Lúc người đại diện Từ Quá Hoa gọi điện thoại tới, Lương Dư Phỉ đang đi mua xe hơi mới với Lâm Diệc Ngôn.
Mỗi lần xem một chiếc xe, Lâm Diệc Ngôn đều sẽ hỏi qua ý kiến của Lương Dư Phỉ, nhân viên cửa hàng đi theo cảm thán: "Tình cảm của các cô thật tốt."
Lương Dư Phỉ ra vẻ thẹn thùng cúi đầu, điện thoại bỗng nhiên vang lên, thấy cái tên hiển thị trên màn hình, ả nhíu mày.
Tên cáo già Từ Quá Hoa dơ bẩn không chịu được, lúc trước cô ta ép ả đi xã giao, hại ả suýt nữa mất đi sự trong trắng của bản thân, cũng chính vì lần đó mà ả với Lục Vi tuyệt giao, bị Lục Tịch phong sát. Kể từ đó, ả không nhận được thông báo quay chụp nào nữa, ngày nào Từ Quá Hoa cũng mắng nhiếc ả thậm tệ, rồi vứt bỏ ả để nhận quản lý nghệ sĩ khác. Nhưng kể từ khi ả công khai hẹn hò với Lâm Diệc Ngôn, cô ta lại liên lạc với ả, nói ngọt để ả xin tài nguyên từ chỗ Lâm Diệc Ngôn.
Lương Dư Phỉ cũng từng nghĩ đến việc làm tình nhân cho Lâm Diệc Ngôn bao nuôi, để cô giới thiệu cho ả vài tay đạo diễn. Nhưng kể từ sự việc lần trước ở thành phố H, ả lại sợ chuyện này không thực hiện được. Ả sợ Lục Tịch sẽ giận cá chém thoại lên Lâm Diệc Ngôn, phong sát luôn cả cô, đến lúc đó ả sẽ không còn chỗ dựa nữa.
Giờ đây, vừa nhìn thấy cái tên Từ Quá Hoa, Lương Dư Phỉ đã sinh ra cảm giác buồn nôn, ả cúp máy không thèm nghĩ ngợi.
"Sao em lại không nghe máy?" Lâm Diệc Ngôn nhìn thấy, tò mò hỏi.
Lương Dư Phỉ lập tức thay đổi sắc mặt, bình tĩnh nói: "Số rác thôi ấy mà."
Lâm Diệc Ngôn không nghi ngờ gì, cô nghiêng tai nghe nhân viên cửa hàng giới thiệu từng loại xe.
Vừa dứt lời, điện thoại của Lương Dư Phỉ lại reo vang, vẫn là Từ Quá Hoa gọi đến. Lương Dư Phỉ thầm nghĩ: "Phiền chết đi được."
Lâm Diệc Ngôn không cẩn thận nhìn thấy cái tên trên màn hình, cô nói: "Người đại diện của em tìm em kìa, hay là có chuyện gì quan trọng?"
"Chắc là vậy rồi..." Lương Dư Phỉ đành phải đi qua chỗ vắng người để nghe máy, gắt lên: "Có chuyện gì!?"
Giọng nói the thé của Từ Quá Hoa xuyên thẳng vào màng nhĩ của ả: "Mau về công ty đi, cô bị người ta khởi tố rồi kìa!"
Lương Dư Phỉ vội vàng chạy tới công ty. Khi thấy tờ đơn khởi tố kia, sắc mặt ả tái nhợt, khung cảnh trước mặt tối sầm lại, suýt nữa thì ngã xuống đất.
Lâm Diệc Ngôn nhanh tay đỡ ả, cô giật tờ đơn khởi tố ra xem, khiếp sợ nhìn người đang mềm nhũn dựa vào lòng mình: "Em là người bôi đen Tư Ngữ sao?"
"....."
"Tại sao em lại làm như vậy!? Hả!?"
Lương Dư Phỉ như người mất hồn, ánh mắt ả dại ra, không thốt nên lời.
