Tác phẩm: Toàn Thế Giới Đều Đang Đợi Người Động Tâm
Tác giả: Tố Tây
Edit: Mia
Chương 99:
________
Nghe Cố Thanh Hà thả boom, Ngôn Trăn cũng mở hai mắt to ra.
"Ăn cơm!?"
"Ừm," Cố Thanh Hà vuốt tóc Ngôn Trăn, kéo nàng ngồi xuống, "Tôi nghĩ giờ cậu cũng bị quản rồi, tôi đưa cậu về quê hai ngày để tránh, không khí cũng tốt, thoải mái tâm tình. Tôi tự làm chủ, đồng ý với ba mẹ ngày mai sẽ đưa cậu về."
Ngôn Trăn không bình tĩnh nổi, chớp chớp đôi mắt to xinh đẹp nhìn Cố Thanh Hà: "Nói cách khác, chú với dì bảo cậu dẫn tôi về nhà ăn cơm? Làm vậy sao!?"
Cố Thanh Hà gật đầu, Ngôn Trăn tóm tắt rất đúng.
Mồm Ngôn Trăn há thành hình chữ O, hưng phấn nắm tay Tiểu Cố: "Vậy là chú dì không phản đối chuyện chúng ta!!"
Ngôn Trăn vẫn lo, nàng sợ Cố Thanh Hà nói quan hệ của hai người ra thì ba mẹ Cố sẽ hoá thân thành bố mẹ chồng trong truyền hình, đuổi cô con dâu nhỏ tội nghiệp là nàng ra ngoài.
Cố Thanh Hà gõ nhẹ vào chóp mũi Ngôn Trăn: "Cậu nghĩ gì vậy, ba mẹ tôi còn vui vẻ nữa." Cố Thanh Hà nhướng mày, nhớ lại lúc ba mẹ bức cung trong điện thoại nên cô phải khai, nói ra mối quan hệ thực sự, mẹ cô bên điện thoại cũng cười rất là...nhộn nhạo.
Thật thì cô cũng không nghĩ đến.
Vậy mai con phải mang Ngôn Trăn về cho chúng ta nhìn. Con nghe thấy không! Nhãi ranh! Sáng mai ba mẹ sẽ đi mua nhiều ăn, mẹ sẽ nấu đồ ngon, phòng cũng dọn sạch rồi. Mau đi, về lẹ đi. - Trích lời mẹ Cố.
Đúng đó, con có về hay không thì kệ, con mang Ngôn Trăn về là được rồi, nếu bận thì tự lái xe về. - Trích lời ba Cố.
...
Cố Thanh Hà thu lại ký ức, cô cảm thấy chỉ cần Ngôn Trăn xuất hiện thì địa vị trong nhà của cô như trở thành không.
"Sao cậu ngẩn người, tôi thấy qua loa quá, mấy chuyện quan trọng cậu vẫn chưa nói với tôi, cận chỉ an ủi tôi thôi..." Ngôn Trăn nhéo ngón tay, nàng lo, bên kia là ba mẹ Cố Thanh Hà đó, nàng rất rất rất quan tâm.
"Bố mẹ tôi thích cậu lắm, cậu đừng lo lắng." Cố Thanh Hà nhìn Ngôn Trăn cứ bồn chồn, nhảy lên nhảy xuống như con bọ thì thấy buồn cười, cô ngăn nàng lại, hôn trán Ngôn Trăn để nàng có thể bình tĩnh.
Ngôn Trăn chán nản, nàng nghi ngờ nhìn Cố Thanh Hà: "Cậu không gạt tôi có đúng không?"
Cố Thanh Hà thở dài: "Tôi thề, tôi không có lừa cậu, nếu không mai về nhà cậu sẽ biết."
Ngôn Trăn tự tin lại ngay, bước đi mấy bước lại nghĩ đến một chuyện cực kỳ cực kỳ quan trọng.
Quà gặp mặt!
"Trời ơi, chút nữa quên, Tiểu Cố, cậu xem này, cậu quyết định đột ngột thế, tôi chưa chuẩn bị quà gì cả..." Ngôn Trăn thấy Cố Thanh Hà tuy đẹp mà hơi ngốc, chịu không nổi.
Nàng cứ đi qua đi lại, chạy lấy máy tính bảng lên mạng xem xem nên mua quà gì tốt tốt cho phụ huynh.
