Tác phẩm: Toàn Thế Giới Đều Đang Đợi Người Động Tâm
Tác giả: Tố Tây
Edit: Mia
Chương: 67
________
Sau khi Cố Thanh Hà cúp điện thoại thì dường như cần chút thời gian để bình tĩnh trái tim đang đập loạn của mình. Con người là loài động vật thần kỳ, mấy lời không muốn nghe sẽ khuếch tán bên tai, cơ thể cũng sẽ kích ứng.
Vừa rồi cô giống như khó thở vậy.
Mấy lời của Ngôn Trăn như đưa cô lên tàu lượn siêu tốc, mà Cố Thanh Hà cũng nhận thức được sự ảnh hưởng của Ngôn Trăn đối với cô.
Người này có thể khiến cô sống, cũng có thể khiến cô chết.
Cố Thanh Hà tự giễu nhếch miệng, sau ngày mệt mỏi, giống như giây tiếp theo cô chỉ ước có cái giường để mình ngã xuống mà không phải dậy. Nhưng nghe thấy Ngôn Trăn muốn đón mình thì tim cô lại đập mạnh, trái tim lại nhảy lên, máu trong toàn cơ thể như bình tĩnh, sống động, cuồng nhiệt đến mức muốn lao về phía người đó.
Năm phút nữa cô sẽ gặp được Ngôn Trăn, người trong lòng của cô.
Cố Thanh Hà cầm lòng chẳng đặng nở nụ cười, sau đó lại điều chỉnh lại trạng thái rồi trở về phòng ban, bầu không khí xung quanh cũng nhẹ nhàng hơn.
Ai cũng tò mò nhìn vào người đang thu dọn đồ - Cố Thanh Hà, bởi khi bác sĩ Cố mà làm phẫu thuật thì đều có một bộ mặt như kiểu người sống chớ gần, nhưng hôm nay lại khác xa.
"Chủ nhiệm, cháu đi trước."
"Được rồi, được rồi, hôm nay cháu vất vả." Chủ nhiệm Hầu đẩy kính, nhìn bóng lưng đối phương. Đứa nhỏ này hôm nay lại chào mình, thực sự thụ sủng nhược kinh.
Cố Thanh Hà xuống lầu, ngẩng nhìn bầu trời mờ mịt, trước kia nếu nhìn cảnh này thì tâm trạng cô sẽ không vui. Nhưng hôm nay lại khác, có cảm giác không giải thích được.
Cô nhớ lại trước kia, thật lâu về trước, thời tiết cũng như này, cô và Ngôn Trăn cùng đi dưới mưa, lúc đó trời còn nổi gió nữa. Ngôn Trăn tuy cao hơn cô nhưng không cầm chắc được ô, tuy vậy vẫn rất kiêu ngạo.
Cố Thanh Hà bung ô, chậm rãi bước trên mặt đất như gương.
Cách đó không xa là bóng dáng xinh đẹp dưới chiếc dù bên ô tô, người đó đang giơ chiếc ô hoa xinh đẹp che đi nửa gương mặt, đứng đó như đang đợi ai.
Cố Thanh Hà nhìn ra người đó, hay nói đúng hơn là người vừa xuống xe cô đã nhận ra.
Cô cố kìm lại khoé miệng hơi nhếch lên rồi nhẹ nhàng bước về người kia.
Ngôn Trăn cúi đầu thì bỗng nhiên trước mặt xuất hiện bóng người, nàng vội che ô lên cao chút, sau khi nhìn rõ người kia lại nở nụ cười ngọt ngào, cất ô của bản thân rồi chen vào đứng cùng đối phương.
Ngôn Trăn lo lắng ôm mặt Cố Thanh Hà: "Nói nhanh, Tiểu Cố bị sao vậy?"
Cố Thanh Hà kinh ngạc vì gương mặt đến gần mình, cô nhìn thẳng vào sự lo lắng của Ngôn Trăn, lắc đầu ý bảo không có gì.
Ngôn Trăn thở dài, vươn tay vén mấy sợi tóc của Cố Thanh Hà ra sau, thậm chí còn cẩn thận nhìn từ trên xuống dưới xem Cố Thanh Hà có vết thương nào không: "Cậu không sao đúng không, nói tôi nghe có bị thương ở đâu không..."
"Ngôn Trăn, không sao đâu." Cố Thanh Hà cầm ô, cứ đứng đây bị sờ tới sờ lui thì quá dễ chú ý, cô sợ Ngôn Trăn bị nhận ra.
"Hả?" Ngôn Trăn không thấy đối phương có vết xước gì thì mới ngẩng đầu nhìn Cố Thanh Hà: "Cậu nói đi."
