Quý Thiển Ngưng chưa bao giờ là một người xúc động cả.
Kiếp trước, tính cách cô nhu nhược nên làm gì cũng phải lo trước lo sau.
Kiếp này trên người cô có thêm gai nhọn, không còn là cái bánh bao muốn bóp thì bóp nữa. Nhìn thì có vẻ đã tiến bộ, nhưng mỗi lần đối mặt vấn đề giữa cô và Mạc Hạm thì cô dây dưa dao động không ngừng.
Sống hơn ba mươi mấy năm, lần duy nhất Quý Thiển Ngưng làm chuyện bồng bột chính là sau khi bị hủy dung thì đồng ý kết hôn cùng Mạc Hạm.
Nói muốn cùng Mạc Hạm nhất đao lưỡng đoạn, nói muốn chấp nhận Lục Thanh Hoan đi tìm hạnh phúc thuộc về chính mình, không phải là do nhất thời kích động. Là vì Triệu Hân Nhiên lần lượt trêu chọc và nhục nhã, là sự hiểu lầm và lên án của Tiết Gia Lệ, tích lũy qua tháng ngày, trở thành thanh kiếm sắc nhọn, đâm thủng nơi yếu ớt nhất trong lòng cô. Cô quá mệt mỏi, cô không muốn giẫm vào vết xe đổ của kiếp trước, cô không muốn tốn sức đối phó với những kẻ đê tiện tiểu nhân đó nữa, chỉ muốn sống nhẹ nhàng hơn. Thế thôi.
Nhưng tình cờ hôm đó Mạc Hạm lại gặp tai nạn.
Lời hứa hẹn với Mạc Hạm, đồng ý kết hôn với Mạc Hạm cũng không phải là vì kích động. Mà là do mười ba ngày lo lắng vô vọng đó, một đôi tay vô hình xé xé rách vết thương đẫm máu của cô, rốt cuộc cô cũng nhận ra sự thật: Dù là kiếp trước kiếp này, thay đổi biến ảo như thế nào thì cô vẫn không thể buông bỏ Mạc Hạm được.
Thật ra Quý Thiển Ngưng hiểu rất rõ, cô đối với Mạc Hạm vẫn còn vấn vương không dứt, dung túng Mạc Hạm, dung túng chính mình, mượn rượu làm càn, lấy danh nghĩa bạn bè...... Tất cả những việc này đều là lấy cớ
Nhưng đúng như lời Mạc Hạm nói, trong lòng cô có khúc mắc. Người nhà Mạc Hạm, và cả Mạc Hạm, gia cảnh và gia thế khác biệt hoàn toàn, tất cả đều khiến cô bận tâm. Là cái hào rộng vắt ngang giữa cô và Mạc Hạm, là mấu chốt của việc cô và Mạc Hạm nên tiếp tục hay từ bỏ.
Nhưng Mạc Hạm lại đưa ra biện pháp để giải quyết vấn đề mấu chốt này, cái này làm cho Quý Thiển Ngưng khiếp sợ rất nhiều, lại cảm khái vạn phần.
Kiếp trước, Mạc Hạm là một người lãnh đạm bạc tình, hoàn toàn không hiểu đạo lý đối nhân xử thế, sẽ không dỗ dành người khác, cũng không thích giao tiếp. Nhưng vừa nãy thì Mạc Hạm lại hiểu rất rõ, suy nghĩ rất thấu đáo, có cảm giác thông suốt không thể hiểu được.
Những thứ Mạc Hạm miêu tả, hoàn toàn đứng ở góc nhìn có lợi cho cô, tôn trọng cô, quan tâm cô, thành toàn cô, ưu thế cùng quyền chủ động hoàn toàn nằm trong tay cô, sự mê hoặc này thật sự quá lớn.
Nếu đã trốn không thoát, lại không bỏ xuống được, vậy cứ thử xem sao.
Trong thời gian Mạc Hạm nằm viện để quan sát thì 8 giờ sáng nào Quý Thiển Ngưng cũng đúng giờ ra cửa, 8 rưỡi đến bệnh viện để đút bữa sáng cho người nào đó, nói vài câu với chị, nghỉ trưa thì lại rời đi.
Trừ ngày Mạc Hạm tỉnh lại thì cô cũng không gặp lại Tiết Gia Lệ nữa.
An Huệ lén nói cho cô biết là sau hôm đó thì Tiết Gia Lệ chỉ đến thăm vào buổi chiều hằng ngày.
Quý Thiển Ngưng nghe xong thì có cảm giác kỳ lạ, nhưng cũng không nói gì thêm.
