Cô gái mặc sườn xám chậm rãi đi xuống cầu thang xoắn ốc, gót giày cao gót thủy tinh phát ra âm thanh rất có tiết tấu giai điệu, chậm rãi phá vỡ âm thành du dương ở dưới lâu.
Vốn dĩ mọi người đang nghiêm túc nghe An Hân đánh đàn thì lại bị thu hút bởi bước chân thanh thúy đầy đột ngột này, mấy chục đôi mắt không hẹn mà cùng nhìn về phía hương phát ra âm thanh.
Cô lười biếng dựa vào tay vịn cầu thang, tuy không trang điểm lộng lẫy nhưng dung mạo và khí chất cũng đủ khiến mọi người kinh ngạc, cô lơ đãng vén mái tóc quăn rũ xuống vai, rũ mắt, phát hiện tất cả mọi người đang nhìn cô.
Cô giống như đã quen được nhìn chăm chú như vậy, thản nhiên đối mặt với mọi người, cằm khẽ nâng lên nhẹ nhàng cười nói: "Chào buổi tối."
An Hân đang đắm chìm trong thế giới âm nhạc của riêng mình, đột nhiên lại đàn sai một nhịp, cô hơi đỏ mặt, theo bản năng nhìn phản ứng của những người xung quanh thì lại phát hiện tất cả mọi người đều nhìn một hướng.
An Hân cũng nhìn qua đó, thấy được kẻ đầu sỏ cướp đi hào quang của cô liền lộ ra vẻ mặt chán ghét cùng khinh thường.
Không còn người quan tâm An tiểu thư đàn khúc nhạc nào nữa, đối mặt với mỹ nhân đột nhiên xuất hiện thì mọi người bắt đầu châu đầu ghé tai.
"Cô gái này là ai vậy?"
"Này mà bà cũng không biết? Lục di thái của An đại soái đó!"
"Hóa ra là cô ta à. Nghe nói An đại soái tổng cộng cưới sáu bà vợ mà cưới một người lại chết một người, thật là tà môn, không biết người này cũng sẽ......"
"Mấy lời này mà bà cũng dám nói thì bà không muốn sống nữa rồi!"
"Nghe đồn Lục di thái là đệ nhất mỹ nữ của Dương thành, hôm nay vừa thấy thì quả nhiên danh bất hư truyền."
"Lục di này có trẻ quá không ta, nhìn qua thấy cũng không chênh lệch với đại tiểu thư lắm."
"Ông muốn nói là An đại soái có thể làm cha cô ta luôn chứ gì."
"Tôi....tôi.....tôi không hề nói gì cả, bà đừng có mà vu không tôi."
"Hừ, đức hạnh của đàn ông đều giống nhau, mặc kệ già bao nhiêu thì vẫn thích đàn bà con gái trẻ trung xinh đẹp hết."
Lục di thái xuất hiện đã đánh vỡ sự hài hòa ban đầu của buổi tiệng, quản gia vội vã chạy tới nhỏ giọng dò hỏi: "Không phải ngài nói là thân thể không khoẻ muốn nghỉ ngơi sao ạ?"
Lục di thái nhìn nhìn bộ móng tay đỏ tươi mới làm xong, nhẹ nhàng nói: "Dưới lầu ồn như vậy thì ông nói tôi nghỉ ngơi thế nào được đây?"
"Cái này......" Vẻ mặt quản gia khó xử.
Lục di thái cũng không muốn bắt lỗi, xua xua tay hỏi: "Nhiều khách vậy mà sao không thấy đại soái đâu?"
Quản gia thở phào nhẹ nhõm, nói: "Đại soái ở sảnh phụ tiếp đại một vị khách quý ạ."
Hai hàng lông mày tú mỹ nhướng lên, Lục di thái vờ như không chút để ý hỏi: "Khách quý nào?"
Đôi mắt tam giác của quản gia lóe lên dị sắc, hơi trầm ngâm, nói nửa vời: "Là một vị đại tài chủ trong thành ta. Nếu ngài muốn gặp đại soái, thì tôi có thể giúp ngài đi thông báo một tiếng."