"Cậu kiểm tra tôi như thế, còn đang đứng ở cổng bệnh viện nữa, nếu bị người khác nhận ra thì cậu sẽ bị bàn tán." Cố Thanh Hà kéo Ngôn Trăn, bảo nàng không cần lo cho cô.
Ngôn Trăn lắc đầu, nàng không quan tâm: "Bọn họ chỉ biết như thế."
"Vậy chúng ta mãi đứng dưới mưa thế này sao?" Cố Thanh Hà nhướng mày nhìn chủ xe.
Ngôn Trăn nhận ra rồi quyến rũ nháy mắt: "Người đẹp, có muốn đi taxi không?"
"Không biết có đắt không?" Cố Thanh Hà cũng đùa.
"Không đắt, cậu đẹp nên miễn phí!" Ngôn Trăn xoay người, nhường cho Cố Thanh Hà lên xe.
Bấy giờ Cố Thanh Hà mới nhìn kỹ quần áo Ngôn Trăn, nàng xinh đẹp lại có chút gợi cảm, Cố Thanh Hà cau mày, váy của Ngôn Trăn lại xẻ tà, hình như lộ chân hơi nhiều.
"Đừng lo, tôi có mặc quần bảo vệ."
Ngôn Trăn tất nhiên biết hết mọi biểu cảm của Cố Thanh Hà, nàng mỉm cười kéo cô rồi nhét vào ghế phụ.
Sau đó Ngôn Trăn cũng cất ô của Cố Thanh Hà rồi lên xe.
Nàng nhìn Cố Thanh Hà, hôm nay đối phương mặc rất sang trọng, tao nhã, chiếc sơ mi lụa xanh có tua rua cùng chiếc áo dài màu xanh khổng tước khiến cô quá có ý vị mỹ nhân, mặc dù phong cách đối lập nhưng Cố Thanh Hà chẳng thua gì nàng.
Không phải ai cũng mặc được xanh khổng tước, một màu rất kén nhưng Cố Thanh Hà mặc thì quá đẹp.
Ngôn Trăn không khỏi nhìn thêm vài lần.
"Muốn tôi phục vụ luôn không, thắt đai an toàn cho cậu ấy?" Ngôn Trăn mỉm cười, nghiêng đầu nhìn Tiểu Cố, người đang ngồi ngốc bên ghế phụ.
Cố Thanh Hà nghe xong thì nhìn thoáng Ngôn Trăn, sau đó từ từ thắt đai an toàn.
"Sao cậu...?"
"Sao cậu vừa gọi thì tôi liền đến đúng không?" Ngôn Trăn tính nóng nên nói luôn mấy lời thoại của Cố Thanh Hà.
Cố Thanh Hà gật đầu.
"Vì trời mưa mà hôm nay cậu cũng không lái xe, vốn định tạo cho cậu ít bất ngờ." Ngôn Trăn lái xe, giọng nói dịu dàng, nhiệt độ xe vừa phải còn có mùi thơm của Ngôn Trăn, có lẽ là vừa gội đầu đi, nói chung rất thơm, Cố Thanh Hà chắc sẽ thích.
Cố Thanh Hà nghiêng đầu nhìn Ngôn Trăn, trong mắt ẩn chứa đủ loại hoài niệm.
"Lái xe cũng tốt quá, tôi còn tưởng..." Cố Thanh Hà nhướng mày xem như khen.
"Tưởng gì?" Ngôn Trăn cười, sao Cố Thanh Hà không tin nàng vậy? Mặc dù kinh nghiệm lái xe cũng đã gần mười năm.
Cố Thanh Hà nhếch môi: "Tôi nhớ trước đây khả năng phối hợp thể chất của cậu không tốt lắm."
"Ha, cậu vẫn như xưa, không nói chuyện thì rất đáng yêu.
Cố Thanh Hà không bình luận, ngần ấy thời gian mà Ngôn Trăn vẫn dám trêu cô như vậy. Cô tựa cơ thể mệt mỏi vào ghế để thư giãn, xe Ngôn Trăn rất thoải mái, mùi hương nhẹ nhàng như kẹo bông xoa dịu cả ngày vất vả của bản thân, cô nhìn thẳng về con đường phía trước.
Cần gạt nước thỉnh thoảng chuyển động, phủi đi cơn mưa phùn nhè nhẹ, mặc dù bên ngoài có tiếng sấm vang nhưng bên trong xe chỉ có tiếng thở mềm mại của hai người.
"Chúng ta đi đâu?" Cố Thanh Hà vẫn nhìn phía trước.
"Tối nay," Ngôn Trăn thấy hình như mình đang lên kế hoạch cho một trò nhỏ, rõ ràng chỉ muốn có bữa tối lãng mạn cùng Cố Thanh Hà mà thôi, "Dẫn cậu đi ăn ngon, tôi nói rồi mà? Tôi có thể mời cô không? Cô Cố thân yêu?"