Mạc Hạm ra khỏi WC, Quý Thiển Ngưng nhìn thấy liền đi tới đỡ chị
Hai người chậm rãi đi đến cạnh giường, Mạc Hạm nhíu mày, nói: "Nằm nữa là eo chị gãy luôn đó."
Quý Thiển Ngưng thấy chị ngóng nhìn phong cảnh ngoài cửa số, suy nghĩ thoáng động, nói: "Bên ngoài quá lạnh, bác sĩ nói cơ thể chị còn yếu nên chỉ có thể hoạt động ở trong nhà. Nếu chị thấy buồn thì em đỡ chị ra hành lang dạo mấy vòng nha?"
Mạc Hạm ngại hành lang quá nhiều người, xua tay nói: "Vậy hoạt động trong phòng bệnh đi."
Tai nạn giao thông này dẫn tới việc Mạc Hạm hôn mê hơn mười ngày, ngoại trừ vài phân da bị thủy cắt trúng thì cũng không có vết thương ngoài nghiêm trọng nào, cũng coi như là vạn hạnh trong bất hạnh.
Cơ thể Mạc Hạm hồi phục rất nhanh, tự mình đi lại cũng hoàn toàn không thành vấn đề. Nhưng bác sĩ đã nói là não bộ Mạc Hạm tổn thương nghiêm trọng, khả năng sẽ để lại di chứng như chóng mặt, hoa mắt, buồn nôn. Quý Thiển Ngưng hơi lo, nên Mạc Hạm đi đến nơi nào thì cô liền đi tới nơi đó, hệt như một kẻ theo dõi.
Vì để sinh động không khí nên Mạc Hạm nói đùa: "Lần trước chị còn ở bệnh viện chăm sóc em, bây giờ lại biến thành em chăm sóc chị, đây có phải là phong thuỷ luân chuyển không em?"
Quý Thiển Ngưng cười không nổi, nói một cách khô khan: "Tình huống của chúng ta không giống nhau."
Lần trước cô chỉ là đi cắt bỏ ruột thừa vô dụng, nhưng Mạc Hạm lần này lại suýt mất mạng. Hơn nữa ruột thừa của cô là tự nó gây ra nhưng tai nạn xe của Mạc Hạm thì ít nhiều vẫn có liên quan đến cô.
Mạc Hạm thấy cô đột nhiên thất thần, chị đoán là cô lại bắt đầu suy nghĩ lung tung tự trách, ảo não nên mới không nói chuyện, chị vội đổi đề tài: "Người đại diện của em vẫn chưa sắp xếp lịch trình tiếp theo sao?"
Các cô đã quay xong《Dương thành phong vân》 gần một tháng, mà ngày nào Quý Thiển Ngưng cũng có vẻ rất nhàn nhã, Mạc Hạm còn sốt ruột hơn cô nữa.
Mắt Quý Thiển Ngưng hơi lóe lên, nói: "Không có. Mới vừa quay phim điện ảnh xong mà, hơi mệt, bản thân em cũng muốn nghỉ ngơi một chút."
Lương Ninh đã sắp xếp cho cô cơ hội lên một chương trình tạp kỹ nhưng Quý Thiển Ngưng đã từ chối. Lúc ấy Mạc Hạm còn đang bất tỉnh nhân sự, cô làm gì có tâm tình chứ.
Nghệ sĩ nữ đều ăn cơm tuổi xuân, trước 30 tuổi thì đều liều mạng chạy đua với thời gian, nào dám dễ dàng nghỉ ngơi? Mạc Hạm vẫn còn nhớ rõ khí phách lúc trước của cô khi nói là muốn chuyên tâm đóng phim, chị cảm thấy là cô đang nói dối.
Sau khi Quý Thiển Ngưng về thì Mạc Hạm không ngủ trưa ngay, chị gọi An Huệ vào, hỏi: "Gần đây có phải có vài đạo diễn tìm chị bàn chuyện hợp tác không? Hỏi bọn họ thử là đã chọn xong diễn viên chưa? Nếu chưa thì hỏi là có thể sắp xếp thử vai không."
Tin tức Mạc Hạm nằm viện hoàn toàn bị phong tỏa, bên ngoài cũng không biết là chị bị tai nạn. Lúc chị nằm viện thì đúng là có mấy vị đạo diễn liên hệ An Huệ muốn bàn chuyện hợp tác, nhưng bởi vì xung đột lịch trình, hơn nữa Mạc Hạm rất kỹ tính với kịch bản nên An Huệ đã loại hết giúp chị.
"Em muốn giới thiệu tài nguyên cho cô Quý sao?" An Huệ hỏi.
Mạc Hạm không phủ nhận.