Cố Thanh Hà thấy Ngôn Trăn lo như kiểu sắp đi đánh giặc tới nơi, "Sao đi thi tôi cũng chưa bao giờ thấy cậu căng thẳng như này?" Cố Thanh Hà khoanh tay trước ngực, nói năng hùng hồn, lý lẽ.
"Tiểu Cố, sao giống được, tôi phải đi gặp ba mẹ cậu!!" Ngôn Trăn cau mày, vẫn tìm chứ không thèm ngẩng đầu. Toàn bộ tâm trí của nàng đều tập trung vào chuyện gặp ba mẹ cô, quên bén đi tai tiếng của mình.
Cố Thanh Hà thấy chuyển hướng sự chú ý, để nàng thả lỏng cũng tốt, tuy nhiên Ngôn Trăn còn sẵn sàng đón quân địch hơn chuyện đó nữa.
"Ngôn Trăn, cậu gặp ba mẹ tôi rồi." Cố Thanh Hà đi đến phía sau Ngôn Trăn, tựa đầu vào vai nàng, nhìn Ngôn Trăn tìm tìm kiếm kiếm trên máy tính bảng.
"Ngỗng con, lần này khác. Trước đó là với tư cách bạn cùng lớp, lần này..." Ngôn Trăn vừa lướt vừa lẩm bẩm, nói đến đây mặt nàng cũng đỏ ửng, nàng hơi nghiêng đầu là có thể nghe thấy mùi thơm nhàn nhạt trên má Cố Thanh Hà ngay.
Cố Thanh Hà thân mật gác trên vai Ngô Trăn, rất gần, gần đến mức chỉ cần Ngôn Trăn nghiêng qua một chút là có thể hôn lên má đối phương.
"Lần này là gì?" Cố Thanh Hà mang theo ý cười đến bên tai Ngôn Trăn, cô còn nghịch ngợm cắn vành tai nàng.
Ngôn Trăn như bị điện giật, nàng dùng đôi bàn tay mềm như kẹo bông đẩy đẩy Cố Thanh Hà, trừng mắt nhìn kẻ chủ mưu, khẽ thì thầm một câu: "Là người yêu."
Là người yêu.
Mấy chữ này Ngôn Trăn không tự tin lắm, tiếng nói nhỏ như muỗi kêu.
Cố Thanh Hà hơi nhíu mày, nghiêng đầu nhìn khuôn mặt đỏ ửng của Ngôn Trăn: "Gì cơ? Nghe không rõ."
Ngôn Trăn ngập ngừng mím môi.
Cố Thanh Hà đành đứng thẳng lên, làm bộ xoay người đi.
"Này, cậu đi đâu nữa?" Ngôn Trăn thấy người nào đó đột nhiên thay đổi sắc mặt thì hét lên.
Cố Thanh Hà lạnh mặt quay qua, cô dỗi, lớn tiếng nói: "Bỏ nhà đi."
"Làm sao vậy? Tiểu Cố..." Ngôn Trăn đặt máy tính bảng xuống, đi đến chỗ ngỗng con ngốc nghếch có 108 cái tính tình nhỏ, đưa tay vuốt ve đám lông tơ xuống, "Bỏ nhà đi sao? Đi đâu vậy? Cậu muốn về nhà mẹ đẻ sao?"
Cố Thanh Hà lạnh lùng trừng mắt với Ngôn Trăn, cố ý nhích qua chỗ khác không cho Ngôn Trăn chạm vào mình. Cô không thèm quan tâm mấy lời đùa kia nữa, "Tôi không thể ở căn nhà này được nữa."
Ngôn Trăn khoanh tay trước ngực, nhín chút thời gian xem Cố Thanh Hà biểu diễn. Không nghĩ đến cục cưng của nàng còn đáng yêu vậy nha, không tệ, không tệ: "Được thôi, vậy nói tôi nghe sao không ở được nữa?"
Ngôn Trăn hỏi, thậm chí còn rót ly nước chanh từ tủ lạnh, ngồi đó lắng nghe.
Cố Thanh Hà nhìn qua đối phương, vừa nghiêm túc, vừa ngạo kiều: "Ai nghĩ được người nào đó sống với tôi lâu như vậy còn chưa chịu thừa nhận quan hệ với tôi."