Không phải Lâm Sảng nói chuyện đó cả trường đều biết sao? Không phải là có rất nhiều người tự xưng là bạn học cũ của Tư Ngữ đứng ra chứng minh rồi sao? Vì cái gì mà con ả Tư Ngữ lại dám kiện mình?!
Lâm Diệc Ngôn thấy ả không nói tiếng nào, cô lay lay bả vai của ả, lạnh lùng hỏi: "Chuyện này rốt cuộc là sao!?"
Tuy rằng bây giờ Lương Dư Phỉ không còn giá trị sử dụng nhưng hợp đồng của ả với Thiên Sách vẫn chưa đến kỳ hạn, Từ Quá Hoa vì sợ ảnh hưởng đến danh tiếng của công ty nên cô ta cũng dồn dập truy hỏi ả.
Lương Dư Phỉ không biết phải làm gì cho phải, cũng không biết nên phản bác thế nào, ả ngồi bễt uống đất, giả vờ oan ức rống lên: "Chị ta bắt nạt em nhiều như vậy, em chỉ muốn dạy cho chị ta một bài học thôi màaaaaa. Oa oa hức..."
Lâm Diệc Ngôn: "......"
- --------
Tư Ngữ nhìn màn hình điện thoại đang hiển thị ba chữ "Lâm Diệc Ngôn", nàng trầm tư hồi lâu rồi mới ấn nghe máy.
"Tiểu Ngữ." Lâm Diệc Ngôn thận trọng nói, "Em có rảnh không, chị muốn nói chuyện của Dư Phỉ một chút."
Tư Ngữ biết là cô lo lắng cho Lương Dư Phỉ, nàng lãnh đạm nói: "Nếu chị muốn khuyên em không kiện cô ta nữa thì từ bỏ ý định đó đi. Chỉ với một bài đăng, cô ta khiến em bị công kích rất nặng nề, suýt nữa hủy hoại cả sự nghiệp sau này của em. Vì thế, em chắc chắn sẽ không bỏ qua cho cô ta đâu."
Nói xong, không thèm đợi đầu dây bên kia trả lời, Tư Ngữ dứt khoát cúp máy.
"Bộp—"
Nàng đập điện thoại lên bàn, phát ra tiếng động lớn đến mức Chu Kỳ và Tiểu Hạ đang bàn xem nên viết bài như thế nào cũng bị giật mình.
(Đừng ai hỏi vì sao đập điện thoại xuống lại kêu 'bộp', tui cũng không biết phải chuyển từ 'bang' trong QT sang thuần Việt thế nào nên đã thực hành đó 🙃)
Tư Ngữ cầm thư kiện lên, nhìn chằm chằm vào tên của người bị khởi tố, Lương Dư Phỉ.
Kể từ khi Tư Ngữ bước vào làng giải trí ở thế giới này, lúc nào cũng có người bôi xấu nàng. Nhiều lần nàng nghi ngờ là Lương Dư Phỉ làm, nhưng khổ nỗi lại không có bằng chứng. Lần này bằng chứng rành rành như vậy, dĩ nhiên là nàng sẽ không nhân nhượng nữa.
Cách đây ba ngày, Tư Ngữ đứng thủ đoạn để mời Lâm Sảng đến. Sau một hồi dẫn dắt và hứa hẹn, cuối cùng Lâm Sảng cũng chịu nổi ra mọi chuyện.
Vào một lần Lâm Sảng tham gia biểu diễn thời trang, cô vô tình quen biết Lương Dư Phỉ, lúc đó cô đang ngồi nói xấu Tư Ngữ với trợ lý của mình, không may bị Lương Dư Phỉ nghe thấy. Sau đó, ả ta lại gần cô bắt chuyện, hùa theo cô mắng chửi Tư Ngữ, thậm chí ả còn nói trước kia nàng hay bắt nạt mình. Lâm Sảng như gặp được cạ cứng của mình, lập tức kết bạn WeChat với đối phương.
