Lục Thanh Hoan cứ nghĩ lời "Tạm biệt" này chỉ là một lời chào thông thường, mãi cho đến một ngày nào đó, khi nhìn thấy Quý Thiển Ngưng đăng vòng bạn bè thì chị mới phát hiện lời Kim Hi Nhược nói còn có thâm ý khác.
Mới vừa quay xong một bộ phim, Lục Thanh Hoan vốn muốn nghỉ ngơi một khoảng thời gian, nhưng gần đây chị có tâm trạng nên muốn tìm gì đó để làm, thế là cùng đạo diễn Trương Hạo nói chuyện về bộ phim tiếp theo.
Xem kịch bản, làm việc và nghỉ ngơi bừa bãi khiến chị thường xuyên thức giấc nửa đêm, không thấy buồn ngủ nữa thế là nghịch điện thoại, lướt lướt danh sách Wechat, nhìn từng ảnh đại diện quen thuộc nhưng lại không biết tìm ai để nói chuyện.
Lục Thanh Hoan là một người chậm nhiệt. Chị không tranh giành với người khác, đối với ai cũng đều hoà nhã, ai cũng có thể nói chuyện, nhưng chị cũng hiểu là người như mình rất khó để nói chuyện tình cảm với một người khác.
Chị sống quá cẩn thận nên người khác rất khó đi vào nội tâm chị.
Chị chán nản lướt vòng bạn bè, vô số con chữ và hình ảnh lướt qua mắt nhưng đọc xong chị lại quên mất.
Không có gì để lướt xem cả nhưng chị vẫn cứ tiếp tục, theo bản năng muốn tìm avatar của người nào đó, nhưng tìm thật lâu vẫn không tìm thấy.
Resert lại giao diện, một con mèo cam quen thuộc hiện ra trước mắt, ngón tay Lục Thanh Hoan dừng lại.
Chị cứ nghĩ là Kim Hi Nhược đăng bài mới, nhưng nhìn kỹ thì người đăng ảnh con mèo cam mập kia lại là Quý Thiển Ngưng?
Quý Thiển Ngưng là người hầu như không đăng bài, năm giây trước cô ấy mới phá lệ đăng một bài: "Trong nhà thêm một vị thành viên mới, xin chào mọi người, trẫm tên là Hoan Hoan, méo mèo meo ~[ hình ảnh ]"
Lục Thanh Hoan phóng to tấm ảnh lên nhìn kỹ, nhìn kiểu gì cũng thấy là Tiểu Kim do Kim Hi Nhược nuôi.
Chị nghĩ mãi cũng không ra, bèn chụp lại bài đăng đó rồi nhắn tin hỏi Quý Thiển Ngưng: "Mèo này là em nuôi sao? [ hình ảnh ]"
Từ sau khi tỏ tình bị từ chối, vì tránh tị hiềm nên Lục Thanh Hoan không còn nói chuyện riêng với Quý Thiển Ngưng nữa. Hai người đã không nói chuyện với nhau gần hai năm, giờ vừa nói chuyện thì lại nói đến vấn đề kỳ lạ, có hơi đường đột nhưng chị thật sự rất tò mò.
Quý Thiển Ngưng: "Là Hi Nhược bảo em nuôi giúp em ấy ạ."
Quả nhiên là Tiểu Kim!
Khoan, Quý Thiển Ngưng sao lại gọi nó là Hoan Hoan? Đổi tên?
Nhũ danh của Lục Thanh Hoan cũng là Hoan Hoan...... Hiện tại một con mèo lại cướp mất tên chị.
Tên này là Kim Hi Nhược sửa sao?
Lục Thanh Hoan đè sự kinh ngạc trong lòng xuống, không kiềm nổi tò mò bèn hỏi: "Sao em ấy để em nuôi giúp?"
Lần này đợi thật lâu, Quý Thiển Ngưng mới trả lời lại: "Hi Nhược phải rời Trung Quốc, mèo không dễ vận chuyển cho nên đưa em."
Rời Trung Quốc? Bỏ mèo lại?