An Huệ hiểu rõ, nói: "Để tôi hỏi giúp em thử."
Ngày Mạc Hạm xuất viện, Quý Thiển Ngưng lại gặp được Mạc Húc Khôn.
Nhân lúc Mạc Hạm đi thay quần áo, thì Mạc Húc Khôn nói với cô: "Nghe An Huệ nói hai mươi ngày A Hạm nằm viện thì cháu đều ở cùng con bé. Có lòng rồi, cảm ơn cháu."
Tính cách và khuôn mặt của Mạc Hạm và Mạc Húc Khôn đều rất giống nhau, khi không nói thì vẻ mặt rất nghiêm túc, nói chuyện thì uy phong lầm lẫm, hoàn toàn là bộ dáng tổng tài lãnh khốc bá đạo. Kiếp trước Quý Thiển Ngưng rất ít khi tiếp xúc với Mạc Húc Khôn, nhưng lạ ở chỗ cô không hề sợ hãi một chút nào, cũng không bài xích Mạc Húc Khôn.
Tất cả mọi người đều cảm thấy Tiết Gia Lệ ôn hòa thân thiết, nhưng Quý Thiển Ngưng lại chán ghét bà ấy từ tận đáy lòng. Tất cả mọi người đều cảm thấy Mạc Húc Khôn uy nghiêm khó ở chung, thì Quý Thiển Ngưng lại không cho là đúng. Con người chính là như vậy, người làm bạn tổn thương thì dù cho có tốt bao nhiêu cũng không thích nổi. Không làm tổn thương bạn thì dù có là tội ác tày trời thì bạn cũng thấy thuận mắt.
Nhìn người đàn ông mình đã gọi là "Ba" suốt mười năm này, đáy lòng Quý Thiển Ngưng mềm nhũn ra, cười nhạt nói: "Chú khách sáo quá rồi ạ."
Mạc Húc Khôn bình tĩnh đánh giá cô, nói: "A Hạm nói trước kia hai đứa là bạn bè, sau đó cháu lại tuyệt giao với con bé?"
Quý Thiển Ngưng: "......"
Khi Mạc Húc Khôn chủ động tìm cô nói chuyện thì Quý Thiển Ngưng đã nghĩ tới việc đối phương sẽ chất vấn mình chuyện Mạc Hạm xảy ra tai nạn có liên quan đến cô không. Nhưng cô không bao giờ nghĩ Mạc Húc Khôn lại hỏi vấn đề này.
Nụ cười của cô cứng đờ, lúng túng nói: "Chúng cháu...... bây giờ đã làm hòa rồi ạ."
Động một cái liền tuyệt giao, trẻ con mẫu giáo cũng không chơi như thế.
Bản thân Quý Thiển Ngưng cũng thấy xấu hổ, không biết Mạc Húc Khôn sẽ nghĩ như thế nào, thẹn thùng cúi đầu.
"Haizz ——" Mạc Húc Khôn đột nhiên thở dài một tiếng, nói: "A Hạm trừ bỏ một mình Triệu Hân Nhiên chơi từ nhỏ đến lớn thì bên người cũng không có một người bạn nào. Nó đồng ý làm bạn với cháu thì chắc chắn là cảm thấy cháu rất tốt, thích cháu, tin tưởng cháu. Tính nó giống chú, nhưng mà so với chú còn cổ quái hơn, lạnh như băng, rất khó ở chung, tính tình thật sự khó ở, dễ đắc tội với người khác. Cháu hãy nhịn nó một chút, đừng chấp nhặt với nó."
Quý Thiển Ngưng nghĩ trong lòng: Tính tình không tốt rõ ràng là cô mà, Mạc Hạm đã thay đổi rất nhiều......
Mạc Húc Khôn không hổ là cha ruột, nói xấu con mình mà không hề lưu tình một chút nào, không biết Mạc Hạm nghe được thì sẽ có phản ứng gì nữa.
Mạc Húc Khôn nói chuyện rất lịch sự, nhưng loại lịch sự này lại làm người ta cảm thấy rất thoải mái. Chỉ là Quý Thiển Ngưng không biết nên nói tiếp như thế nào, chỉ có thể cười ngây ngô.
Chờ An Huệ làm thủ tục xong xuôi thì mấy người bọn họ hùng hổ ra khỏi viện
Khi tới gara ngầm thì Mạc Húc Khôn lại hỏi Mạc Hạm lần nữa: "Thật sự không về nhà ở vài ngày sao?"
Mạc Hạm mang khẩu trang, đáy mắt không gợn sóng, cảm xúc nhàn nhạt, chị nói: "Không về. Con muốn yên tĩnh một chút, tập trung xem kịch bản."