Sau khi|Nụ Cười Của Em| phát sóng, Lâm Sảng thường xuyên nói chuyện phiếm với Lương Dư Phỉ trên WeChat. Mới trò chuyện một lúc thì chủ đề chuyển đến chuyện Tư Ngữ đóng vai 'chị đại học đường' Trần Sương. Lâm Sảng chợt nhớ đến chuyện Tư Ngữ bắt nạt Trương Tiểu Đào, cô cảm thấy rất bất bình, đi hỏi bạn học cũ phương thức liên lạc của Trương Tiểu Đào. Tuy nhiên, lúc Trương Tiểu Đào nói chuyện năm đó chỉ là hiểu lầm, Lâm Sảng hoàn toàn không tin, cô cảm thấy chuyện này rất kì quặc nên đã kể cho Lương Dư Phỉ nghe.
Lâm Sảng không hề biết Lương Dư Phỉ vừa nghe kể đã quay đi đăng bài hắt nước bẩn lên người Tư Ngữ, lúc đọc bài viết cô còn tưởng là bạn học cũ nào đó đăng lên.
Kỳ thật, cho dù Lâm Sảng không đứng ra làm chứng, chị bằng việc Lương Dư Phỉ tự xưng là bạn học cũ của Tư Ngữ rồi đánh chuyện này lên, nàng vẫn có thể kiểm ả ta. Nàng đi tìm Lâm Sảng chủ yếu là để xác nhận xem có đúng là Lâm Sảng nói chuyện này cho Lương Dư Phỉ hay không.
Lâm Sảng không chỉ kể tin đồn cho Lương Dư Phỉ, cô còn nhắc tới việc Trương Tiểu Đào nói đây chỉ là hiểu lầm.
Rõ ràng là Lương Dư Phỉ biết chân tướng nhưng ả ta vẫn cứ cố tình làm, thể nên chắc chắn nàng sẽ dành được phần thắng trong vụ kiện này, nhân cơ hội đó làm sáng tỏ tin đồn trên mạng.
Sau khi Chu Kỳ dụng tại khoản của Tư Ngữ đăng bài thông báo nàng đã đâm đơn kiện, dư luận lại trở nên ồn ào, một số người còn cho rằng đây là thủ đoạn đè tin tức của Quang Ảnh, số còn lại không tỏ thái độ gì, chỉ ngồi ăn dưa.
Từ lúc bắt đầu quá trình tố tụng đến khi mở phiên toà, bên đâm đơn phải chờ đợi rất lâu. Tuy nhiên, ảnh hưởng của nhà họ Lục ở thành phố B không thể coi thường, Lục Chấn Nam chỉ cần nhờ một vài mối quan hệ nên chưa đến một tháng mà Tư Ngữ đã được bên toàn án thông báo có thể mở phiên toà.
Tư Ngữ là bị hại, Tiểu Hạ với Chu Kỳ là người đến dự phiên toà, Trương Tiểu Đào và Lâm Sảng là nhân chứng của nàng. Mấy người họ đến toà án từ rất sớm, đụng mặt Lương Dư Phỉ và Lâm Diệc Ngôn cũng vừa mới tới ở cửa.
Lương Dư Phỉ làm bộ yếu đuối, được Lâm Diệc Ngôn dìu xuống xe, lúc ả ta nhìn Tư Ngữ, nàng thấy trong cặp mắt rắn độc kia toàn là tơ máu.
Tư Ngữ lạnh lùng nhìn sang.
Lâm Diệc Ngôn cũng nhìn thấy Tư Ngữ, cô định chào hỏi nhưng lại thôi.
Sau đó, lại có một chiếc xe hơi chậm rãi chạy đến, Tư Ngữ vô tình nhìn qua, thấy chiếc xe này rất quen thuộc, nàng nghi hoặc nheo mắt lại.
