Tác phẩm: Toàn Thế Giới Đều Đang Đợi Người Động Tâm
Tác giả: Tố Tây
Edit: Mia
Chương: 88
__________
Hiển nhiên, Cố Thanh Hà không còn ở đây, Ngôn Trăn cảm thấy toàn bộ tâm hồn của mình được giải phóng. Hơn nữa, bây giờ nàng cảm giác như mình là chúa tể phim trường.
Nàng ghi nhớ mấy lời của đạo diễn Phí, nàng biết mình không ham gì khuôn mặt Tuyên Hoằng Quang nên chỉ đơn giản tưởng tượng người trước mặt là người kia, một chút, một chút, tụ lại, tụ lại. Quả nhiên, Tiểu Cố nàng yêu nhất mới là nguồn gốc của sự khát vọng.
Nhờ đánh bậy đánh bạ đi diễn tập, quay hai lần liền thuận lợi thông qua.
Này quá vui đi, vậy thì có phải do Cố Thanh Hà ghen nên lập công không?
"Cảm ơn mọi người, vất vả rồi! Tất nhiên, đặc biệt cảm ơn Tiểu Trăn và Tiểu Tuyên, hai người phối hợp quá tốt, thực sự cảm ơn. Tôi tin rằng khi quảng cáo được tung ra, bánh quy này sẽ thành cơn sốt...!" Sau khi kết thúc, đạo diễn Phí dùng loa để cảm ơn với mọi người.
Ngôn Trăn đứng song song với Tuyên Hoằng Quang, nàng mỉm cười, gật đầu với nhân viên công tác, bên cạnh đó nàng cũng vui vẻ chụp ảnh cùng nhân viên công tác, dù sao thì một ngày vất vả đã qua, tâm tình cũng trở nên thoải mái.
"Ngôn Trăn tối nay bận không?" Tuyên Hoằng Quang hỏi nàng.
Ngôn Trăn thoát khỏi sự vây quanh của nhân viên công tác, này mỉm cười, đôi mắt hoa đào vì chủ nhân vui vẻ mà càng quyến rũ: "Có hẹn rồi."
Tuyên Hoằng Quang thấy hơi thất vọng, hôm nay quay lâu như vậy, vốn tưởng kéo được tí khoảng cách với nữ thần. Buổi tối còn nghĩ hai người có thể ăn chung bữa cơm, nếu có thể đưa nàng về nhà càng tốt.
Chẳng qua, Ngôn Trăn, người phụ nữ này lại khó xơi giống như truyền thuyết.
"Có hẹn? Vậy thêm một người cũng không ngại đi, hơn nữa bạn em có mang chai rượu rất ngon đến nhà." Tuyên Hoằng Quang nhỏ giọng.
Ai cũng nghe ra ý tứ.
Ngôn Trăn nhướng mày, mấy loại này nàng thấy quá nhiều rồi, giờ nghe thì lại thấy buồn nôn, sắc mặt cũng trở nên lạnh lùng. Đúng vậy, đối với cái loại nhìn một chút mà đã thèm, mấy tên này, nàng thù đến tận xương tuỷ.
"Em trai, tôi nghĩ em không thoả mãn được tôi đâu." Ngôn Trăn ẩn ý liếc nhìn Tuyên Hoằng Quang. Tất nhiên, khuôn mặt đẹp trai kia nghe xong thì thấy xấu hổ, nàng tiếp tục: "Quay phim NG bao nhiêu lần? Cậu không đếm được à? Cậu không hấp dẫn tôi đến mức đó, xin lỗi, không tiếp nổi."
Ngôn Trăn nói xong thì nhìn về Đàm Hằng bên cạnh.
Đàm Hằng hiểu ý tách Ngôn Trăn ra khỏi Tuyên Hoằng Quang, khoác áo cho nàng rồi dẫn Ngôn Trăn ra khỏi trường quay.
"May mà Cố bác sĩ không có ở đây." Đàm Hằng ở một bên cảm tạ.
Ngôn Trăn dẫm giày cao gót đi vào lối nhỏ: "Ừm?"