Lục Thanh Hoan liên tục cân nhắc hai tin tức này, càng nghĩ càng hoảng hốt. Chị không dám phỏng đoán lung tung, lại hỏi: "Em ấy không quay lại nữa sao?"
Quý Thiển Ngưng: "Hình như là không ạ."
Lục Thanh Hoan:......
Lục Thanh Hoan: "Khi nào em ấy đi?"
Quý Thiển Ngưng: "Ngày mai ạ."
Lục Thanh Hoan lại mất ngủ.
Lần gần nhất chị mất ngủ như thế này là sau khi chị bị Quý Thiển Ngưng từ chối, cả người mơ màng hồ đồ, như mất đi chính mình.
Lần này là bởi vì Kim Hi Nhược.
Từ chỗ Quý Thiển Ngưng chị biết được ngày mai Kim Hi Nhược sẽ rời Trung Quốc thì tim chị không yên lặng nổi.
Chuyện lớn như vậy nhưng vì sao lại không nói cho chị biết?
Kim Hi Nhược hẳn là cố ý tránh mặt chị, tựa như lúc trước chị bị Quý Thiển Ngưng từ chối, cố gắng tránh mọi thứ có liên quan đến Quý Thiển Ngưng.
Nhưng lại không hoàn toàn giống nhau.
Kim Hi Nhược nói với chị là đừng đối xử tốt với cô ấy nữa, rất dễ khiến cô ấy hiểu lầm. Cho nên sau tiệc mừng công thì Lục Thanh Hoan đã cắt đứt liên lạc với cô ấy.
Tuy không liên lạc nhưng Lục Thanh Hoan vẫn không thể không bấm vào ảnh đại diện của cô ấy, lén lút tiến vào vòng bạn bè của cô ấy, muốn nhìn thử xem gần đây cô ấy có cập nhật gì mới không.
Chị làm tổn thương cô, cho nên mới nhịn không được yên lặng quan tâm. Lục Thanh Hoan vẫn luôn nghĩ như vậy.
Trằn trọc suốt một đêm, Lục Thanh Hoan mơ mơ màng màng tỉnh lại, thấy đồng hồ hiển thị đã mười giờ rưỡi, chị lập tức ngồi dậy, bàn tay đã hoạt động trước não bộ, từ danh bạ tìm được số điện thoại của Kim Hi Nhược rồi gọi đi.
Hồi chuông đầu không ai nghe máy.
Lần thứ hai rốt cuộc cũng có người bắt máy.
"Thanh Hoan à?"
Âm thanh của cô gái vang lên, làm lỗ tai chị ngứa ngáy như bị mèo cào.
Không ngủ được, hơn nữa do bật dậy quá mạnh nên lỗ tai Lục Thanh Hoan bị ù đi. Chị đổi điện thoại sang tai kia, lúng túng hỏi: "Nghe nói em phải về Hàn Quốc à?"
Kim Hi Nhược ồ một tiếng, hỏi lại chị: "Sao chị lại biết?"
"...... Thiển Ngưng nói cho chị."
Khi nhận được điện thoại của chị thì Kim Hi Nhược rất bất ngờ, chỉ là lâu rồi không liên lạc nên trong lúc nhất thời không biết nên trả lời gì, chỉ đành ồ lên một tiếng yếu ớt.
"Gửi các hành khách thân yêu, chuyến bay từ Bắc Thị đến thành phố M sắp cất cánh, mời......"
Âm thanh thông báo truyền rõ ràng tới đây, Lục Thanh Hoan vội hỏi: "Em đang ở sân bay sao?"
"Vâng ạ, Hàn Quốc xa vậy mà, phải ngồi máy bay về chứ."
Lục Thanh Hoan đương nhiên biết là phải đi máy bay, chị cố gắng làm giọng mình có vẻ bình tĩnh, lại hỏi: "Còn bao lâu nữa?"
"Lần trước em ngồi hơn hai giờ là đến, nhanh lắm ạ."
"Ý chị là còn bao lâu nữa thì em lên máy bay."