"Ể? Sao chiếc xe hơi này giống xe của Lục tổng vậy?" Tiểu Hạ thì thầm hỏi.
Đôi mắt Tư Ngữ lưu chuyển, khi nhìn thấy biển số xe, nàng chợt hiểu ra.
Không phải giống, đây chính là xe của cô.
Chiếc Bentley màu trắng dừng lại, Lục Tịch mặc bộ quần áo công sở mở cửa xe đi xuống từ ghế lái.
"Oa, là Lục t(ỏi)ổng thật kìa!" Tiểu Hạ kích động nói.
Ánh nắng buổi chiều vừa gay gắt lại vừa chói mắt, toả xuống dáng người cao gầy của Lục Tịch, cực kỳ rực rỡ.
Tư Ngữ đứng trong bóng râm, chỉ trong chớp mắt, Lục Tịch đã đứng trước mặt nàng.
Nàng ngẩng đầu nhìn cô, mê man hỏi: "Chị tới đây làm gì thế?"
Lục Tịch nhìn nàng vài giây, hơi cúi người, nhẹ giọng nói: "Chị lấy tư cách người nhà của em để đến đây, được chứ?"
Hơi thở ấm áp của cô phả vào cần cổ vốn mẫn cảm của nàng, cơ thể như có dòng điện lướt qua, nàng cảm thấy thật tê dại.
Nàng không nói cho cô biết khi nào phiên toà được mở, nàng cũng không ngờ được là cô sẽ đến.
Cô lo nàng không giành được phần thắng sao?
Tư Ngữ cảm thấy trái tim mình như được sưởi ấm, nàng ngơ ngẩn nhìn Lục Tịch, không biết nên nói gì.
Chứng cứ đầy đủ, dĩ nhiên là Tư Ngữ thắng kiện, chỉ có điều phiên toà không tạo được ảnh hưởng lớn lắm. Đến cuối toà án chỉ phán quyết Lương Dư Phỉ xin lỗi công khai.
Kết án xong.
Tư Ngữ xoay người nhìn Lục Tịch. Bất kể là ở đâu, lúc nào cô cũng ngồi rất ưu nhã, khóe môi nàng hơi giật giật.
Lục Tịch đứng lên, nhìn thẳng vào nàng, dịu dàng nói: "Giờ chị đi về công ty, em có muốn đi cùng chị không?"
Tư Ngữ cảm thấy ánh mắt của cô quá nóng bỏng, cô chỉ mới nhìn một chút thôi mà trái tim của mình đã đập rộn cả lên, nàng quay đầu đi, chỉ vào Trương Tiểu Đào mới lặn lội đường xa đến đây, nói: "Em định đưa cô ấy đến sân bay."
Lục Tịch gật đầu, đưa tay lên nhìn đồng hồ, nói: "Vậy chị đi trước nhé."
Tư Ngữ thoáng nhìn thấy chiếc đồng hồ trên tay cô, là chiếc mà nàng đã tặng cô vào lễ Thất Tịch năm ngoái, trái tim lại đập nhanh thêm, nàng thấp giọng "vâng" một tiếng, mãi một lúc sau lại bổ sung thêm: "Chị nhớ lái xe cẩn thận."
Lục Tịch thâm tình nhìn nàng, nói: "Ừ, em cũng vậy."
Sau khi tiễn Trương Tiểu Đào lên máy bay, Tư Ngữ ngay lập tức quay về công ty.
Lương Dư Phỉ đã đăng một video xin lỗi công khai.
Tư Ngữ hờ hững nhìn Lương Dư Phỉ đang giả vờ khóc lóc sướt mướt trên màn hình, khinh miệt nói: "Giả vờ cũng giỏi đấy, người không biết chuyện còn tưởng rằng cô ta mới là người bị hại."
Tiểu Hạ thở phì phì, nói: "Lại còn lũ fan não tàn nói cô ta chỉ là ghen ghét nên mới làm chuyện này, nếu đã xin lỗi rồi thì có thể tha thứ được, đây là thứ logic trời đánh thánh đâm gì vậy!"
