Tác phẩm: Toàn Thế Giới Đều Đang Đợi Người Động Tâm
Tác giả: Tố Tây
Edit: Mia
Chương: 60
__________
Mà lúc này, Cố Thanh Hà dặn xong thì đóng phòng thử đồ, khoá cửa.
Vừa quay đầu thì chạm vào khuôn mặt xám xịt của Ngôn Trăn.
"Sao vậy?" Cố Thanh Hà hỏi.
Ngôn Trăn buồn bực rũ mắt, ở khoảng cách gần nhìn nửa áo trên của đối phương, còn lộ ra cái xương quai xanh quyến rũ chết tiệt cùng với ít làn da bên dưới nữa chứ.
"Cậu đi quá xa rồi đó có biết không?" Điều duy nhất Ngôn Trăn có thể nói.
"Hửm?" Cố Thanh Hà nhướng mày, cô không hiểu, cô vừa giúp Ngôn Trăn giải quyết vấn đề mà?
Ngôn Trăn thuận thế giật lấy cúc cổ áo đối phương, có trời mới biết Cố Thanh Hà làm thế là tội lỗi cỡ nào. Người này lại dám cho người khác xem như thế còn không biết nữa!? Mà cái người kia còn là Hà Mẫn Tịnh!
Mà tất nhiên ai nhìn cũng không được!
"Tôi chỉ giúp cậu giải quyết chuyện khẩn cấp thôi." Cố Thanh Hà chính trực, nghiêm túc, cô không hiểu sao Ngôn Trăn lại phát cáu.
Ngôn Trăn nhìn chăm chú vào khuôn mặt cấm dục muốn mạng của Cố Thanh Hà. Cô đang ở rất gần này, không gian hạn chế làm cơ thể họ như dán vào nhau, "Cảm ơn nha, nhưng tôi không có muốn cậu giải quyết như vậy." Hơn nữa nàng cũng đâu có thua nếu trực tiếp bước ra, chỉ là nàng bận tâm về Cố Thanh Hà mà thôi.
"Cậu đang giận." Không phải câu hỏi mà là khẳng định.
Hiếm mà Cố Thanh Hà thấy nàng giận, "Đúng, tôi giận, còn tại sao thì là bởi vì.." Ngôn Trăn đột nhiên vùi mặt vào ngực Cố Thanh Hà, uỷ khuất như em bé đang bối rối, bực bội. Trên làn da nhẵn nhụi không quần áo, nàng tham lam mà hít hết sự ấm áp cùng hương thơm.
"Bởi vì tôi không muốn ai nhìn thấy gì của cậu hết."
Quên đi, nàng chịu thua rồi, tình cảm của nàng đối với Cố Thanh Hà vượt xa những gì nàng tưởng tượng.
Cố Thanh Hà hít sâu, để Ngôn Trăn tuỳ ý vùi vào ngực, lòng cô như nở hoa, tuy hơi kinh hỉ nhưng vẫn cẩn thận giải thích: "Ánh mắt của đối phương cũng chỉ mang theo sự ghét bỏ thôi." Bởi vì Ngôn Trăn đã vẽ một đống chấm trên mặt cô, cô có thể đoán được bây giờ mặt mình trông thấy gớm cỡ nào.
"Sao cậu biết được?" Ngôn Trăn vặn ngược.
Cố Thanh Hà nhướng mày, suy nghĩ rồi tìm từ giải thích: "Người kia dùng "ánh mắt đánh giá nước hoa thấp kém" nhìn tôi."
"Nhảm, vẻ đẹp từ xương cốt chứ có phải ở ngoài da đâu. Dù nhiều tàn nhang nhưng cậu vẫn rất xinh đẹp." Ngôn Trăn còn dùng chóp mũi cọ cọ ngực cô, Cố Thanh Hà khẽ cau mày, nhột quá, cô sợ nhột.
"Thật ra chỉ lộ ra chút xíu thôi.'' Cố Thanh Hà sầu, không biết phải giải thích như nào.