"Không cần." Lục di thái nhếch cằm về phía những biểu cảm khác nhau ở phía dưới, "Ồn ào lộn xộn hết như chợ bán thức ăn vậy, trước hết sắp xếp lại những người này rồi nói tiếp."
"Dạ dạ dạ." Quản gia cúi đầu khom lưng, "Đại soái vẫn chưa xong việc, nếu không thì ngài thay đại soái tiếp đón tiếp mọi người được không ạ?"
Lục di thái cười nhạt nói: "Tôi không có thừa tinh lực."
Quản gia nghẹn học, lau lau mồ hôi lạnh trên trán, nói: "Vậy ngài nghỉ ngơi đi ạ, tôi đi chiêu đãi."
An Đạt Quý cùng Tiền Phú Quý nói xong chính sự liền đi vào đại sảnh ca vũ.
"Ồ, đủ Tây đó!" Tiền Phú Quý nhìn một đôi nam nữ đang nhảy với nhau nói.
An Đạt Quý cao giọng cười to, nói: "Tiểu nữ đi du học trở về không thích mấy cái thứ cũ kỹ đó, nên tôi liền làm một cái vũ hội Tây cho nó."
Tiền Phú Quý nói: "Tôi thấy An đại soái rất chiều chuộng An tiểu thư đó."
"Tôi thương con gái nhưng cũng rất thưởng thức quý công tử." An Đạt Quý dùng hai ngón tay múa múa vài cái, nói: "Ông không thấy loại khiêu vũ này rất có ích để thúc đẩy tình cảm giữa nam và nữ sao?"
Tiền Phú Quý hiểu ý, cười đến mức khuôn mặt dữ tợn cũng run rẩy lên, nói: "Trước khi tới đây thì Tiền Khoát nhà tôi đã đặc biệt học khiêu vũ cùng Dương lão sư. Tiểu tử này rất để ý đến lệnh ái, nhưng có đạt được trái tim của lệnh ái không thì phải xem bản lĩnh của nó rồi."
Hai người vô cùng hứng thú đàm luận chuyện con cái, một thân ảnh mạt màu trắng bước nhanh tới đó.
"Hân nhi?" An Đạt Quý nhìn con gái đầy khó chịu, khó hiểu mà hỏi: "Sao con không khiêu vũ cùng Tiền Khoát?"
"Đúng vậy An tiểu thư, sao chỉ có mình cô vậy?" Tiền Phú Quý cũng hỏi.
An Hân xốc chiếc mũ công chúa bằng ren ra, hai mắt đầy lửa giận nhìn chằm chằm vào một chỗ, nói: "Con thấy anh ta muốn nhảy với mẹ kế hơn đó."
An Đạt Quý và Tiền Phú Quý nhìn theo ánh mắt của cô.
Ở một góc khuất, Tiền Khoát ăn mặc chau chuốt đang nói chuyện khí thế ngất trời cùng Lục di thái, không biết nói chuyện gì mà Lục di thái bị hắn làm cho mặt cười như hoa.
"Nào có chuyện đó!" An Đạt Quý lửa giận bừng bừng mà đứng lên, đằng đằng sát khí mà đi qua đó, "Tư Âm! Cô đang làm gì đó?!
Cuộc nói chuyện của hai người bị âm thanh mạnh mẽ này cắt ngang.
Lục di thái thấy An Đạt Quý thì ý cười trên mặt vẫn chưa tắt, thần sắc tự nhiên mà nói: "Anh xong rồi rồi? Em đang nói chuyện cùng Tiền thiếu gia đó."
Ánh mắt sắc bén như ưng của An Đạt Quý nhìn về phía Tiền Khoát, âm thanh đầy áp lực mà lạnh lùng: "Tôi thấy cậu nói chuyện cùng bà Lục của tôi vui vẻ quá nhỉ?"