Cố Thanh Hà nghe lời mời chân thành như vậy sẽ không từ chối, mà hình như bản thân cũng quen với mấy lời tán tỉnh của Ngôn Trăn: "Cậu chọn nhà hàng chưa?"
"Ừm, Đàm Hằng gửi cho tôi rồi, bảo chỗ này là nhà hàng Tây ngon nhất, môi trường tốt, em ấy cũng đặt chỗ rồi, tôi cũng nghĩ cậu sẽ thích, người kén chọn như cậu..."
Lúc dừng lại đợi đèn xanh, Ngôn Trăn hơi quay đầu nhìn Cố Thanh Hà.
Song, không biết từ lúc nào Cố Thanh Hà đã lẳng lặng dựa vào ghế, nhắm mắt ngủ yên. Lông mi dài khẽ run, đôi lông mày trên khuôn mặt xinh đẹp nhẹ nhíu vì ngủ không thoải mái.
Ngôn Trăn thấy đèn đỏ còn mấy chục giây, nàng nhẹ nhào tháo dây an toàn, nghiêng người về sau lấy chiếc chăn đắp cho Cố Thanh Hà, cúi người, cẩn thận chỉnh lại tư thế ngủ của cô, hạ ghế thấp một chút rồi quay lại chỗ ngồi.
Nàng dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve lông mày của người trong lòng, nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp hơn trước của Cố Thanh Hà, đáy mắt cũng hiện lên tia sáng như hoà. Hình như cô rất mệt, nàng nghe tiếng hít thở nhẹ nhàng của cô, thấy đau lòng mà chỉnh điều hoà cao lên cho phù hợp.
Ngôn Trăn lái rất chậm, nàng sợ trên đường hơi dằn sẽ quấy rầy giấc ngủ của ngỗng nhỏ nhà nàng.
Nàng cũng chẳng vội vàng đến nhà hàng, bởi nàng thích Cố Thanh Hà bên cạnh, dù cô có ngủ say vẫn khiến nàng thoải mái. Cố Thanh Hà như vậy là rất tin tưởng nàng, rất cần nàng.
Nhà hàng cách mười lăm phút nhưng nàng lái nửa tiếng.
Ngôn Trăn dừng xe trước cửa, nàng từ chối dịch vụ đỗ xe, ngồi đó lẳng lặng nhìn khuôn mặt ngủ say của người bên cạnh, đây chính là cảnh tượng hiếm có.
"Ưmmmm..."
Cố Thanh Hà nhẹ nhàng thở dốc, âm thanh khiến Ngôn Trăn đỏ mặt, suy nghĩ lung tung.
Đôi môi đỏ mọng của Ngôn Trăn gợi lên, đôi mắt hoa đào quyến rũ, buồn cười nhìn người trong lòng. Thật sự muốn hôn cô đến tỉnh, thậm chí làm thêm gì cũng được, nếu Cố Thanh Hà cũng có hứng thú với nàng.
Bây giờ nàng có phần tự tin hơn, tình cảm của Tiểu Cố dành cho nàng xem ra sâu sắc hơn tình bạn bình thường nhiều.
Ngôn Trăn khảy khảy mấy sợi tóc rối bù trên mặt Cố Thanh Hà rồi lại thở dài, nàng không thể biểu lộ quá nhiều vì sợ sẽ hù doạ đối phương.
Nhịn, nhịn, nhịn xuống! Nhất định phải kiên nhẫn...
Tay Ngôn Trăn lại đột nhiên bị một bàn tay lạnh lẽo nắm lấy, Cố Thanh Hà mở mắt, cau mày nhìn nàng.
"Làm tôi sợ gần chết!" Ngôn Trăn thấy Cố Thanh Hà đột nhiên mở mắt thì mắt lớn trừng mắt nhỏ với đối phương.
Sau khi nhìn rõ là Ngôn Trăn, Cố Thanh Hà mới bình tĩnh lại, cô khó hiểu nhìn nàng: "Tôi ngủ sao?"
Ngôn Trăn phụt cười, nhẹ nhàng nhéo khuôn mặt trắng nõn của Cố Thanh Hà: "Ngủ trên xe tôi thoải mái không? Ngủ lâu y như heo con vậy..."
Heo con? Vành tai Cố thanh Hà lại đỏ bừng, chụp cái móng vuốt của đối phương, ngồi dậy, xấu hổ kéo chăn ra: "Không biết sao lại ngủ quên nữa, hơi mệt xíu." Đây là lần đầu cô ngủ quên trên xe, thật đúng là quên luôn phòng vệ mà. Ở bên Ngôn Trăn cô lại thực sự thấy an toàn.