"Bác sĩ Cố nghe Tuyên Hoằng Quang nói mấy câu kia chắc tức giận đến chết." Đàm Hằng phỏng đoán tính tình Cố Thanh Hà khác biệt, nhất định là như vậy.
Ngôn Trăn khẽ cười, Cố Thanh Hà bây giờ có chút xíu việc là ghen, chứng minh đối phương rất yêu nàng.
"Bác sĩ Cố ở phòng nghỉ sao?"
"Đúng."
"Vậy chị đi tìm cậu ấy, em chờ ở đây."
Ngôn Trăn nói rồi đi vào phòng nghỉ, nàng nhớ bé Tiểu Cố muốn chết, không biết bây giờ cô đang làm gì, có nghĩ đến nàng không?
Ngôn Trăn tự hỏi, nàng gấp đến chờ không nổi rồi, chỉ muốn bay lại phòng nghỉ, âu yếm đối phương, dùng nghi thức nóng bỏng nhất để gặp người yêu.
Nhưng lúc đẩy cửa ra thì chỉ thấy hai nhân viên công tác ngơ ngác nhìn nàng, sau đó tay chân luống cuống đứng lên, định đứng lên chào Ngôn Trăn thì nàng đã lắc đầu trước: "Các anh nghỉ ngơi đi." Rồi dứt khoát rời đi.
Tiểu Cố của nàng đâu? Sao phòng nghỉ có người vậy? Tiểu Cố đâu rồi...
Ngôn Trăn hoang mang không thôi, bước đi cũng không nhẹ nhàng như trước, nàng định lấy điện thoại ra gọi thì có bàn tay lạnh lẽo từ bên cạnh vươn ra nắm lấy tay nàng, lực hơi mạnh, Ngôn Trăn không chú ý nên loạng choạng sắp ngã.
Người xấu kia rất kịp thời đỡ nàng, kéo nàng vào phòng đạo cụ bên cạnh.
"Cậu..."
"Tôi đây."
Giọng nói lạnh lùng của người kia.
Trong bóng tối, Ngôn Trăn mỉm cười, đương nhiên nàng biết là Cố Thanh Hà, chỉ có gia hoả không biết lễ nghi kia mới chặn nàng giữa đường như thế.
Cố Thanh Hà ôm nàng, áp nàng lên bức tường màu vàng ấm áp.
Cô đưa tay, đóng cửa, khoá trái.
Ngôn Trăn bật công tắt đèn phía sau, căn phòng lại được sáng lên những ánh đèn ái muội.
"Sao cậu lại ở đây?" Ngôn Trăn vừa được Cố Thanh Hà ôm vừa nhỏ giọng.
Đôi mắt dài, thâm tình của Cố Thanh Hà nhìn chằm chằm vào Ngôn Trăn. Cô nhìn người mình yêu, hơn nửa tháng không gặp rồi, như thể cô muốn khắc hoạ hết vẻ hoàn hảo của đối phương, "Phòng nghỉ có người nên tôi vào đây."
"Cậu quá thông minh, tôi còn định đi tìm cậu." Ngôn Trăn chớp mắt, cầm lòng không đặng ôm lấy chiếc cổ trắng nõn của Cố Thanh Hà.
Cố Thanh Hà gật đầu: "Tôi biết, tôi luôn ở sau cậu." Cô có thể yên lặng ấn nấp trong bóng tối, Ngôn Trăn không thể tìm cô.
Ngôn Trăn bật cười, nàng chạm vào khuôn mặt Cố Thanh Hà, thực sự rất rất thích gương mặt xinh đẹp của Cố Thanh Hà: "Vậy ra cậu của là paparazzi."
"Tiếc quá, không chụp được ảnh nào có giá trị." Cố Thanh Hà đùa, má cô đang được bàn tay mềm mại của Ngôn Trăn ôm, khiến cô không khống chế được bản thân.
Có trời mới biết, nói cô trèo đèo lội suối gặp Ngôn Trăn cũng không ngoa, cô chịu đựng dày vò cũng đã nửa tháng.