Ngôn Trăn lắng nghe biểu tình Cố Thanh Hà, cố gắng không cười ra tiếng, tiếp tục nghe nữa.
"Luôn bắt nạt tôi." Cố Thanh Hà chỉ trích.
?Này quá đáng rồi, ai bắt nạt ai?
"Luôn chọc tôi khóc." Cố Thanh Hà buộc tội tiếp.
?? Nàng còn quá hơn, hôm trước ai chọc nàng khóc hết nước mắt cả đời vậy?
"Lấy lần đầu tiên của tôi còn không chịu trách nhiệm?" Cố Thanh Hà không biết xấu hổ, lạnh lùng bắt tội.
??? Ai không chịu trách nhiệm? Hơn nữa nói như kiểu mình quá trời chịu thiệt rồi? Nàng cũng vậy không phải sao? Huống chi trao lần đầu cho cái bác sĩ Cố nào đó rồi còn bị đùa bằng một đống tư thế khác nhau...
"Cố Thanh Hà, cậu quá đáng, cậu quá đáng lắm có biết không?" Ngôn Trăn vội bịt miệng đối phương lại, càng nói càng sai, mấy cái lời xấu hổ kia cũng dám nói hả? Rồi nói mà cũng không thèm đỏ mặt?
Ngôn Trăn nhéo tới nhéo lui mặt nhỏ của Cố Thanh Hà, đúng là băng sơn mỹ nhân này nói hươu nói vượn thế mà còn bình tĩnh như không có gì.
"Vậy cậu nhanh xác định thân phận đi, cho cậu năm giây." Cố Thanh Hà nhướng mày, kiêu ngạo nhìn Ngôn Trăn.
Mặt Ngôn Trăn đen lại, thôi, nàng thua: "Lần này đi gặp ba mẹ cậu với tư cách là người yêu của cậu, người yêu của Cố Thanh Hà, cậu là người yêu tôi. Được rồi đó, thật là, chút chuyện nhỏ cũng so đo!"
Cố Thanh Hà nở nụ cười mãn nguyện, sau đó ôm lấy Ngôn Trăn chạm chạm, sờ sờ.
"Thật ra không cần quà đâu."
"Tại sao?"
"Bời vì cậu là món quà tuyệt vời nhất. Ba mẹ tôi thấy cậu sẽ rất vui."
"Nhưng...Nhưng cũng không được, phải chuẩn bị mà, thật là."
Ngôn Trăn nghe Cố Thanh Hà nói mà lòng vui sướng, nàng ôm lấy Cố Thanh Hà cọ cọ, sau đó kéo cô qua chọn quà cùng mình, tốt nhất là giao nhanh trong một ngày.
"Tiểu Cố, nếu không chúng ta đi trung tâm thương mại mua quần áo cho chú dì đi? Tôi cũng muốn đi trung tâm thương mại mua." Ngôn Trăn nhìn một loạt đề cử sản phẩm, dựa vào ngực Cố Thanh Hà, thương lượng.
Cố Thanh Hà không đồng ý với đối phương: "Giờ là thời điểm nhạy cảm, trung tâm thương mại nhiều người, đừng đi."
"Được rồi..."
Ngôn Trăn không còn cách nào ngoài làm theo ý đối phương, gật gật đầu. Nàng xem nhiều muốn sứt đầu mẻ trán, nàng không muốn mua mấy cái hoa quả trên mạng đề cử đâu. Mẹ Cố xinh lắm, chắc cũng không cần mấy thực phẩm chức năng, những món quà xinh đẹp chắc mới làm bà vui vẻ.
"Tiểu Cố thân yêu, cậu đưa cho tôi mấy gợi ý đi. Gần đây chú, dì hứng thú với chuyện gì cậu biết không? Nghĩ kỹ lại xem, chuyện này liên quan đến hạnh phúc sau này của chúng ta!" Ngôn Trăn ôm Cố Thanh Hà lắc tới lắc lui, thúc giục đối phương suy nghĩ nhanh.
Ngôn Trăn thực sự quá khoa trương.
Thấy đối phương để ý thì Cố Thanh Hà cũng đành suy nghĩ một hồi.
"Sườn xám."
Nửa ngày Cố Thanh Hà mới nói được hai chữ.