Kim Hi Nhược nhìn lên phiếu đăng ký, nói: "12 giờ mười phút cất cánh. Chị hỏi cái này để làm gì?"
"......" Lục Thanh Hoan cũng không biết mình hỏi làm gì nữa, nhưng vẫn muốn hỏi.
Tai trái là giọng nói ngọt ngào của phát thanh viên, tai phải lại rất yên lặng, lặng đến mức Kim Hi Nhược nghi ngờ không biết có phải do tín hiệu không tốt không, cô nhìn thử thì thấy vẫn đang nghe máy.
Cô kéo khăn quàng cổ trên cổ, hỏi: "Chị muốn tiễn em sao?"
......
Nếu không kẹt xe thì từ nội thành đến sân bay cũng phải mất nửa tiếng.
Lục Thanh Hoan đã nghĩ tới chuyện ngồi tàu điện ngầm nhưng lại sợ bị người nhận ra sẽ dẫn đến rắc rối không cần thiết.
Trên đường quả nhiên bị kẹt xe.
Chuyện kẹt xe ở Bắc Thị đã là chuyện phổ biến nhưng Lục Thanh Hoan chưa từng có cảm giác như bây giờ, hận không thể có cánh lướt qua dòng xe cộ tấp nập này, bay đến sân bay.
Cảm giác lo âu xưa nay chưa từng có khiến chị đứng ngồi không yên, chỉ không có thời gian để sắp xếp những cảm xúc rối loạn trong thời gian này, chị chỉ muốn nhanh chóng gặp được Kim Hi Nhược, ít nhất cũng phải nói lời từ biệt.
11 giờ rưỡi, Lục Thanh Hoan chạy tới sân bay, nhìn dòng người lui tới, không biết mình nên đi về phía nào.
Trong thời gian này có lẽ Kim Hi Nhược đã đi qua cửa kiểm tra an ninh.
Chị gọi điện cho Kim Hi Nhược, vào thẳng vấn đề: "Chị đến rồi nhưng không thấy em đâu."
Kim Hi Nhược không ngờ chị đến thật, cô vội lao ra khỏi phòng VIP, nói: "Chị ở cửa kiểm tra số 5 đợi em, giờ em ra ngoài ngay đây."
Lục Thanh Hoan đi vào cửa kiểm tra an ninh, đợi vài phút thì thấy một bóng người đi ngược khỏi dòng người, bước chân khẽ nhúc nhích.
Kim Hi Nhược không mang khẩu trang cũng không ngụy trang gì cả, một đường đến đây liên tục có người nhìn cô nhưng cô lại không nhận ra điều đó, lập tức đi đến trước mặt Lục Thanh Hoan: "Chị......"
"Chị" cả buổi cũng không biết nên nói gì tiếp theo, Kim Hi Nhược xấu hổ nắm tóc, nói: "Khẩu trang này chị mua ở đâu vậy?"
Lục Thanh Hoan: "......"
Chị vội vã tới đây không phải để nói chuyện khẩu trang với cô.
Kim Hi Nhược là người Hàn Quốc tiêu chuẩn, cô vốn đã rất đẹp, dù không trang điểm thì ngũ quan cũng rất sắc nét, người nhìn cô ngày càng nhiều, không biết là dòm ngó nhan sắc hay là do nhận ra cô nữa.
Lục Thanh Hoan nhìn thấy có người giơ điện thoại muốn chụp ảnh hai người, bèn nắm tay Kim Hi Nhược, nói: "Chúng ta qua bên kia nói đi."
Kim Hi Nhược được chị dắt tay, bước chân nhẹ tênh, cũng không hỏi chị muốn dẫn mình đi đâu.
Dù cho là chân trời góc biển thì cô cũng sẵn lòng đi cùng chị.
Tới nơi không người, Lục Thanh Hoan buông tay cô ra, nghiêng đầu, bắt được ánh nhìn chăm chú của cô thì hơi dừng việc tháo khẩu trang lại.
Kim Hi Nhược nhận ra ánh mắt mình quá lộ liễu, bèn giả vờ nhìn người qua đường.
