Người phụ nữ của em.
Triệu Hân Nhiên về khách sạn cùng Tiết Gia Lê đã quay phim xong.
Trên xe bảo mẫu, Tiết Gia Lệ nhìn sắc mặt cô ta có vẻ không ổn lắm, hỏi: "Hân Nhiên, con khó chịu chỗ nào à?"
Triệu Hân Nhiên đúng là không thoải mái thật, nhưng cũng không phải là do cơ thể, mà do trong lòng cô ta vẫn nhớ mãi câu đánh giá kèm lời khuyên của Chu Hồng dành cho cô ta, tâm tư xoay chuyển, hỏi: "Dì Tiết, con hỏi dì một vấn đề."
"Vấn đề gì?"
"Dì cảm thấy con có thích hợp đóng phim không ạ?"
Trước nay Tiết Gia Lệ chưa từng thảo luận vấn đề này với cô ta, ngẩn người, hơi khó xử: "Con muốn nghe lời thật sao?"
"Dạ." Triệu Hân Nhiên kéo tay bà, chân thành cầu giải: "Dì cứ việc nói."
"Nếu con hỏi thì dì cũng nói thẳng." Tiết Gia Lệ nghiêm túc, nói: "Hân Nhiên, con không xứng để đi đóng phim."
"......"
Hai chữ "Không xứng" này, so với "Không thích hợp" thì còn đả kích người ta hơn nhiều lắm, đặc biệt là hai chữ này còn là do một người dì thân thiết với mình nói ra.
Mặt Triệu Hân Nhiên lúc đỏ lúc trắng, ấp úng hỏi: "Vì sao con lại không xứng?"
Tiết Gia Lệ là người rất ôn hòa, khi bà chê thì hiếm khi dao động cảm xúc quá lớn, đối với Triệu Hân Nhiên mà bản thân bà coi như là con gái thì bà cũng đủ bao dung. Chỉ là nói tới biểu diễn, Tiết Gia Lệ thân là diễn viên chuyên nghiệp, thì vẫn phải nhìn nhận vấn đề một cách khách quan.
Trước hết bà nói uyển chuyển: "Không có ai sinh ra đã thích hợp để đóng phim cả, cái gọi là ông trời cho cơm ăn cũng chỉ là mượn ưu thế của bản thân để ít nỗ lực hơn người khác mà thôi."
Sau đó lại nói không chút bao dung: "Rất nhiều người giống con, không xuất thân chính quy nhưng vẫn làm diễn viên. Người khác đều nỗ lực, mà con thì lại làm gì? Diễn xuất con kém, mà bản thân con còn không nỗ lực, chỉ biết ỷ vào thân phận của bác cả con để nhận được tài nguyên. Nói thật, đối với hành vi không học vấn không nghề nghiệp của con, thì trước giờ dì vẫn luôn rất khinh thường."
Triệu Hân Nhiên: "......"
"Con nhìn A Hạm đi." Tiết Gia Lệ nói: "Dì là mẹ nó, nó muốn có tài nguyên gì thì dì đều cho được, nhưng trời sinh nó đã kiêu ngạo, khinh thường làm như vậy, cho nên nhiều năm qua nó vẫn không muốn công khai quan hệ của nó với dì."
"Con nghĩ con bé chỉ là có thiên phú thôi sao? Thật ra nó nỗ lực hơn nhiều người lắm. Nó thường xuyên xem kịch bản suốt đêm, trên kịch bản chi chit đánh dấu do nó viết. Vì nghiền ngẫm nhân vật, cơm cũng không ăn, lầm bầm lầu bầu, nhìn qua hệt như là tinh thần phân liệt, con có làm ầm ĩ bên tai nó thì nó cũng không nghe thấy."
"Đây là thái độ nghiêm túc với việc diễn xuất, mà con không có, cho nên con không xứng." Tiết Gia Lệ kết thúc dứt khoát.
Đây là lần đầu tiên Tiết Gia Lệ nói những lời khắc nghiệt khó nghe như vậy với mình, mặt Triệu Hân Nhiên trở nên tái mét, nhưng lại không tìm ra được từ ngữ nào để phản bác lại.
Tiết Gia Lệ như hòa mình vào cuộc trò chuyện, thao thao bất tuyệt nói tiếp: "Không phải là dì muốn đả kích con, con ghét Quý Thiển Ngưng, nói cô ấy như này không tốt như kia không xứng, nhưng Hân Nhiên à, dì phải nói một câu công bằng, nói đến chuyện biểu diễn thì ngay cả một cọng tóc của cô ấy con cũng không chạm vào được."