Cố Thanh Hà nhìn chằm chằm vào đôi môi của Ngôn Trăn, khẽ cau mày: "Tên kia có chạm vào cậu không?"
Ngôn Trăn lắc đầu lia lịa, người được chạm vào nàng chỉ có Cố Thanh Hà thôi, nàng tức giận: "Cậu nói xem cậu đi, lúc nãy thực sự quá đáng."
"Tuyên bố chủ quyền.". Cố Thanh Hà suy nghĩ, lựa từ nói ra.
"Vậy tôi cũng muốn tuyên bố chủ quyền." Ngôn Trăn nói rồi chậm rãi ngẩng đầu, hôn lên đôi môi lạnh lẽo của Cố Thanh Hà, đôi mắt hoa đào thâm tình lại ngượng ngùng cụp xuống.
Huh? Sao không có phản ứng???
Ngôn Trăn lạ lùng nhướng mày, Cố Thanh Hà vẫn không nói một lời.
"Không cảm giác được sao?" Ngôn Trăn thở dốc, người ta không vui.
"Không đủ." Cố Thanh Hà đáp lại nàng.
Cố Thanh Hà phản ứng vậy làm Ngôn Trăn xấu hổ. Cố Thanh Hà làm gì lạnh lùng đâu, cô rất giỏi tán tỉnh đó!
Đối phương ngạo nghễ nghiêng mặt, ý bảo Ngôn Trăn chủ động hôn lên má cô.
Ngôn Trăn chỉ có thể làm theo, nhưng son môi dính đầy trên mặt Cố Thanh Hà rồi: "Ôi, son môi, làm sao bây giờ?"
Ngôn Trăn muốn lau đi nhưng Cố Thanh Hà nắm tay nàng lại, thuận thế hôn lên môi nàng.
Ban đầu là nhẹ nhàng, yêu thương, qua mấy giây lại mưa rền, gió cuốn. Cô dùng tay đè lại gáy Ngôn Trăn, tay kia gắt gao chống lên tượng, làm sâu thêm nụ hôn đầy khao khát, đầy nhớ nhung.
Ngôn Trăn cũng nhiệt tình đáp lại, nàng chủ động cởi áo khoác, đan mười ngón tay vào với Cố Thanh Hà. Cố Thanh Hà hôn lên má nàng, nàng cảm giác đối phương xem mình như vưu vật mà trân trọng. Nàng cảm giác được tình yêu sâu đậm của Cố Thanh Hà, sự quý trọng của cô dành cho nàng. Ngôn Trăn biết được điều đó vì nàng cảm nhận được sự mất khống chế hiếm thấy của Cố Thanh Hà.
Hiển nhiên, sự rung động này đã chuyển đến chiếc bàn bạt.
Cố Thanh Hà đặt Ngôn Trăn lên bàn, hai người chăm chú nhìn nhau, Ngôn Trăn hôn Cố Thanh Hà. Dường như thật lâu nhưng dường như chỉ mới vài giây. Cuối cùng họ cũng tách ra một chút, Ngôn Trăn còn nghịch ngợm chớp chớp đôi mắt to xinh đẹp.
Nàng nhìn vào đôi mắt ảm đạm của Cố Thanh Hà, nàng biết, Tiểu Cố giống nàng, nhịn quá lâu.
Đôi tình nhân tuy xa cách cả thập kỷ nhưng vẫn hiểu được ý nhau, thậm chí trong đầu nghĩ gì họ cũng biết mà không cần nói.
Nàng hiểu cô, cô cũng hiểu nàng.
Ngôn Trăn ôm Cố Thanh Hà. Với Cố Thanh Hà, nàng không có bất kỳ đề phòng nào. Lần đầu tiên trong đời nàng muốn giao bản thân cho người khác đến như vậy.
"Tiểu Cố, tôi yêu cậu, chút nữa nhẹ thôi nha."
Trái tim Cố Thanh Hà như mặt hồ đóng băng bị đá cào đến xước, nứt ra rồi vỡ tan, sau đó là từng đợt sóng nhẹ nhàng.
