Cố Lộng Khê - Chương 5
__________
Thấy sếp không vui nên Trạch Cần muốn nói lại thôi.
Cố Lộng Khê sẽ không thừa nhận đầu óc mình toàn là hình bóng người kia.
"Sếp, điện thoại."
Cố Lộng Khê quay đầu nhìn màn hình. Trừ gia đình và đối tác quan trọng thì không ai biết số điện thoại riêng của cô.
Một dãy số lạ.
Lần đầu có số lạ gọi cho cô.
Nếu nói cô không vui thì có quỷ mới tin. Bên ngoài bình tĩnh nhưng bên trong đã dậy sóng. Cô muốn nghe điện thoại liền.
Mong ước đã lâu, không biết tại sao bản thân lại chờ đợi trả ân tình cho người ta.
Cô cố tình hắng giọng, đợi vài giây mới nhấc điện thoại trả lời.
"Alo, ai đó."
Trạch Cần như phát hiện vùng đất mới, anh to mắt nhìn về sếp yêu. Sếp lại trả lời "alo, ai đó" nhẹ nhàng như vậy?
Trong trí nhớ của anh, Cố Lộng Khê sẽ không nghe điện thoại người lạ và sẽ không chủ động lên tiếng. Cái giọng nhẹ nhàng này chắc mặt trời sắp mọc đằng Tây.
Trạch Cần lùi bước về sau, cố gắng giả vờ mình không nghe. Người gọi là cô Ôn đúng không? Anh nghiêng đầu, tò mò quan sát sếp yêu.
Khuôn mặt vốn ôn hoà lại trở nên căng thẳng sao khi nghe đầu dây kia nói mấy câu.
"Thím hai, thím làm khó con." Cố Lộng Khê hoà hảo với người lớn hơn chị cả Cố Thanh Hà.
Trạch Cần thở dài, không phải cô Ôn.
"Tiểu Khê ơi, bà nội bảo con nghỉ ngơi mấy hôm cho khoẻ mà. Chú con với mợ có buổi hẹn, chắc cũng phải hơn 5 giờ mới xong được."
"Nhưng mà con đâu phải phụ huynh Diễn Diễn, đi họp phụ huynh phải cha mẹ đi mới đúng chứ?" Cố Lộng Khê ôm trán.
"Không, không có sao. Chú thím có đi họp phụ huynh cho Diễn Diễn bao giờ nên chủ nhiệm không biết bố mẹ nó là ai. Nhưng lần này cô giáo gọi bắt họp, chú thím không muốn cô giáo tới thăm nhà." Thím hai cố gắng nghiêm trọng hóa vấn đề, hy vọng Cố Lộng Khê có thể đi họp thay.
"Chị con được hơn đó, sao không gọi chị ấy?" Cố Lộng Khê không muốn tham gia mấy buổi họp phụ huynh chết tiệt.
"Chị con ở với Trăn Trăn mà? Trăn Trăn sắp sinh còn gì, bao việc phải lo. Nhà có mình con độc thân."
Tại cô độc thân.
Thím hai vội ngậm miệng, bà rất thông minh nên ý thức được mình không thể nói chuyện này.
Cố Lộng Khê càng hiểu thấu tình hình, cô biết thím vẫn nói chưa xong.
"Thím." Cố Lộng Khê kính trọng gọi đối phương, nhưng khuôn mặt lại âm trầm u ám.
Thím hai thấy không ổn, bà giơ điện thoại ra xa và bảo tài xế mở cửa sổ. Tiếng gió mạnh bên ngoài làm nhiễu loạn thính giác Cố Lộng Khê.
"Ơi, Tiểu Khê con, tín hiệu bên thím không tốt nên thôi nha. Diễn Diễn muốn chị hai đi họp phụ huynh cho em đó, nếu không sẽ khóc không chịu. Dì gửi địa chỉ trường với thông tin lớp cho con nha..." Thím nói đứt quãng trong điện thoại.
Cố Lộng Khê đâu có đồng ý, biết đối phương muốn ném củ khoai lang nóng bỏng tay cho cô, cô hét vào điện thoại: "Thím, con con mẹ nó"
"Dudududu"
Điện thoại vang lên âm thanh tắt máy, tiếp đó là tin nhắn về địa chỉ trường của Cố Tu Diễn.
3 giờ chiều, lớp 2A
Cố Lộng Khê bị tin nhắn tào lao chọc cười, cô không bao giờ tham gia mấy cuộc họp tra tấn này.
Cô gọi lại cho thím hai, cô mà biết ai đưa số của bản thân cho thím cô sẽ chặt xác tên đó.
"Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau..."
Cố Lộng Khê đập nát chiếc điện thoại mới tanh.
"Bà nội yêu của con, bà nói với thím hai con nghỉ à?" Cố Lộng Khê gọi qua bổn gia.