"Một chút cũng không được." Ngôn Trăn rầu rĩ.
Ngôn Trăn có thể nghe rõ tiếng thở dài của Cố Thanh Hà từ trên đầu mình, mà thậm chí, nàng lại cảm thấy tiếng thở này lại rất gợi cảm.
Cố Thanh Hà cảm giác có chút đau lòng, cô nâng cầm Ngôn Trăn, buộc đối phương nhìn mình.
"Tôi hứa với cậu sau này không cho ai nhìn nữa."
Chỉ cần là Ngôn Trăn, nàng muốn gì cô cũng sẽ đồng ý.
Ở khoảng cách này, Ngôn Trăn nhìn vào đôi môi Cố Thanh Hà, nàng lầm nghĩ người kia muốn hôn mình, nàng cứ nuốt nước bọt trong tiềm thức rồi gật gật đầu với khuôn mặt đỏ bừng.
Lúc này, trong mắt Cố Thanh Hà chỉ có mình nàng.
Cảm giác thật tốt.
"Hold on, hold on." Ngôn Trăn nhớ lại mấy việc Cố Thanh Hà dặn nhân viên, đúng, nàng biết Cố Thanh Hà sẽ không hôn mình cho nên nhân lúc còn sớm nên từ bỏ cái cảnh hôn nồng nàn trong phòng thử đồ đã. Sau đó nàng lại hỏi Cố Thanh Hà: "Sao cậu lên size thế? Bộ này không phải vừa với cậu lắm à?"
Nói xong thì tầm mắt Ngôn Trăn dừng trước bộ ngực kiêu hãnh nửa che nửa lộ của Cố Thanh Hà.
Cố Thanh Hà bị nàng nhìn đến mất tự nhiên, tuy da vẫn trắng nhưng vành tai đã đỏ hồng. Cô vội kéo áo khoác thể thao lên để ngăn cản cái vẻ mặt trêu chọc của Ngôn Trăn.
"Mua cho cậu chứ tôi không mua."
Ngôn Trăn mỉm cười, đôi môi đỏ mọng cong lên quyến rũ: "Sao cậu lại biết lớn hơn một size? Thử nhìn rồi sao?" Âm cuối còn cao lên để câu người.
Cố Thanh Hà khẽ cau mày, nói thật, cô muốn chạy.
Ngôn Trăn biết rõ còn hỏi khiến cô khó trả lời. Rõ là hai người mới đổi quần áo cho nhau, nhưng, nhưng cô chỉ vô tình nhìn Ngôn Trăn chứ không phải cố ý, cô thề.
Vì vậy Cố Thanh Hà quyết định ngưng để ý Ngôn Trăn.
Cô hơi quay mặt: "Cậu nói xem?"
Ngôn Trăn cười trộm, nàng biết phòng thử đồ này là cơ hội ngàn năm có một, nếu là bình thường thì Cố Thanh Hà đã bị nàng chọc đến chết.
Ngày thường...?
Dù bên nhau chưa đầy hai bốn tiếng nhưng nàng lại cảm thấy rất lâu.
"Ý tôi là... khi tôi thay đồ, bác sĩ Cố đã nhìn trộm tôi." Ngôn Trăn kéo dài, rất là khẳng định.
Sắc mặt Cố Thanh Hà không tự nhiên mấy, lắc lắc đầu: "Không có."
"Vậy cậu đoán sao? Nếu cậu đoán sai thì sao?"
"Cậu muốn nói gì?" Cô nheo mắt nhìn Ngôn Trăn - người đang sát lại gần, khoảng cách như này thật không ổn.
"Tôi muốn nói có thể cậu đoán sai." Đầu ngón tay Ngôn Trăn di chuyển trên cánh tay Cố Thanh Hà, giống như chuồn chuồn lướt nước. Nàng như vô tình nhảy lên tới chiếc cổ trắng nõn của đối phương, hơi thở nồng ấm phả vào nơi đó, không ai có thể cưỡng lại sự cám dỗ của Ngôn Trăn được, không một ai.