Mấy câu trước vẫn nhịn được, nhưng nghe đến đó, rốt cuộc Triệu Hân Nhiên nhịn không được bộc phát. Cô ta nhìn Tiết Gia Lệ mà sững sờ: "Dì Tiết, sao dì lại có thể so sánh cô ta với con? Con thừa nhận diễn xuất của con kém, nhưng con có thể sửa. Quý Thiển Ngưng cô ta có diễn xuất tốt thì sao chứ, nhân phẩm của cô ta có vấn đề mà! Cô ta mưu mô như thế, độc mồm độc miệng như vậy, cô lợi dụng A Hạm, đùa bỡn thì cảm A Hạm, chẳng lẽ những điều này dì đã quên hết rồi sao?"
Tiết Gia Lệ cũng bị sốc trước câu nói vừa rồi. Rõ ràng là bà không thích Quý Thiển Ngưng, tại sao lại khen ngợi Quý Thiển Ngưng được chứ?
Càng lạ hơn là, trước kia khi nghe được Triệu Hân Nhiên nói Quý Thiển Ngưng nói bậy, thì bà có cảm giác cùng chung kẻ đích, chỉ biết chán nản, tức giận. Nhưng mà bây giờ, khi nghe những lời này lại cảm thấy thật cay nghiệt......
Tiết Gia Lệ không biết mình bị quỷ ám hay sao nữa, bà thở hắt ra, đè những cảm xúc khó hiểu đó xuống đáy lòng, bà vỗ mu bàn tay Triệu Hân Nhiên để vỗ về, nói: "Được được, không nói đến cô ấy nữa, cũng không nói diễn xuất gì nữa. Nếu con thật sự muốn tiếp tục đóng phim, thì sau này vẫn nên tìm một người giáo viên học tập cho đàng hoàng một chút đi, tránh để mất mặt xấu hổ."
"Để......" Triệu Hân Nhiên không cam lòng.
Tiết Gia Lệ lại không muốn nói tiếp, cắt ngang lời cô ta: "Giữa trưa, chờ dì gọi A Hạm đến, chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm."
Triệu Hân Nhiên tức giận nghiến chặt răng.
Trừ việc làm khách mời của《Sự quyến rũ của vợ cũ》, thì Mạc Hạm còn phải chuẩn bị cho bộ điện ảnh《Hắc Trầm》 nữa, chị đang xem kịch bản ở trong phòng thì đột nhiên nhận được điện thoại của Tiết Gia Lệ, nói chị đến nhà hàng nào đó ăn cơm.
Sau khi Mạc Hạm đến nới, phát hiện Triệu Hân Nhiên cũng ở đó, mặt mũi tối sầm, hỏi không vui: "Sao cô như âm hồn bất tán thế?"
Sau khi bị Mạc Hạm tuyệt giao thì Triệu Hân Nhiên đã bị block toàn bộ, cô ta vẫn có hơi sợ Mạc Hạm, kéo áo Tiết Gia Lệ xin giúp đỡ, nhỏ giọng nói: "Em tới thăm dì Tiết."
"Hân Nhiên cũng tới đóng phim, thuận tiện đến thăm mẹ." Tiết Gia Lệ nói.
Ánh mắt Mạc Hạm sắc lẹm, liếc nhìn Triệu Hân Nhiên một cái, rồi lại nhìn Tiết Gia Lệ, kiềm nén: "Nếu như tới thăm mẹ thì liên quan gì đến con? Mẹ, hôm nay con phải nói rõ với mẹ một chút, sau nay hễ là nơi có Triệu Hân Nhiên thì sẽ không có con, hy vọng mẹ sẽ nhớ kỹ."
Tiết Gia Lệ: "......"
Mạc Hạm nói xong thì xoay người đi ngay.
Triệu Hân Nhiên trong vòng một ngày phải chịu ba lần đả kích, phòng tuyến tâm lý lập tức bị phá vỡ, nước mắt tràn mi, cô ta vùi mình vào lòng Tiết Gia Lệ, bắt đầu tủi thân khóc lóc.
Tiết Gia Lệ vẫn luôn là người tai mềm, vội dỗ dành cô ta: "Là do dì sai, A Hạm con bé nó không thích con, lẽ ra dì không nên gọi nó đến mới phải."
Triệu Hân Nhiên nghe vậy thì sống lưng cứng đờ, ngẩng đầu nhìn bà, nói thút tha thút thít: "A Hạm không thích con, nhưng chẳng lẽ dì cũng không thích con sao? Dì Tiết, dì đã từng nói là sẽ thương con, dì nhất định sẽ giúp con mà đúng không?"
"Giúp con cái gì?"
"Giúp con đoạt lại A Hạm!" Triệu Hân Nhiên cầu xin: "Dì Tiết, A Hạm chẳng qua chỉ là hiểu lầm con thôi, chị ấy bị Quý Thiển Ngưng lừa gạt, cho nên dì nhất định phải giúp con!"