Bà cụ đang nghe hí khúc, giảm âm lượng và nhấn loa với nụ cười trên môi. Âm lượng đủ để nghe cháu cưng đang kìm nén tức giận.
Chậc chậc chậc chậc, hai đứa cháu của bà sao dễ nóng vậy? Chuyện nhỏ cũng gọi đến chất vấn bà?
"Thím con xin số con nên bà cho." Bà nội tránh nặng tìm nhẹ.
"Vậy ngài biết thím kêu con đi tham gia cái gì mà họp phụ huynh tào lao không? Con mà đi họp?" Cố Lộng Khê cất cao âm thanh, hoàn toàn không bận tâm bà nội là chủ nhà.
Bà cụ vặn nhỏ âm lượng, nhỏ giọng với dì Lan: "Lan Trân, thật sự Cố Lộng Khê không bình thường. Nó dám nói chuyện với tôi như vậy, tôi cảm thấy em nên dạy lại nó."
"Được nha."
Giọng hai người không nhỏ không lớn, nhưng đủ để Cố Lộng Khê nghe. Cố Lộng Khê im lặng một lúc, cuối cùng chịu thua.
Bà nội lại đem dì Lan ra, muốn cho cô nằm viện nửa tháng?
Cái bóng ma của dì Lan sẽ mãi còn ở đó, hai chị em sợ gần chết. Cô không làm lại dì Lan.
"Rồi, con đi, con đi." Giọng Cố Lộng Khê dịu xuống.
Bà nội nghe cháu gái cưng nói vậy liền vui, "Lộng Khê, không phải con chỉ đi mà còn phải diễn cho tốt vai phụ huynh. Bà không muốn cô giáo đến thăm bổn gia, bà rất mệt."
"Được rồi." Cố Lộng Khê rất không vui.
"Trời ơi, con đừng có vậy. Coi như đi qua trường học để nhớ lại thuở thiếu niên đi."
Cố Lộng Khê đeo găng tay cùng mũ rộng vành, khuôn mặt trắng nõn rất không vui: "Bà nội, ngài quên rồi. Con ghét trường học, mấy người cứ bắt nạt con đi." Cô không có muốn qua chỗ này hồi tưởng gì gì đó.
"Vun đắp tình cảm cũng được. Coi như trùng hợp đi, đúng chuyện đúng thời điểm."
Không còn hi vọng, Cố Lộng Khê buồn bực cúp máy.
Còn sắm vai phụ huynh gì gì đó. Mặc dù Cố Tu Diễn đi học sớm nhưng cũng sáu tuổi còn gì. Vậy cô mới hơn hai mươi sinh Cố Tu Diễn à? Kết hôn sớm, có con sớm, chuyện điên khùng gì đây?
***
Buổi chiều 2 giờ 30, Cố Lộng Khê đứng trước trường tiểu học tư thục của Cố Tu Diễn.
Phụ huynh học sinh đang bước vào trường. Chiếc couple màu đỏ loè loẹt của Cố lộng Khê đang chễm chệ ở cổng chính.
Mặc dù là trường tốt, không học giỏi thì nhà cũng giàu nhưng mọi gia đình đều ngang vai ngang vế, khá nhiều người có tiền. Nhưng đem chiếc Mercedes đời mới nhất bỏ ngoài cổng thì chắc chỉ có mình Cố Lộng Khê.
Bước ra khỏi xe là người phụ nữ duyên dáng trong chiếc váy đen. Cô ấy mang chiếc mũ rộng vành đen, ai không biết chắc tưởng cô đi đám tang. Cả người toàn đồ đen ngoại trừ khuôn mặt trắng trẻo và đôi môi đỏ rực rỡ như lửa cháy.
Cảm giác áp bức cùng khí chất vô cùng cao quý làm người khác khó thở.
Bảo vệ chạy về người phụ nữ mặt cọc, muốn nói không thể đậu xe trước cổng trường.
Nhưng Cố Lộng Khê lại liếc nhìn bảo vệ, ném chìa khoá trong tay cho đối phương, sau đó cô thân thiện tháo kính râm: "Đỗ xe cho tôi, cảm ơn."
Chìa khoá trong tay bảo vệ dường như nặng ngàn cân. Không biết nên đồng ý hay lắc đầu nhưng Cố Lộng Khê lại quay người, "Yên tâm, tôi cho anh tiền tips."
Nói xong, cô mang kính râm. Bất chấp mọi ánh nhìn, sang chảnh bước vào sân trường.
Đm, cô không thích đến trường.
Bước vào trong sân trường, theo đám đông vào hành lang.
Lớp 2A nhưng không biết thằng nhóc kia có đợi cô không.
Cố Lộng Khê thở dài, cam chịu bước lên cầu thang.