Lục Thanh Hoan gấp khẩu trang bỏ vào trong túi, nhìn góc nghiêng xinh đẹp của cô, thả lỏng, hỏi: "Nếu phải đi vì sao lại không nói cho chị một tiếng?"
Kim Hi Nhược quay đầu lại, nhìn quầng thâm mắt rõ ràng dưới mắt chị, giật mình, nói: "Em nghĩ là chị không muốn gặp lại em."
Lục Thanh Hoan nghẹn lại, nói: "Chúng ta vẫn là bạn mà."
Kim Hi Nhược nói đanh thép: "Yêu đơn phương bị từ chối, loại này rất khó để làm bạn nữa."
Lục Thanh Hoan không biết nên nói gì. Chị hiểu rõ, lúc trước, khi Quý Thiển Ngưng từ chối chị thì tình bạn của hai người cũng không thể quay trở lại.
Kim Hi Nhược sầu não vì mấy câu nói của mình đã bóp chết cuộc trò chuyện, cô chỉnh đốn tâm trạng, mỉm cười nói: "Dù cho có thể làm bạn nữa hay không thì chị có thể đến đây tiễn em, là em đã rất vui vẻ rồi."
Lục Thanh Hoan nghe mà hụt hẫng trong lòng, chị có rất nhiều lời muốn nói, lại không biết nên nói bắt đầu từ đâu, nghĩ nghĩ, bèn mở khóa túi lấy ra một hộp quà nhỏ, bỏ vào lòng bàn tay cô, nói: "Thiếu em một món quà sinh nhật."
Món quà không nặng nhưng Kim Hi Nhược lại cảm giác lòng bàn tay nặng trĩu, tay cô hơi co lại, nhìn chằm chằm cái hộp nhỏ, nói: "Bây giờ em có thể mở được không?"
"Tùy em thôi."
Kim Hi Nhược vội vàng mở hộp ra, phát hiện là một đôi khuyên tai kim cương hình cá heo, cô hiểu ý, cười nói: "Thật xinh đẹp, em thích lắm. Cảm ơn chị."
"Không cần khách sáo đâu."
Kim Hi Nhược cảm thấy mình như có lòng tham không đáy, đầu óc chuyển động, nói: "Chị có thể mang giúp em không?"
Dưới cái nhìn thật cẩn thận của đôi mắt to tròn kia, sao có thể nhẫn tâm từ chối chứ?
Lục Thanh Hoan lấy khuyên tai ra mang lên cho cô.
Hai lỗ tai nhỏ nhắn trong suốt chậm rãi nhuộm hồng dưới sự đụng chạm của chị, trong lòng Lục Thanh Hoan đột nhiên sinh ra một ý tưởng xấu xa, muốn......sờ nó.
"Mời các hành khách thân ái......"
Giọng nói đột ngột ngăn chị lại.
Lục Thanh Hoan giả vờ bình tĩnh, bình tĩnh giúp cô vén tóc qua tai, quan sát vài giây rồi nói: "Rất hợp với em."
Kim Hi Nhược sờ sờ lỗ tai nóng hổi, mở miệng tính nói gì đó nhưng điện thoại lại vang lên —— trợ lý gọi tới.
Lục Thanh Hoan nghe không hiểu tiếng Hàn, chỉ thấy cô cau mày tỏ ra thiếu kiên nhẫn, chờ cô nói chuyện xong thì hỏi: "Sắp đi đăng ký sao?"
"Vâng ạ." Sắc mặt Kim Hi Nhược buồn bã, thì thầm: "Em phải đi rồi, chị có gì muốn nói nữa không?"
Nói cái gì đây? Có vẻ như đã quá muộn.
Âm thanh phát thanh ngọt ngào làm người ta cảm thấy gấp rút, Lục Thanh Hoan hít sâu, hỏi: "Sau này sẽ không đến Trung Quốc nữa sao?"
"Dạ? Đương nhiên đến chứ, em còn muốn đóng phim mà."