Mạc Húc Khôn cũng không khuyên nhiều, sau khi nhìn ba người các cô rời đi thì dẫn thư ký đi về phía xe mình, rồi chui vào ghế sau.
Thấy có người đi lên, Tiết Gia Lệ đang duỗi cổ lập tức rụt lại, ngồi đoan trang ngay ngắn, bà dùng đuôi mắc liếc xéo chồng mình: "Cứ thế để con bé đi rồi àM"
Mạc Húc Khôn ngồi cạnh bà, nới lỏng cà vạt, nói: "Không cho nó đi thì mỗi lần nó về lại tỏ ra khó ở với bà, không phải là bà càng bực sao?"
Sắc mặt Tiết Gia Lệ ngượng ngùng, nói: "Nha đầu chết tiệt kia, thế mà lại dám chơi trò chiến tranh lạnh với tôi."
"Bà không chơi lại con bé sao? Con bé xuất viện mà bà cũng không lên xem nó một cái." Mạc Húc Khôn nói.
Tiết Gia Lệ nói: "Ông nghĩ là tôi không biết sao, còn không phải là vì A Hạm nói Quý Thiển Ngưng có mặt nên không cho tôi lên! Có người thích thì liền bỏ quên mẹ ruột, tôi sinh được một đứa con gái tốt quá mà."
"Thôi thôi, đừng nóng giận." Mạc Húc Khôn nói tài xế lái xe, ôm vai bà ấy dỗ dành hai tiếng, đổi chủ đề, "A Hạm làm thế cũng là vì muốn hai người hòa bình. Hơn nữa, là bà làm nhục cô gái mà con bé thích trước, người ta còn vì chuyện này mà muốn tuyệt giao với A Hạm đó, trong lòng A Hạm khẳng định là rất bất mãn."
Tiết Gia Lệ trước mặt người ngoài thì luôn đoan trang khéo léo, nhưng ở trước mặt Mạc Húc Khôn thì hoàn toàn bộc lộ tính cách thật, bà nhéo tay ông, nói: "Tôi lặp lại lần nữa, tôi không có nhục nhã Quý Thiển Ngưng. Là chính miệng cô ta nói những lời khó nghe đó rồi bị tôi nghe được. Có lẽ là cô ta thật sự bị Hân Nhiên khích tưởng nên mới nói không lựa lời, nhưng thái độ này của cô ta thì tôi rất không thích!"
Mạc Húc Khôn nắm lấy tay bà, thong thả nói: "Thật ra tôi rất thưởng thức Tiểu Quý đó."
Mày liễu của Tiết Gia Lệ nhướng lên: "Ông nhất định phải chống lại tôi có đúng không?"
"Không đúng không đúng, thê tử đại nhân nói gì cũng đúng." Mạc Húc Khôn lập tức nhận sai, ông nói: "Nhưng mà honey à, tôi thấy là bà bị người ta che mắt rồi."
"Cái gì mà tôi bị người ta che mắt?"
"Chuyện bà nói với tôi, rõ ràng là Triệu Hân Nhiên liên thủ với mẹ kế để hãm hại Tiểu Quý. Nếu Tiểu Quý thật sự có tâm cơ, chỉ muốn lợi dụng A Hạm để trèo cao thì cô ấy hẳn nên lấy lòng bà mới đúng. Nhưng khi bà trực tiếp hỏi cô ấy có thật lòng với A Hạm không cô ấy lại nói là không thật lòng. Bà không thấy là rất mâu thuẫn sao?"
"Trước tiên mặc kệ việc Tiểu Quý có thích A Hạm hay không, nếu cô ấy thật sự muốn lợi dụng A Hạm thì phải nói ngon nói ngọt để lấy lòng bà. Nhưng cô ấy lại không làm thế. Đây là một cô gái có ngạo khí."
"Ông mới gặp cô ta có hai lần, sẽ hiểu rõ cô ta sao sao? Còn khen nữa chứ, ông muốn chọc gận tôi có phải không?" Tiết Gia Lệ bất mãn.
Mạc Húc Khôn cũng không giận không bực, nói: "Tôi khen cô ấy có ngạo khí, đâu bằng hai ba câu phán đoán của bà đâu. Bà cũng mới gặp cô ấy có mấy lần mà đúng không? Bà cũng là thông qua lời nói A Hạm cùng Triệu Hân Nhiên để phán đoán cô ấy đúng không? Chúng ta đều chưa tiếp xúc lâu với cô ấy, đều không hiểu biết về cô ấy, mọi nhận định về cô ấy đều có khả năng là phiến diện, sai lầm."