Mắt cô ươn ướt vì lời Ngôn Trăn, đôi mắt loé lên vài tia sáng dịu dàng. Cố Thanh Hà nhìn Ngôn Trăn rồi nhẹ nhẹ mỉm cười, cô âu yếm, vuốt ve Ngôn Trăn, bàn tay chạm vào vành tai nàng rồi lên tiếng thì thầm: "Tiểu Cố cũng yêu cậu."
Ngôn Trăn nghe thấy lời bày tỏ yêu thương thì trong lòng trào dâng niềm vui, nàng muốn khóc, sau đó Cố Thanh Hà lại hôn nàng, lần này là lên trán.
Cố Thanh Hà dùng ánh mắt sáng như sao nhìn Ngôn Trăn: "Tôi sẽ nhẹ nhàng, nhưng chúng ta phải đổi chỗ, ở đây không an toàn, tôi không muốn cậu bị thương." Cô nhìn đạo cụ xung quanh, tuy xếp gọn nhưng cũng không tránh được mấy cái vật nhọn chạm vào gây rách da.
Ngôn Trăn biết đối phương lo cho nàng, bởi Cố Thanh Hà sẽ lo cho nàng từng việc nhỏ đến việc lớn. Vì thế, Ngôn Trăn mới quyến luyến, yêu đối phương.
"Được."
Ngôn Trăn vuốt mái tóc dài của Cố Thanh Hà rồi hôn vành tay cô, bây giờ nàng thực sự rất hạnh phúc.
Mà Cố Thanh Hà quyết định rất đúng, chừng mấy phút sau là có người gõ cửa phòng đạo cụ, tất nhiên là việc đã xong nên mọi người phải cất đồ vào. Vừa rồi Ngôn Trăn cùng Cố Thanh Hà hưng phấn quá nên quên bén đi, bây giờ hai người chỉ có thể nín thở, lợi dụng lúc nhân viên vẫn chưa tìm được chìa khoá mở cửa rồi trốn vào nhà kho phía sau.
Hết cách, Ngôn Trăn phải nhờ sự giúp đỡ bên ngoài từ Đàm Hằng - trợ lý vạn năng.
Quả nhiên, nửa ngày Đàm Hằng không nhìn thấy ai ra, cậu còn nghĩ lẽ nào sếp mình với bác sĩ Cố nhịn không nổi nên kiếm chỗ làm một phát? Cậu lo quá, chỗ này là phim trường đó, nếu có chuyện gì là làm xôn xao dư luận ngay.
Ừm, cậu đoán đúng phân nửa rồi, nhưng hai vị phật gia tỷ tỷ kia lại không làm gì, chỉ là để lại mấy dấu hôn trên người...!
Đàm Hằng mở cửa thỉnh hai vị phật gia ra, cậu nhìn tới nhìn lui, cầm cái khăn che lại rồi cũng thuận tiện nhắc Cố Thanh Hà.
"Cổ, cổ, cô, trên cổ có dấu..."
Ngôn Trăn ngượng ngùng che khăn lên cổ, kéo quần áo lên, Cố Thanh Hà cũng bình tĩnh kéo áo khoác, che đi khuôn mặt ửng hồng quyến rũ.
Dưới sự che chở của Đàm Hằng - trợ lý duy nhất, hai người bước đi dưới ánh đèn mờ ảo.
Thừa dịp không ai nhìn thấy, Ngôn Trăn chủ động câu lấy ngón tay Cố Thanh Hà, đầu tiên nàng dùng đầu ngón tay chọc chọc vào mu bàn tay đối phương, sau đó lại là lòng bàn tay, nhưng bàn tay kia lại bị bắt, giữ chặt, những ngón tay đan vào nhau rồi bỏ vào túi áo khoác.
Mùa đông lạnh giá, có vẻ đặc biệt ấm áp.
__________
Tác giả: Tiểu Cố, chị cũng yêu cưng.
Editor: Em cũng yêu Tiểu Cố huhuhuhuhuhuhu