Cô còn nhớ trước khi đổi số điện thoại, lão mẹ đã gọi cho cô. Bà nói năm nay về bổn gia ăn tết muốn mặc sườn xám về cho đẹp. Bà nói cùng mấy dì, mấy cô thỏa thuận với nhau rồi, không biết sao lại nghĩ ra ý tưởng kia. Hơn nữa bà còn kêu Cố Thanh Hà có thời gian chọn cho bà mấy kiểu đẹp đẹp.
Tóm lại Cố Thanh Hà bận tới bận lui, quên luôn chuyện này rồi.
"Sườn xám?" Ngôn Trăn hỏi, xác nhận lại.
Cố Thanh Hà gật đầu, giải thích: "Lúc trước gọi điện nói định mặc sườn xám nhưng quên mất, mẹ tôi còn bảo chọn giúp."
Ngôn Trăn thấy Cố Thanh Hà nói xong thì hai mắt cũng phát sáng: "Không sao, không sao, tôi sẽ mua cho mẹ, cũng tình cờ tôi quen một người chuyên làm sườn xám cao cấp bằng thủ công, vậy quá tốt rồi."
Mắt Cố Thanh Hà sáng như sao, hình như Ngôn Trăn gọi "mẹ". Những lời nói vô thức như thế như chạm vào trái tim Cố Thanh Hà, khiến Cố Thanh Hà cảm giác, Ngôn Trăn hình như muốn xem ba mẹ mình giống ba mẹ của nàng.
"Ngôn Trăn, thật sự không cần đâu." Cố Thanh Hà nắm tay Ngôn Trăn.
Ngôn Trăn gãi mũi Cố Thanh Hà, "Tôi nói rồi, lần đầu tiên lấy tư cách này gặp ba mẹ cậu, tôi phải biểu hiện cho thật tốt. Nếu mẹ cậu thích sườn xám thì tôi mua một cái, chắc chắn bà sẽ rất vui."
Ngôn Trăn nói xong liền gọi điện thoại.
"Alo, ông chủ Nhậm, tôi là Ngôn Trăn, cửa hàng ông giờ ở đâu? Để tôi dễ tìm một chút."
Hiếm khi Cố Thanh Hà thấy Ngôn Trăn quan tâm chuyện gì như vậy, cô thấy rất vui.
"Tiểu Cố, Tiểu Cố, cậu biết số đo của dì không?'' Ngôn Trăn dời điện thoại sang một bên, nhỏ giọng hỏi Cố Thanh Hà.
Cố Thanh Hà suy nghĩ một chút, nhìn qua Ngôn Trăn rồi lại nhìn về phía mình: "Chắc cũng giống tôi."
Ngôn Trăn mở to mắt, nàng không tin, nhiều năm vậy mà dáng người của dì vẫn quá tốt!
Thật quá là ghen tị với cái gen mạnh mẽ này.
"Thấp hơn tôi 4cm thôi, dáng người thì khá giống." Cố Thanh Hà ở bên nhỏ giọng xác nhận.
Ngôn Trăn gật đầu, nói vài câu với ông chủ Nhậm rồi cúp điện thoại.
"Tiểu Cố tôi nói với ông chủ Nhậm bên kia rồi, hôm nay thừa dịp tôi cũng bí mật đi gặp ông chủ Nhậm luôn." Ngôn Trăn đưa địa chỉ ông chủ Nhậm gửi cho Cố Thanh Hà xem, sau đó cũng gửi qua cho đối phương.
Cố Thanh Hà thấy hai người giờ như tổ chức ngầm đi cứu trợ, cô mỉm cười gật đầu.
"Cậu xem cậu vui vẻ kìa."
Ngôn Trăn mang theo những ngôi sao nhỏ sà vào lòng Cố Thanh Hà, câu cổ Cố Thanh Hà ôm hôn, "Tất nhiên vui vẻ rồi, kỳ thực tôi cũng có chút tâm tư, nếu tôi mua cho dì bộ sườn xám, làm dì vui vẻ thì khi gặp họ hàng trong Tết dì sẽ bảo tôi là người mua đó~~"
"Cậu quá thông minh."
Cố Thanh Hà mỉm cười nhéo nhéo mặt đối phương, khẳng định một lần nữa địa vị trong nhà cô sắp lâm nguy.
__________
Tác giả: Tiểu Cố có 108 cái tính nết, chỉ có Ngôn Trăn mới dỗ nổi.