Bị sắc đẹp mê hoặc khiến Tiền Khoát thiếu chút nữa đã quên An Đạt Quý là người có tính chiếm hữu cực mạnh, vội thu hồi vẻ mặt cà lơ phất phơ, ấp úng: "Đại soái, tôi và Tư...... Không, tôi và Lục di thái không nói gì không đúng cả, xin ngài bớt giận, xin bớt giận."
An Đạt Quý hừ lạnh một tiếng, không giận mà uy nói: "Cậu đừng quên khiêu vũ là vì ai mà học."
Tiền Khoát nhìn thoáng qua Lục di thái đầy mê người, lại nhìn nhìn An Hân ở cách đó không xa, tâm trí về lại chỗ cũ, nói: "Tôi đã biết, tôi đi tìm An tiểu thư ngay."
Tiền Khoát vừa đi, An Đạt Quý lập tức tóm lấy cánh tay mảnh khảnh của Lục di thái, kéo cô về phía trước, hung ác nói: "Gạt tôi nói là thân thể không khoẻ, bây giờ có tinh lực để nói chuyện với thằng khác rồi sao?"
"Bọn em chỉ tùy tiện hàn huyên vài câu, ở ngay trước mặt mọi người mà sao anh gọi là thông đồng?" Lục di thái không vui.
"Cô còn biết là ở trước mặt mọi người à!" An Đạt Quý dùng thêm sức, cả giận: "Cô biết rõ là Tiền Khoát là chuẩn bị vì Hân nhi, tương lai cậu ta sẽ là vị hôn phu của Hân nhi, vì sao còn muốn nói chuyện riêng với cậu ta nữa? Cô sẽ làm người khác nghĩ như thế nào hả?"
Lục di thái tránh khỏi sự kiềm chế của ông ta, khinh thường mà nói: "Em không có làm chuyện trái với lương tâm, người khác nghĩ như thế nào thì liên quan gì tới em."
"Cô!" An Đạt Quý muốn mắng mà lại không nỡ, kiềm chế lửa giận mà nói: "Cô mau lên nghỉ ngơi cho tôi, đừng có ở đây mà quyến rũ gã khác với tôi nữa."
Lục di thái hung hăng liếc xéo ông ta một cái, bỗng nhiên lộ ra một nụ cười đầy thâm thúy, giận dữ xoay người, uốn uốn éo éo bỏ đi.
Khung cảnh chuyển động.
Lục di thái thay một bộ sườn xám màu xanh lục óng ánh bó sát người đi xuống lầu lần nữa, cô vẫn chói mắt như cũ, chẳng qua bây giờ mọi người đều tập trung nhìn về giữa đại sảnh —— trên người An Hân và Tiền Khoát đang nhảy điệu Waltz.
Lục di thái vừa thưởng thức vừa đi xuống cầu thang, đôi mắt đẹp chuyển động, như đang mục tiêu tìm kiếm thích hợp.
Đột nhiên, cô thấy một cô bé xinh xắn ăn mặc giản dị đang đứng bồi hồi trước cái bánh kem, liền đi qua đó bắt lấy vỗ vai cô ấy.
"Ơ!" Bánh kem ngon lành gần tới miệng lại rơi xuống đất, Từ Viện Viện kinh hô một tiếng, xoay người lắp bắp nói: "Tôi.... tôi.... tôi không ăn vụng, tôi là khách."
Lục di thái suồng sã nhìn cô ấy thất thố tới mức lớp trang điểm rơi xuống, nói: "Hôm nay được mời tới không giàu thì cũng sang, mà tôi thấy cô ăn mặc còn không bằng người làm của nhà tôi nữa đó."
Từ Viện Viện nắm chặt bộ quần áo nhàu nhĩ bằng vải bố, cúi đầu, mặt đỏ bừng, thẹn thùng mà nói: "Tôi đúng là khách mà, là An tiểu thư mời tôi tới."
"An Hân?" Lục di thái nhíu mày, khoanh tay thong thả nhìn cô, "Cô tên là gì?"
"Tôi tên Từ Viện Viện."
Lục di thái sực nhớ lại: "Hóa ra cô chính là người bạn tốt nhất của An Hân."