Hiển nhiên, Cố Thanh Hà đứng cứng ngắc, Ngôn Trăn muốn làm gì thì làm, cô hết đường chạy.
"Cậu sợ bị phát hiện không?" Câu này của Cố Thanh Hà cũng chả có lực uy hiếp nào với Ngôn Trăn.
Ngôn Trăn lắc đầu, dụ hoặc cười: "Tôi không sợ, là cậu chủ động giúp, vậy để trả công thì tôi tự nói số đo cho cậu đi."
Nói xong, Ngôn Trăn nhẹ nhàng nắm lấy tay Cố Thanh Hà, sau đó đặt bàn tay lạnh lẽo lên bộ ngực mềm mại, săn chắc của mình, hơn nữa, không chỉ đơn giản là đặt lên như thế.
***
Cố Thanh Hà, người đúng như tên, rất lạnh lùng. Trong vòng bán kính 10m, sẽ không có người nào dám lại, giống như không có cọng cỏ nào dám mọc ở đó.
Lúc này cô đang mang một vẻ mặt u ám đến chỗ tính tiền. Có lẽ vì mua nhiều nên nhân viên thu ngân rất kích động, vui sướng không ngừng, lần này gặp đúng khách sộp.
Nhưng cái người khách này... thật sự nhìn không dễ chọc, hình như còn khó đối phó hơn cái cô Hà Mẫn Tịnh kia.
"Bên mình mua nhiều nên có thể trở thành VIP của cửa hàng ạ, bên em cũng miễn phí nâng VIP luôn." Nhân viên tuy có chút áp lực nhưng vẫn cố duy trì nụ cười công nghiệp, giữ đúng nguyên tắc cửa hàng.
"Không cần." Cố Thanh Hà khẽ cau mày, theo thói quen từ chối. Bởi cô chắc sẽ không quay lại chỗ này, nhưng "nâng cấp miễn phí"?. Tuy cô không cần nhưng chắc Ngôn Trăn sẽ cần.
"Đúng rồi, trở thành VIP sẽ có nhiều chiết khấu cùng dịch vụ ưu tiên, vào sinh nhật còn có quà được thiết kế đặc biệt cùng các hoạt động ưu đãi khác."
Nhân viên hơi rụt rè nhưng cũng ngẩng đầu nhẹ nhìn khách hàng, vị này ăn mặc đơn giản, chỉ là một bộ đồ thể thao bình thường nhưng cũng quá khí chất. Nói thật, đây đúng là mỹ nhân hiếm có, da thịt trắng nõn, ngũ quan tinh xảo, dáng người cũng quá là hoàn hảo, nhưng đáng tiếc, không hiểu sao trên mặt lại quá nhiều tàn nhang.
Nhân viên hơi tiếc nuối mà thở dài, quả nhiên con người đâu ai hoàn mỹ. Muốn đi xoá hết đám đốm kia thì phải dùng laser, nhưng mà cũng rất đau đi.
Cố Thanh Hà không biết cô nhân viên trước mặt đang vì mình mà oán hận cuộc đời, cô lạnh giọng: "Vậy giúp tôi làm đi."
"Được." Nhân viên vừa bấm máy tính vừa hỏi: "Mình họ gì ạ, đăng ký chỉ cần họ là được."
"Họ Cố." Cố Thanh Hà cúi đầu nhìn đồng hồ, phỏng chừng Ngôn Trăn chờ đến hoảng rồi, nhưng nghĩ đến tình huống lúc nãy cô lại muốn cái gia hoả không biết xấu hổ kia chờ lâu thêm chút.
Vốn tưởng bao năm xa cách, Ngôn Trăn sẽ câu nệ với mình, hoặc giống như trong phim lâu ngày gặp lại mà thấy lạ lẫm một thời gian. Nhưng không, Ngôn Trăn không như vậy, vẫn mắc làm gì thì làm, từ đầu đến cuối, vẫn luôn như vậy.