Tư Ngữ khoanh tay lại, lạnh lẽo nói: "Em chọn thời điểm rồi đăng hai đoạn video đó lên đi."
Tiểu Hạ làm động tác OK với nàng, nói: "Chị yên tâm đi, chị Kỳ đã chuẩn bị cả rồi."
Hai đoạn video kia, một đoạn là video trích xuất từ camera cảnh trong tiệc đóng máy, Lương Dư Phỉ vì muốn hấp dẫn sự chú ý của Lục Tịch mà tính kế để làm cho ả bị thương, một đoạn video khác là Tiểu Hạ quay lén cảnh Lương Dư Phỉ ném ly trà sữa vào mặt trợ lý bên trong đoàn phim.
Chân tướng chuyện bôi đen trên Tieba đã rõ như ban ngày, hình tượng hoa sen thanh thuần mà Lương Dư Phỉ xây dựng bấy lâu nay đã hoàn toàn sụp đổ, rất nhiều người thoát fan, ả ta chắc chắn không còn đường sống.
Sở dĩ Tư Ngữ muốn đăng hai đoạn video kia lên là vì nàng muốn để Lương Dư Phỉ cảm nhận việc bị bạo lực mạng như nàng đã từng.
Nàng không hề cảm thấy mình tàn nhẫn, đây chỉ là ăn miếng trả miếng mà thôi.
Sau khi Chu Kỳ dùng Weibo của Tư Ngữ đăng bài giải thích và phán quyết của toà án lên, tất cả những người mắng Tư Ngữ xối xả trước đó đều không dám lên tiếng. Còn về phần tử tỏ ra nghi ngờ, bọn họ không ảnh hưởng tới chuyện gì quan trọng nên cũng chẳng cần để ý tới.
Từ lúc bắt đầu xảy ra chuyện cho tới khi thanh minh đã được một tháng trời, Tư Ngữ có cảm giác đi đóng phim cũng không mệt mỏi đến như vậy, nàng chỉ muốn về nhà ngủ một giấc thật ngon. Nhưng lúc đang chuẩn bị rời khỏi công ty cùng Tiểu Hạ, chuông điện thoại đột nhiên vang lên.
Thấy người gọi đến là Lục Tịch, trái tim Tư Ngữ như hẫng mất một nhịp, nàng ấn nút nghe máy: "Alo?"
"Em đừng đi vội, chờ chị một chút."
Lục Tịch nói xong thì cúp máy.
Tư Ngữ cầm điện thoại, nàng tuy khó hiểu nhưng vẫn đứng yên tại chỗ.
Vài phút sau, nhìn Lục Tịch gấp gáp chạy ra khỏi thang máy, nàng ngẩn người.
Vì sao mà chị ấy lại vội vã như vậy?
Lục Tịch thở hổn hển do chạy nhanh, cô đứng cách nàng đúng một khoảng bằng cánh tay, thở hắt ra, rũ mắt nhìn nàng, nói: "Tối nay, em với chị về biệt thự ăn cơm đi."
Tư Ngữ sửng sốt.
Từ khi xảy ra chuyện, nàng chưa về Lục gia lần nào, mỗi lần Lục lão phu nhân gọi điện thoại đến, nàng đều nói dối là đang bận đi công tác.
Nàng không muốn về, sợ sẽ gặp phải Lục Tịch.
Lục Tịch thấy nàng chần chờ, cô thấp giọng nói thêm một câu: "Đã lâu rồi bà nội không được gặp em, bà nhớ em lắm đấy."
"....." Lý do này sao nghe quen quen thế nhỉ?
"Nhưng không phải chỉ mình bà nội... Chị cũng thấy nhớ em nữa."
****
Lục Tịch có lời muốn nói: Miệng chị ngọt là vì chị có một trái tim ấm áp, trái tim ấm áp là vì trong đó có em~