"Hôm nay làm phẫu thuật lâu lắm sao?" Ngôn Trăn thương xót nhìn về Cố Thanh Hà hốc hác, tiều tuỵ, nàng không muốn cô vất vả như vậy.
"Tám tiếng, cũng không lâu, nhiều khi phải làm hơn mười mấy tiếng."
"Sao được, vậy sao chịu nổi? Như vậy quá sức chịu đựng rồi." Ngôn Trăn tách, kéo tay đối phương về phía mình, tay người này vẫn lạnh như băng: "Nói chung tôi không muốn cậu như vậy. Tuy tôi không hiểu mấy chuyện này nhưng cậu không thể mệt mỏi như thế, tôi đau lòng." Tuy nói rất nhỏ nhưng Cố Thanh Hà nghe rất rõ.
Ngôn Trăn lo lắng cho cô.
Cô thật hạnh phúc.
"Không sao mà, không phải lúc nào cũng sẽ làm như này, sẽ có sự luân chuyển."
"Dù sao cậu cũng không được liều mạng thế, sức khoẻ quan trọng nhất, mặc kệ, cậu nhớ, lúc nào cũng có tôi." Tôi có thể nuôi cậu. Tuy rằng câu cuối không nói, nhưng đó là điều Ngôn Trăn nghĩ.
Nàng còn được mệnh danh là "tam nương liều mạng" trong ngành, vì một năm 365 ngày thì quay phim hết, có thời điểm còn sụt hẳn 20 cân, chức năng cơ thể suy giảm mới để ý đến việc nghỉ phép.
Tuy vậy nhưng nàng cũng kiếm được ít tiền, ít nhất vẫn đủ để Cố Thanh Hà sống một đời vui vẻ, vô lo.
Thậm chí, Ngôn Trăn còn nghĩ đến việc lập di chúc. Nếu bản thân lỡ xảy ra chuyện thì mọi tài sản của nàng sẽ thuộc về người trước mặt.
Đúng vậy, nàng phải bỏ thời gian sắp xếp, đôi lúc nàng còn hoài nghi tình yêu của nàng với Cố Thanh Hà là chấp niệm, nàng sợ đến cả Thần Chết còn mang đi không được, liệu lúc đó nàng có biến thành ma rồi ở bên cạnh đối phương, vậy thì như kiểu "tình yêu người ma chưa kết thúc".
"Nghĩ gì đó?" Cố Thanh Hà nghiêng đầu, gõ nhẹ vào mũi Ngôn Trăn.
"Tôi nghĩ... Nếu cậu không biết giữ gìn sức khoẻ thì tôi sẽ dùng cù lét bí kỹ." Ngôn Trăn chỉ có thể dùng át chủ bài để đe doạ Cố Thanh Hà, nàng không muốn Cố Thanh Hà biết kế hoạch tương lai...
Cố Thanh Hà giả vờ sợ.
Thực thì cô chẳng liều mạng gì cả, lúc nào cô cũng nghe Ngôn Trăn. Trước kia Ngôn Trăn bảo cô thích hợp làm bác sĩ nên cô làm, chả nghĩ việc mình muốn hay không.
Lòng Cố Thanh Hà cảm thấy ngọt ngào, biết Ngôn Trăn quan tâm mình thì mỉm cười gật đầu.
"Tiểu Cố, nhỡ tôi biến thành ma cậu còn tốt với tôi không?" Ngôn Trăn nghĩ tới nghĩ lui rồi hỏi cái câu mà bản thân nàng thấy quan trọng, dù nàng biến thành ma thì cũng là con ma xinh đẹp, Tiểu Cố chắc sẽ không ghét nàng đâu.
Cố Thanh Hà nghi hoặc nhìn nàng, cô là người vô thần, không tin ma quỷ.
"Sao lại hỏi mấy câu kỳ vậy?"
"Lỡ ngày nào đó thay đổi thì sao?" Ngôn Trăn chớp mắt, nàng cảm thấy mình bị ngốc.
Cố Thanh Hà nhìn Ngôn Trăn, thốt ra từng câu từng chữ: "Chỉ cần nhìn thấy cậu, nghe giọng cậu, chạm vào cậu thì cậu như nào cũng được."
Dù cậu thế nào, tôi cũng yêu.
_______
Làm xong bộ này cái muốn đi học Y lại quá =))) mà thấy đi học 10 năm, thi MCAT, xong còn vừa học vừa làm vừa thi. Quan trọng hơn là sợ ma, sợ máu với mỏ hỗn, sợ chửi bệnh nhân như cách mà mình combat với khách nên thôi, xin gác lại ước mơ =)))