"Cô Cố, cho hỏi mình sinh ngày bao nhiêu?" Nhân viên hỏi.
Cố Thanh Hà không thèm suy nghĩ, trả lời: "Ngày 20 tháng 12."
Cái ngày mà cô sẽ mãi chẳng quên, là ngày sinh nhật của Ngôn Trăn, nhưng mỗi khi nhắc lại cô vẫn thấy buồn.
"Được rồi."
Cố Thanh Hà cúi đầu nhìn nhân viên đánh máy, suy nghĩ cô lại trôi về mười một năm trước, con người là vậy, thứ càng muốn quên thì lại nhớ đến rõ ràng.
"Cô Cố? Cô Cố?" Nhân viên đưa tấm thẻ VIP cho băng sơn mỹ nhân kia, nhưng hình như cô ấy đang ngẩn người.
Cố Thanh Hà tỉnh táo lại, nhận lấy tấm thẻ, khẽ gật đầu cảm ơn rồi đi khỏi cửa hàng.
Cô liếc nhìn xung quanh, có cái cảm giác lo lắng khó tả khiến ngực cô đau âm ỉ, Ngôn Trăn biến mất.
Lúc nãy Ngôn Trăn rõ ràng đứng ngoài cửa đợi cô, nhưng cũng không có nhiều thời gian suy nghĩ, nếu số phận cứ khiến hai người tuỳ tiện gặp lại nhau rồi lại chia ly như này thì lần này chắc chắn sẽ triệt để chia năm xẻ bảy.
Cô vừa nhấc điện thoại gọi tìm người thì chuông cũng vừa reo, Cố Thanh Hà vội vàng nhận cuộc gọi.
"Tiểu Cố, nhìn xuống đây nhanh lên!"
Giọng nói quen thuộc khiến trái tim nôn nóng của Cố Thanh Hà trở về vị trí, cô khó có thể giữ được bình tĩnh như trước. Cố Thanh Hà từ từ bước đến hàng rào bảo vệ bằng kính của trung tâm, nhìn xuống thấy Ngôn Trăn đang vẫy tay ở một cửa hàng cà phê dưới tầng hai.
"Chỗ này mới khai trương, nhiều người xếp hàng lắm, nghe nói rất nice, tôi mua hai ly, có đồ cậu thích nữa."
"Đợi tôi." Đối phương chưa kịp nói tiếp thì Cố Thanh Hà đã dặn dò.
"Hửm? Để tôi lên chỗ cậu cũng được, tôi mua xong rồi." Ngôn Trăn cười, xung quanh có nhiều người, hơi ồn ào nên nàng không nhận ra sự thay đổi trong âm thanh của Cố Thanh Hà.
"Đừng tắt máy, đợi tôi một chút."
Cố Thanh Hà cố gắng để nói chuyện một cách bình thường, trong lúc sắp đến giới hạn, Ngôn Trăn đã gọi điện cho cô, có thể tưởng tượng cô không còn nhiều lý trí lắm.
Cô đã xa cách người quan trọng như thế mười một năm, nếu thêm một lần nữa nhất đinh cô sẽ không chịu nổi.
Ngôn Trăn cầm điện thoại nhìn Cố Thanh Hà đang khẩn trương chạy xuống, nàng cũng lo lắng đi đến thang máy để đón cô.
"Đứng yên đó, đừng nhúc nhích."
Ngôn Trăn không hiểu nhưng vẫn dừng chân, vì nàng thấy cái người luôn lạnh lùng, kiêu ngạo lại có sự bi thương cùng nỗi lo lắng trên mặt.
"Tiểu Cố..."
Cố Thanh Hà bước đến ôm nàng vào lòng.
Chỉ khi tay cô có thể chạm vào tóc Ngôn Trăn, cô mới cảm được sự hiện diện của nàng.
"Xin cậu." Giọng nói trầm thấp, thong thả nhưng lại rất gian nan để mở miệng, "Từ giờ trở đi cậu phải ở trong tầm mắt của tôi, được không?"