Lục Thanh Hoan sửng sốt, nói: "Nhưng Thiển Ngưng nói với chị là em về nước sẽ không quay lại nữa."
"Đâu có đâu." Kim Hi Nhược ngơ ngác, "Người đại diện giúp em nhận một đại ngôn quảng cáo, em chỉ về mấy ngày thôi, sao lại không quay lại nữa ạ?"
"Nếu còn quay lại...... Thì vì sao lại đưa Tiểu Kim cho Thiển Ngưng?"
Kim Hi Nhược nhanh chóng chớp mắt, nói: "Ai nói là em đưa cho chị ấy, em chỉ nhờ chị ấy nuôi thay em mấy ngày thôi. Hoan Hoan...... em coi Tiểu Kim như em gái đấy, nếu không quay lại nữa thì em nhất định sẽ mang nó đi theo rồi!"
Lục Thanh Hoan cũng ngây ngốc, chẳng lẽ là Thiển Ngưng lừa chị?
Lục Thanh Hoan không có thời gian tính toán chuyện này, nghe thấy chính miệng Kim Hi Nhược thừa nhận không phải là đi luôn không quay lại, thì lòng chị được sự vui sướng lấp đầy, như trút được gánh nặng, thở hắt ra, nói: "Vậy là tốt rồi, chị còn cho rằng......" Cho rằng sẽ không còn được gặp lại.
Kim Hi Nhược nghiêng nghiêng đầu, ngơ ngác nhìn chị: "Chị nghe nói là em đi luôn không quay lại nên mới đến tiễn em sao?"
Lục Thanh Hoan ngập ngừng gật đầu.
"Chị có hy vọng em đi không?" Kim Hi Nhược cắn cắn môi, tiến lên một bước tới gần chị, "Nếu em không bao giờ quay lại thì chị có nhớ em không?"
"......"
"Chị sẽ không." Kim Hi Nhược lấy được câu trả lời từ sự im lặng của chị, lui ra sau một bước, tự mình chế giễu, cười cười rồi nói: "Chị cũng đâu có thích em, sao lại nhớ em được chứ?"
"......"
"Vốn dĩ em tính quay xong quảng cáo thì sẽ lập tức quay lại, bây giờ xem ra......" Kim Hi Nhược nhún nhún vai, nói: "Em vẫn nên ở đó thêm một thời gian, dù sao có về hay không thì cũng không có người để ý. Được rồi, cảm ơn chị đã đến tiễn em, tạm biệt nha."
Khi cô mở chân rời đi, dưới tình thế cấp bách thì Lục Thanh Hoan đã nắm lấy tay cô, kéo người quay lại.
Kim Hi Nhược không đứng vững, cơ thể xoay nửa vòng, chân trái vướng vào chân phải, hoang mang ngã vào một vòng tay mềm mại.
Bốn mắt nhìn nhau.
Lặng im không một tiếng động.
Nhịp tim Kim Hi Nhược đột ngột tăng nhanh, mím chặt môi, lo sợ nhìn người trước mắt.
Lý trí nói cho biết Lục Thanh Hoan chị nên buông tay, nhưng hai tay lại không bị điều khiển, ngược lại còn ôm chặt hơn.
Đối diễn với ánh mắt trống rỗng của cô, Lục Thanh Hoan nhẹ giọng nói: "Về sớm một chút."
"Sao ạ?"
Lục Thanh Hoan không thể hiểu được vì sao mình lại nói như vậy, chị chỉ biết chị không mong cô rời đi, chị muốn cô ở Trung Quốc, muốn được gặp cô mọi lúc mọi nơi.
Lục Thanh Hoan nuốt nước bọt, nói: "Chị để ý, cho nên em nên về sớm một chút."
"......"
Sân bay kẻ đến người đi, trong không gian ồn ào này, dường như Kim Hi Nhược đã nghe thấy tiếng hoa nở ở trong lòng.
Bàn tay đặt trên vai Lục Thanh Hoan nắm lại, đôi mắt cô cong lại như vầng trăng non, vui vẻ nói: "Vâng."