Đoạt lại A Hạm là chuyện gì? Vẻ mặt Tiết Gia Lệ có chút khó nói, lắc đầu thở dài, nói: "Dì không thể giúp được gì cho con cả. Dì đã đồng ý với A Hạm rồi, sẽ không nhúng tay vào chuyện giữa nó và Quý Thiển Ngưng nữa. Hân Nhiên, con đừng nuôi hi vọng nữa, từ bỏ đi."
"Không!" Triệu Hân Nhiên đột nhiên điên cuồng lên, liều mạng lắc vai bà, "Dì Tiết, dì phải giúp con, nếu dì không chịu giúp con, thì... thì con sẽ giết Quý Thiển Ngưng!"
"...... Con nói cái gì?!" Tiết Gia Lệ đột nhiên hoảng sợ đây cô ta ra, tránh xa cô ta như tránh xa hổ dữ, trên mặt tràn ngập kinh ngạc, "Hân Nhiên, con... con... con còn muốn giết người? Có phải con điên rồi không!"
Triệu Hân Nhiên giờ mới phát hiện mình đã nói những lời gì, nhìn thấy Tiết Gia Lệ liên tục lui về sau, cô ta hối hận khôn nguôi, sốt ruột hoảng hốt giảo biện: "Không phải đâu dì Tiết, do vừa rồi đầu óc con bối rối thôi, con không hề muốn giết người, chỉ là do con ghét cô ta, con......"
Ánh mắt Tiết Gia Lệ nhìn cô ta vô cùng phức tạp, càng nghĩ càng sợ, ngăn cô ta lại gần, chán ghét nói: "Dì không ăn nữa, tự con ăn đi. A Phương, chúng ta đi."
"Dì Tiết, dì nghe con nói đi." Triệu Hân Nhiên còn muốn đuổi theo, nhưng lại chạm phải góc bàn, đau đến mức cô ta phải hít sâu một hơn.
Bị trì hoãn như thế, nên khi cô ta chạy ra ngoài thì đã không thấy bóng dáng Tiết Gia Lệ đâu nữa.
Tiết Gia Lệ gọi điện cho Mạc Hạm, lại hẹn chị đi ăn cơm nữa.
Thái độ Mạc Hạm không vui: "Con nói rồi mà mẹ, con không muốn thấy Triệu Hân Nhiên."
Tiết Gia Lệ vuốt lồng ngực đang phập phồng, nói: "Mẹ biết mẹ biết rồi, lần này không có con bé nữa, chỉ có mẹ với con thôi."
Mạc Hạm không nghĩ ra vì sao Tiết Gia Lệ lại thay đổi thái độ như vậy, nếu không có Triệu Hân Nhiên thì tất nhiên chị sẽ đi rồi.
Sau khi gặp nhau, Tiết Gia Lệ nắm chặt tay chị, nói: "Con phải để ý Quý Thiển Ngưng cho thật kỹ."
Mạc Hạm khó hiểu: "Để ý là sao?"
"Vừa rồi Hân Nhiên nói là con bé muốn giết Quý Thiển Ngưng, mẹ không biết những gì con bé nói có phải là do tức giận hay không, nhưng mẹ thấy có khi tâm lý nó có vấn đề rồi!"
Ánh mắt Mạc Hạm sắc bén hẳn lên, im lặng.
Thật lâu sau, chị trầm giọng chậm rãi nói: "Con biết rồi ạ."
Triệu Hân Nhiên có phải là vì giận nên nói thế không, thì Mạc Hạm không biết, lần đầu tiên chị có mong muốn bóp chết một người đến vậy.
Chị muốn vọt tới trước mặt Triệu Hân Nhiên, tát cho cái người phụ nữ điên đó mấy tát, lại nghiêm khắc cảnh cáo. Nhưng nếu làm vậy, chỉ sợ sẽ chỉ khiến Triệu Hân Nhiên càng thêm căm hận Quý Thiển Ngưng. Người phụ nữ này vốn dĩ không điên, nhưng nếu như bị ép điên rồi làm ra chuyện quá khích gì đó thì cũng không phải là không có khả năng.
Mạc Hạm cố gắng để bản bình tĩnh lại, nhìn Tiết Gia Lệ, nói: "Mẹ cũng phải cẩn thận Triệu Hân Nhiên đi, cô ta không đơn giản đâu, sau này tốt nhất là không nên gặp nữa."
Tiết Gia Lệ rối rắm trong lòng, mày nhíu chặt, nói: "Mẹ nghĩ là do con bé nhất thời nghĩ quẩn trong lòng thôi, lát nữa mẹ sẽ khuyên con bé."
"Mẹ, mẹ không cần phải làm thánh mẫu!" Mạc Hạm nói nghiêm túc: "Triệu Hân Nhiên cũng có phải là con gái mẹ đâu, mẹ quan tâm làm gì chứ?"