Từ Viện Viện vội vã gật đầu.
Lục di thái thấy cô bị mình dọa sợ tới mức không nói nên lời, tự thấy không thú vị liền xoay người rời đi.
Từ Viện Viện cảm thấy lãng phí, bèn lén lút nhặt bánh kem lên, thổi bớt lớp bụi bên ngoài, tranh thủ không ai chú ý liền bỏ vào miệng.
Đúng là ăn rất ngon mà! Từ Viện Viện chưa từng ăn qua điểm tâm tinh xảo như thế hưởng thụ tới mức lim dim cả mắt.
Đôi nam nữ ở giữa đại sảnh rốt cuộc cũng nhảy xong, mọi người đang vây quanh liền nhiệt liệt vỗ tay.
Cách đám người, Lục di thái nhìn thấy An Đạt Quý đang nói cười đùa giỡn cùng một cô gái ăn mặc hở hang thì trong lòng liền thấy chua chát, cô dứt khoát kiên quyết xoay người, dẫm lên giày cao gót "Cạch cạch cạch" mà quay lên.
Nghe thấy động tĩnh nên Từ Viện Viện mở bừng mắt, nhìn thấy dáng vẻ hung hổ của Lục di thái, nghĩ đến chuyện mình nhặt bánh kem lên để ăn liền lộ vẻ hoảng sợ ở trên mặt, không cẩn thận bị bánh kem làm nghẹn họng.
Chỉ trong nháy mắt Lục di thái đã tới trước mặt cô, khuôn mặt lạnh lùng hỏi cô: "Muốn khiêu vũ không?"
Từ Viện Viện nghẹn đến khó chịu, xua tay ý bảo mình sẽ không nhảy.
Lục di thái bắt lấy cổ tay cô ấy, cong mời quyến rũ, nói: "Không sao cả, để tỷ dạy cưng."
Từ Viện Viện còn chưa nuốt hết đồ ăn thì đã bị Lục di thái kéo tới giữa đại sảnh.
Bàn tay mảnh khảnh mà có lực của người phụ này ôm lấy eo cô, cơ thể hai người gần như dán sát vào nhau.
Từ Viện Viện vốn bảo thủ nào đã từng gặp loại chuyện này? Cô vừa sợ vừa thẹn, muốn ngăn cản nhưng cổ họng lại bị bánh kem chặn lại làm không nói được gì. Cả người cô choáng váng như ở trong mộng, bị Lục di thái kéo theo uốn éo đủ loại.
Có người chú ý tới bên này: "Hai cô ấy đang làm gì đấy!"
Vì thế ánh mắt mọi người liền bị hấp dẫn tới đây, xem hai cô gái đang khiêu vũ.
Lục di thái không coi ai ra gì mà kéo Từ Viện Viện vụng về xoay tròn, lúc kết thúc còn cố ý dừng lại ở ngay trước mặt An Đạt Quý.
Từ Viện Viện nhất thời không đứng vững, thân thể hơi lảo đảo.
Lục di thái nhanh tay ôm lấy cô, chớp chớp mắt với cô, dịu dàng mà nói: "Cẩn thận chứ."
Từ Viện Viện toàn thân trên dưới đỏ còn hơn tôm đã nấu chín, cô hoang mang bối rối tránh khỏi cái ôm của Lục di thái, ở giữa cảnh cười vang chỉ muốn lao ra khỏi đại sảnh tìm một chỗ mà trốn.
Một thân hình to cao chặn cô lại.
An Đạt!uý sắc mặt xanh mét chất vấn cô: "Một đứa người làm như mày chạy tới đây làm gì?"
Từ Viện Viện còn chưa nói gì thì Lục di thái đã dùng tay kéo cô ra sau, nói: "Hóa ra đại soái cũng có lúc nhìn lầm nha. Cô ấy là bạn thân của con gái cưng ngài đó, không phải là người làm nha."
An Hân vội chạy tới nói: "Cha, cô ấy tên là Viện Viện, là bạn con."