Lúc này, Ôn Thiền vừa từ tầng hai đi xuống và cô luôn cảm thấy có gì đó khiến cô quay đầu nhìn lên. Lúc ngẩng đầu cùng vừa gặp người bị vành nón che nửa mặt.
Cố Lộng Khê...?
Ôn Thiền hoang mang nhìn hình bóng bị đám đông cản trở và biến khỏi tầm mắt cô.
Cô vội quay đầu chạy lên lầu.
"Xin lỗi, cho qua, cho qua một chút." Ôn Thiền lo lắng cầm sách giáo khoa chạy trở về.
Trùng với thời điểm họp phụ huynh lớp 2 nên nhiều người làm hành lang đông đúc hơn bình thường.
Bước đến tầng hai, đứng ở lối nhỏ nhưng Ôn Thiền không thấy bóng đen lúc nãy.
Ảo giác?
Ôn Thiền thất vọng ôm trán cười. Cô nghĩ đến Lộng Khê nhiều đến mức ảo giác người ta xuất hiện trong trường.
Chỉ là bèo nước gặp nhau nhưng Lộng Khê lại in sâu trong lòng.
Chỉ biết nhau mấy tiếng lại khắc sâu vào trong tim.
Ôn Thiền thấy mình bệnh rồi. Cô đi nhung nhớ một người phụ nữ, thật sự quá buồn cười.
Cho dù có số điện thoại thì sao? Cô không có lý do gọi cho người ta. Cố Lộng Khê nói có thể thực hiện một mong muốn của cô và có lẽ điều cô mong nhất bây giờ là được gặp lại Lộng Khê.
Nói với Lộng Khê mấy câu cũng được. Trò chuyện trên trời dưới đất cũng tốt. Tóm lại, cô muốn gặp Lộng Khê, rất muốn gặp người ta.
Để cô gặp lại được không?
"Cô Ôn, sao đứng đây?" Nhan Nguyệt - giáo viên toán lớp cạnh bên tò mò vỗ vai Ôn Thiền.
Ôn Thiền cười cười, lùi về sau giữ khoảng cách lịch sự. Thật ra cô không thích tiếp xúc thân thể với người khác, "Không sao, đứng đây hít thở."
"Thật là, đứng đây hít thở một mình." Nhan lão sư nhìn Ôn Thiền.
"Vào lớp đi, phụ huynh đang đợi. Cô làm chủ nhiệm chắc bận hơn chúng tôi."
Nhan Nguyệt khẽ thở dài, vẫy vẫy tay.
Ôn Thiền cầm sách giáo khoa về văn phòng. Trong văn phòng, chủ nhiệm Triệu lớp A đang mạnh mẽ uống nước.
"Sao thầy Triệu không lên lớp?" Ôn Thiền hỏi. Thật ra cô là giáo viên Ngữ văn lớp A, còn thầy Triệu dạy toán. Đối phương cũng phụ trách lớp A nên đáng lẽ bây giờ phải ở trong lớp với phụ huynh mới đúng.
Thầy Triệu uống nước, cúi đầu xếp tài liệu, "Đó, nguyên nhân làm tôi đau họng đó. Tôi vừa đến lớp là đi ngay, đúng rồi, thế mà mẹ Cố Tu Diễn lại đến, thật sự trăm năm mới thấy một lần.
"Mẹ Cố Tu Diễn đến?"
"Đúng, chưa bao giờ thấy phụ huynh đến nên tôi gọi điện thoại cho nhà em ấy, nghiêm túc mời. Dù từ lớp 1 đã không nhìn thấy bóng người nhưng chuyện này không tốt, cha mẹ lại không thèm quan tâm con mình." Thầy Triệu chặc lưỡi, không ngờ mẹ Cố Tu Diễn vừa trẻ vừa xinh. Hơn nữa khí chất đáng sợ, cảm giác...khá khó gần.
"Thầy Triệu, bài tập hè của Tu Diễn có đoạn văn hơi hơi...cực đoan. Em muốn nói chuyện với mẹ em ấy, vì vậy thầy có thể mời mẹ em ấy ở lại cuối buổi họp một lúc được không ạ?" Ôn Thiền nhớ đến cuộc trò chuyện trước đây với Cố Tu Diễn nên muốn gặp phu huynh của em.
Thầy Triệu gật đầu, không ai không thích Ôn Thiền, cô vừa dịu dàng lại còn tốt tính, "Để tôi làm, cô Ôn yên tâm."
....
Sau cuộc họp hơn tiếng rưỡi, Cố Lộng Khê thật sự muốn cho cái lớp này nổ tung.
Cô phải ngồi chỗ Cố Tu Diễn, nghe mấy chuyện tào lao hơn một tiếng.
