tư Ngữ ngồi trên đùi cô rồi hỏi cô có thật là trong lòng cô không rối bời không...
Đến bây giờ, Lục Tịch vẫn không biết liệu Tư Ngữ có bao nhiêu mặt khác nhau, nhưng dù cho là Tư Ngữ hờn dỗi, Tư Ngữ làm nũng hay là Tư Ngữ giở trò chơi xấu thì cô đều rất thích.
Cô cũng muốn tươi cười đáp lại nàng, nhưng lại nhận ra mấy cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào hai người, khóe môi đang giương lên lại bị cưỡng ép hạ xuống, Lục Tịch xụ mặt, đơn giản "Ừm" một tiếng.
Có fan nhỏ giọng nói: "Lục tổng lạnh lùng quá à..."
Tư Ngữ nói thầm trong lòng: Mấy người thì biết cái gì mà nói chứ?
Có fan giơ điện thoại lên chụp ảnh hai người, song Tư Ngữ không hề hay biết, đến lúc nàng phát hiện ra thì bức ảnh chụp chung của nàng với Lục Tịch đã bị một blog cá nhân đăng tải lên mạng, gây ra một trận xôn xao không nhỏ.
Tiểu Ngữ à, mama yêu con: [Cuối cùng thì cũng được nhìn thấy @Tư Ngữ ngoài đời thật, chu choa, chỉ còn đẹp hơn cả trên TV! Sau đó, tôi còn tình cờ gặp được sếp của Tiểu Ngữ (cổ cũng rất đẹp nhaa). Nhưng mà trông cổ hơi lạnh lùng với khó tiếp cập thì phải. @đính kèm hình ảnh]
Tài khoản này đăng lên hai hình ảnh, nức thứ nhất là ảnh mình chụp với Tư Ngữ, bức thứ hai là ảnh Tư Ngữ chào hỏi Lục Tịch, trong ảnh, Tư Ngữ cười tươi như hoa, còn vẻ mặt Lục Tịch thì trong trẻo lạnh lùng.
Các fan đều rất hâm mộ cô gái được chụp ảnh chung với Tư Ngữ, trong khi những bình luận phía trên đều đang hết lời khen ngợi ngoại hình của Tư Ngữ và Lục Tịch thì đột nhiên có fan để lại một bình luận như này: [Chỉ có mỗi mình tui cảm thấy Tiểu Ngữ và Lục tổng rất giống một đôi sao? Một người hoạt bát đáng yêu, người kia thì cao lãnh cấm dục, quá giống một CP.]
Tiếp đó là những tràng bình luận trái chiều công kích lẫn nhau.
[Bạn không cô đơn đâu, tôi cũng thấy họ rất giống một đôi!]
[Mấy người này bị sao vậy, Lục tổng cũng đã có vợ rồi thì CP cái gì mà CP, bọn ày muốn Tiểu Ngữ bị dính phốt à?]
[Tuy tôi rất thích ngoại hình của Tiểu Ngữ và Lục tổng, nhưng Lục tổng đã có vợ rồi, chuyện này không nói linh tinh được đâu.]
[Ả Tư Ngữ muốn hot đến phát điên rồi à? Lục tổng đã có vợ rồi, cô ta còn muốn bú fame Lục tổng cho bằng được à? Mẹ kiếp, đúng là cái loại vô liêm sỉ.]
[Đcm, m sủa cái đ gì thế, đến khi bị táp thì đừng có ngồi khóc đấy nhé.]
[Uầy~~ Yo yo, chill nào bông tuyết bé nhỏ, ai đái vào tô cháo sáng nay của em thế?]
.......
Tư Ngữ tắm xong mới nằm lên giường cầm điện thoại xem thông báo, mới đó đã có hơn một ngàn bình luận trong bài đăng kia. Thấy cư dân mạng tranh cãi quá gay gắt, nàng định bình luận nhắc nhở bọn họ đừng gán ghép CP linh tinh, nhưng khi vừa nhấn vào thì hơn một ngàn bình luận kia đã bị ai xoá mất.
Hừ, bị xoá cũng được. Càng tốt.
"Cốc cốc --"
Tư Ngữ thả điện thoại xuống, đi ra mở cửa. Thấy Lục Tịch đang mặc một chiếc váy ngủ hai dây, nàng chớp chớp mắt, hỏi: "Chị đồng ý là ngủ trong phòng cho khách rồi cơ mà?"
Sau khi hạ cánh, Tư Ngữ đưa Tiểu Hạ về trước rồi lái xe về nhà họ Lục.
"Ừ, chị đồng ý rồi." Lục Tịch thản nhiên đáp.
"Vậy chị còn ở đây làm gì?"
Tầm mắt Lục Tịch lướt xuống dưới, dừng trên đôi môi hồng căng mọng của nàng, nhẹ giọng hỏi: "Chị có thể yêu cầu một nụ hôn chúc ngủ ngon không?"
"...."
Hôm qua chưa hôn đủ à?
Tư Ngữ nhìn cặp xương quai xanh gợi cảm và làn da trắng ngần kia, lại cảm thấy Lục Tịch đang quyến rũ mình.
Nhưng cũng không cần phải như vậy.
Lục Tịch giống như miếng mồi thơm ngon, mà nàng là một chú cá tham lam bơi trong biển tình của cô.
A... Muốn nếm thử chị ấy quá đi...
Không chút do dự, nàng mở cửa cho người kia vào.
Lục Tịch ôm nàng, áp nàng lên trên cửa, một tay nâng cằm nàng lên, ôn nhu ngậm lấy môi nàng.