An đạt quý cũng không quan tâm Từ Viện Viện là ai, ánh mắt ông ta như móc câu khóa chặt Lục di thái, người làm ông ta khó xử, tiến lên một bước, thấp giọng nói: "Đêm nay là sinh nhật của Hân nhi, vì sao cô cứ đoạt lấy hào quang của con bé vậy? Còn khiêu vũ cùng một cô gái nữa, cô là thấy còn chưa đủ đồi phong bại tục sao?!"
Nhìn ông ta thổi râu trừng mắt mà Lục di thái chỉ cảm thấy thần thanh khí sảng, nhún nhún vai tỏ ra không sao cả, nói bên tai ông ta: "Tôi không nhảy cùng người đàn ông khác thì đã cho An đại soái ngài đủ mặt mũi lắm rồi đó."
Không đợi An Đạt Quý nổi giận thì cô đã kéo Từ Viện Viện đang run bần bật, vuốt vuốt quần áo cũ nát trên người đối phương, lại sờ sờ kia khuôn mặt đang căng cứng kia, tấm tắc nói: "Lớn lên cũng xinh xắn lắm, nhưng ăn mặc bủn xỉn, khó trách có người lại nhìn nhầm cô là người ở. Đi, tỷ dẫn cưng đi lấy mấy bộ đồ đẹp."
"Không không không cần!" Từ Viện Viện sợ hãi không kịp.
"Cô ấy là bạn tôi, cô không được phép dẫn cô ấy đi!" An Hân sợ Lục di thái sẽ làm hại Từ Viện Viện.
Lục di thái chỉ muốn tìm một cái cớ để rời đi, cô nào quan tâm Từ Viện Viện có đồng ý hay không, làm bộ nghe không thấy lời An Hân nói, nửa cưỡng ép mà kéo người đi.
Mới đầu Từ Viện Viện còn tính phản kháng nhưng vài giây sau lại nghĩ thông suốt, so với việc ở lại nơi này bị mọi người chê cười thì còn không bằng sớm rời đi.
Cô ngập ngừng: "Di thái, ngài buông tay đi, tôi có thể tự mình đi được."
Lục di thái nhìn vẻ mặt đỏ bừng của cô, nhịn không được mà chọc cô: "Tôi là nữ, em cũng là nữ, hai cô gái khiêu vũ mà em thẹn thùng gì chứ?"
"Tôi còn chưa chuẩn bị tâm lý thật tốt...... Không đúng không đúng, ý tôi là, tôi chưng từng làm chuyện dó." Từ Viện Viện phát hiện càng giải thích thì càng rối, cúi đầu cắn môi.
Lục di thái cảm thấy thú vị khi thấy cô như thế, ngón tay nâng cằm cô lên, nhìn đôi mắt lấp lánh của cô, hài hước mà nói: "Đừng nói là cưng thích con gái nha?"
"Mới không phải!" Mặt Từ Viện Viện càng đỏ hơn, không dám nhìn cô, ánh mắt ngó loạn, lại nhìn thấy một thấy sát thủ ở trong góc đang giơ súng lên, cô liền hoảng sợ biến sắc, "Di thái cẩn thận!"
Lục di thái còn chưa rõ nguyên do thì chỉ thấy cô tới gần, cơ thể bị cô ôm chặt, hệt như vừa khiêu vũ lúc nãy, xoay một vòng.
"Phanh ——"
Tiếng súng vang dội vang vọng đại sảnh.
"A a a ——"
"Có thích khách! Mau bắt lấy hắn!"
- ----
Để mình nói qua về biệt danh của Mạc Hạm, uhm thật ra thì các bạn còn có thể hiểu nó có nghĩa là “Mạc thích ngược”, nhưng trong từ điển Hán Việt thì nó còn thể hiểu là vênh váo, hống hách. Ngược lại thì từ “Vênh váo” lại rất thích hợp với Mạc Hạm trong mắt Thiển Ngưng: một M thích bị ngược nhưng lại vênh váo, nên mình đã để như thế. Tự nhiên giờ mới nhớ, orz