Cố Lộng Khê chống cằm nhìn phụ huynh xung quanh tập trung nghe giáo viên khen ngợi con em mình, trên mặt tràn đầy sự vui vẻ.
Cô ghét con nít, sau này cô sẽ không có con. Vừa đau đầu vừa mệt, hơn nữa cái thằng nhóc em trai làm cô bực hết cả mình. Không, cô có kết hôn hay không còn chưa biết, con cái gì ở đây?
"Mọi người đều tò mò về phương pháp giáo dục của phụ huynh đối với Cố Tu Diễn. Trùng hợp hôm nay mẹ em ấy cũng đến lớp. Vậy thì, mẹ Tu Diễn có thể chia sẻ phương pháp được không? Thành tích của Tu Diễn lúc nào cũng đứng đầu danh sách, thật sự rất xuất sắc."
Theo lời mời của thầy Triệu, tất cả phụ huynh và học sinh đều liếc nhìn người phụ nữ váy đen ngồi bên cửa sổ ở hàng thứ hai cuối cùng.
Có hai chuyện để mọi người ngạc nhiên. Thứ nhất, mẹ Cố Tu Diễn quá xinh đẹp, quyến rũ động lòng người. Thứ hai, Cố Tu Diễn thật sự nhìn rất giống mẹ mình.
Mọi người tò mò về cách người mẹ trẻ giáo dục con cái. Cố Tu Diễn là tấm gương để các bạn cùng lớp noi theo.
Cố Lộng Khê nhếch miệng khi thấy người ta nhìn mình. Cô muốn đem vị giáo viên họ Triệu này ném cho cá mập ăn. Họp phụ huynh thì họp đi, tự nhiên có đoạn thi vấn đáp như này làm gì?
Cố Lộng Khê trầm mặc thật lâu, Cố Tu Diễn cùng mấy bạn học đang ngồi ở hàng cuối nhìn vào cô. Em lo lắng nhìn chị hai, sợ chị hai nói chuyện làm người ta ngất xỉu.
"Đánh." Người phụ nữ áo đen bình tĩnh.
Mọi người hoang mang.
Cố Lộng Khê nhìn sự méo mó trên khuôn mặt mọi người, "Nhà chúng tôi theo trường phái côn bổng sinh con hiếu thảo. Ai không nghe lời thì đánh, vậy thôi." Cô không thèm giả vờ, cô thật sự muốn đem em trai dấu yêu Cố Tu Diễn ra đập một trận.
Toàn trường im lặng, thầy Triệu pha trò để đi qua gian nan, bắt đầu khen ngợi mấy học sinh xuất sắc khác.
Buổi họp phụ huynh kết thúc với bài phát biểu tuyệt vời của thầy Triệu.
Nhân lúc mọi người ra khỏi lớp, thầy Triệu gọi mẹ Cố Tu Diễn lại, "Mẹ Tu Diễn, xin đợi một chút."
Cố Lộng Khê không quay đầu, cô còn không biết người ta đang kêu mình.
May là Diễn Diễn kéo chị hai lại.
Cố Lộng Khê quay đầu: "Hả?"
"Mẹ Tu Diễn ở lại mấy phút được không?" Thầy Triệu sợ hãi, mẹ Tu Diễn thật làm người hoang mang, "Giáo viên Ngữ Văn muốn nói về chuyện học văn của Tu Diễn."
"Bây giờ?" Cố Lộng Khê không vui, cô muốn về nhà.
"Đúng rồi, vì mẹ Tu Diễn và ba em bận quá nên chỉ có thể nói lúc này."
Cố Lộng Khê muốn đi, nhưng Diễn Diễn ôm đùi không cho.
Thằng nhóc này.
Cố Lộng Khê đành gật đầu. Mấy phút thì mấy phút, cô ngồi xuống đợi giáo viên Ngữ Văn.
Cô và Diễn Diễn ngồi hai mình trong lớp.
"Chút nữa gặp cô Ngữ Văn thì chị hai đừng hung dữ. Em thích cô Ôn." Cố Tu Diễn kéo váy Cố Lộng Khê, ngọt ngào cầu xin.
Cố Lộng Khê lạnh mặt nhìn cửa sổ, sờ bật lửa trong túi. Cô muốn hút điếu thuốc, nếu 2 phút mà người kia chưa lại cô sẽ bỏ của chạy lấy người.
Nhưng Cố Tu Diễn gọi "cô Ôn" thì Lộng Khê vội quay đầu, hoài nghi nhìn em trai. Cô muốn hỏi về hy vọng nhỏ bé và sự trùng hợp nhen nhóm trong lòng.
Kết quả~~
"Lộng...Lộng Khê?"
Cố Lộng Khê nhìn bóng người ngoài cửa. Người mà cô lo lắng, thậm chí mơ thấy suốt nửa tháng qua.