"Cái gì mà thánh mẫu, không phải là do mẹ sợ Hân Nhiên gây chuyện với Quý Thiển Ngưng......" Đột nhiên im bặt.
Ý thức mình lỡ lời, Tiết Gia Lệ nuốt phần còn lại xuống, đôi mắt hơi lóe, giả vờ không vui rồi nói: "Được được, mẹ không quan tâm nữa. Bây giờ con tính làm gì?"
Mạc Hạm tập trung suy nghĩ, không trả lời.
Lo lắng Triệu Hân Nhiên sẽ tìm đến Tiết Gia Lệ, Mạc Hạm tự mình đem đưa bà về phòng, dặn dò kỹ lưỡng, bảo Tiết Gia Lệ không nên để ý tới Triệu Hân Nhiên.
Tiết Gia Lệ lập tức đồng ý.
Mạc Hạm nhìn bà nằm xuống, chị về lại phòng mình, lấy điện thoại ra gọi điện cho Mạc Húc Khôn.
Mạc Húc Khôn đang họp, điện thoại là do thư ký nghe giúp.
Mạc Hạm: "Đợi ông ấy họp xong, phiền anh nói ông ấy gọi là cho tôi, tôi có việc gấp."
Thư ký: "Vâng."
Mạc Hạm không xem kịch bản nổi nữa.
Chị cứ nghĩ là phải đợi lâu, kết quả là chưa đầy hai phút thì Mạc Húc Khôn đã gọi lại. Chị vội nghe máy: "Ba họp xong rồi ạ?"
"Không có." Mạc Húc Khôn nói: "Hiếm khi con chủ động gọi cho ba, còn nói là có việc gấp, chuyện gì vậy con?"
......
"Hân Nhiên đi rồi." Khi dùng bữa tối thì Tiết Gia Lệ nói vậy.
Mạc Hạm gọi người đem bữa tối đến phòng Tiết Gia Lệ, chị xuống dưới ăn chung với bà, không thèm quan tâm, hỏi lại: "Đi đâu vậy ạ?"
"Mẹ tỉnh dậy thì mới thấy tin nhắn con bé gửi, con bé nói là ba nó đột ngột gọi điện đến, nói không cho nó diễn nữa, bảo con bé về Bắc thị gấp." Tiết Gia Lệ tỏ vẻ hoang mang, "Rốt cuộc là như thế nào?"
Biểu cảm Mạc Hạm bất động như núi, bóng gió: "Cô ta không được diễn, mà trông mẹ có vẻ tiếc nuối thay cô ta lắm nhỉ?"
Tiết Gia Lệ bực bội nhìn chị một cái, nói: "Hân Nhiên căn bản sẽ không diễn, mẹ còn ước gì con bé không diễn, có gì mà tiếc với chả nuối."
"Vậy ít nói lại, ăn nhiều vào đi nè." Mạc Hạm đẩy canh đến trước mặt bà.
Tiết Gia Lệ nói thầm vài câu, Mạc Hạm không để ý đến bà, bà tự thấy chán bèn im lặng.
Quý Thiển Ngưng hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, buổi tối diễn xong thì về lại khách sạn, tháo trang sức, tắm rửa, ra ngoài thì nghe điện thoại đổ chuông.
Cố Tâm Mỹ cầm điện thoại của cô bằng vẻ mặt kỳ quái, nhìn qua, hỏi: "Cẩu nữ nhân là ai vậy ạ?"
Quý Thiển Ngưng suýt trượt chân té ngã, cô giả vờ không nghe thấy, vịn tường đi tới, lấy điện thoại rồi bắt máy: "Sao nào?"
Cẩu nữ nhân nói: "Tắm xong chưa? Tới phòng chị đi."
Sao đồ cún cái khó ưa lại biết vừa rồi cô đang tắm? Không cần hỏi cũng biết là Cố Tâm Mỹ nói cho đối phương.
Quý Thiển Ngưng vuốt đầu tóc hơi ướt, nói: "Ai thân thiết với chị đâu, tối rồi tới phòng chị làm gì?"
Cô cho rằng đồ đáng ghét này sẽ nói "Em mà không xuống thì chị sẽ lên đó."
Nhưng cún cái khó ưa lại nói: "Xuống dưới thảo luận kịch bản với chị nè. Chị lên tìm em thì dễ bị người khác hiểu lầm lắm."
Quý Thiển Ngưng nhớ tới chuyện trợ lý đạo diễn nói với cô cách đây không lâu, suy nghĩ một lúc, nói: "Chờ em thay đồ ngủ đã."
Cún cái khó ưa cười tủm tỉm, giọng điệu câu hồn: "Không thay cũng được mà."